Sủng Phi Cự Liêu Giới Giải Trí

Chương 65: Biến Cố


Đọc truyện Sủng Phi Cự Liêu Giới Giải Trí – Chương 65: Biến Cố


Khi Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh đang hưởng thụ khoảng thời gian ngọt ngào thì trên mạng bắt đầu nổi lên một trận tinh phong huyết vũ.

Tác phẩm mới nhất Sơ Vân của ca sĩ Lương Vân Sơ xuất thân từ cuộc thi tuyển tú đang đứng đầu các bảng xếp hạng âm nhạc.

Lượt tải xuống hơn trăm triệu, phá nhiều kỷ lục âm nhạc.

Bên cạnh đó, có người chỉ ra rằng giai điệu trong ca khúc của Lương Vân Sơ khá giống với ca khúc mười năm trước của Kiều Ngọc Sơ tên Sơn Đoan Phong Cảnh.

Fans Lương Vân Sơ vô cùng phẫn nộ với suy đoán này, bắt đầu công kích Kiều Ngọc Sơ.

Vốn trong ca khúc chỉ có chút tương tự, còn có phải sao chép hay không phải đợi dân chuyên nghiệp đến giám định.

Nhưng trên mạng đã nổi ra cuộc chiến giữa các fans.

Fans Lương nói Kiều Ngọc Sơ hết thời, muốn vào ăn vạ để chuyển mình.

Fans Kiều chỉ trích Lương Vân Sơ sao chép không nhận, còn trả đũa.

Cấp bậc cuộc luận chiến khác hẳn với cuộc chiến của Thẩm Thu Hoa và Lăng Tương Quân.

Độ trung thành của fans âm nhạc cao hơn fans điện ảnh.

Fans Kiều đã theo thần tượng mười mấy năm, có thể còn chưa rời khỏi fandom thì đều là fans có sức chiến đấu.

Lương Vân Sơ là người mới, fans chưa từng chiến đấu anh dũng vì thần tượng nên muốn nhân cơ hội này xuất lực bảo vệ thần tượng.

Vì lẽ đó trận chiến nổi ra từ Weibo đến WeChat, Tieba sau đó lan dần đến các diễn đàn bát quái về giới giải trí.

Rất nhiều video, website cũng vì vậy mà sôi nổi lên.

Chỉ cần là MV của hai người đều sẽ có những từ ngữ mắng nhau.

Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh hoàn toàn không biết gì cả.

Sau khi đến trấn nhỏ, Thẩm Thu Hoa đã ném thiết bị điện tử – điện thoại sang một bên.

Tuy Dương Quỳnh vẫn mang theo điện thoại nhưng cũng rất ít khi xem.

Hiện tại cô thật sự rất bận.

“A! Chị chơi xấu!” Trong phòng ngủ, Thẩm Thu Hoa trồng cây chuối dựa tường.

Nàng và Dương Quỳnh đang cùng nhau trồng cây chuối nhưng động tác cứ cong đến cong lui là thế nào?
Hai người lật người lại, Thẩm Thu Hoa nhận khăn lau mồ hôi trên mặt: “Đã nói một phút mà.”
Dương Quỳnh nghiêng đầu nói: “Chị cảm thấy đầu mình bị nước vào rồi.

Nhoáng cái bên trong đã ầm ầm.”
Thẩm Thu Hoa dựa tường, đáp: “Nhất định là vậy.

Nước vào.”
Dương Quỳnh nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đến: “Không phải em nói muốn học cách chiến đấu sao.”
“Hiện tại em không muốn học.” Thẩm Thu Hoa cố gắng rút tay về, lại phát hiện bị Dương Quỳnh nắm lấy, làm thế nào cũng không rút về được: “Chị chơi xấu, lần nào cũng không nghiêm túc dạy.” Thẩm Thu Hoa hiểu rõ nỗi khổ này.

Mỗi lần Dương Quỳnh dạy nàng.

Sau đó…….không có sau đó.

“Lần này chị sẽ dạy nghiêm túc.

Dạy em một ít thế phòng thân.

Lỡ đâu em gặp phải sắc lang……” Dương Quỳnh như đang nghiêm túc giảng giải.

Thẩm Thu Hoa mượn cơ hội rút tay về, xoay người muốn chạy.

Dương Quỳnh phản ứng nhanh, nàng vừa xoay người, cô đã bắt người về, trực tiếp áp lên giường.

“Sắc lang còn không phải chị sao? Buông em ra!” Thẩm Thu Hoa giãy giụa.

Dương Quỳnh cười tủm tỉm: “Em bảo sắc lang buông em ra? Này không hợp lý đâu!”
Hai người dây dưa trên giường, Thẩm Thu Hoa dùng rất nhiều sức, vẫn không thoát được, còn khiến bản thân thở dốc.

Dương Quỳnh đè trên người nàng, cảm giác được ngực người dưới thân không ngừng phập phồng, đôi mắt tối lại: “Em đang quyến rũ chị.”
“Quyến rũ chị?” Thẩm Thu Hoa cười nghiêng đầu sang một bên: “Chị còn cần phải quyến rũ sao?”
“Đương nhiên không cần.” Dương Quỳnh thề lúc nãy cô chỉ muốn đùa với Thẩm Thu Hoa một chút, nhưng nàng lại không phối hợp nên hai người mới như bây giờ, này không phải lỗi của cô.

“A!” Thẩm Thu Hoa hít sâu một cái: “Đã nói không được cắn người mà.”
“Em mê người như vậy, chị không nhịn được.” Này được gọi là vô sĩ.

Trên xương quai xanh của Thẩm Thu Hoa lưu lại hai dấu răng.

“Thu Hoa, em nói xem khi chúng ta bảy tám chục tuổi, có phải chị vẫn mê muội em như vậy không?” Dương Quỳnh xoay người nằm cạnh Thẩm Thu Hoa.

“Đến lúc đó em già đến tóc bạc da nhăn, có lẽ chị sẽ không muốn nhìn em.” Thẩm Thu Hoa rất nghiêm túc nói.

Dương Quỳnh nghiêng đầu nhìn nàng: “Trong mắt chị em vẫn luôn là dáng vẻ bạch y tố nhan lúc đầu.”
Thẩm Thu Hoa vừa muốn phản bác, đã bị Dương Quỳnh che miệng.

“Chị biết em muốn nói gì.


Thời gian sẽ thay đổi tất cả, đến lúc đó có thể chị đã quên những lời nói hôm nay.

Cho nên, chị sẽ không hứa hẹn điều gì, chúng ta hãy giao tất cả cho thời gian.

Chị sẽ dùng thời gian cả đời để chứng minh rằng mình không nói dối.” Đôi mắt Dương Quỳnh cong như trăng khuyết, cô cảm thấy bản thân nhất định sẽ bạc đầu giai lão với Thẩm Thu Hoa.

“Được, hãy để cho thời gian.” Thẩm Thu Hoa kéo tay Dương Quỳnh xuống, đứng lên hôn vào môi cô một cái.

Dương Quỳnh vừa muốn phản kích, bị Thẩm Thu Hoa ngăn lại: “Em muốn viết chữ, chị giúp em nghiên mực được không?”
Dương Quỳnh cười khổ, đây có nghĩa là cô không được xằng bậy.

Cô đứng lên lấy văn phòng tứ bảo trong hành lý, là bộ lần trước Kiều Ngọc Sơ đưa.

Là siêu sao, thứ Kiều Ngọc Sơ nhìn trúng đều không phải thứ thường.

Dù Thẩm Thu Hoa kiếp trước nhìn thấy vô số đồ tốt cũng cảm thấy văn phòng tứ bảo này không tệ.

Dương Quỳnh trải giấy, nghiên mực, rất tự nhiên lui sang một bên.

Có vài lúc không thể hồ nháo.

Chẳng hạn như khi Thẩm Thu Hoa viết chữ.

Thẩm Thu Hoa đề bút chấm mực, hơi trầm tư, bắt đầu viết.

“Hà xứ vọng thần châu?
Mãn nhãn phong quang bắc cố lâu.

Thiên cổ hưng vong đa thiểu sự?
Du du!
Bất tận trường giang cổn cổn lưu.

Niên thiếu vạn đâu mâu,
Tọa đoạn đông nam chiến vị hưu.

Thiên hạ anh hùng thùy địch thủ?
Tào, Lưu!
Sinh tử đương như Tôn Trọng Mưu”
(Nào đâu cõi thần châu
Xa thẳm nơi kia bắc địa cầu
Hưng vong muôn kiếp bao thay đổi
Đằng đẵng!
Khác chi sông nọ chảy trôi mau.

Lúc trẻ vạn binh mã
Hừng cứ đông nam đánh bấy lâu
Thiên hạ anh hùng ai đánh mặt?
Lưu? Tào?
Sinh con nên như Tôn Trọng Mưu?
Nam Hương Tử – Đăng Kinh Khẩu bắc cố đình hữu hoài)
Đây là một đoạn trong bài Nam Hương Tử mà Thẩm lão gia tử rất thích.

Khi Thẩm Thu Hoa ba bốn tuổi đã biết đọc.

Thư pháp của nàng, thơ từ nàng thích đều chịu ảnh hưởng rất lớn từ Thẩm lão gia tử.

Cho nên nàng tự đại tiêu sái, rất ít có sự mềm mại uyển chuyển của nữ nhi.

“Thật ra dựa vào một bức tự này, em không làm minh tinh, vẫn có thể sống rất tốt.” Dương Quỳnh nói.

Cô không hiểu về thư pháp, đi theo Thẩm Thu Hoa lâu dần cũng chỉ có thể tính là nhập môn.

“Bán tự nghe rất keo kiệt.

Khi bị nhiễm hơi tiền, nét đẹp của chữ cũng bị hủy hoại.” Thẩm Thu Hoa nhìn bức tự cảm thấy vừa lòng, đề tên và thời gian bên cạnh, lấy con dấu của mình đóng dấu.

Dương Quỳnh cẩn thận cầm lấy bức tự, đặt trên mặt đất chờ mực khô: “Đây là quà sao?”
“Sắp đến sinh nhật Lôi Nguyệt.

Em cũng không có quà gì nên viết bức tự tặng chị ấy.” Thẩm Thu Hoa lấy thêm vài tờ giấy.

Có lẽ cảm thấy rất lâu rồi không luyện chữ nên nàng không dám vừa viết đã đưa Lôi Nguyệt.

Dương Quỳnh chậm rãi đặt từng bức đầy mặt đất.

Thẩm Thu Hoa nhìn hành động của cô, đột nhiên hỏi: “Chị làm gì vậy?”
“Chị đang chờ mực khô.” Dương Quỳnh hiển nhiên đáp.

“Ném đi là được rồi.”
Dương Quỳnh mở to mắt nhìn: “Nương nương, sao chị có thể lãng phí như vậy? Em có biết một bức tự của em hiện tại có giá bao nhiêu không? Hơn trăm vạn đó!”
“Đó không phải là giá thật.

Tự của em không phải giá đó.

Đó là giá của diễn viên Thẩm Thu Hoa.” Thẩm Thu Hoa không thèm để tâm nói.

Nàng biết sau khi mình nổi danh, bản thân như nước lên thuyền lên.

Bức tự của nàng vốn bán với giá hai mươi vạn, đây là giá trị của bức tự.


Nhưng hiện tại, chỉ cần là bức tự đề tên nàng lại có thể bán tận một trăm vạn.

Giá cao như vậy cũng không còn ý nghĩa.

“Vậy cũng không thể ném! Lỡ đâu người khác nhặt rồi bán lấy tiền thì sao?” Dương Quỳnh đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

Cô có rất nhiều cách để tiêu hủy đi vật không dùng đến.

“Chị nói đúng.

Vậy chị xử lý đi, tóm lại tiêu hủy là được.” Lời Dương Quỳnh cảnh tỉnh Thẩm Thu Hoa.

Nàng không muốn bán tác phẩm của mình, không phải có thù với tiền, mà vì không muốn tác phẩm bán cho những phú thương không hiểu về thư pháp, chỉ muốn thông qua đó tiếp cận nàng.

Dương Quỳnh dứt khoát đốt hết.

Nhìn ngọn lửa lan khắp giấy Tuyên Thành, Dương Quỳnh che ngực lại: “Ôi! Đều là tiền!” Này còn kích thích hơn đốt tiền.

Đốt một trăm vạn phải mất chút thời gian, nhưng đốt vài bức tự chỉ là chuyện trong nháy mắt.

“Thu Hoa, đốt tiền xong cả rồi.” Lời này của cô chọc Thẩm Thu Hoa cười.

“Dương Quỳnh, chị biết thế nào là buông không?” Nàng hỏi.

Cái này sao có thể không biết? Dương Quỳnh nói: “Còn không phải là buông bỏ chấp niệm trong lòng để bản thân có thể thấy được thế giới sau khi buông bỏ sao?”
Thẩm Thu Hoa gật đầu: “Chị biết người nào mới hiểu được từ buông không?”
Dương Quỳnh nghĩ: “Những người từng trải.”
“Còn chị?” Thẩm Thu Hoa dừng bút.

Chữ trên bức tự nàng tặng Lôi Nguyệt rất đơn giản, rất thường thấy: “Thượng thiện nhược thủy.”
Dương Quỳnh vừa sắp xếp vừa trả lời: “Chị khẳng định không được.

Chị căn bản không buông em được.”
“Chị có thể buông tình thân của mình không?” Thẩm Thu Hoa dùng khăn lau tay mình.

Đây là thói quen của nàng, viết chữ xong sẽ lau tay, dù tay vẫn sạch sẽ.

Dương Quỳnh trầm mặc sắp xếp đồ, lúc sau gật đầu: “Có thể.”
Thẩm Thu Hoa dựa bàn nói: “Chị biết vì sao không? Vì sao chị có thể buông bỏ tình thân lại không thể buông bỏ em?”
Dương Quỳnh ngẩng đầu, ánh mắt kiên định dần mờ mịt: “Chị không biết.”
“Vì chị không có được tình thân.

Mà em, là người của chị.” Giọng Thẩm Thu Hoa nhẹ nhàng lại có tác dụng trấn tĩnh mạnh mẽ.

Dương Quỳnh ngẫm nghĩ một chút, gật đầu: “Cái này chị hiểu.”
“Thế nào gọi là buông? Không thể buông được những thứ mình có.

Có thể buông được những thứ mình không có? Chị có được em, chị không buông được.

Chị có thể buông tình thân vì chị không có được.” Thẩm Thu Hoa nhìn Dương Quỳnh, tiếp tục nói: “Cho nên, thật ra chị vốn không thể buông.”
“Em nói cái gì cũng đúng.

Thứ chị có không nhiều lắm, vì sao còn phải buông? Thu Hoa, em nói chị chấp niệm cũng được, nhìn không thấu cũng chẳng sao.

Chị trả giá nhiều như vậy, huấn luyện vất vả, đổ mồ hôi, xương máu để học được cách bảo hộ thứ của mình.

Cho nên dù thế nào chị cũng sẽ không buông bỏ em.” Ánh mắt Dương Quỳnh lại bùng lên sự kiên định.

Thẩm Thu Hoa kéo tay cô: “Em nói nhiều như vậy là muốn nói với chị, trên thế giới này có rất nhiều thứ đáng giá để ta theo đuổi.

Nhưng nếu vẫn luôn theo đuổi thì khi nào là đích? Chúng ta cố gắng để ưu tú, cố gắng để nhận được sự tán thành từ người khác, đây không phải là chấp niệm.

Tình cảm của chúng ta cũng không phải chấp niệm.

Đã là người thì sẽ theo đuổi những điều tốt đẹp.

Chúng ta muốn buông thì nên buông bỏ sự theo đuổi điên cuồng về tiền tài và quyền lợi.

Chị cảm thấy đốt những bức tự kia chính là đốt mấy trăm vạn.

Nhưng với em mà nói chúng chẳng qua chỉ là vài bức tự thôi.”
Dương Quỳnh thật sự cảm thấy hơi mệt khi Thẩm Thu Hoa ở tuổi này đã bắt đầu tự hỏi nhiều như vậy: “Chị hiểu ý em.

Chị sẽ quý trọng những thứ mình có được.”
Cuộc chiến Song Sơ ngày càng nghiêm trọng trên mạng.

Những bản đối lập đã có tận mười mấy bản.

Có người nói giống, có người nói không, ồn ào náo nhiệt, vẫn mãi không thẩm định.

Không có thẩm định, cuộc chiến sao chép này vẫn tiếp tục ồn ào.

Fans hai nhà đều cố gắng bảo vệ hình tượng và quyền lợi của thần tượng cũng cố gắng tìm kiếm nhược điểm của đối phương.

Thẩm Thu Hoa thế nào cũng không ngờ đến bản thân sẽ bị vây vào chuyện của giới âm nhạc.


Dù là giai điệu, lời ca hay những phần khác đều cần phải là sản phẩm sáng tạo, chỉ cần liên quan đến hai chữ “sao chép”, dù cuối cùng chứng minh được trong sạch thì thanh danh sao chép cả đời vẫn không thể xóa đi.

Cho nên fans Lương rất cố gắng trong việc chứng minh thần tượng không sao chép.

Bên cạnh đó không ngừng tìm khuyết điểm của Kiều Ngọc Sơ để phá hủy thanh danh của hắn, đắp nặn hắn là một ca sĩ hết thời, cuộc sống cá nhân không biết kiềm chế, không đối tốt với fans.

Trong cuộc sống cá nhân, fans Lương đào ra được tai tiếng Kiều Ngọc Sơ và nữ diễn viên mới nổi Thẩm Thu Hoa.

Trong tin tức có ảnh chụp hai người cùng nhau nói chuyện phiến, còn có ảnh Kiều Ngọc Sơ đưa lễ vật cho Thẩm Thu Hoa, này xem như là vũ khí của fans Lương.

Bên cạnh một nữ diễn viên nhỏ tuổi hơn mình thật nhiều, Kiều Ngọc Sơ sẽ là người tốt sao?
Chuyện này vốn muốn công kích Kiều Ngọc Sơ nhưng lại ảnh hưởng đến Thẩm Thu Hoa.

Fans Lương khuếch đại mâu thuẫn hết mức, trực tiếp vào Weibo Thẩm Thu Hoa bình luận nàng cùng Kiều Ngọc Sơ bên nhau là vì muốn thượng vị.

Thẩm Thu Hoa hoàn toàn không biết gì cả, mà Tề Duyệt ở nhà lại chú ý đến cuộc chiến Song Sơ.

Vốn nàng mang tâm thái ăn dưa xem náo nhiệt nhưng lại phát hiện có chỗ không đúng.

Cuộc chiến này đột nhiên thổi đến Thẩm Thu Hoa.

Đây là sếp của mình, Tề Duyệt không thể tiếp tục ngồi ăn dưa.

Dương Quỳnh nhận được tin nhắn của Tề Duyệt, mở Weibo lên nhìn thấy thông báo với hơn hàng trăm tin nhắn.

Cô hơi ngây người, click vào, quả nhiên đều là của fans Lương, chất vấn Thẩm Thu Hoa vì sao muốn cùng Kiều Ngọc Sơ bên nhau.

Dương Quỳnh nhẫn nại xem từng cái một, hầu hết đều là khuyên hai người chia tay.

“Đây là chuyện gì vậy?” Dương Quỳnh lắc đầu.

Cô thật sự không hiểu đám fans này đang nghĩ gì.

“Sao vậy chị?” Hôm nay Thẩm Thu Hoa xuống bếp.

Hai người nị nhau vài ngày, cuối cùng có thể lấy lại lịch trình làm việc và nghỉ ngơi bình thường.

Mấy ngày nay Dương Quỳnh xem như ăn no.

Dùng bốn chữ để miêu tả mấy ngày nay của hai người chính là hàng đêm sanh ca.

Thẩm Thu Hoa vẫn giữ rất nhiều thói quen truyền thống.

Chẳng hạn như nàng sẽ cho rằng nếu đã là thê tử của Dương Quỳnh thì nên làm tròn nghĩa vụ của một thê tử.

Rất nhiều lúc vì đóng phim mà nàng không thể thực hiện được nhưng chỉ cần nhàn rỗi, nàng đều sẽ không từ chối yêu cầu của cô.

Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa mang tạp dề, nói: “Không có gì, trên Weibo lại bắt đầu đánh nhau.” Cô vỗ vị trí bên cạnh mình.

Thẩm Thu Hoa cởi tạp dề đặt sang một bên, ngồi xuống tựa đầu vào vai Dương Quỳnh, hỏi: “Lần này là ai với ai?”
Dương Quỳnh cúi đầu nhìn nàng, không nói lời nào.

“Có liên quan đến em sao?” Thẩm Thu Hoa lập tức hỏi.

“Có chút liên quan.

Là chuyện của Kiều Ngọc Sơ.” Dương Quỳnh nói rất chậm, chờ phản ứng của Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa nghe xong, nhíu mày: “Kiều ca sẽ có chuyện gì? Em tưởng rằng với địa vị và tuổi nghề hiện tại của anh ấy thì không cần tranh cãi gì nữa.” Không tranh thì sẽ không có xung đột lợi ích với người khác, hẳn sẽ rất điệu thấp.

“Em biết Lương Vân Sơ không?” Dương Quỳnh cảm thấy khả năng Thẩm Thu Hoa biết rất thấp.

Quả nhiên, Thẩm Thu Hoa lắc đầu: “Cũng là ca sĩ sao?”
“Là ca sĩ mới, hiện tại rất nổi.” Dương Quỳnh lấy điện thoại: “Em nghe thử bài này xem.” Cô mở bài Sơ Vân của Lương Vân Sơ.

“Rất dễ nghe.

Chỉ là ca từ vẫn chưa liền mạch.” Sơ Vân là ca khúc cổ phong.

Nhạc dạo khá bắt tai.

“Em nghe thêm bài này đi.” Dương Quỳnh lại mở bài Sơn Đoan Phong Cảnh của Kiều Ngọc Sơ.

Thẩm Thu Hoa lập tức nhận ra giọng Kiều Ngọc Sơ, nhưng nàng không lên tiếng, nghiêm túc lắng nghe, sau đó nói: “Hai bài này có phải hơi giống nhau không?”
Dương Quỳnh gật đầu: “Chính vì nguyên nhân này mà fans Kiều nói Lương Vân Sơ sao chép, fans Lương đang cố gắng biện hộ cho anh ta.”
“Chuyện như này rất khó nói rõ.

Fans muốn bảo hộ thần tượng là không sai, nhưng em không hiểu chuyện này thì liên quan gì đến em?” Thẩm Thu Hoa nhìn Dương Quỳnh, dáng vẻ “cầu được giải đáp” cực manh.

Dương Quỳnh kể cho nàng nghe vì sao liên quan đến nàng.

Thẩm Thu Hoa nghe xong cười: “Này cũng có thể dính đến em.

Xem ra em và Kiều ca không thể phủi sạch quan hệ rồi.”
Dương Quỳnh thích ăn dấm lại không để tâm đến chuyện này.

Kiều Ngọc Sơ là người rất tốt.

Có lẽ có chút cao ngạo, nhưng ở trước mặt Thẩm Thu Hoa lại như mê đệ.

À không……mê ca? Hai người bên nhau hầu như không nói về chuyện giới giải trí, chỉ nói về chuyện thư pháp.

Tình hữu nghị thuần túy như vậy còn hiếm có hơn tình yêu.

“Chị thấy em hình như rất vui nha.” Dương Quỳnh nhìn nàng vui vẻ.

“Không cười thì khóc sao? Dương Quỳnh, từ ngày đầu tiên bước vào giới này, em đã biết muốn trở thành người của công chúng thì phải nhận mắng cười từ họ.

Danh lợi trong vòng này quá xa hoa trụy lạc khiến người ta hoa mắt.

Bao nhiêu người bị lạc không tìm được phương hướng.

Cho nên em luôn nhắc nhở bản thân, phải biết mục tiêu ban đầu của mình, phải phấn đấu vì mục tiêu.


Chuyện này cứ để họ nói, em không để ý, Kiều ca cũng sẽ không để ý.

Người để ý thật sự chỉ có fans hai nhà.” Thẩm Thu Hoa nghịch tay Dương Quỳnh, thấy tay cô thô ráp hơn tay mình rất nhiều.

“Ai cũng thông suốt như em, trên đời có lẽ sẽ không có tranh đấu.” Dương Quỳnh kéo nàng, hai người cùng nhau vào phòng ăn ăn cơm.

Một bữa ăn vô cùng thỏa mãn.

Tuy rằng chỉ có hai người có chút quạnh quẽ nhưng không khí lại ấm áp.

Dáng vẻ Thẩm Thu Hoa rửa tay nấu ăn vô cùng mộc mạc nhưng vẫn rất đẹp.

Cơm nước xong Thẩm Thu Hoa rửa chén trong phòng bếp, lần thứ hai bị ôm lấy từ phía sau.

Dương Quỳnh luôn thích ôm nàng khi nàng nấu cơm hoặc rửa chén.

“Hôm nay vất vả rồi.” Dương Quỳnh nói về chuyện cơm chiều.

Nương nương đích thân xuống bếp làm cơm chiều, là chuyện không phải muốn là có.

“Chị đừng nháo, coi chừng nước.” Thẩm Thu Hoa cố gắng thoát khỏi Dương Quỳnh, kết quả mặt cả hai đều là nước.

Thẩm Thu Hoa im lặng nhìn Dương Quỳnh.

Nàng không muốn phải thu dọn phòng bếp lần nữa.

Những lúc này đương nhiên đến lượt Dương Quỳnh.

Lần này đến Thẩm Thu Hoa nghỉ ngơi trong phòng khách.

Nàng uống trà xem TV, vô cùng thích ý.

Dương Quỳnh dọn phòng bếp xong, bước ra, nhìn thấy Thẩm Thu Hoa đã ngủ trên sô pha.

Cô đi đến, cúi người bế nàng lên.

Vừa động, Thẩm Thu Hoa đã tỉnh.

“Dương Quỳnh?” Nàng thấy mình bị Dương Quỳnh ôm, vội vàng ôm lấy cổ cô giữa thăng bằng.

“Chị ôm em lên lầu nghỉ ngơi.” Khi nói chuyện, Dương Quỳnh đã ôm nàng vào phòng ngủ.

Thẩm Thu Hoa nằm trên giường vốn muốn cùng Dương Quỳnh tâm sự nhưng chưa nói được mấy câu đã ngủ mất.

Dương Quỳnh giúp nàng đắp chăn, xoay người ra khỏi phòng.

“Em nghe, Tự ca, bên anh xảy ra chuyện sao?” Dương Quỳnh xuống lầu gọi cho Lư Tự.

Bình thường mấy ngày này cô hẳn đã nhận được tin tức Lư Tự gửi đến về thời gian tiến tổ của bộ phim tiếp theo.

“Xảy ra chút chuyện.

Bộ phim hiện đại Thu Hoa nhận có lẽ không diễn được.” Bên Lư Tự rất ồn ào.

“Vì sao?” Dương Quỳnh chưa từng gặp qua chuyện này.

Bên Lư Tự quá ồn, hắn không thể nói rõ.

Có lẽ đang ăn cơm với người khác: “Muộn chút nữa anh gọi lại cho em.”
Gác máy, Dương Quỳnh ngồi trên sô pha, tuy nói là thay đổi đột ngột nhưng từ khi Thẩm Thu Hoa nhận kịch bản không hề có chuyện này.

Sao lại đột nhiên thay đổi? Nghĩ đến vai điện ảnh kéo dài thời gian khai máy, này hình như cũng không phải trùng hợp.

“Tiểu Duyệt, em có đang bận không?” Dương Quỳnh gọi cho Tề Duyệt.

“Em rảnh.

Chị Quỳnh, chị còn có tâm tư gọi cho em sao? Để em đoán xem, có phải chị Thu Hoa đang tắm không?” Giọng Tề Duyệt làm người khác suy nghĩ lung tung.

“Em đừng nói bừa.” Giọng Dương Quỳnh không chút tự tin: “Chị đang nói chuyện đứng đắn với em.

Bộ phim sau của Thu Hoa có vấn đề.

Chị cảm thấy có chỗ không đúng.

Em giúp chị tra bộ phim Đại Nữ Mùa Xuân xem đã xảy ra chuyện gì.

Bao gồm công ty, cổ đông sau lưng nó, càng tỉ mỉ càng tốt.”
Tề Duyệt cũng nhíu mày.

Thẩm Thu Hoa là sếp của nàng, sếp không đóng phim, vậy không phải nàng sẽ uống gió Tây Bắc sao?
“Không thành vấn đề, em sẽ nhanh chóng gửi cho chị.”
Dương Quỳnh ngẩng đầu nhìn trên lầu, nghĩ khi Thẩm Thu Hoa tỉnh lại nên nói thế nào với nàng mới tốt.

Khi Thẩm Thu Hoa tỉnh lại trời đã hoàn toàn tối.

Nàng cảm thấy khát nước, sờ đèn bàn trên đầu giường.

Chưa sờ đến, đèn đã sáng.

Cùng lúc có bàn tay che trước mắt nàng, ngăn ánh sáng đột ngột của đèn khiến nàng chói mắt.

Thẩm Thu Hoa quay đầu hôn Dương Quỳnh, khen thưởng hành động tri kỷ của cô.

“Muốn uống nước.” Nếu người bên gối ở đây, Thẩm Thu Hoa làm nũng nói.

Dương Quỳnh rót một ly nước ấm đưa nàng.

Thẩm Thu Hoa chậm rãi uống nước mới cảm thấy tốt hơn chút.

“Có phải lúc nãy ăn mặn không?” Dương Quỳnh thấy nàng uống nước như vậy, cảm thấy không ổn lắm.

“Em không sao?” Tay Thẩm Thu Hoa đặt trên tay Dương Quỳnh, độ ấm khiến Dương Quỳnh lập tức biết Thẩm Thu Hoa đang phát sốt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.