Đọc truyện Sủng Phi Cự Liêu Giới Giải Trí – Chương 92: Rạp Chiếu Phim
Dương Quỳnh xụ mặt: “Sư huynh, anh cảm thấy tôi có chỗ nào làm không tốt cứ trực tiếp phê bình, về sau đừng lấy chuyện này ra dọa tôi.”
Ngô Đồng nói: “Dương Quỳnh này, sức khỏe của Thu Hoa yếu, cần cô tốn nhiều tâm tư hơn.
Đây là bệnh di truyền, lúc nào cũng phải cẩn thận mới có thể bình an đến già.”
“Tôi biết rồi.”
Thẩm Thu Hoa ngồi trên sô pha lướt Weibo.
Nghe thấy tiếng mở cửa, không quay đầu hỏi: “Chị nói gì với sư huynh vậy?”
Dương Quỳnh làm mặt khổ ngồi xổm trước mặt nàng, dọa nàng nhảy dựng.
“Sư huynh của em dọa chị sợ đó.” Dương Quỳnh cáo trạng.
“Chị đừng trách anh ấy, anh ấy chỉ là muốn tốt cho em thôi.” Thẩm Thu Hoa hiểu khổ tâm của Ngô Đồng.
Chỉ là nàng cũng hiểu lo lắng của Dương Quỳnh.
“Xin lỗi đã khiến chị lo lắng.” Nàng xoa đầu Dương Quỳnh như trấn an động vật lớn.
“Chỉ cần em khỏe, chị đã rất vui rồi.
Thu Hoa, chúng ta còn phải bên nhau thật lâu, dù thế nào, em cũng không thể buông tay chị.” Dương Quỳnh gối đầu lên đầu gối nàng, hưởng thụ cảm giác năm tháng bình yên.
Mỗi ngày Ngô Đồng sẽ đến châm cứu cho Thẩm Thu Hoa.
Một tuần sau, tình trạng của Thẩm Thu Hoa đã tốt hơn.
Tuy vẫn chưa lập tức khỏe lại nhưng cũng không còn té xỉu.
“Ngăn Sát” rất được hưởng ứng.
Phòng vé đột phá hai trăm triệu làm nhà đầu tư rất vừa lòng.
Thẩm Thu Hoa đóng vai Liễu Phiêu Nhứ nhờ vào hóa trang tuyệt mỹ, dáng múa phiêu dật cùng cảnh đánh diễn lưu loát, tuy rằng suất diễn chỉ có bốn phút nhưng là bất ngờ lớn nhất trong phim.
Dưới bình luận “Ngăn Sát” luôn sẽ thấy tên của Liễu Phiêu Nhứ.
Fans Thẩm còn tạo ba đoạn video cảnh khiêu vũ và đánh nhau xem như phúc lợi.
Cảm giác của màn ảnh lớn thật sự không giống màn hình nhỏ.
Hóa trang cổ trang của Thẩm Thu Hoa rất nghiền áp nhưng trên TV không thể tạo nhiều cảm giác nghiền áp.
Trên màn ảnh lớn, mỗi một hô hấp của diễn viên đều sẽ được bắt lấy.
Khi Liễu Phiêu Nhứ lên sân khấu, vũ mị phong lưu nhấc rèm châu, chậm rãi lộ ra gương mặt khuynh quốc khuynh thành.
Lúc này, người trong rạp đều cảm thán “oa” lên.
Mỹ nhân như vậy mới thật sự đảm đương nổi danh hiệu “sát thủ mỹ nữ”.
Dương Quỳnh cầm điện thoại, mỗi ngày sẽ xem ba đoạn video kia vài lần.
“Chà chà chà, vẻ đẹp của Thu Hoa nhà mình cuối cùng cũng được người xem thấy được.
Nhìn tay này, mặt này, mắt này thật sự giống y như tiên nữ hạ phàm.”
Tề Duyệt nâng má nhìn Dương Quỳnh đang hoa si.
“Chị Quỳnh, chị có cần phải vậy không? Mỗi ngày chị đều có thể gặp được mỹ nhân này, chị đừng ra vẻ chưa hiểu sự đời được không?”
“Tiểu Duyệt, em không xem sao? Em nói xem đẹp hay không đẹp?” Dương Quỳnh đưa điện thoại đến trước mắt Tề Duyệt.
Tề Duyệt ghét bỏ đẩy ra.
“Chị đã cho em tám lần rồi.
Em công nhận chị Thu Hoa rất đẹp.
Hóa trang của chị ấy trong phim em thấy là có vẻ đẹp cổ điển nhất nhưng chị cũng không nên mỗi ngày đều xem?”
Hai người đang nói thì điện thoại vang lên.
Dương Quỳnh thấy là Lư Tự, bắt máy.
“Tự ca, chuyện gì vậy?”
“Thu Hoa đang đóng phim sao?” Lư Tự hỏi.
“Phải.
Anh có gì nói với em cũng được.” Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa đang đối diễn với Thường Cảnh Hân, đáp.
Lư Tự dừng chút nói: “Hiện tại bộ “Ngăn Sát” muốn quay phần tiếp theo.
Đặng đạo muốn mời Thu Hoa đến diễn.”
“Sao?” Dương Quỳnh hoài nghi mình nghe lầm.
Đặng Diệp Chu là đạo diễn lớn, lúc trước Thẩm Thu Hoa phải vất vả giành lấy vai diễn phụ trong rất nhiều diễn viên nữ.
Sao bây giờ có thể diễn vai chính? “Không thể nào.”
Lư Tự cảm thấy phản ứng của Dương Quỳnh rất thú vị, bật cười nói: “Không nghĩ đến đúng không? Khi anh nhận được điện thoại cũng rất bất ngờ.
Anh cần phải nói chuyện này với Thu Hoa.
Lát nữa em ấy quay xong, em nói em ấy gọi lại cho anh.”
“Được.” Cả người Dương Quỳnh hưng phấn không thôi.
“Đúng rồi, có một đoàn phim muốn mời em.
Là phim truyền hình cổ trang, mời em diễn nữ số 2.” Lư Tự luôn bận chuyện của Thẩm Thu Hoa, không nghĩ đến lại nhận được lời mời của Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh trả lời: “Tự ca, anh giúp em từ chối với.
Bây giờ em không có thời gian đóng phim.”
“Dương Quỳnh, anh hiểu suy nghĩ của em.
Nhưng anh phải nhắc nhở em, miễu cho sau này em nói anh bên nặng bên nhẹ.
Với thân thủ của em hoàn toàn có thể dừng chân trong giới này.
Hiện tại muốn tìm một diễn viên nữ có thể đánh võ như vậy gần như không có, một khi em bước vào con đường diễn xuất, em sẽ là độc nhất vô nhị, thậm chí có thể lấn sân sang thị trường quốc tế.” Là một người đại diện, Lư Tự có nghĩa vụ giải thích hướng đi tương lai của Dương Quỳnh sẽ đi đến đâu.
Dương Quỳnh cười.
“Tự ca, con người em luôn không có chí lớn, chỉ cần vợ con đề huề.
Không có Thu Hoa bên cạnh, dù em làm siêu sao quốc tế thì có ý nghĩa gì? Anh giúp em từ chối đi, em cảm ơn.”
Lư Tự phát hiện trong lúc vô ý gặp được một cặp đôi kỳ ba.
Một người thì hệ Phật trong sự nghiệp.
Một người thì không muốn sự nghiệp.
Nền tảng tốt như vậy, rõ ràng có thể sóng vai thành vua nhưng lại chọn từ bỏ.
Hắn gác máy, ngửa đầu nhìn trần nhà, thở dài.
Bản thân mình may mắn thế nào mà gặp hai cái người không có chút tâm tư vào sự nghiệp như vậy? Cơ hội đến tay cũng không cần, cả ngày chỉ muốn đối phương.
Tình yêu có thể no bụng sao? Tạm tách ra vài năm chờ công thành danh toại rồi muốn thế nào cũng được, không tốt sao? Hắn không nghĩ được vì sao cả hai lại vậy.
Tề Duyệt nhìn Dương Quỳnh không chút do dự từ chối lời mời của đoàn phim, cau mày hỏi: “Chị không cảm thấy tiếc sao?”
“Có cái gì để tiếc?” Dương Quỳnh nhẹ nhàng hỏi lại, không hề có chút phiền muộn vì từ bỏ cơ hội.
“Nếu em từng trải qua sinh tử giống chị, sẽ biết công thành danh toại không đáng là gì so với sinh tử.
Chị nói em, khi bọn chị làm nhiệm vụ ở Vân Nam.
Phối hợp với cảnh sát biên giới bắt giữ đối tượng.
Lúc ấy chị chạy vào một căn nhà sàn, đá văng quả bom bị buộc ngay eo của người phát hiện ra nhóm buôn bán ma túy.
Chị phản ứng nhanh, lập tức nhảy xuống lầu, kết quả khi ở giữa không trung phía sau đã nổ.
Chị bị vụ nổ đẩy ra xa, đụng vào tường.
Trên người có hai mươi mấy lỗ thủng do cây trúc đâm vào, tất cả đều đang chảy máu.
Khi đó đầu óc của chị rất tỉnh táo, em biết chị đã nghĩ gì không?”
“Chị nghĩ gì?”
“Chị nghĩ nhiều lỗ như vậy, chị nên lắp lỗ nào mới có thể giữ mạng đây?” Dương Quỳnh cười.
“Vào thời điểm đó cái gì cũng không màng đến, chỉ nghĩ làm sao có thể sống sót.
Chị nằm bất động một chỗ, rõ ràng tai không nghe thấy gì nhưng lại nghe được tiếng máu tươi đang không ngừng chảy ra ngoài.”
“Sau đó thì sao? Sao chị được cứu?” Biểu cảm của Tề Duyệt nghiêm túc lên.
“Đương nhiên là được đồng đội cứu.
Nhưng đó là bọn họ nói lại với chị.
Khi ấy, chị rất nhanh đã hôn mê, chờ chị tỉnh lại thì thấy mình đang ở bệnh viện.” Dương Quỳnh nhớ lại dáng vẻ lúc đó của mình.
“Cho nên, từ đó về sau chị đã nhìn thấu?” Tề Duyệt thử lý giải suy nghĩ của Dương Quỳnh.
“Cũng không phải.
Khi cả người chị không thể động đậy, có vài chỗ gãy xương.
Chị nằm trên giường nghĩ, ý nghĩa cuộc đời mình là gì? Nếu lúc ấy chị bị nổ chết, có thể có tiếc nuối không?” Cô đột nhiên gõ cây cột bên cạnh.
“Có một điều phải nói rõ chính là chị không sợ chết.
Nhưng chị cũng không muốn chết.
Đặc biệt là chết trong tay bọn buôn ma túy, rất không đáng.” Cô nhớ lại, nói tiếp: “Lần nhiệm vụ đó, bên đội chị chết một người, bên cảnh sát biên giới Vân Nam chết ba người.
Những tên buôn ma túy biết bọn chúng phạm phải tội chết cho nên bọn chúng bất chấp.
Trong lễ truy điệu, chị nhìn người nhà của những đồng nghiệp hy sinh khóc ngất, đột nhiên nhận ra, nếu chị bị nổ chết có lẽ cũng sẽ không ai khóc cho mình.
Lúc ấy chị có cảm giác, ý nghĩa của cuộc đời mình chính là trừng trị đám tội phạm kia để có nhiều người không phải hy sinh khi mà họ có người khóc vì mình.”
“Chị Quỳnh…..” Tề Duyệt nhìn thấy cảm xúc chán đời trên mặt Dương Quỳnh.
“Đương nhiên đấy là trước đây.” Cảm xúc chán đời trên nhanh biến mất.
“Sau khi chị gặp Thu Hoa, mọi thứ đã thay đổi.
Chị tìm được chân tình.
Tiểu Duyệt, em xem, Thu Hoa xinh đẹp, ưu tú như vậy, chỉ cần em ấy muốn, một giây thôi đã có thể gả cho thiếu gia nhà giàu, đi đến đỉnh cao nhân sinh.
Nhưng em ấy lại nguyện ý mỗi tháng nhận 300 đồng để có cuộc sống bình dị với chị.
Có người nguyện ý buông bỏ tất cả bên chị, chẳng lẽ không đáng được chị đối xử công bằng sao?” Nói nhiều vậy, Dương Quỳnh chỉ muốn nói danh lợi không thể quan trọng bằng người mà cô quan tâm.
“Chị nói vậy cũng đúng.
Nhưng chị muốn người khác yêu chị thì chờ chị thành minh tinh, một giây thôi sẽ có rất nhiều người chú ý chị.” Tề Duyệt nói.
Dương Quỳnh ghét bỏ đáp.
“Chị không cần hàng ngàn hàng vạn người yêu chị, chị chỉ cần Thu Hoa của mình.”
Nghỉ giữa trưa, Dương Quỳnh nói lại chuyện Lư Tự gọi đến.
Thẩm Thu Hoa gọi lại cho Lư Tự, cơ hội này đương nhiên không có lý do từ bỏ.
Lư Tự nghe thấy nàng đồng ý, lập tức muốn bàn cụ thể về việc hợp tác với Đặng Diệp Chu.
Trước khi gác máy, Lư Tự cũng nói việc có đoàn phim tìm Dương Quỳnh đóng phim.
Thẩm Thu Hoa gác máy, hỏi Dương Quỳnh: “Chị thật sự quyết định từ bỏ sao?”
“Cũng không thể nói là tuyệt đối.
Nếu mà em rảnh thì….” Ý của Dương Quỳnh rất rõ ràng, cô sẽ không tách khỏi Thẩm Thu Hoa.
Nếu Thẩm Thu Hoa không đóng phim, cô đương nhiên có thể đóng phim.
“Này rất khó.”Thẩm Thu Hoa nghĩ đến lịch trình của mình đã được lên lịch đến sang năm, bất đắc dĩ nói.
“Cho nên em chỉ cần chuyên tâm đóng phim là được rồi.
Chị sẽ bên em.” Dương Quỳnh giữ chặt tay Thẩm Thu Hoa, gương mặt thanh tú không đứng đắn trở nên thâm tình.
Đột nhiên Thẩm Thu Hoa dời mắt, xấu hổ khẽ nói: “Chiều nay còn phải đóng phim.
Chị làm vậy khiến tim em loạn nhịp.”
“Phải không? Để chị sờ thử xem.” Dương Quỳnh đứng đắn không đến ba giây, bắt đầu động tay động chân.
“Đừng nghịch mà, có nhiều người lắm.” Thẩm Thu Hoa gạt tay Dương Quỳnh ra.
Nghĩ rồi gọi cho Lư Tự.
“Thu Hoa, sao vậy?” Lư Tự như đang ăn gì đó đáp.
“Tự ca, anh giúp em hỏi xem Đặng đạo có cần một diễn viên võ thuật không.”.