Đọc truyện Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày – Chương 92
Nghe thấy hai chữ “mỹ nhân”, nét tươi cười của lão phu nhân Tôn thị chậm rãi biến mất, nàng nhận lấy khăn tỳ nữ đưa tới rồi xoa xoa miệng, trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ.
Lý thị ngồi ngay ngắn ở trên ghế thêu, vô cùng cẩn thận nhìn mặt đoán ý, thấy vậy, tuy có chút thấp thỏm nhưng vẫn nói tiếp: “……!Hoàng Thượng không có người tri kỷ hầu hạ, nếu như vậy sẽ là thất trách của dệt phủ.
Con dâu biết là việc này còn phải hỏi ý ngài, cho nên sau khi ca ca dặn dò xong, con dâu liền không trì hoãn, lập tức đến hỏi ý ngài ngay.”
Lời nói vô cùng thành thật.
Chỉ là, thất trách của dệt phủ sao?
Lý thị vừa nói xong, nụ cười lão phu nhân nhạt dần, sắc mặt trầm xuống, không vui mà trách mắng: “Hoàng Thượng có thiếu người hầu hạ hay không, là việc chúng ta có thể nhúng tay sao? Húc ca nhi thật hồ đồ!”
“Mẫu thân,” Lý thị cũng đoán được phần nào phản ứng của Tôn thị, ngượng ngùng cười, nhẹ giọng nói, “Ca ca có suy tính của hắn……!Hắn nói, chuyện này đối với Tào gia và Lý gia, là trăm lợi mà không một hại……”
“Trăm lợi mà không một hại ư……” Lão phu nhân lắc đầu.
“Cái gì là không có người tri kỷ hầu hạ ? Nói vậy không sợ khiến người ta chê cười sao.
Ngươi chẳng lẽ đã quên, đi tuần lần này cũng có nương nương trong hậu cung theo hả.” Tiếp theo nàng thở dài, “Nếu nói về người tri kỷ, có ai sánh được với Nghi Quý Phi! Nếu đã có Quý Phi rồi, thì việc Hoàng Thượng thu hay không thu mỹ nhân không phải là đã rõ rồi à.”
Việc Vân Tú được tấn phong bất quá chỉ mới mấy ngày, nhưng Tào Dần đã ra roi thúc ngựa đưa về Giang Ninh.
Từ lâu, Tào phủ không ai không biết Nghi phi nương nương được sủng nhất hậu cung, chính là nhân vật mà Hoàng Thượng nâng ở đầu quả tim, là người chỉ có thể giao hảo, ngàn lần không thể đắc tội.
Nhớ tới lễ tắm ba ngày và đầy tháng của Cửu a ca, bọn họ cũng liên lạc nói tộc nhân bên Nội Vụ Phủ đưa hậu lễ sang Dực Khôn Cung, tất cả đều là những món đồ chơi nhỏ tinh xảo, khiến người ta vừa nhìn là biết người tặng rất có lòng.
Mà còn chưa tới một năm, Nghi phi lại phong thành Quý Phi, ngay cả Tôn thị chăm sóc Hoàng Đế từ nhỏ lớn lên cũng phải giật mình.
Quý Phi a, đây là được sủng ái đến mức nào?
Dần ca nhi gởi thư về, nói dung mạo xuất sắc nhất trong cung chính là Nghi Quý Phi nương nương, Hoàng Thượng cực kỳ yêu quý, lần tuần tra phía Nam này cũng có Nghi Quý Phi theo cùng……!Chỉ cần nghe mấy chữ “yêu quý” này, là đủ để nhìn ra địa vị của nàng trong lòng vạn tuế.
Nghe nói nhan sắc Nghi Quý Phi thuộc hàng cực phẩm, chói lọi rực rỡ cả một phương trời, đã có châu ngọc trước mắt, thì Hoàng Thượng còn có thể chú ý tới những người khác hay không?
Tôn thị không xem trọng đề nghị của con dâu cũng không phải bởi vì hành động hiến mỹ nhân này, mà là lo Hoàng Thượng sẽ không dùng nàng ta.
Đã gặp qua mẫu đơn quốc sắc thiên hương, thì hoa dại sao có thể lọt vào được mắt của thánh thượng!
Nhưng Lý thị nghĩ, con người toàn thích mới lạ, Hoàng Thượng cũng sẽ không ngoại lệ.
“Chỉ với một Nghi Quý Phi, sao có thể hầu hạ chu toàn?” Thấy lão phu nhân không hề giận, Lý thị thở phào nhẹ nhõm một hơi, lời nói dịu dàng khuyên nhủ, “Mẫu thân, khí hậu Giang Nam vốn khác kinh thành, nhiều hơn một phần mềm mại lung linh.
Ánh mắt của ca ca chắc chắn sẽ không sai, Vương thị kia tuổi lại nhỏ, mà còn là nữ nhân người Hán, sao có thể không sánh được với Quý Phi nương nương?”
Cái ý niệm này, Lý thị vẫn luôn giấu ở đáy lòng.
Quý nữ Mãn Châu có như thế nào cũng không bằng nữ tử người Hán được ca ca tỉ mỉ bồi dưỡng được.
Những quý nữ đó bất quá chỉ bằng vào gia thế mà được vào cung rồi có địa vị cao thôi, các nàng từ nhỏ dãi nắng dầm mưa, có thể đẹp ở chỗ nào?
Cho dù ở trong cung sống trong nhung lụa nhiều năm, ban đầu dung mạo năm phần cũng có thể dưỡng lên bảy phần, nhưng so cỡ nào cũng sẽ kém với mỹ nhân Giang Nam nhu nhược mềm nhẹ.
Ý Lý thị nói, chính là lời mọi người khen Nghi Quý Phi xinh đẹp tuyệt trần, chính là toàn thổi phồng, chưa biết có mấy phần là thật!
Hoàng Thượng nếu nhìn thấy mỹ nhân mà ca ca đưa, không chừng sẽ cảm thấy, Quý Phi bất quá cũng chỉ có thế mà thôi.
……!
Ca ca Lý thị, cũng chính là đại cữu cữu Lý Húc của Tào Dần, hắn làm trong Nội Vụ Phủ đã nhiều năm, đầu năm nay vừa mới nhậm chức tổng quản ở Sướng Xuân Viên, hiện giờ đang ở Tô Châu, phụng hoàng mệnh tuyển chọn hàng thêu xuất sắc từ Tô Châu cho lễ Vạn Thọ.
Lý Húc đã nhìn quen nữ tữ muôn hình muôn vẻ, vậy nên ánh mắt cũng cao hơn, hôm qua, lúc hắn đến Giang Ninh có cảm thán với muội muội: “Trong hậu cung này, chỉ có Nghi Quý Phi và Lương tần có thể đọ được với Vương thị thôi a.”
Tuy rằng chưa thấy Vương thị, nhưng Lý thị tin tưởng phán đoán của ca ca, cùng lúc đó, nàng cảm thấy Lý Húc quá mức khiêm tốn rồi.
Nàng nghe xong, nhỏ giọng mà đem suy đoán nói cho lão phu nhân nghe, nàng ngừng dừng lại, cười nói: “Nghe nhiều thì thế nào, mắt thấy mới là đúng.
Không bằng như này đi, con dâu sẽ mang người tới gặp ngài, nếu mẫu thân vừa lòng, thì chúng ta sẽ làm như vậy……”
Sở dĩ nàng đánh chủ ý như vậy, vì nếu trong cung có người, nhiều chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều, nếu Vương thị được sủng, may mắn sinh a ca, thì Tào gia và Lý gia có thể nhặt được tiện lợi cỡ nào đây?
Cứ nhìn Quách Lạc La thị lừng lẫy bây giờ là có thể hiểu được!
[Editor: Bánh Tai Heo – Wattpad: banhtaiheo – Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Còn có Đức phi, Ô Nhã thị lúc trước……!Ô Nhã thị cũng là Bao y thế gia, nhưng cũng từng có đoạn thời gian hô mưa gọi gió, bọn họ dựa vào cái gì thì ai mà không biết.
Có lẽ là nghe thấy rất động tâm, nên sau một hồi trầm ngâm, lão phu nhân cũng bớt trầm mặt, cuối cùng vẫn gật đầu.
Sau khi tiễn Ôn Quý Phi đi, đưa Dận Đường vào noãn các, bởi vì có chút mệt mỏi, nên sau khi rửa mặt tắm gội xong, Vân Tú khép mắt, chìm vào giấc ngủ.
Nàng mơ một giấc mộng kỳ quái.
Đã rất lâu không có mơ thấy gì, lần này cảnh trong mơ thực sự có chút quỷ dị.
Khúc dạo đầu đó là cảnh trong Càn Thanh Cung, tại Ngự Thư Phòng, thần sắc Minh Châu trầm trọng mà chắp tay: “Vạn Tuế Gia, Nghi Quý Phi không hề để ngài ở trong lòng, tới tới lui lui cũng chỉ là lợi dụng thôi, vậy mà ngài lại muốn đem hết lòng nâng niu……!thấy ngài bị dắt mũi như vậy, nô tài cũng đồng cảm như bản thân mình cũng bị a Vạn Tuế Gia……”
Một bên là Đồng Quốc Duy đi theo phụ họa: “Lễ vật tết Vạn Thọ mà tặng kinh Phật thì ý muốn nói gì đây? Buồn cười chính là lại không ai phát hiện ra việc cung nhân viết giùm, lại còn lấy ra bộ thường phục đã thêu từ năm ngoái! Hành động đại bất kính như thế, mà Vạn Tuế Gia còn xem nàng như châu như bảo, nô tài nhìn không nổi nữa rồi!”
Sau đó nàng bị nghìn người dâng tấu mắng, tiếp đến liền chuyển cảnh, biến thành Dực Khôn Cung.
Những người có thù oán với nàng, tất cả đều tới đông đủ, trên mặt mang theo biểu tình tức giận mà chất vấn.
Sắc mặt Bình tần dữ tợn nhất, cứ la lớn mãi một câu “sao ngươi dám”, hận ý trong mắt nàng rất sâu, tư thế kia như hận không thể giẫm nàng trên mặt đất.
Hi tần giọng the thé nói: “Quý Phi nương nương đừng cho rằng có Hoàng Thượng che chở thì ngươi liền có thể kê cao gối mà ngủ.
Giẫm đạp tâm ý Hoàng Thượng như thế, đúng là một độc phụ vô tâm! Nếu Lão Tổ Tông còn ở đây, sao ngài ấy có thể để một độc phụ gây sóng gió đến mức này, ngươi đã sớm bị biếm vào lãnh cung rồi!”
Ngay cả Ô Nhã quý nhân đã đến Cảnh Kỳ Các, lâu rồi không xuất hiện cũng đến xem náo nhiệt.
Nàng đau khổ mà lau nước mắt, nức nở nói: “Hoàng Thượng anh minh một đời, thế nhưng lại thua trên tay tỷ tỷ thích đùa bỡn tâm cơ, không biết tỷ tỷ mỗi đêm nằm ngủ, có cảm thấy chột dạ, có cảm thấy bất an hay không?”
Ngay sau đó, nàng lại một lần mơ thấy Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng già rồi, nếp nhăn trên mặt thật sâu, ngực mỏng manh phập phồng, tiếng hít thở nặng nề như bị gió sương phủ kín.
Vẫn là trong Sướng Xuân Viên, vẫn là cảnh tượng quen thuộc, kế bên tấm màn minh hoàng, các a ca quỳ gối hàng loạt bên giường, thần sắc bi thương không thôi.
Khác ở chỗ, chỗ ngồi của Ung Thân Vương bây giờ lại đổi thành thái tử điện hạ đã trưởng thành, lời dặn dò “Nghi phi ương ngạnh bất kính” cũng không thấy.
Chỉ thấy Vân Tú quỳ gối ở hàng đầu, sắc mặt không buồn không vui, chỉ nghe một âm thanh già nua hỏi chuyện quanh quẩn trong tẩm điện: “Tú Tú……!Nhiều năm như vậy, rốt cuộc nàng có từng để ý đến trẫm hay không?”
Lời này vừa nói ra, khiến mọi người kinh hãi mà ngẩng đầu.
Nàng trầm tĩnh không nói lời nào, Hoàng Đế im lặng hồi lâu, sau đó phá lên cười, nhắm hai mắt, liên tục nói ba chữ tốt: “Thì ra cả đời này, lại chỉ có ta một bên tình nguyện.”
Chữ “ta” này, ẩn chứa vô vàn đau xót, khiến người khác vô cùng động dung.
“Truyền ý chỉ của trẫm, phong Nghi Quý Phi làm Hoàng Quý Phi……!Quãng đời còn lại sẽ ở cùng với trẫm, chôn cùng trong hoàng lăng.” Hắn không hề nhìn nàng, như dùng hết sức bình sinh, thở gấp nói, “Lúc tân đế đăng cơ, không được làm trái!”
……!
Bóng đêm thật sâu, sắc tối thâm trầm, Vân Tú bị hai chữ “chôn cùng” làm cho tỉnh.
Trong lòng nửa là sợ hãi, nửa là không biết nên khóc hay cười, sao nàng lại mơ một giấc mộng như vậy?
Khó khăn lắm mới thoát khỏi kết cục thê lương, này lại là cái kết cục gì đây?
Sau khi bừng tỉnh lại không hề buồn ngủ nữa, nàng nửa mở mắt, trở mình, hô hấp nhẹ nhàng nhợt nhạt, trái tim ngăn không được cảm xúc phức tạp
Đều nói ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó, đạo thánh chỉ tấn phong Quý Phi này đúng là đã đảo loạn nội tâm bình tĩnh như nước hồ của Vân Tú, cứ như mặt nước bị đánh mạnh, tạo ra từng đợt gợn nước.
Nói không xúc động là giả.
Nhớ lại buổi nói chuyện lúc Thái Hoàng Thái Hậu triệu nàng, “Hoàng Đế hắn chờ không kịp rồi, hiện giờ tâm nguyện cũng đã được đền bù”……!Tâm nguyện được đền bù, Hoàng Thượng đã có ý muốn tấn nàng lên Quý Phi từ lâu rồi hay sao?
Cảnh trong mơ cùng hiện thực, có thể nói là hai người hoàn toàn khác nhau.
Giờ này khắc này, Vân Tú sẽ không lại nhập bọn họ làm một nữa, chỉ vì hiện giờ, Hoàng Thượng là thật lòng đối tốt với nàng.
Mặc dù sự sủng ái xưa nay vốn có hạn, ngắn ngủi không rõ ràng, tới nhanh đi cũng nhanh, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng sự thật là Hoàng Thượng rất để ý nàng; Vân Tú nghĩ, nàng cũng không thể tự lừa mình dối người nữa.
So với mấy hành động của Hoàng Thượng, thì trước giờ nàng đúng là hơi qua loa……!
Suy nghĩ vẩn vơ hồi lâu, cơn buồn ngủ vẫn chậm rãi chưa đến, Nghi Quý Phi khống chế không được lại nhớ tới cảnh trong mơ quỷ dị vừa rồi, trong lòng cân nhắc, nếu đây lại là trời cao dự báo, thì nàng phải tìm cách lấy kinh Phật hiến đợt tết Vạn Thọ năm ngoái về mới được.
Thật sự là việc bị nghìn người dâng tấu mắng chửi quá mức hoang đường, còn có đạo ý chỉ ở Sướng Xuân Viên kia thì quá mức chấn động, thái tử đã sắp sửa đăng cơ, vị trí Quý Thái phi, thậm chí là Hoàng Quý Thái Phi cũng dần tới gần, chớp mắt liền có thể chạm đến, vậy mà lại bị hai chữ “chôn cùng” cắt đứt, nếu là ai cũng sẽ chịu không nổi.
Tính toán nhiều năm thất bại trong gang tấc, sao mọi chuyện lại như vậy a?
Không tránh khỏi việc bị người khác phát hiện, nàng……!có phải cũng nên đáp lại nhiều chút, lộ ra sự để ý với Hoàng Thượng hơn không?
Bởi vì trong lòng nghĩ tới lui quá nhiều việc, nên đến gần bình minh, tới khi vài sợi ánh sáng nhạt chiếu xuyên qua cửa sổ, lúc này Vân Tú mới nặng nề ngủ.
Mặt trời đã lên cao, khi Thụy Châu bưng nước ấm đến hầu hạ thì phát hiện tinh thần nương nương nhà mình uể oải, dựa vào gối mơ màng sắp ngủ, hơi có chút mệt mỏi, đột nhiên lo lắng: “Hôm qua chủ tử bị nhiễm lạnh sao, cần nô tỳ thỉnh thái y không?”
“Thái y làm sao chữa được? Hắn không trị được tâm bệnh của bổn cung.” Vân Tú xoa xoa huyệt Thái Dương, nhẹ giọng vui đùa một câu, rồi lại mệt mỏi mà phân phó nói, “Hôm nay không có khách, đi pha cho ta ly trà đặc đi.”
Mấy từ “tâm bệnh” này, Vân Tú cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, ai ngờ mấy người Đổng ma ma lại tin là thật.
Thần sắc các nàng đột biến, càng thêm lo lắng hơn, nghĩ tới nghĩ lui, sau đó đưa mắt ra hiệu cho tổng quản Trương Hữu Đức của Dực Khôn Cung, Trương Hữu Đức hiểu ý, vội vàng chạy đi.
Càn Thanh Cung, trong Ngự Thư Phòng.
“Tâm bệnh?!” Mi tâm Khang Hi nhăn chặt lại, lập tức đặt bút son xuống, trầm giọng nói, “Khởi giá.”
Khi Hoàng Đế tới, Vân Tú đang chống gò má nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe tiếng thông báo bên ngoài, nàng ngạc nhiên cực kỳ, còn chưa kịp đứng dậy đón chào, liền nghe thấy âm thanh giận dữ răn dạy cung nhân của Khang Hi: “Các ngươi hầu hạ nương nương của mình thế nào thế hả? Sinh bệnh, vậy mà cũng không thỉnh thái y! Người đâu, mỗi người ăn năm bản tử……”
“Hoàng Thượng!” Vân Tú nghẹn họng, vội ngăn cản nói, “Thần thiếp không bệnh nha.”
Nói xong, nàng dừng một chút, chậm rãi nói: “Chẳng qua có chút nghĩ tới ngài……!Ngóng trông thánh giá đến mà thôi.”.