Đọc truyện Sủng Phi Của Thuận Đế – Chương 100
Nghe Liên Hoa nói xong, Hoàng hậu biến sắc, đứng phắt dậy:
– Cái gì? Ngươi nói cung nữ kia là người cũ của Tử Hoa điện.
– Vâng nương nương. Đấy chính là cung nữ mà nô tỳ sai đi bỏ độc vào thức ăn của Kỳ Tần. Hơn nữa trên đầu nàng ta hôm nay còn cài cây trâm hồng ngọc của Hoàng hậu đưa cho nô tỳ mua chuộc cô ta.
Hoàng hậu không tránh khỏi sợ hãi:
– Vậy thì làm sao nàng ta lại ở chỗ Hoàng thượng chứ? Không phải sau khi bị hạ độc người của Tử Hoa điện đã bị thay hết rồi sao? Bản cung sợ là Hoàng thượng đã phát giác ra điều gì rồi!
******
Vương Kiệt vào cung diện kiến Hoàng thượng nhưng Minh Trạch không gặp hắn ở Ngự Thư phòng mà gặp hắn ở trường săn Hoàng gia.
Lúc Vương Kiệt đến, Minh Trạch đang luyện kiếm. Kết thúc chiêu cuối, Vương Kiệt mới bước lên đài:
– Vi thần tham kiến Hoàng thượng.
– Đứng dậy đi, hôm nay trời đẹp gọi ngươi đến để xem thử khả năng ngươi đến đâu.
– Vi thần hiểu rồi
Nói rồi hắn lên vị trí thuận lợi để nhìn được toàn cảnh võ đài. Minh Trạch ra hiệu cho Vương công công. Một vị tướng liền bước lên võ đài, tiếng trống xung quanh nổi lên. Chớp mắt một cái, hai bên liền rút kiếm ra, giao đấu với nhau. Tiếng thanh kiếm va chạm liên tục vang lên. Rất nhanh Vương Kiệt có thể kề dao vào cổ đối phương.
– Hảo!
Hai bên liền thu kiếm lại, chắp hai tay lại:
– Tại hạ thất lễ rồi.
Minh Trạch ngồi trên mỉm cười, hỏi Vương Kiệt xoay người về phía Hoàng thượng.
– Vương Kiệt, Trẫm hỏi ngươi muốn làm tướng tài đức phải thế nào?
– Hồi Hoàng thượng, làm Tướng phải biết tính quân, làm cho binh lính phục mới là bậc tướng tài
– Vậy trong những điều đó, cái nào là quan trọng nhất?
Vương Kiệt vẫn bình tĩnh trả lời:
– Biết địch biết ta. Biết dùng thế mạnh của ta công kích địch.
Minh Trạch ngồi trên vẫn tiếp tục hỏi:
– Vậy tại sao phải kính trọng với tướng?
– Làm lính lấy quân phục làm gốc. Làm tướng phải thưởng phạt phân minh. Tướng sĩ phải kính trọng nghe lệnh.
– Vậy “nhân” thì sao? Sa trường thập tử nhất sinh, há có người có lòng nhân từ.
– “Nhân” lấy quân làm gốc. Nhân phải đổ máu trước quân. Coi mình như quân lính.
Minh Trạch đập tay xuống mặt bàn trà đứng phắt dậy:
– Vương Kiệt nghe phong!
Vương Kiệt cùng đám quân lính xung quanh võ đài liền quỳ xuống.
– Khanh thạo cưỡi ngựa, bắn tên, tinh thông binh pháp. Trẫm phong khanh làm Giám môn vệ* của Nam nha thập lục vệ*. Phụ trách huấn luyện binh lính. Diệt giặc ngoại, bình nội loạn.
– Thần đa tạ Hoàng thượng. Tận tâm phò trợ, tận trung với nước. Không phụ Hoàng ân.
******
Kỳ Phượng Nhi cùng Hồng Đan ra Ngự Hoa viên ngắm hoa. Xuân đến tuyết tan Hải Đường bắt đầu nở rộ. Đây là loài hoa nàng thích nên mới muốn đi ngắm. Hoa trong Ngự viên nhiều vô kể, Hải Đường chỉ có một góc nhỏ trong số đó.
Kỳ Phượng Nhi đưa tay ra, lắc lắc nhánh cây nhỏ, tuyết rơi xuống, sắc hoa hiện ra. Nàng ghé sát lại để ngắm kĩ bông hoa, mỉm cười tận hưởng mùi vị thoảng bay trong không gian tĩnh lặng.
– Hải Đường năm nay nở rất đẹp.Nếu nương nương thích có thể ngắt vài cành đem về cắm trong điện chúng ta.
Kỳ Phượng Nhi nghe vậy liền thả tay ra khỏi cành hoa, cảm thán:
– Hoa này tuy đẹp nhưng nếu ngắt đi khỏi cành sẽ giống như một cái xác đẹp đẽ không có hồn vậy. Bỏ đi chúng ta tiếp tục đi ngắm.
– Nương nương thương hoa tiếc ngọc như vậy Bổn vương tự thẹn không bằng.
Kỳ Phượng Nhi giật mình hướng tới phía giọng nói. Ở một góc khuất Minh Hựu từ từ bước tới. Đây chẳng phải là Đại Vương gia hay sao:
– Thần thiếp tham kiến Vương gia.
– Kỳ Tần nương nương hữu lễ… Chẳng hay Bổn Vương đã làm nương nương giật mình rồi hy vọng người không trách.
– Thần thiếp không dám.
Minh Hựu không e ngại tiến lên vài bước nhưng Kỳ Phượng Nhi vẫn giữ được khoảng cách với nam tử trước mặt. Minh Hựu nhìn vào khóm hoa nàng vừa ngắm rồi quay sang nói với nàng.
– Nương nương thích Hải Đường sao. Ta còn nhớ câu “Ðông phong diểu diểu phiếm sùng quang.
Hương vụ không mông nguyệt chuyển lang…”
Kỳ Phượng Nhi nghe vậy liền tiếp lời hai câu sau:
– “Chỉ khủng dạ thâm hoa thuỵ khứ.
Cố thiêu cao chúc chiếu hồng trang” Là thơ của Tô Thức!
Minh Hựu dần có cảm giác quen thuộc với nữ tử trước mặt:
– Nương nương không những biết thương hoa tiếc ngọc mà còn học rộng tài cao. Bản Vương kính phục.
– Thần thiếp bêu xấu trước mặt Vương gia rồi. Không còn sớm nữa thần thiếp xin phép cáo lui.
Kỳ Phượng Nhi nhẹ nhàng nhún người rồi cùng Hồng Đan rời khỏi Ngự Hoa viên.
Về đến Tử Hoa điện Kỳ Phượng Nhi thấy Vương công công đang đứng trước cửa điện:
– Nô tài tham kiến Kỳ Tần nương nương.
– Sao Vương công công lại đợi ở đây. Hoàng thượng có gì phân phó sao?
– Là Hoàng thượng đang đợi nương nương ở bên trong.
Kỳ Phượng Nhi không chậm trễ liền bước vào bên trong. Khi vào thấy vị Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn kia đang ngồi ở chính điện đọc mấy quyển sách nàng để trên bàn. Nghe có tiếng động Minh Trạch vẫn từ tốn lật trang sách:
– Về rồi à?
Kỳ Phượng Nhi đến ngồi bên cạnh hắn.
– Thần thiếp đến Ngự viên ngắm hoa. Hoàng thượng đợi đã lâu chưa?
Minh Trạch không trả lời câu hỏi của nàng, gấp sách lại:
– Mệt chưa? Trẫm đã sai người chuẩn bị bữa rồi. Đêm nay sẽ ở lại đây.
– Vậy để cung nhân dọn bữa đi ạ.
Kỳ Phượng Nhi gọi Hồng Đan mang chậu nước vào để hai người rửa tay. Kỳ Phượng Nhi đưa tay vào chậu thử nước rồi mới để hắn dùng. Minh Trạch đưa tay vào chậu nước, ừm quả nhiên là độ ấm vừa đủ, vốc nước đưa lên ngửi thử:
– Nước này cho thêm hương liệu gì, không giống như nước rửa bình thường.
– Thần thiếp dùng cam tùng, ngô bạch chỉ, quế chi, thêm vỏ bạch đàn nghiền nát phơi khô làm bột rửa tay. Tươi nhuận da mà mùi cũng dễ chịu.
Vừa nói nàng vừa đưa khăn để hắn lau.
– Dùng bữa thôi.
*******
Chú thích:
– Giám môn vệ của Nam nha thập lục vệ: một chức quan Vũ lực triều đình trung ương (Cấm quân).
– *Câu thơ Tô Thức khi Đại Vương gia đọc với Kỳ Phượng Nhi là câu thơ mà Tổng đốc Lĩnh Nam đã đọc với Minh Hựu ở chương trước.
15/12/2020
9:06
Wattpad
Hạ Băng Băng