Đọc truyện Sủng Phi Cự Liêu Giới Giải Trí – Chương 68: Màn Ảnh
Dương Quỳnh nghe thấy nhún vai.
“Chị không biết đạo diễn có giữ họ lại hay không.
Nhưng phẩm hạnh của mấy người này thật sự có vấn đề.
Về sau em cẩn thận một chút.
Khi chị đóng phim, không thể bên em, em nhất định phải ở cạnh tiểu Duyệt, tiểu Du.”
“Chị sợ bọn họ gây bất lợi cho em?” Tuy Thẩm Thu Hoa cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.
Chuyện như ban nãy vẫn nên ít xảy ra thì sẽ tốt hơn.
“Em nói xem từ xưa võ hiệp có lệnh cấm dùng võ.” Dương Quỳnh thở dài: “Tuy rằng bọn họ không phải hiệp.”
“Chỉ cần chị an toàn là tốt rồi.
Những chuyện khác đều không quan trọng.”
Trải qua vài ngày huấn luyện, mỗi ngày đều có thể vận động.
Khiến Dương Quỳnh nhớ đến những ngày còn tập huấn khi nhập ngũ.
Thật sự này chỉ kém hơn một chút, nhưng trạng thái luyện tập mỗi ngày của Dương Quỳnh cũng không phải lúc nào cũng tốt nhất.
Cho nên mỗi ngày cô đều mệt mỏi quá sức.
Nhưng mệt thì mệt, mỗi khi về lại khách sạn, cô sẽ luôn nhận được một phúc lợi siêu siêu lớn, chính là Thẩm Thu Hoa sẽ tắm cho cô.
Đợt huấn luyện gần đến hồi kết là lúc những người khác kiệt sức, hiệu suất thấp nhất, chỉ có Dương Quỳnh như được tiêm máu gà, nhanh chóng hoàn thành các nhiệm vụ, sau đó là người đầu tiên rời khỏi phòng huấn luyện.
Về phòng, Thẩm Thu Hoa đã chuẩn bị xong nước tắm.
Nhìn thấy Dương Quỳnh cả người mồ hôi, tóc dính vào mặt, cười nói: “Hôm nay chị về sớm hơn hôm qua nha.”
Dương Quỳnh không nói lời nào.
Đi đến hôn nàng.
Thẩm Thu Hoa không phản kháng, dáng vẻ nhu thuận làm tâm Dương Quỳnh mềm nhũn.
“Về sớm để nhìn thấy em nhiều hơn.” Dương Quỳnh hôn xong, ôm nàng vào lòng.
Thẩm Thu Hoa thầm thở dài.
Bị Dương Quỳnh cả người đầy mồ hôi ôm lấy, nàng lại phải thay quần áo.
Dương Quỳnh đứng cạnh bồn tắm, Thẩm Thu Hoa giúp cô cởi quần áo.
Ngón tay trắng nõn xẹt qua da thịt Dương Quỳnh, Dương Quỳnh run lên.
“Tắm cùng chị đi.” Dương Quỳnh cầm lòng không được bắt lấy tay nàng.
Thẩm Thu Hoa cười nói: “Chị tập luyện xong không mệt sao?”
Dương Quỳnh lắc đầu: “Nhìn thấy em sẽ không mệt.”
Thời gian hai người bên nhau kiếp này kiếp trước không ngắn.
Nhưng khi nói lời buồn nôn này, lại không ai cảm thấy xấu hổ.
Các nàng trước sau vẫn đang trong trạng thái yêu đương cuồng nhiệt, vĩnh viễn muốn dính nhau, vĩnh viễn không nói hết lời trong lòng.
Dù không nói gì, không làm gì, chỉ nhìn nhau thôi, tình ý cũng đã bay tứ phía.
Hai người ngâm mình trong bồn tắm, Thẩm Thu Hoa rất cẩn thận tẩy đi mồ hôi trên người cô, sau đó hai người cùng nhau tắm, vô cùng vui vẻ.
“Thu Hoa, em muốn chơi cũng được, nhưng đừng nhân cơ hội ăn đậu hủ của chị.” Tay Dương Quỳnh dưới nước ngo ngoe rục rịch.
Chờ Thẩm Thu Hoa dán lên người cô, lập tức kéo người vào lòng mình.
“A!” Thẩm Thu Hoa sợ hãi kêu lên.
Hai tay ôm lấy cổ Dương Quỳnh.
“Chị dọa em!” Hờn dỗi nói, miệng hơi chu lên, này bảo không câu dẫn, ai tin đây?
Dù sao Dương Quỳnh cũng không tin.
Tay cô đỡ eo Thẩm Thu Hoa, kéo người về mình.
Thẩm Thu Hoa cười nghịch ngợm, không để Dương Quỳnh thực hiện được ý nguyện, đưa tay chặn môi Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh bất mãn cắn tay Thẩm Thu Hoa, Thẩm Thu Hoa sợ đến mức rút tay.
Sau đó trước ngực đã bị Dương Quỳnh ngậm lấy.
Thân thể mẫn cảm lập tức mềm nhũn, tay chống vai Dương Quỳnh cũng mất sức.
Tay Dương Quỳnh cũng không rảnh rỗi, tạo sóng dưới nước.
Tắm mất một giờ, có thể hiểu được hai người đã làm gì.
Thẩm Thu Hoa bước ra khỏi phòng tắm, tướng đi có chút mất tự nhiên.
Nàng hơi cau mày, trên người bọc khăn tắm, da thịt lộ ra bên ngoài màu hồng phấn.
Dương Quỳnh bước ra sau, nhìn thấy da thịt của nàng, cô rất tự nhiên nhớ lại xúc cảm khi chạm vào.
Hai người ngã vào giường, Dương Quỳnh đè nàng dưới thân.
“Đã nói một lần.” Thẩm Thu Hoa không chút dao động nói.
“Thu Hoa……” Dương Quỳnh kéo dài âm cuối.
Nương nương đáng yêu như vậy, ăn một lần làm sao đủ?
“Không được.
Hiện tại chị ngủ một giấc.
Em đến phòng ăn xem có gì chị muốn ăn không.” Thẩm Thu Hoa đẩy Dương Quỳnh ra, vờ muốn rời giường.
Dương Quỳnh lập tức đè nàng lại: “Gọi điện đặt là được rồi, hiện tại chúng ta không đóng phim, hai đứa kia mấy nay rãnh, nhờ hai đứa ra ngoài mua chút, không được sao?”
Thẩm Thu Hoa vẫn đang cố gắng: “Hai đứa lại không biết chị thích ăn gì.”
“Chị thích ăn em.” Dương Quỳnh cười rộ lên như đứa nhỏ.
“Em đang nói chuyện nghiêm túc.” Thẩm Thu Hoa phản kháng.
Dương Quỳnh nhẹ nhàng áp chế nàng: “Chị cũng đang nói chuyện nghiêm túc nhất nè.”
Hai người giằng co một hồi, khăn tắm mở ra.
Nhìn thân thể gợi cảm dưới thân, Dương Quỳnh không thể tiếp tục khống chế được mình, hóa thân thành sói, ăn sạch tiểu bạch thỏ dưới thân.
Phòng dưới lầu, Tề Duyệt và Liễu Du thật sự rất rảnh rỗi mấy ngày này.
Đặc biệt là Liễu Du, hiện tại còn đang trong giai đoạn chuẩn bị đạo cụ, huấn luyện diễn viên, sửa lại kịch bản.
Đoàn phim không đóng phim, Liễu Du rảnh rỗi muốn lên men.
Ngày thường Dương Quỳnh luôn theo style đơn giản, thoải mái.
Thẩm Thu Hoa cũng như vậy, nhiều lắm thì sẽ dưỡng da rồi thôi.
Tề Duyệt còn hơi bận.
Nàng vẫn luôn chú ý đến hướng gió trên mạng.
Chuyện Thẩm Thu Hoa bị phong sát, ngoài fans biết thì trên mạng không có bất kỳ động tĩnh nào quá lớn.
Tề Duyệt ngậm kẹo que, ngồi trên giường gõ bàn phím bùm bùm, đột nhiên nhận được tin nhắn của Dương Quỳnh, bảo khi các nàng ra ngoài thì mua đồ ăn về.
“Sao?” Tề Duyệt vuốt cằm: “Này là bận đến mức không rảnh ăn cơm luôn sao?”
Dương Quỳnh thật sự bận.
Lúc này cô đang lăn lộn cùng Thẩm Thu Hoa.
Thể lực của Thẩm Thu Hoa tốt hơn trước một ít, nhưng đối với việc Dương Quỳnh không ngừng yêu cầu vẫn không chịu nổi.
“Dương Quỳnh, em thật sự không được.” Thẩm Thu Hoa vừa tắm xong, thân thể lại đầy mồ hôi.
Dương Quỳnh rốt cuộc ngừng tay.
Hai người không thể không tắm lại lần nữa.
Khi bước ra, Tề Duyệt vừa lúc đến đưa đồ ăn.
Dương Quỳnh đứng chặn ở cửa không để Tề Duyệt vào, cả nhìn cũng không được.
Tề Duyệt nhìn thấy dáng vẻ ăn no thỏa mãn của Dương Quỳnh, làm sao còn không hiểu: “Chị Thu Hoa thật sự rất sủng chị.”
Dương Quỳnh kiêu ngạo cười: “Đương nhiên.”
“Ai nha, nhìn dáng vẻ đắc ý này của chị xem!” Tề Duyệt khoa trương nói.
“Em đây là oán niệm của cẩu độc thân.” Dương Quỳnh không chút lưu tình cười nhạo.
Tề Duyệt rất muốn ném đồ ăn mình vừa mua được vào mặt cô.
Dùng người ta xong thì cười nhạo, người này còn có thể làm bạn sao?
Đóng cửa lại, Dương Quỳnh quay đầu nhìn Thẩm Thu Hoa nằm trên giường không nhúc nhích.
Cô đau lòng đi đến, xoa ấm tay, bôi thuốc mát xa giúp nàng.
“Vốn muốn hầu hạ chị, kết quả hiện tại…..” Thẩm Thu Hoa hết chỗ nói.
Bản thân vốn muốn làm một trợ lý thật tốt.
Nhưng vị diễn viên này quá kỳ cục, có diễn viên nào ăn luôn trợ lý của mình không?
“Chị hầu hạ em cho khỏe.” Dương Quỳnh cười tủm tỉm nói.
Nụ cười này thật chướng mắt.
Thẩm Thu Hoa nghĩ đến dáng vẻ bá đạo vừa rồi của Dương Quỳnh, eo bỗng thấy đau hơn.
Bữa cơm này là Dương Quỳnh đút Thẩm Thu Hoa ăn.
Vài ngày sau, phim “Lão Giang Hồ” khai máy.
Cảnh đầu là Tiểu Du (Dương Quỳnh thủ vai) đánh nhau.
Trong phim Dương Quỳnh vốn dùng trường kiếm, nhưng nàng quen dùng đoản kiếm nên đổi thành đoản kiếm.
Kiều Phong thấy Dương Quỳnh luyện tập đoản kiếm.
Là một đạo diễn phim đánh diễn, hắn vẫn biết chút võ.
Cho nên khi hắn nhìn thấy Dương Quỳnh thuần thục dùng đoản kiếm đã hoa cả mắt, lập tức quyết định cảnh đầu nhất định phải để cô dùng đoản kiếm đánh nhau.
Dương Quỳnh lấy một địch trăm, trong mắt không hề gợn sóng.
Cô chậm rãi rút đoản kiếm, đối với mười mấy người trước mặt, cô lại là người động thủ trước.
Cảnh này không dùng dây thép.
Thật sự là dựa vào bản lĩnh của mình ăn cơm.
Cảnh này quay hết một buổi sáng.
Phải biết rằng đây là cảnh quay đầu tiên của Dương Quỳnh.
Ban đầu còn rất lo lắng, kết quả sau khi động thủ, cô lập tức quên cả lo lắng, say mê đánh diễn.
Thẩm Thu Hoa đứng bên cạnh nhìn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Dương Quỳnh dùng đoản kiếm lưu loát đến vậy.
Xem ra kiếp trước cô là đồ đệ tốt gặp được sư phụ tốt.
“Chị Quỳnh thật lợi hại!” Liễu Du cảm thấy có chút khó tin.
Ấn tượng của nàng về Dương Quỳnh là người không quá đứng đắn, nhưng rất dễ ở chung, nghe nói công phu rất lợi hại.
Nhưng lợi hại thế nào, hôm nay nàng mới biết.
Nếu cảnh quay này, nàng xem trên phim, tuyệt đối sẽ cho rằng là cắt ghép, chỉnh sửa.
Người bình thường sao có thể có động tác nhanh như vậy?
Tề Duyệt nghĩ mà sợ, sờ cổ mình, bỗng cảm thấy hơi đau.
Lúc trước không biết nàng lấy can đảm ở đâu mà dám đối kháng, động thủ với Dương Quỳnh.
Khó trách mỗi lần mình đều bị chỉnh vô cùng thảm.
Nghỉ trưa, Dương Quỳnh nhìn mấy người trên bàn, mấy người nhìn cô đến khi cô muốn xù lông mới nói: “Mọi người sao vậy? Chị…….!chị đã làm sai gì sao?” Dương Quỳnh ngơ ngác hỏi.
“Chị Quỳnh, thân thủ của chị thật lợi hại!” Tiểu mê muội Liễu Du khích lệ nói.
Dương Quỳnh lắc đầu: “Là vì chuyện này sao? Không cần kinh ngạc như vậy.
Thân thủ của chị thế nào em rõ nhất mà.” Cô nói với Tề Duyệt.
Tề Duyệt đưa đám nói: “Chị Quỳnh, em sai rồi, về sau em sẽ không bao giờ động thủ trước mặt chị.
Em biết năm đó chị không đánh chết em là thủ hạ lưu tình, em hiểu tất cả rồi.”
“Ăn cơm thôi.” Dương Quỳnh ra lệnh, Liễu Du và Tề Duyệt lập tức ngoan ngoãn ăn cơm, không hề nhiều lời.
Dương Quỳnh nhỏ giọng kề tai Thẩm Thu Hoa hỏi: “Này là sao vậy em?”
“Là sức mạnh của vũ lực đó chị.” Thẩm Thu Hoa cười nói.
Buổi chiều Dương Quỳnh còn một cảnh, nhưng cảnh này khá ngắn, quay vài lần là qua.
Thẩm Thu Hoa đứng phía sau máy quay theo dõi cùng đạo diễn Kiều Phong, nơi này có thể thấy rõ biểu hiện của Dương Quỳnh trong phim.
Kiều Phong thấy Thẩm Thu Hoa nói: “Dương Quỳnh khá phù hợp với vai sát thủ mặt lạnh.
Cô ấy khống chế cảm xúc khá kém, cho nên không làm biểu cảm là tốt nhất với cô ấy.”
Thẩm Thu Hoa gật đầu tán thành.
Mặt Dương Quỳnh khi không cảm xúc không chỉ lạnh còn ngầu.
Kiều Phong là người có thể khống chế toàn cục.
Qua một thời gian quan sát, hắn đã thay đổi cách biểu đạt cảm xúc của Dương Quỳnh thành như vậy.
Không phải Dương Quỳnh không thể biểu đạt cảm xúc mà là khi cô đánh nhau, rất khó khống chế biểu cảm.
Điểm khác nhau nhất giữa phim truyền hình và điện ảnh là ở màn ảnh lớn mọi biểu cảm của một người đều được phóng đại, rất nhiều thứ không thể nhìn thấy ở phim truyền hình đều sẽ bị chú ý trong phim điện ảnh.
Vậy nên nếu không khống chế được sẽ rất đáng sợ.
“Kiều đạo, khó trách anh dám dùng người mới như Dương Quỳnh, anh quả nhiên biết lợi dụng việc sử dụng góc máy, màn ảnh.”
Thẩm Thu Hoa thấy được rất nhiều góc độ quay chụp, thầm nghĩ hẳn là dùng để biên tập, cắt ghép.
Góc độ này không thể nghi ngờ là bày ra vẻ đẹp của Dương Quỳnh..