Đọc truyện Sủng Phi Cự Liêu Giới Giải Trí – Chương 59: Khách Mời
Thẩm Thu Hoa không chịu nghỉ ngơi, Ngô Đồng cũng hết cách.
Hắn chỉ có thể cùng Thẩm Thu Hoa ngồi cạnh giường của Dương Quỳnh.
Đến giờ ăn cơm, mọi người cho rằng bản thân cần khuyên nhủ Thẩm Thu Hoa thì nàng mới ăn.
Không ngờ nàng không chỉ ăn còn ăn nhiều hơn ngày thường.
“Nương nương, em luôn là người tỉnh táo nhất.” Ngô Đồng nói.
“Đương nhiên.
Có sư huynh ở đây, em nào dám không ăn cơm?” Thẩm Thu Hoa cố gắng giữ trạng thái cơ thể của mình tốt nhất để chờ Dương Quỳnh tỉnh lại.
Đến 8 giờ tối, Dương Quỳnh tỉnh.
Thẩm Thu Hoa ngồi cạnh giường phát hiện đầu tiên.
Nàng nhẹ giọng gọi “Dương Quỳnh”, tiếng gọi này hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Ngô Đồng, Liễu Du, Tề Duyệt đều đến xem.
Đôi mắt Dương Quỳnh khẽ giật, nhìn mọi người đang vây xem mình, nhếch miệng cười nói: “Vây quanh chị làm gì? Chị có Thu Hoa là đủ rồi.”
Câu này làm mọi người yên tâm.
Tề Duyệt trợn mắt nhìn Dương Quỳnh vừa tỉnh lại đã không đứng đắn: “Em còn tưởng rằng sẽ xuất hiện tình tiết cẩu huyết như mất trí nhớ hay gì đó, thật không thú vị mà.” Nàng lại ngồi trên ghế chơi máy tính.
Hoàn toàn mặc kệ Dương Quỳnh.
Liễu Du lo lắng cho thần tượng của mình, nói: “Chị Thu Hoa, chị Quỳnh tỉnh rồi.
Chị mau nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Thu Hoa cười lắc đầu: “Chị không sao.
Để chị nói vài lời với chị ấy đã.”
Ngô Đồng lắc đầu.
Chỉ vừa nửa ngày không thấy đã đến mức này sao? “Nương nương, em vẫn nên mau chóng nghỉ ngơi.
Tuy Dương Quỳnh đã tỉnh nhưng hẳn cần phải nghỉ ngơi một chút.” Hắn ý vị thâm trường nhìn Dương Quỳnh.
Mọi người đều rất thức thời rời đi.
Lúc này Thẩm Thu Hoa mới hoàn toàn thả lỏng.
Nàng nhìn Dương Quỳnh, nửa ngày không thấy tựa như mấy thế kỷ trôi qua.
“Chị hứa với em không được để chuyện như vậy lại xảy ra đi.” Thẩm Thu Hoa biết yêu cầu của mình rất vô lý.
Thế sự vô thường, ai có thể đảm bảo mọi thứ trôi chảy.
Nhưng nàng lại muốn Dương Quỳnh đảm bảo với mình.
Đầu Dương Quỳnh hơi choáng.
Cô cố gắng quay đầu mình.
“Được, chị hứa với em.
Thu Hoa, thật ra chuyện nguy hiểm hơn gấp trăm lần chị cũng đã trải qua, chút chuyện nhỏ này không đáng là bao.
Chị sẽ không chết dễ vậy đâu.”
Thẩm Thu Hoa không đồng ý cách nói này.
Dương Quỳnh đã trải qua những cuộc chiến vào sinh ra tử, cho nên không cảm thấy chuyện này hung hiểm thế nào.
Nhưng nàng không thể, cuộc chiến nàng trải qua là âm mưu tính kế, tuy cũng nguy hiểm nhưng lại không thấy lưỡi dao tàn sát.
Nàng đã quen với những ngày tỷ muội tương xứng hôm nay, hôm sau lại vào lãnh cung, nàng không quen với những chuyện thật sự nguy hiểm này.
“Lời này có lẽ đúng với chị, nhưng với em mà nói, đó là cảnh tượng mà em không bao giờ muốn nhìn thấy.
Dương Quỳnh, em thà rằng người đang nằm trên giường lúc này là em.
Có chị bên em, dẫu em bị thương, bị bệnh, thì em vẫn tâm an.
Nhưng chị ngã xuống, chị nói xem em nên làm sao bây giờ? Em với một chút chấp niệm mà xuyên qua một nghìn năm đến đây cũng chỉ vì chị, chị là chấp niệm của em.” Thẩm Thu Hoa nắm tay Dương Quỳnh, nhẹ nhàng nói tựa như có thể bị gió thổi bay bất kỳ lúc nào.
“Xin lỗi em.” Dương Quỳnh nghe thấy lời này, không còn dáng vẻ không để tâm vừa rồi.
Trước đây, nhiệm vụ của cô đều liên quan đến sinh tử, liên quan đến vinh dự, trừ những thứ này hẳn không ai để ý đến cô.
Nhà, tình thân là những từ ngữ xa lạ đối với cô.
Cô không cảm thấy bi ai vì cô cũng không có cảm tình đối với những thân nhân đó.
Trước kia cô luôn nghĩ, nếu mình hy sinh, như vậy trong nhà có phải sẽ có thêm chút tiền an ủi mà vui vẻ không?
Nếu không ai để ý đến mình, vậy cô cũng không cần để ý chính mình.
Cô tự biến bản thân thành chiến sĩ liều mạng nhất trên chiến trường.
Cô không sợ chết, vì trong lòng cô không có vướng bận.
Nhưng buồn cười là vì không sợ chết mà cô sống đến tận ngày xuất ngũ.
Hiện tại không giống, trong lòng cô có vướng bận khiến cô do dự khi trợ giúp Kim cục hoàn thành nhiệm vụ.
Vướng bận này sẽ là dũng khí để cô tiến về phía trước, cũng có thể trở thành chướng ngại cho hành động của cô.
Hiểu được điều này, cô cố gắng không đi giúp Kim cục.
Vì rằng cô cũng chỉ là một công dân bình thường, không phải một chiến sĩ bảo vệ quốc gia nhưng cô chưa từng có cảm giác mình được để tâm, được yêu cầu như lúc này đây.
Sinh tử của cô lại liên quan đến một người khác.
An nguy của cô sẽ có người quan tâm hơn cả chính cô.
Thử hỏi sao cô có thể phấn đấu quên mình như trước kia? Cô phải quý trọng bản thân bởi vì sẽ có người để tâm.
“Sau này chị sẽ bảo vệ mình thật tốt.
Nhưng nếu vẫn lựa chọn giữa em và chị, dù cho bao nhiêu lần, chị vĩnh viễn sẽ luôn chọn em.
Này không phải là hành vi chức nghiệp của một bảo tiêu, mà là cảm tình của Dương Quỳnh đối với Thẩm Thu Hoa.” Hiếm khi không khí đúng lúc, Dương Quỳnh cũng nói ra một ít lời đả động nhân tâm.
Thẩm Thu Hoa cầm tay cô đặt lên mặt mình: “Vậy em sẽ cố gắng không để chuyện này xảy ra.
Em cũng sẽ cố gắng bảo vệ mình.
Dương Quỳnh, đừng luôn nghĩ rằng em rất yếu ớt, hiện tại em có tập thể hình, em đã không phải là Khang phi mong manh yếu đuối trước kia.”
“Được.” Tay Dương Quỳnh đặt trên mặt Thẩm Thu Hoa: “Vậy em nhìn xem sắc mặt của mình đi, khẳng định còn khó coi hơn chị lúc này.
Giường bệnh này rất lớn, em có muốn ngủ cùng chị một lát không?”
Thẩm Thu Hoa đánh tay cô: “Chị nghĩ cái gì vậy? Em phải đi báo cho bác sĩ rằng chị đã tỉnh.
Để bác sĩ đến xem chị thế nào.” Nói rồi nàng đứng lên đi đến cửa.
Vừa mở cửa ra đã thấy Ngô Đồng đang trò chuyện cùng bác sĩ.
Thấy nàng mở cửa, Ngô Đồng nói: “Thu Hoa, bác sĩ vừa vặn đến kiểm tra phòng.”
Thẩm Thu Hoa hiểu đây là Ngô Đồng không muốn hai người bị quấy rầy, cố ý lôi kéo bác sĩ trò chuyện.
Nàng để bác sĩ vào.
Bác sĩ nhìn tình trạng của Dương Quỳnh, cảm thấy kỳ lạ nói: “Khôi phục nhanh hơn tưởng tượng.
Đêm nay ở lại quan sát, nếu không có gì sáng mai có thể xuất viện.”
Tiễn bác sĩ đi, Ngô Đồng đến bắt mạch cho Dương Quỳnh: “Hiện tại cô có thể ra ngoài chạy Marathon luôn đó.” Ý hắn Dương Quỳnh rất khỏe mạnh.
Hắn lại nhìn Thẩm Thu Hoa đang an tâm bên cạnh: “Ngược lại thì nương nương nên nghỉ ngơi một chút.”
Thẩm Thu Hoa muốn ở lại chăm sóc Dương Quỳnh, bị Ngô Đồng nghiêm túc từ chối.
Dương Quỳnh cũng luyến tiếc để nàng ở lại, cuối cùng người chăm Dương Quỳnh là Tề Duyệt và Liễu Du.
Ngô Đồng đưa Thẩm Thu Hoa về khách sạn.
Đạo diễn Trần Đông thấy Thẩm Thu Hoa về, đi đến hỏi tình trạng của Dương Quỳnh.
Nghe nói Dương Quỳnh đã tỉnh, tất cả đều bình thường, hắn cũng vô cùng vui vẻ.
Còn chuyện bồi thường đã có bảo hiểm lo, mọi người dựa theo bảo hiểm làm.
“Thu Hoa, em đi nghỉ đi.” Ngô Đồng về phòng mân mê trong chốc lát, mang đến một chút thuốc vừa ngọt vừa đắng để Thẩm Thu Hoa uống: “Đây là thuốc an thần.
Đêm nay không có Dương Quỳnh, em hẳn sẽ không ngủ được?”
“Sư huynh….” Thẩm Thu Hoa im lặng nhìn sư huỳnh trêu mình.
“Được rồi, đi nghỉ đi.” Ngô Đồng rời đi.
Thẩm Thu Hoa tắm xong một mình nằm trên giường, cảm thấy giường này hơi lớn.
Nàng nằm trên giường chốc lát, có lẽ vì hôm nay cảm xúc liên tục thay đổi cũng có vì thuốc an thần của Ngô Đồng có tác dụng, nàng mơ màng một chút thì ngủ.
Ngủ đến nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh.
Duỗi tay theo thói quen sờ bên cạnh, lạnh lẽo, không có người kia.
Trong bóng tối, Thẩm Thu Hoa cười khổ.
Kiếp trước luôn ngủ một mình khi ấy nàng cảm thấy như vậy rất bình yên, kiếp này chỉ ngủ một đêm lại không thể quen được.
Có thể thấy nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó.
Trên giường lạnh băng, nàng ôm chặt hai tay, cuộn tròn mình trên giường.
Cố gắng không để bản thân suy nghĩ miên man, xua đi những chuyện trong đầu, mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Ngô Đồng nhìn thấy Thẩm Thu Hoa thì cười nói: “Khí sắc không được tốt.
Có thể thấy tối qua ngủ không ngon.
Thuốc an thần của anh cũng không thể giúp được em, quả nhiên chỉ có Dương Quỳnh…….”
“Ngô Đồng sư huynh.” Tuy sắc mặt nương nương khó coi nhưng cũng không có nghĩa sẽ bị một lang trung khi dễ.
Một câu “sư huynh” thành công làm Ngô Đồng im lặng.
Hai người đến bệnh viện, trên đường Thẩm Thu Hoa mua vài thứ Dương Quỳnh thích ăn.
Ngô Đồng thấy vậy nhịn cười nói: “Nương nương, bọn anh cũng đói bụng nha.”
“Đói bụng thì đi ăn đi, em cũng đâu có quản anh.” Thẩm Thu Hoa cười nói.
Ngô Đồng nhìn Liễu Du như muốn tìm đồng minh.
Đáng tiếc trong mắt Liễu Dư chỉ có thần tượng, không hề chú ý Ngô Đồng.
Mọi người vào phòng bệnh, Dương Quỳnh đã xuống đất.
Tề Duyệt ngồi bên cạnh nói: “Chị Thu Hoa, không phải em mặc kệ chị ấy mà là chị ấy muốn tự mình xuống đất.”
Ngô Đồng nhướng mày: “Khí sắc của cô cũng không tốt.
Tối qua ngủ không ngon?”
Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa, nói: “Có lẽ ban ngày hôn mê lâu quá, buổi tối không ngủ được.”
Ngô Đồng cố gắng nhịn cười.
Hai người này thật thú vị.
Thẩm Thu Hoa nói với ba người: “Sư huynh, anh dẫn hai em ấy đi ăn chút gì đi.” Nàng lại nói với Tề Duyệt: “Em vất vả cả đêm rồi lát nữa ăn xong về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Tề Duyệt không sao.
Liễu Du suy nghĩ cũng đồng ý.
Ngô Đồng vẫy tay một cái, ba người tạo thành một tiểu đội, xuất phát đi tìm bữa sáng.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại.
Dương Quỳnh ngồi ở mép giường, Thẩm Thu Hoa ngồi đối diện cô.
“Ngủ không ngon sao?” Hai người đồng thanh hỏi.
Hỏi xong cùng nở nụ cười: “Không có em chị không ngủ được.” Dương Quỳnh nói trước.
Sau đó lòng đầy mong đợi nhìn nàng hy vọng nghe được cùng một đáp án.
Thẩm Thu Hoa cố ý kéo dài thời gian, cuối cùng mới nói: “Em cũng vậy.”
Dương Quỳnh kéo nàng vào lòng, ôm chặt: “Chị rất nhớ em.”
Thẩm Thu Hoa mỉm cười: “Hôm nay chị có thể xuất viện sao?”
“Có thể, nhất định phải có thể.
Lát nữa nhóm Ngô Đồng về rồi làm thủ tục xuất viện.
Muốn nghỉ ngơi thì về khách sạn nghỉ ngơi cho thoải mái.” Dương Quỳnh cúi đầu, nhìn quầng thâm mắt của người trong lòng: “Hôm nay em cùng chị nghỉ ngơi đi.”
Làm xong thủ tục xuất viện, trở về khách sạn.
Hai người nằm trên giường, rất nhanh ngủ mất.
Đến tận khi trời tối mới thức.
Ngô Đồng muốn nhìn tình trạng của hai người, gõ cửa vài lần cũng không ai mở.
Hắn đứng đó nghĩ chút, quyết định không báo án.
Tối đến hai người gần như cùng nhau tỉnh.
Dương Quỳnh bị tiếng điện thoại đánh thức.
Cô vừa động, Thẩm Thu Hoa cũng tỉnh theo.
Trên màn hình là tin nhắn của Ngô Đồng bảo đón hai người đi ăn tối.
“Anh đường đường là thiếu gia Ngô gia, sao lại biến thành bảo mẫu chỗ em rồi?” Nhìn thấy hai người mở cửa, Ngô Đồng buồn bực nói.
“Cảm ơn sư huynh quan tâm.” Thẩm Thu Hoa thông minh, lập tức hống Ngô Đồng.
Quả nhiên, Ngô Đồng dịu giọng nói: “Được rồi.
Em đã gọi một tiếng sư huynh vậy anh cũng nên chăm sóc em.” Hắn gọi một vài món thanh đạm dễ tiêu cho hai người: “Ăn xong nửa tiếng sau rồi ngủ tiếp.
Ngày mai Thu Hoa hẳn muốn tiếp tục đóng phim vì cô cần dưỡng thương nên ngày mai tôi đi theo em ấy là được rồi.”
Dương Quỳnh còn muốn phản bác, đã bị Ngô Đồng và Thẩm Thu Hoa trừng đến không dám lên tiếng.
Hôm sau, Thẩm Thu Hoa đến phim trường tiếp tục đóng phim.
Tổ đạo cụ xảy ra chuyện lớn như vậy cũng nghiêm túc trong công tác chuẩn bị đạo cụ.
Hai ngày Thẩm Thu Hoa không đóng phim, tiến độ bị chậm lại cần nhanh chóng bổ sung.
Cũng may khi nàng tiến tổ, ít chạy hoạt động thương nghiệp nên vẫn đủ thời gian bổ sung.
Đây là điểm đạo diễn thích nhất.
Một nam diễn viên cùng đoàn phim sau khi vào thì hơn nửa thời gian đã chạy hoạt động thương nghiệp.
Đạo diễn Trần Đông không chỉ tức giận một lần, nhưng nam diễn viên kia vẫn mỗi tháng xin nghỉ nửa tháng.
“Diễn viên như vậy về sau không thể dùng.” Sau khi nhận được điện thoại xin nghỉ, Trần Đông tức giận lớn tiếng nói.
Thẩm Thu Hoa đang trò chuyện cùng Lữ Thiên Vân người đóng vai phụ thân của mình về vấn đề tiếp theo nên diễn thế nào.
Lữ Thiên Vân đã chuẩn bị xong cảnh diễn của mình, hiện tại ông đang giúp đỡ Thẩm Thu Hoa về cốt truyện lúc sau.
“Hiện tại là thời đại kiếm ra tiền.
Diễn viên chịu ở trong đoàn phim thật sự quá ít.” Lữ Thiên Vân thở dài.
Thẩm Thu Hoa nhớ đến lựa chọn giữa làm diễn viên hay làm minh tinh trước kia.
Với mục đích ban đầu vào giới giải trí để kiếm tiền thì làm minh tinh là một lựa chọn đúng đắn.
Nhưng đã diễn nhiều vai, có vui có buồn, có thiện có ác.
Giờ phút này, lựa chọn của nàng đã thay đổi.
“Thu Hoa à, con là diễn viên có linh khí.
Đừng bị sự rực rỡ của thế giới này làm cho hoa mắt.
Chúng ta là diễn viên vẫn nên diễn trò vai mới tốt.” Hiện tại Lữ Thiên Vân hoàn toàn xem Thẩm Thu Hoa như con mình.
Ông bằng lòng dùng những kinh nghiệm đánh đổi từ thời gian cùng công sức của mình để trợ giúp Thẩm Thu Hoa tăng kỹ thuật diễn, cách đọc kịch bản.
Đây là sự dẫn dắt của một lão diễn viên đối với một diễn viên trẻ.
“Con biết.
Con muốn làm một diễn viên.” Thẩm Thu Hoa hứa hẹn nói.
Hai người quay cảnh sau vô cùng thuận lợi.
Cha con phản bội, nữ chủ bỏ nhà trốn đi.
Hai người đều nhập diễn.
Thẩm Thu Hoa cố gắng ngăn nước mắt của mình, tính cách quật cường của nữ chủ khiến nàng không thể dễ dàng rơi lệ.
Nhưng phản bội phụ thân, nghĩ đến sau đó không thể gặp lại phụ thân, không thể nghiên cứu y thuật, nước mắt Thẩm Thu Hoa chậm rãi rơi xuống.
Nàng quay người lau đi, nhưng càng lau càng nhiều.
Cuối cùng khóc không thành tiếng.
Lữ Thiên Vân đóng vai phụ thân, ông kỳ vọng rất lớn về nữ nhị.
Nhưng vì lý tưởng khác nhau, cuối cùng ông chỉ có thể phản bội nữ nhi của mình.
Khi quay về phòng, nháy mắt, âm thầm rơi lệ.
Cảnh này, hai người không có sự giương cung bạt kiếm, đều chỉ diễn rất khắc chế.
Nhưng sự khắc chế cảm xúc này làm các nhân viên công tác ở đây đều rơi nước mắt.
Đạo diễn Trần Đông cũng đỏ vành mắt hô dừng.
Hai người nhận khăn giấy lau nước mắt vừa nhìn lại cảnh quay vừa rồi.
Cảnh này quá mức cảnh động, dù có vài người tự xưng là kiên cường khi vây xem cũng khóc.
Sau khi khóc, rất nhiều người tâm tình rất tốt.
Đạo diễn Trần Đông vô cùng vừa lòng với cảnh quay này, cảm thấy mỗi chi tiết đều quay rất tốt.
“Cậu có tin cảnh này sẽ trở thành kinh điển ngày sau không?” Hắn hỏi nhân viên công tác bên cạnh.
Nhân viên công tác gật đầu: “Có thể gặp được một kịch bản tốt, diễn viên tốt, diễn xuất tốt như vậy thật không dễ dàng! Trần đạo, anh rất may mắn.”
Trần Đông vô cùng tán thành gật đầu: “Phải, tôi rất may mắn.”
Thẩm Thu Hoa khóc hơi quá mức, trong lúc nhất thời không thể ngừng được.
Nàng ngồi nghỉ một chút, Ngô Đồng đưa một ly sữa nóng cho nàng: “Diễn rất khá.
Nhưng em phải chú ý thân thể.
Mấy hôm trước em vừa trải qua chuyện của Dương Quỳnh, cảm xúc thay đổi quá lớn, hôm nay lại diễn cảnh này, em phải điều chỉnh bản thân cho tốt.”
Thẩm Thu Hoa gật đầu.
Dương Quỳnh ở khách sạn vài ngày, hoạt động cũng tiện hơn, mỗi lần cô muốn đi theo phim trường đều bị Thẩm Thu Hoa cự tuyệt.
Thẩm Thu Hoa hy vọng Dương Quỳnh có thể nghỉ ngơi một chút.
Dù sao từ trước đến nay, Dương Quỳnh tựa như không biết mệt chạy đến chạy lui, cô luôn không có thời gian nghỉ ngơi.
Lại qua thêm vài ngày, Dương Quỳnh hoàn toàn bình phục.
Ngày cô trở lại phim trường, rất nhiều người đến chúc mừng cô khỏe mạnh.
Ngô Đồng rời đi.
Hắn là người của Ngô gia ở thủ đô, không nên nghỉ ngơi lâu ở chỗ này.
Nếu Dương Quỳnh không xảy ra chuyện, hắn đã sớm trở về.
Trì hoãn mấy ngày nay, trong nhà nhiều lần thúc giục.
Hắn không yên tâm về Thẩm Thu Hoa nên đã chờ đến khi Dương Quỳnh trở lại bên cạnh Thẩm Thu Hoa mới rời đi.
Liễu Du nhìn Ngô Đồng tiêu sái rời đi, tìm Tề Duyệt hỏi: “Tiểu Duyệt, vị Ngô đại phu này rốt cuộc là ai vậy?”
Mỗi ngày Tề Duyệt đều ngâm mình trên mạng, gặp được những tin tức liên quan đến Thẩm Thu Hoa sẽ giữ lại làm chứng cứ.
Trước đó không lâu nàng còn phải hiện một người dùng ảnh của Thẩm Thu Hoa đi lừa gạt, lập tức báo an ninh mạng.
Nghe Liễu Du hỏi, Tề Duyệt nghĩ rồi nói: “Nói thế nào đây, ông nội của anh ta là người xem bệnh cho rất nhiều đại nhân vật không thể nói.
Việc này nếu ở cổ đại tương đương với ngự y.
Hơn nữa còn là thế gia ngự y nhiều thế hệ.
Tóm lại trong trung y không một gia tộc nào hơn bọn họ.”
Liễu Du không nghĩ đến người luôn trêu đùa cùng các nàng, dáng vẻ không đứng đắn lại có xuất thân lợi hại như vậy: “Anh ta đối với chị Thu Hoa thật tốt.
Mình nghe chị Thu Hoa gọi anh ta là sư huynh, đây là vì sao?”
Tề Duyệt nhún vai: “Cái này thì mình không biết.
Nói thật, mình cũng tò mò.
Nhưng mình đã dùng tất cả cách cũng không tra được điều này.” Người có thể làm Tề Duyệt không tra được quan hệ cũng không nhiều lắm.
“Tóm lại chị Thu Hoa rất may mắn.” Liễu Du luôn muốn thổi phồng thần tượng.
Nguyên Hương và Như Quyên đã lâu không liên lạc cũng gọi đến.
Gần đây hai người vì chuyện luyện tập cho buổi fan meeting mà bận rộn không thôi.
“Không biết gần đây nương nương thế nào?” Như Quyên gọi video hỏi.
Kết quả lại thấy Dương Quỳnh.
“Đã lâu không gặp!” Dương Quỳnh cười tủm tỉm.
“Bọn em muốn gặp nương nương.” Như Quyên bất mãn nói.
“Nương nương của mấy đứa đang đóng phim.
Lát nữa sẽ qua.” Dương Quỳnh chỉnh màn hình về phía Thẩm Thu Hoa đang đóng phim ở phía xa.
“Dương Quỳnh, hôm nay bọn em mới thấy tin tức trên mạng.
Thì ra lúc trước chị bị thương, hiện tại chị thế nào?” Mỗi ngày hai người đều tập luyện, mệt rồi về ngã lưng ngủ.
Thời gian nhìn điện thoại cũng không có.
“Hai đứa thấy chị như bây giờ thì biết chị không sao.
Nhưng Thu Hoa sợ hãi.” Dương Quỳnh cười nói.
Như Quyên cầm điện thoại, nhìn nửa ngày vẫn không nhìn thấy Dương Quỳnh bị thương chỗ nào.
“Nguyên Hương, chị là người trong nghề.
Đến xem Dương Quỳnh bị thương ở đâu?” Như Quyên kéo Nguyên Hương hỏi.
Nguyên Hương bất đắc dĩ nói: “Em xem chị là máy quét sao? Chị ấy bị thương lâu rồi thì làm sao chị nhìn thấy được.”
Dương Quỳnh vừa nghe hai người tán gẫu, vừa chú ý đến Thẩm Thu Hoa đang đóng phim.
Chờ đến khi Thẩm Thu Hoa quay xong đi đến, Dương Quỳnh lập tức bước về phía nàng.
Thẩm Thu Hoa còn một cảnh nữa.
Nàng là nữ chủ, suất diễn nặng.
Đây là chuyện tốt, cũng rất khiêu chiến.
Như Quyên và Nguyên Hương muốn xác định Thẩm Thu Hoa có thể đến buổi fan meeting không? Chờ đến khi nhận được đáp án khẳng định thì vô cùng vui vẻ.
Sau đó, hai người quan tâm thân thể của Thẩm Thu Hoa.
Dương Quỳnh ngồi cạnh cảm thấy buồn cười.
Mình là người bị thương, kết quả hai nha đầu này lại dặn dò Thẩm Thu Hoa chú ý thân thể.
Cuối cùng mình lại là người bị lơ.
Bốn ngày sau, Nguyên Hương và Như Quyên tổ chức buổi fan meeting ở thành phố B.
Đoàn đội của Thẩm Thu Hoa đến sớm một ngày, đi theo Như Quyên và Nguyên Hương vào xem diễn tập.
Buổi tối về khách sạn, Nguyên Hương và Như Quyên không thể tự mình đến, vẫn gọi video.
Không chỉ Thẩm Thu Hoa cảm thấy hơi khẩn trương về buổi fan meeting, mà cả hai người Nguyên Hương và Như Quyên lên sân khấu cũng khẩn trương không ngủ được.
Dương Quỳnh nắm tay Thẩm Thu Hoa: “Đừng lo, em sẽ ổn mà.”
Thẩm Thu Hoa cười: “Này vốn là không trâu bắt chó đi cày.
Vì hai nha đầu kia, em cũng lên sân khấu hát một bài.”
“Em chắc chắn một bài là đủ sao?” Dương Quỳnh đột nhiên cảm thấy không chắc hỏi: “Vì để hai đứa vui, em sẽ hát thêm một bài đấy.”
Sự thật chứng minh, Dương Quỳnh nói tuyệt đối chính xác.
Fan meeting rất đông người, fans của Nguyên Hương và Như Quyên rất đông.
Hai người vừa hát vừa nhảy hơn một giờ, cuối cùng bắt đầu giới thiệu về Thẩm Thu Hoa.
“Chào mọi người, tôi và Nguyên Hương xuất đạo đến nay đã được một năm.
Trong một năm này, cảm ơn mọi người đã luôn bên cạnh, ủng hộ chúng tôi.
Chúng tôi yêu mọi người.
Chúng tôi long trọng giới thiệu một người bạn thân của chúng tôi, cô ấy là khách mời duy nhất của ngày hôm nay.”
Như Quyên nói xong, Nguyên Hương tiếp lời: “Trong quá trình chúng tôi lớn lên đã gặp được rất nhiều người, rất nhiều chuyện.
Chúng tôi rất cảm ơn trời xanh đã để chúng tôi gặp chị ấy.
Hôm nay là buổi fan meeting của chúng tôi, cảm ơn chị ấy có thể đến tham gia.
Nói nhiều như vậy rốt cuộc chị ấy là ai? Chị ấy chính là………”
Hai người cùng lớn tiếng hô: “Thẩm Thu Hoa!”
Thẩm Thu Hoa mặc trang phục cách tân của Nhất Sắc Tài lên sân khấu.
Dưới ánh đèn sân khấu, trang phục của nàng phù hợp với trang sức của Hàm Yên Thúy trên cổ tạo cảm giác như một nữ tử từ cổ đại xuyên qua.
“Chào mọi người, tôi tên Thẩm Thu Hoa.
Lần đầu tiên bước lên sân khấu ca hát, tôi có chút hồi hộp.” Giọng nàng dễ nghe, toàn trường nhiệt liệt vỗ tay.
“Cảm ơn mọi người vỗ tay.
Hôm nay bạn thân của tôi Nguyên Hương và Như Quyên tổ chức buổi fan meeting, tôi rất vui khi nhìn thấy hai người nhanh chóng trưởng thành, phụng hiến rất nhiều bài hát dễ nghe, rất nhiều vũ đạo đẹp.
Mong sau này, hai người sẽ càng xuất sắc hơn.” Thẩm Thu Hoa mỉm cười nhìn hai người đứng bên cạnh.
Cánh cửa hồi ức mở ra.
Kiếp trước bản thân nhất thời nổi lòng trắc ẩn, cứu hai người.
Từ đó các nàng trung thành, tận tâm với mình, chưa từng có chút tâm tư khác.
Hiện tại hai tiểu cô nương đã trở thành thần tượng.
Năm tháng dần trôi, hai đời làm người.
Quan hệ của mỗi người cũng có chút thay đổi.
Thứ không thay đổi chính là sự nhiệt tình này..