Đọc truyện Sủng Phi Của Thuận Đế – Chương 8
Một ngày như bao ngày khác, Kỳ Phượng Nhi tỉnh dậy, trang điểm để thỉnh an Hoàng hậu. Lúc trang điểm Hồng Đan nói:
– Tiểu chủ. Sáng nay Hoàng thượng đã phong An Đáp ứng làm An Bảo lâm và ban Tử Hương các rồi.
Kỳ Phượng Nhi gật gù cho qua. Những chuyện như vậy xảy ra ở Hậu cung là rất bình thường. Nhưng Hồng Đan lại nói tiếp:
– Sáng sớm, Vương công công bên cạnh Hoàng thượng đến báo: Chiều nay, Hoàng thượng mời tiểu chủ đến Cam Lộ điện bồi Người đánh cờ.
Kỳ Phượng Nhi có chút ngạc nhiên. Đánh cờ ư? Lại còn đến tận Cam Lộ điện. Tin này mà đến được tai người khác thì có lẽ đám nữ nhân Hậu cung kia sẽ xé xác nàng ra.
*****
Lúc Kỳ Phượng Nhi đến thỉnh an cũng không phải quá sớm, đã có nhiều phi tần đến thỉnh an. Nàng quỳ xuống:
– Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
Thỉnh an xong, nàng ngồi về chỗ của mình. Nàng vừa ngồi xuống thì An Bảo lâm đến. An Bảo lâm vận* một bộ y phục màu hồng, tay đeo vòng ngọc Phỉ thúy*. Trên đầu cái khá nhiều trang sức, trong đó có một cây trâm rất thu hút ánh nhìn của mọi người. Cây trâm hình bông hoa, Trên mỗi cách hoa lại được đính hồng ngọc
– Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Thứ lỗi cho thần thiếp đến trễ.
– An muội muội hôm qua phục vụ Hoàng thượng. Sáng nay còn phải chuyển đến Tử Hương các thân thể mệt mỏi, chúng ta ai dám trách muội.
Giọng nói Trịnh Uyển Nhi vang lên. Chỉ có một câu nói này mà mọi người đều nhìn về phía An Bảo lâm bằng con mắt toé lửa.
– Bộ y phục và trang sức của An Bảo lâm hôm nay đều rất đẹp. Có phải Hoàng thượng mới thưởng không?
Câu nói của Ánh Tần. Không những làm giảm sát khí ở trong phòng mà còn làm nó tăng lên.
Lúc kết thúc buổi thỉnh an Hoàng hậu, mọi người ra về. Vừa ra khỏi cửa cung Khôn Ninh các phi tần nhìn thấy Phúc tiểu chủ.
– A! Phúc muội muội đến thỉnh an sớm vậy.
Mọi người nhìn thấy vị Quan nữ tử này trong lòng chỉ có chán ghét. Ai bảo nàng ta may mắn có được long thai. Tuy nghe được lời châm chọc nhưng Phúc tiểu chủ vẫn khóm người hành lễ.
– Thỉnh an các vị nương nương. Là thần thiếp lười biếng đến trễ.
Mọi người chỉ cười chế nhạo rồi bỏ đi. Kỳ PhượngNhi đứng ở đó một lúc. Phúc Tiểu chủ đến cửa cung nói với Thái giám để vào thỉnh an Hoàng hậu nhưng không biết Thái giám đó nói gì mà Phúc tiểu chủ buồn bã ra về. Lúc đó Kỳ Phượng Nhi đi theo Phúc tiểu chủ.
– Phúc tiểu chủ xin dừng bước.
Nghe thấy tiếng gọi của nàng, Phúc tiểu chủ quả nhiên đã dừng bước. Nàng ấy cúi xuống:
– Tham kiến nương nương. Không biết danh xưng của Người là….
– Ta là Kỳ Mỹ nhân. Ta đang rất rảnh rỗi. Không biết có thể đến chỗ của Phúc muội muội uống chén trà không.
Phúc tiểu chủ thoáng bất ngờ rồi nở nụ cười hiền dịu:
– Tất nhiên là được chứ. Kỳ Mỹ nhân không chê là được
Kỳ Phượng Nhi phải đi cùng với Phúc tiểu chủ một đoạn mới đến Hương Noãn các.
Xung quanh Hương Noãn các vắng vẻ, ít cung nữ hay thái giám qua lại. Bên trong tẩm điện được bày trí đơn giản, chỉ để những vật dụng cần thiết.
Sau khi an vị, Phúc tiểu chủ sai cung nữ:
– Thanh Lam. Dâng trà
Song, nàng ấy lại quay sang phía Kỳ Phượng Nhi:
– Ở đây chỉ có loại trà tầm thường thôi. Mong Kỳ Mỹ nhân không chê.
Kỳ Phượng Nhi cũng tươi cười đáp lại:
– Sao Phúc muội muội lại khách sáo như vậy? Mà đừng gọi ta là Kỳ Mỹ nhân. Cứ gọi là Kỳ tỷ tỷ là được rồi.
Nghe vậy Phúc tiểu chủ cười rất tươi
– Xưa nay ít có phi tần nào qua lại với thần thiếp. Cho nên ngay cả phi tần mới vào cung thần thiếp cũng chưa gặp qua.
Càng nói chuyện, Kỳ Phượng Nhi càng cảm thấy vị Phúc tiểu chủ này là người dễ gần.
– Khuê danh của muội muội là gì?
– Muội họ Phúc. Khuê danh là Yên Nhi.
Nói chuyện với Phúc Yên Nhi được gần một canh giờ* thì Kỳ Phượng Nhi ra về. Trước khi đi còn nói:
– Khi nào ta rảnh sẽ quay lại thăm muội.
Phúc Yên Nhi còn tiễn Kỳ Phượng Nhi ra tận cửa điện. Lúc Kỳ Phượng Nhi đi xa rồi, Cung nữ bên cạnh Phúc Yên Nhi mới hỏi:
– Tiểu chủ. Người thật sự muốn giao hảo* với Kỳ Mỹ nhân sao.
Phúc Yên Nhi không nói gì. Cuộc sống của nàng xưa nay đã không tốt đẹp gì. Cũng chưa có ai từng muốn giao hảo với nàng. Cả hậu cung ai nhìn thấy nàng cũng như nhìn thấy tử địch*. Đầu tiên là Hoàng hậu, Ánh Tần rồi Vũ Chiêu nghi,… Nàng hoàn toàn không muốn tranh sủng với bọn họ nhưng số phận đưa đẩy lại khiến Hoàng thượng sủng hạnh nàng. Đã thế còn mang thai.
– Tiểu chủ. Người mau vào nghỉ đi.
Tiếng nói của Thanh Lam cắt đứt dòng suy nghĩ của Phúc Yên Nhi. Có lẽ hôm nay đã suy nghĩ nhiều rồi!
Chú thích:
– Vận: mặc
– Ngọc Phỉ Thúy: một loại ngọc tốt, màu trắng
– Một canh giờ: 2 tiếng
– Giao hảo: kết bạn
– Tử địch: kẻ thù lớn nhất.
Chương này ngâm hơi lâu. Tại con mèo viết rồi quên không lưu. Mọi người tiếp tục ủng hộ nhé ♡♡♡