Sủng Phi Cự Liêu Giới Giải Trí

Chương 50: Xuất Ngoại


Đọc truyện Sủng Phi Cự Liêu Giới Giải Trí – Chương 50: Xuất Ngoại


Mỗi ngày quay chụp cường độ cao Thẩm Thu Hoa đều dựa vào nỗ lực kiên trì.

Dương Quỳnh cũng nhận được thuốc Ngô Đồng chuyển phát nhanh.

Thuốc viên thật sự tiện lợi hơn rất nhiều, mang nơi nào cũng có thể.

Lư Tự ở sân bay chờ hai người, sau đó cùng bay đến Pháp.

“Thu Hoa, nhìn tinh thần của em không tốt lắm.

Lát nữa, lên máy bay, em nghỉ ngơi một chút đi.” Lư Tự vừa thấy đã quan tâm nói.

Thẩm Thu Hoa gật đầu.

Nàng bay trực tiếp đến đây mất ba tiếng, trong lúc đó nàng luôn ngủ, khi đến trời đã tối không phân rõ đông tây nam bắc.

Khi chờ máy bay, Dương Quỳnh để Thẩm Thu Hoa dựa vào mình ngủ một lát.

Lư Tự lại suy xét đến người trong sân bay, rất dễ dàng bị chụp, kiến nghị không nên làm vậy.

Vì tránh ngủ gật, Thẩm Thu Hoa chỉ có thể không ngừng hoạt động.

Nàng cảm thấy tim đã vận chuyển quá mức, lại vì giữ hình tượng phải vờ như không có chuyện gì.

Lư Tự nhìn dáng vẻ của Thẩm Thu Hoa cũng đau lòng.

Làm minh tinh chính là như vậy, muốn cuộc sống an ổn thì không cần tiến vào giới này.

Lúc này đột nhiên có một đám người đi qua, tuy không tính ầm ĩ nhưng trận thế kinh người.

Là chuyện hiếm thấy hấp dẫn ánh nhìn của Thẩm Thu Hoa.

Nàng nhìn trong chốc lát, hỏi Dương Quỳnh: “Là minh tinh sao?”
“Hình như vậy.” Dương Quỳnh cũng không biết nhiều minh tinh.

Ít nhất người này, cô chưa gặp qua.

Nói về biết minh tinh, trong ba người Lư Tự có thâm niên nhất.

Hắn ung dung nói: “Cô ấy tên Nhiếp Quân Quân.

Là người đang nổi trên mạng, nghe nói một lần livestream đạt được 400 vạn fans.

Lần này cô ấy cũng đến tuần lễ thời trang, cụ thể là của nhà nào thì không rõ lắm.”
“Đang nổi trên mạng? Vậy không phải võng hồng* sao? Hiện tại võng hồng cũng có nhân khí như vậy sao?” Dương Quỳnh có ấn tượng với từ võng hồng là nhờ Nguyên Hương cùng Như Quyên nói.

*võng hồng: chỉ những người nổi tiếng trên mạng
“Em đừng xem thường võng hồng, đề tài hay lưu lượng của nhóm đó đều có thể so với diễn viên đứng đắn.” Lư Tự là người đại diện, nên cần biết nhiều tin tức, đối với đề tài, lưu lượng đều là rất mẫn cảm.

“Người ta được xưng là “nữ thần của trạch nam”.”
Thẩm Thu Hoa nhìn kỹ, nói: “Quả nhiên đều là nam vây quanh.”
“Nữ minh tinh, dù nguyện ý hay không đều cần dựa vào fans nam để giữ thể diện.

Nhưng fans nam truy tinh rất có hạn, thua xa fans nữ.

Đây là vì sao nhân khí của nam minh tinh tốt hơn nữ minh tinh.” Lư Tự phân tích.

Hắn nhìn Thẩm Thu Hoa, nói: “Còn Thu Hoa thì ngoại lệ, anh điều tra số liệu internet của em, tỉ lệ giới tính của fans em là gần ngang nhau.

Rất khó nghĩ rằng em sẽ có gần nửa là fans nữ.”
“Có lẽ……duyên nữ của em tương đối tốt.” Thẩm Thu Hoa cười nói.

Dương Quỳnh nghe xong bỗng cảm giác nguy cơ tăng cao, quả nhiên nương nương là nam nữ thông giết mà.

Nhìn Nhiếp Quân Quân tiền hô hậu ủng đi qua, Dương Quỳnh nhìn bên mình, chỉ có ba người họ lẻ loi.

Thế trận này, không phải chỉ thua một chút!
“Tự ca, chúng ta……có phải nhìn có chút thảm không?” Dương Quỳnh hỏi.

Lư Tự buông tay.

“Anh chỉ làm công.

Em cảm thấy ít người vậy có thể sếp một chút, có cần mướn thêm vài người không?”
Người ta là võng hồng cũng là người của công ty có kinh tế.

Còn bọn họ? Tính cả sếp cũng chỉ có ba người.

Đừng nói một mình Thẩm Thu Hoa, Dương Quỳnh cùng Lư Tự cũng là một người nhận ba việc.

Chỉ là Dương Quỳnh toàn tâm toàn ý đều đặt trên người Thẩm Thu Hoa, hoàn toàn không cảm thấy vất vả.

Lư Tự xem trọng tiềm năng của Thẩm Thu Hoa, không để tâm đãi ngộ này.

Thẩm Thu Hoa nhìn hai người, cảm thấy thật sự có chút thê lương.

Nhưng muốn tiền hô hậu ủng, kiếp trước mỗi ngày nàng đều trôi qua như vậy, sớm đã phiền chán.

Đối với cục diện ít người khiến người khác không chú ý như hiện tại, nàng vô cùng vừa lòng.

Dù rất nhiều lúc, nàng bị bắt đứng trước mặt mọi người, sống thành dáng vẻ mọi người hy vọng, rất bất đắc dĩ.

Nhưng hiện tại có thể có một ít thời gian thả lỏng, rời xa ánh mắt mọi người, kỳ thật là chuyện nàng cầu còn không được.

“Chúng ta còn cần mướn người sao?” Thẩm Thu Hoa cũng không hiểu lắm.

Lời này Lư Tự không thể đáp.

Suy nghĩ chốc lát, hắn hỏi: “Thu Hoa, em biết ngoại ngữ sao?” Xuất ngoại cũng nên biết một vài câu, thời khắc mấu chốt show một chút để tăng thêm phân hạng!

Thẩm Thu Hoa thành thật lắc đầu.

Nàng từ nhỏ đã không học qua ngoại ngữ.

Lúc này Lư Tự mới ý thức được một vấn đề quan trọng.

Nếu không được qua Pháp cần phải mời một phiên dịch viên.

“Ngoại ngữ nước nào?” Dương Quỳnh không được Lư Tự kỳ vọng hỏi.

“Tiếng Anh, tiếng Pháp đều được.” Lư Tự không ôm kỳ vọng nào đáp.

“Em biết.” Dương Quỳnh có chút buồn bực.

Sao Lư Tự hỏi Thẩm Thu Hoa xong thì trực tiếp lơ mình? Đây là khinh thường trình độ văn hóa của mình sao? Bộ đội đặc chủng thời đại mới cũng không phải kẻ thất học.

“Sao?” Lư Tự thật sự đem Dương Quỳnh trở thành đại biểu cho giá trị vũ lực, không tiếp cận với văn hóa.

Dù hắn không rõ vì sao.

“Em biết tiếng gì? Tiếng Anh?”
Dương Quỳnh cảm thấy mình quá oan.

“Biết tiếng Anh, tiếng Pháp.

Có thể nói một chút tiếng Tây Ban Nha, tiếng Đức.” Khi tham gia quân ngũ, thường xuyên phải đối mặt với tội phạm nước ngoài.

Đã gặp bộ đội tham gia quân ngũ nào chấp hành nhiệm vụ còn mang theo phiên dịch viên?
Thẩm Thu Hoa cảm thấy buồn cười nhìn Lư Tự kinh ngạc đến há to miệng.

Quá nhiên người giá trị vũ lực quá cao, sẽ lưu lại ảo giác chỉ số thông minh thấp trong lòng người ta.

Nàng lại sẽ không.

Sống chung lâu như vậy, nàng đã sớm biết những thứ Dương Quỳnh biết đều vô cùng nghịch thiên.

Chỉ là tâm tư của Dương Quỳnh đều đặt trên người nàng, cho nên mới có vẻ bình thường.

Một người phụ nữ nguyện ý giấu đi mũi nhọn của mình, chỉ vì để một người phụ nữ khác leo lên đỉnh phong.

Đây là gì? Đây là tình yêu.

“Như vậy…..vấn đề phiên dịch đã được giải quyết.” Lư Tự xấu hổ nói.

Dương Quỳnh mỉm cười nhướng mày với Thẩm Thu Hoa, ý tứ: Thấy chị lợi hại không?
“Em có một thắc mắc.” Thẩm Thu Hoa đột nhiên hỏi.

Hai người đều nhìn nàng.

“Đến Pháp, ai sẽ phụ trách hóa trang cho em?” Lúc trước đều dùng chuyên viên trang điểm của người ta, ỷ vào giá trị nhan sắc cao, trang điểm thế nào Thẩm Thu Hoa đều có thể ứng phó được.

Lần này ra nước ngoài, vấn đề trang điểm làm sao bây giờ? Nàng không biết.

Dương Quỳnh khẳng định cũng vậy.

Lư Tự hiển nhiên đã suy xét vấn đề này.

“Lúc trước anh thông qua bạn bè liên hệ với một chuyên viên trang điểm Hoa kiều.

Hắn sẽ trang điểm trong ba ngày, chỉ là giá khá cao.

Thật ra anh rất muốn kiến nghị em nên thuê một chuyên viên trang điểm cùng một nhà tạo mẫu tóc.

Không phải vấn đề về giá, chỉ là như vậy thích hợp với em.” Lúc trước Lư Tự không nói vì cảm thấy với tình huống trước mắt của Thẩm Thu Hoa, có đương nhiên tốt, không có cũng không sao.

Nếu hiện tại Thẩm Thu Hoa ý thức được, Lư Tự cũng thuận tiện nói ra.

“Chờ chúng ta về nói sau.

Tự ca, anh giúp em tìm kiếm một chút trước, nếu có ai thích hợp, chúng ta bàn lại.” Ý tưởng của nàng cùng Lư Tự giống nhau, cũng cảm thấy chuyên viên trang điểm cùng nhà tạo mẫu tóc có cũng được, không cũng chẳng sao.

“Cái này anh sẽ lưu ý.

Còn có, vốn lần này anh muốn giúp em hẹn một nhiếp ảnh gia tiến hành chụp ảnh hàng ngày.

Nhưng nghĩ đến em vì đuổi diễn, trạng thái khẳng định không phải rất tốt nên không mời.

Hơn nữa anh nghĩ em cũng không hy vọng luôn có người chụp mình.” Lư Tự nhìn người luôn rất chuẩn, chuyện mời nhiếp ảnh gia hay không, hắn do dự mấy ngày, cuối cùng quyết định không mời.

“Em thật sự không thích.

Tự ca quyết định của anh là đúng.” Thẩm Thu Hoa đối với những ảnh sân bay hay dạo phố gì đó đều là kính nhi viễn chi.

Của người khác, nàng không có ý kiến.

Nhưng đến lượt nàng, nàng cũng không hy vọng trạng thái ngày thường của mình bị đăng lên.

Trong ngành sản xuất không lúc nào không bị nhìn trộm, nàng vẫn hy vọng có thể có chút không gian thuộc về mình.

Rất nhanh lại có một đợt fans đuổi theo thần tượng đi qua.

Lư Tự nhìn đồng hồ: “Chúng ta cũng nên vào thôi.”
Qua cổng an ninh, mọi người nhìn Nhiếp Quân Quân mang theo nhân viên công tác đang livestream.

“Đủ chuyên nghiệp.” Dương Quỳnh nói.

Trên máy bay, Thẩm Thu Hoa rất nhanh đã ngủ.

Dương Quỳnh để nàng dựa vào, sau đó nói với Lư Tự, cũng bắt đầu ngủ.


Thẩm Thu Hoa luôn không có thời gian nghỉ ngơi, cô cũng vậy.

Chỉ là thân thể cô khác với Thẩm Thu Hoa.

Dù mấy chục tiếng không ngủ, cô vẫn có thể tập trung tinh thần.

Bay đường dài làm người mệt mỏi.

Cũng may hai người vừa lên máy bay đã ngủ, ngủ dậy, máy bay cũng hạ cánh.

“Hai người có thể ngủ thật tốt.” Lư Tự cũng ngủ trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã tỉnh lại.

Nhìn hai người nặng nề ngủ, hắn chỉ có thể tỏ vẻ hâm mộ.

Sau khi tỉnh ngủ, tinh thần Thẩm Thu Hoa quả nhiên khác hẳn.

Đôi mắt sáng lên, khi nhìn Lư Tự, Lư Tự cũng cảm thấy lòng căng thẳng.

Mỹ nhân ngưng mắt, ai có thể không động tâm? Quả nhiên là mỹ nhân khuynh quốc cấp bậc họa thủy.

Máy bay đến sân bay Charles-de-Gaulle.

Ba người vừa xuống đã thấy xe thương vụ mang LOGO của nhãn hiệu ngừng ở sân bay.

Không hổ là nhãn hiệu cao cấp đắt hù chết người, đãi ngộ cũng cao cấp theo.

Lúc này Dương Quỳnh thành phiên dịch viên, Lư Tự chỉ biết tiếng Anh, trò chuyện với người Pháp không tốt bằng Dương Quỳnh.

Sau khi trò chuyện xong, ba người lên xe.

Hành lý của họ được nhân viên công tác phụ trách đưa đến khách sạn, không cần nhọc lòng.

Khi rời khỏi sân bay, ba người đều nhìn một chuỗi xe thương vụ thật dài, xem ra là đang chờ khách mời khác.

Lần này show thời trang diễn ra trong một khách sạn của Paris có lịch sử lâu đời.

Đoàn người Thẩm Thu Hoa đã được đến khách sạn.

Sau khi vào phòng, Lư Tự lấy thiệp mời ra.

“Tối mai sẽ có một tiệc rượu.

Tiệc rượu chỉ mời hai người.

Anh biết hai em không thể tách ra, tối mai hai em đi đi.” Ý Lư Tự là hắn không thể tham gia tiệc rượu.

Thẩm Thu Hoa gật đầu.

Không khách khí.

Trong mắt nàng, đây là an bài tốt nhất.

Dương Quỳnh xuất phát từ việc bảo hộ hay phiên dịch đều cần ở bên nàng.

“Nếu hai em còn ngủ được thì ngủ trong chốc lát đi.

Hiện tại đang là ban đêm ở Paris.” Lư Tự an bài xong, trở về phòng mình.

Không đi tiệc rượu, hắn vẫn còn rất nhiều chuyện có thể làm.

Đối với người cuồng công tác mà nói, từ nghỉ ngơi vĩnh viễn không tồn tại.

Thẩm Thu Hoa hoạt động tứ chi một chút, thời gian ngủ trên máy bay tuy dài nhưng không phải trên giường, nàng cảm thấy vẫn không thoải mái.

“Em có ăn chút gì không?” Dương Quỳnh lấy quần áo trong hành lý ra, hỏi.

“Thật sự có chút đói bụng.” Thẩm Thu Hoa xoa bụng nói.

“Đến nhà ăn đi.” Dương Quỳnh kéo nàng ra cửa.

Đi ngang qua phòng Lư Tự, gõ cửa hỏi hắn có muốn đi không.

Lư Tự hiển nhiên không muốn.

Để hai người đi, hắn gọi phục vụ đưa một phần cơm đến.

Nhà ăn, hai người đi vào đã nghe thấy có người lớn tiếng nói chuyện.

Nói chuyện đều là tiếng Trung, hiển nhiên là gặp được đồng hương.

Đến gần thì thấy là Nhiếp Quân Quân cùng nhân viên công tác của nàng vừa ăn vừa nói.

“Chúng ta đi theo nhãn hiệu đúng không?” Thẩm Thu Hoa nhỏ giọng hỏi.

Dương Quỳnh buông tay, ý bảo mình cũng không rõ lắm.

“Có lẽ vậy.”
Hai người tìm chỗ ngồi xuống, Dương Quỳnh nhìn thực đơn, chọn vài món đậm sắc nước Pháp.

Món không nhiều, dù sao lát nữa còn ngủ, không thể ăn quá nhiều.

Dạ dày của Thẩm Thu Hoa đều được mỹ thực truyền thống Trung Hoa nuôi lớn nên không có hứng thú với mỹ thực ngoại quốc.


Cho nên chỉ ăn vài miếng, cảm thấy không đói thì buông dao nĩa xuống.

“Ăn không quen?” Dương Quỳnh hỏi.

Cô không kén chọn, chỉ cần có thể ăn, cô đều ăn được.

“Ân.” Thẩm Thu Hoa chuyên tâm nhìn Dương Quỳnh ăn.

Nàng thường xuyên cảm thấy thú vị, nàng nhìn Dương Quỳnh ăn gì đều cảm thấy món đó rất ngon.

“Nhìn chị ăn làm người rất muốn ăn.”
“Em nhìn đồ ăn muốn hay, hay nhìn chị muốn ăn?” Dương Quỳnh tâm tình tốt nên đùa nàng.

Thẩm Thu Hoa vẫn mỉm cười, rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

“Em ăn không quen mấy món này, chị nói xem?”
Tiết mục đùa nhau như này là điều Dương Quỳnh thích nhất.

Dù cuối cùng không ăn được, ít nhất quá trình đùa, tâm tình vẫn kích động.

Khi hai người ăn xong, đứng lên, vừa vặn Nhiếp Quân Quân ăn xong đi ngang qua bàn của các nàng.

Hai bên đối mặt nhau, Nhiếp Quân Quân ngây ra một lúc, đột nhiên kêu lên: “Cô là Thẩm Thu Hoa!”
Giọng nàng khiến cho người trong nhà ăn chú ý.

Thẩm Thu Hoa không muốn trở thành tiêu điểm, gật đầu thừa nhận.

Sau đó muốn rời đi.

“Ai, Thẩm Thu Hoa, chúng ta cùng chụp một tấm đi.” Nhiếp Quân Quân không hổ là dân livestream, điện thoại không rời tay, nhanh chóng mở camera, chuẩn bị chụp chung.

Tay bị nắm chặt, Thẩm Thu Hoa cực kỳ không thích ứng.

Dù là phụ nữ, dưới tình huống giao tiếp bình thường, nàng cũng không thích người xa lạ quá thân cận mình.

Dương Quỳnh tiến lên chen giữa Nhiếp Quân Quân cùng Thẩm Thu Hoa, nhẹ nhàng lôi kéo, Nhiếp Quân Quân liền buông tay.

Lúc này camera chỉ chụp tay Dương Quỳnh che trước màn ảnh.

“Cô là ai? Sao lại làm vậy?” Nhiếp Quân Quân không vui.

Mình chụp ảnh cùng Thẩm Thu Hoa, đăng Weibo, tất nhiên còn có thể hút được một đợt fans lại bị người này phá vỡ.

“Chị ấy là trợ lý của tôi.

Xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước.” Thẩm Thu Hoa vẫn đoan trang có lễ, chỉ là tươi cười của nàng xa cách ngàn dặm.

Nhiếp Quân Quân còn muốn nắm lấy Thẩm Thu Hoa đã bị Dương Quỳnh ngăn cản.

“Xin lỗi.” Giọng Dương Quỳnh lạnh hơn.

Nhìn bóng hai người rời đi, Nhiếp Quân Quân nhíu mày: “Tưởng gì? Thật cho rằng mình là minh tinh sao? Còn không phải diễn viên tuyến mười tám* sao?”
*diễn viên tuyến mười tám: chỉ diễn viên chỉ đóng vai phụ, vô danh tiểu tốt.

Về phòng, Thẩm Thu Hoa lắc đầu: “Về sau chúng ta cách Nhiếp Quân Quân xa một chút.”
“Nhiếp Quân Quân thật không xem mình là người ngoài.

Cho rằng chiêu tự quen biết này đối với ai cũng dùng được.” Dương Quỳnh nghĩ đến có chút sợ, nếu vừa rồi lơ là một chút sẽ bị Nhiếp Quân Quân chụp chung, tuy nói không phải đại sự, nhưng nghĩ cũng biết đối phương dùng để làm gì.

Đến lúc đó giải thích cũng không giải thích rõ.

Bên này không có fans hay người qua đường, một nhân chứng cũng không có.

Ngẫm lại vẫn cảm thấy bản thân nên chú ý bảo hộ ở phương diện này.

Cô đang nghĩ, đột nhiên được Thẩm Thu Hoa hôn một cái.

Cô khẽ sửng sốt, khó hiểu nhìn người trước mặt.

“Vừa rồi phản ứng rất nhanh, đây là khen thưởng chị.” Thẩm Thu Hoa cũng sợ giống Dương Quỳnh.

Tuy nàng không cảm thấy mình hot thế nào, nhưng loại chụp chung như này, cũng vô cùng bài xích.

“Em khen thưởng có phải có chút keo kiệt không?” Dương Quỳnh đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy.

Áp nàng lên tường hôn.

Miễn cưỡng đền bù một chút tổn thất thời gian đã lâu không được ăn.

Tuy biết rõ ngày mai còn bận, nhưng đối với hai người, tại quốc gia lãng mạn như vậy, tự nhiên không thể lãng phí đêm nay được.

Thẩm Thu Hoa bị Dương Quỳnh lăn lộn xong, toàn thân đều phiếm hồng.

Nàng mệt mỏi để Dương Quỳnh bế mình lên, uy nước uống.

“Xin lỗi em, chị không khắc chế được.” Dương Quỳnh có chút có lỗi.

Cô chỉ muốn lướt qua rồi ngừng.

Nhưng chuyện này…..sao nhịn được?
Thẩm Thu Hoa suy yếu cười nói: “Em cũng không trông cậy chị có thể khắc chế.” Tuy nói không ôm hy vọng, nàng vẫn không nhịn được oán giận nói, “Chị luôn như vậy.”
“Xin lỗi em.” Dương Quỳnh hôn lên trán nàng.

Thẩm Thu Hoa đã không còn sức so đo chuyện này.

Nàng rất nhanh nằm trong lòng Dương Quỳnh tiến vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, trời đã sáng.

Thẩm Thu Hoa duỗi tay sờ bên cạnh, phát hiện giường trống không.

Nàng ngồi dậy, chăn chảy xuống, thân thể trần trụi làm Dương Quỳnh vừa từ cửa trở về muốn xịt máu mũi.

“Thu Hoa, sáng sớm em đã dụ hoặc chị như vậy, thật sự ổn sao?” Dương Quỳnh che mũi mình, phủ thêm áo ngủ cho nàng.

“Chị đi đâu vậy?” Thẩm Thu Hoa mặc áo ngủ xuống giường, không để ý lời trêu chọc của Dương Quỳnh.

“Sao em dậy sớm vậy? Nghỉ ngơi nhiều một chút.” Dương Quỳnh đau lòng ấn nàng trên giường.

“Bây giờ mấy giờ rồi?” Thẩm Thu Hoa không có khái niệm lệch múi giờ, nên đã cự tuyệt việc tính giờ địa phương.

“Mới 8 giờ sáng.” Tay Dương Quỳnh tự giác chui vào trong áo ngủ, vuốt làn da mịn màng của Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa bắt tay lộn xộn của cô: “Giúp em xoa eo một chút.


Mỏi quá.” Thể lực của Dương Quỳnh nàng quả nhiên không thể chịu nổi.

Dương Quỳnh thành thật cung cấp dịch vụ mát xa.

“Vừa rồi chị bị Lư Tự tìm.

Anh ấy nói tìm được một kịch bản không tồi, hỏi em có hứng thú không?”
“Là đề tài gì?” Tay Dương Quỳnh có lực, ấn đến Thẩm Thu Hoa cảm thấy trong đau đớn có một ít thoải mái, cảm giác vô cùng mâu thuẫn.

“Phim võ hiệp.” Lư Tự nói với Dương Quỳnh, hiện tại phim võ hiệp cũng không nổi tiếng.

Cho nên cơ hội nữ chủ có thể rơi vào tay Thẩm Thu Hoa.

Nói cách khác, quay phim này sẽ không thể thu hoạch được rất nhiều lượng nhân khí cùng ratings.

Này là điều có thể đoán trước.

“Phim võ hiệp không phải đã xuống dốc sao?” Thẩm Thu Hoa hỏi.

Không đợi Dương Quỳnh trả lời, nàng nói tiếp: “Cho nên kịch bản mới có thể đến tay em.”
“Là ý này.” Giữa hai người không cần xây dựng hình tượng Thẩm Thu Hoa siêu hot giả dối đó.

Ăn ngay nói thật là được.

“Là nữ chủ sao?” Thẩm Thu Hoa có chút động tâm.

Lư Tự suy xét đến việc không trực tiếp nói với nàng, bởi vì Lư Tự biết nàng sẽ nghĩ đến, không cần nói.

“Đúng vậy.” Dương Quỳnh kỳ thật cũng không hy vọng Thẩm Thu Hoa nhận kịch bản này.

Dù sao quay đánh diễn rất vất vả, còn có tính nguy hiểm nhất định.

“Có thời gian, đưa em xem kịch bản.

Không tệ thì em sẽ tiếp.” Nàng đam mê quay đánh diễn.

Trò chuyện, đùa giỡn ầm ĩ đến giữa trưa.

Ba người ra cửa đến nhà ăn ăn cơm.

Sau đó được nhãn hiệu an bài đi tham quan công xưởng thủ công của họ.

Nơi này là nơi sinh ra các trang phục cao cấp định chế, tất cả đều là thủ công khâu vá.

Lư Tự xem vô cùng kích động.

Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh lại không quá kinh ngạc.

Vì kiếp trước không phải trong hoàng cung có một Thượng Cung Cục chuyên thủ công khâu vá sao.

Bộ lễ phục đẹp đẽ quý giá nhất của Thẩm Thu Hoa được tư chế bởi 37 cung nữ mất một tháng thuê thủ công mà thành, tinh mỹ đến cực điểm.

Cảnh tượng này giống với kiếp trước.

Lòng nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Thu Hoa vẫn rất nể tình khen không dứt lời.

Dương Quỳnh làm phiên dịch viên biểu đạt chân thật ý của Thẩm Thu Hoa.

Người bên nhãn hiệu cùng nhân viên rất vui, không ngừng khen dung mạo cùng khí chất của Thẩm Thu Hoa.

Tham quan xong, đến phần thử trang phục.

Nhãn hiệu cung cấp cho nàng trang phục sức.

Lư Tự nói đây là quy định đối với khách mời.

Tham gia tiệc rượu của họ đương nhiên phải mặc quần áo của họ.

Thẩm Thu Hoa có lý giải thời thượng của mình, cũng biết cách phối đồ.

Nàng chọn một váy dài màu trắng, chọn một áo lông không tay màu đen.

Sau khi mặc vào, cả người xen kẽ nét thời thường cùng phục cổ, nàng dựa vào dung mạo của mình làm trung hòa đi sự mâu thuẫn này.

Sau đó chọn trang sức hoa tai cùng vòng cổ dài, cùng chiếc nhẫn và vòng tay tinh tế, hiện lên thân người mảnh khảnh mỹ lệ của nàng.

Nhìn xong, nhân viên công tác ca ngợi nàng là tiên nữ phương Đông.

“Cảm ơn.” Đây là câu tiếng Pháp nàng học được từ Dương Quỳnh.

Thợ may nhìn trang phục Thẩm Thu Hoa chọn, đơn giản đo một chút.

Thẩm Thu Hoa thay trang phục xong, thợ may nhanh chóng dựa vào dáng người của nàng sửa đổi chi tiết trang phục.

Gần đây Thẩm Thu Hoa bận việc đóng phim, thể trọng cũng giảm xuống.

Đặc biệt là eo nàng, tinh tế đến mức có chút dọa người.

Trang phục bình thường nàng đều mặc không vừa người.

Thợ may rất nhanh đã sửa xong trang phục.

Lần này thử lại hiệu quả tốt hơn vừa rồi.

Vòng eo mảnh khảnh kia làm người rất khó dời mắt.

Sau khi thay xong, chuyên viên trang điểm Lư Tự mời đến trang điểm cho nàng vô cùng tinh xảo.

Thẩm Thu Hoa khi bước ra, đã có nhiều cảm giác quý tộc cùng cao quý.

Trong tiệc rượu, Dương Quỳnh đi cạnh nàng.

Nhân vật nổi tiếng trong bữa tiệc rất nhiều.

Dù hai người không biết, Lư Tự cũng dẫn đường giới thiệu cho hai người.

Chủ biên tạp chí thời trang “Duyệt Kỳ” Cố Tư Lâm, là một người phụ nữ vừa qua tuổi 40.

Là một nhân vật đứng đầu trong lĩnh vực thời trang quốc nội, hàng năm nàng đều tham gia hoạt động cao cấp này.

Thường xuyên hoạt động, làm nàng không luống cuống trước những cao nhân trên toàn thế giới.

Theo địa vị Trung Quốc dần được đề cao ngoài quốc tế, nàng ở trước mặt cao nhân nước ngoài cũng ngày càng tự tin..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.