Đọc truyện Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày – Chương 54
Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
—–
Ngay lúc Vân Tú nhắc tới chuyện Đồ Nhạc sắp nhậm chức quan tại kinh thành, lỗ tai nhỏ của Dận Đường liền lặng lẽ dựng lên.
Hắn nằm ngửa trên chăn gấm, đầu tựa đầu, chân tựa chân với Thập a ca, nghe vậy liền a a một tiếng, đá đá chân, mắt hai mí dần dần mở to.
Đồ Nhạc cữu cữu……!Lại Bộ Tả thị lang?
Còn là Minh Châu tiến cử?
Dận Đường cảm thấy rất vớ vẩn, kiếp trước không có chuyện này xảy ra nha!
Trong trí nhớ, lúc hắn mười mấy tuổi, Đồ Nhạc cữu cữu vẫn ngốc tại Thịnh Kinh, từ Án sát sứ chậm rãi leo lên vị trí Bố chính sứ, nhậm chức quan thêm mấy năm bên ngoài rồi thăng lên Tuần phủ của một tỉnh, do cữu cữu đã lăn lộn nhiều năm, nên mạng lưới quan hệ cũng không thể coi thường được.
Cữu cữu tính cách phóng khoáng, nhưng làm quan lại rất nghiêm túc chỉn chu, còn được Quách Lạc La tổ phụ dốc lòng truyền dạy, tất cả những thành công của cữu cữu đều dựa vào một thân bản lĩnh thật của mình, sự trợ giúp của gia tộc chỉ là dệt thêm tí hoa trên gấm thôi.
Hoàng Thượng cũng rất thích Quách Lạc La tổ phụ Tam Quan Bảo của hắn, vốn chỉ cần cẩn thận đi từng bước, thì Đồ Nhạc cữu cữu sẽ chính là người kế nhiệm chức gia chủ của gia tộc, sau đó có khả năng cao sẽ tìm được một chức quan trong kinh thành.
Nhưng bởi vì hắn cứ cứng đầu trợ giúp Bát ca tranh đoạt vị trí trữ quân, liên luỵ kéo nhà ngoại xuống nước, con đường làm quan của cữu cữu cũng trở nên gian nan.
Tuy lúc đó quyền uy của Bát Hiền Vương như mặt trời ban trưa, khiến cho cữu cữu cũng được nhiều lợi ích, nhưng bên cạnh đó, gia tộc Quách Lạc La cũng dần mất đi tín nhiệm của lão gia tử, tự như toà nhà cao tầng dần mất đi cái móng, thánh tâm không có, binh quyền không có, cuối cùng từ từ mà chìm vào quên lãng.
Hắn nhớ cái ngày trên triều đình đó, chính miệnh lão gia tử đã đánh nát dã tâm của Bát ca, sau đó, những nhân tố đứng sau Bát ca là Đồng Quốc Duy và Mã Tề không ai chiếm được chỗ tốt, huống chi là Quách Lạc La thị?
Quách Lạc La tổ phụ cũng đã già, thể diện mất sạch không làm gì được, cữu cữu thì bị bắt về hưu.
Nếu hỏi hắn có tiếc nuối gì nhất trên đời, thì chính là chuyện bên nhà ngoại.
Lúc Dận Đường bị bỏ tù, bệnh nặng, nhưng vẫn nhớ thương gia tộc ngoại Quách Lạc La của mình, mỗi khi nhớ tới liền thở dài, là hắn có lỗi với nương, liên luỵ tổ phụ, còn liên luỵ Đồ Nhạc cữu cữu.
……!
Vậy nên ngay lúc trọng sinh, Dận Đường liền âm thầm hạ quyết tâm, đời này gia chắc chắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ, sẽ giúp đỡ Quách Lạc La thị tránh khỏi tai ương tranh chấp chiếc ghế trữ quân, hắn sẽ bảo vệ các trưởng bối, giúp bọn họ bình yên trôi chảy cả đời.
Nhưng hiện tại hắn đang nghe thấy cái gì thế này?
Đồ Nhạc muốn vào kinh……!
Minh Châu chơi chiêu tiền trảm hậu tấu, muốn thăng chức cữu cữu thành Lại Bộ Tả thị lang……!
Cửu gia kinh hồn táng đảm, nếu hắn nhớ không lầm, lúc này Minh Châu hiện đang kiêm nhiệm chức Lại Bộ thượng thư.
Sau đó hắn thầm mắng một tiếng, Minh Châu đúng là không biết xấu hổ, chuyện ép người như thế này mà cũng làm được!
Vân Tú có thể dự đoán được hậu quả, đương nhiên Cửu gia cũng có thể dự đoán được.
Hắn còn chưa kịp lo lắng xong, liền nghe thấy nương và Quý Phi ngươi một lời ta một lời, ôn nhu bàn kế hoạch trả thù người ta.
Dận Đường: “……”
Hắn chưa biết sao kế hoạch này lại có cả Lương quý nhân và Bát a ca trong đó, nhưng chỉ cần dựa vào sự rét lạnh trong lời nói của hai vị nương nương, thì hắn cũng có thể lường trước được sự bi thảm của Huệ phi và Ô tần rồi.
Cửu a ca nho nhỏ nằm run lập cập, chọc ai cũng không thể chọc nữ nhân a, đặc biệt là nữ nhân tính tình kiếp này so với kiếp trước khác nhau mấy trời mấy vực như nương hắn.
Thập a ca không cảm thấy có gì để mà run rẩy.
Hắn yên lặng quay đầu nhìn Cửu ca một cái, cặp mắt ti hí dường như hiện lên tia khinh bỉ, ngay sau đó rụt rụt cổ, ngoan ngoãn nhếch môi, ngô nghê làm nũng với Quý Phi: “Ê a ——”
Lương quý nhân ở thiên điện tại Duyên Hi Cung, ngày thường không ra khỏi cửa, càng không có dã tâm tranh sủng, điều vướng bận duy nhất chính là giao Bát a ca Dận Tự cho Huệ phi nuôi nấng.
Bởi vì Huệ phi ra quy củ rất nghiêm ngặt, nên nàng và Dận Tự rất ít được gặp nhau, đôi khi tâm tình Huệ phi tốt thì mới có thể cho nàng và nhi tử ở chung một ngày.
Tính tình Lương quý nhân mềm mại hiền lành, chỉ cần được nhìn thấy Dận Tự thì đã cảm thấy mỹ mãn, cho dù bị nô tài coi khinh, chi tiêu này kia ngầm bị cắt xén, đời sống hằng ngày có thể nói là kham khổ, nhưng nàng cũng chưa bao giờ oán giận một câu.
Huệ phi cũng có hận nàng lãng phí dung mạo này, hận nàng không đi tranh với Nghi phi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bớt lo.
Bên trong Duyên Hi Cung có tới bốn, năm tiểu chủ, nhưng chỉ có Lương quý nhân suốt ngày chuyên tâm thêu xiêm y, thêu giày, thêu mũ cho hài tử, chỉ cần gọi là có mặt không bao giờ chậm trễ, an an tĩnh tĩnh mà sống, cũng đã lâu rồi Huệ phi không còn có ý muốn mượn nàng làm con cờ để tranh sủng nữa, nhìn nàng cũng thuận mắt hơn nhiều.
—— nếu đem so với Nghi phi cậy sủng mà kiêu, kiêu căng phách lối, thì Lương quý nhân cũng không đáng để nàng phải phí tâm mà ghét.
Vì để chuẩn bị tốt cho tiệc đầy tháng của Ngũ cách cách, tinh thần Huệ phi căng thẳng, chỉ sợ có chỗ nào không đạt yêu cầu.
Sau khi tiệc đầy tháng qua đi, nàng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không cần ôm củ khoai lang phỏng tay này nữa rồi, rất nhanh liền trầm mặt, cho người đưa Mạt Nhã Kỳ về Vĩnh Hòa Cung.
Lời uy hiếp của Ô tần khiến nàng như có gì nghẹn ở cổ, nhưng hiện nay chuyện quan trọng nhất vẫn là mượn sức gia tộc Quách Lạc La.
Mưu kế rút củi dưới đáy nồi, đề bạt Đồ Nhạc này là do Ô Nhã thị đưa chủ ý.
Thấy nàng ta có công như vậy, nên trước mắt cũng sẽ không so đo với Ô Nhã thị, chờ sau này thu thập cũng không muộn!
[Editor: Bánh Tai Heo – Wattpad: banhtaiheo – Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
……!
Tháng trước, Huệ phi suy nghĩ hồi lâu, cẩn thận viết một bức thư dài, rồi nhờ người giao cho đường huynh Minh Châu ở ngoài cung.
Sau khi đưa tin, nàng chờ ở Duyên Hi Cung đến thấp thỏm, ngay cả Đại a ca tới thỉnh an nàng cũng chỉ nói qua loa rồi xua tay, kêu Dận Thì về A Ca Sở đọc sách, đừng quá ham mê cưỡi ngựa bắn cung.
Dận Thì bĩu môi, cười hì hì rồi đi lên hỏi: “Nương, dạo này ngài đang vội vàng làm chuyện gì vậy? Thấy ngài không còn quan tâm nhi tử như hồi đó nữa.”
Nghe vậy, Huệ phi trừng hắn một cái, nhưng bị Dận Thì chọc cười vài câu, khiến trong lòng cũng nhẹ đi nhiều.
Nàng cười với hắn, nhẹ giọng nói: “Còn có thể vì sao nữa hả? Bổn cung tất nhiên là vì ngươi rồi.
Việc trên triều đình đã có Minh Châu, đợi hắn lên triều tham chính xong thì nương lại sẽ nói lại rõ ràng cho ngươi.”
Hết năm nay Dận Thì sẽ lên mười ba, đối với người Mãn, tuổi này là đã có thể nghị thân, không bao lâu cũng sẽ được lên triều tham chính.
Giống như Tác Ngạch Đồ thường hay đến gặp thái tử, Minh Châu cũng sẽ đến gặp hắn để phân tích lý giải mấy việc trong triều.
Nghe xong, hắn trầm ngâm suy tư một lát, thu hồi vẻ cợt nhả, thần sắc đứng đắn lên, chắp tay: “Đều nghe ngài cả! Nhi tử sẽ đi đọc sách ngay, chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của nương và cữu cữu……” Cũng sẽ khiến cái thái tử không còn kiêu ngạo được nữa.
Cũng không biết dạo này Dận Nhưng ăn trúng cái gì, mỗi lần hắn mượn việc cưỡi ngựa bắn cung đến châm chọc thái tử, đều giống như tự mình đánh vào cục bông, cuối cùng thành ra chính mình là người bị tức.
Chờ xem, hắn sẽ đoạt hạng nhất trong việc học, lúc đó hắn cũng muốn nhìn xem cái khuôn mặt tươi cười đó có bị nứt ra hay không!
Huệ phi vui mừng nhìn bóng dáng hắn rời đi, lo âu trong lòng cũng tan đi bớt.
Đêm đó, Oanh Nhi đầy tươi cười, vội vã tiến đến bẩm báo: “Nương nương, Minh Châu đại nhân hồi âm……”
Huệ phi lập tức đứng dậy, “Mau đưa bổn cung xem.”
Lúc đốt bức thư, tay nàng hơi hơi run; Vừa nãy mở ra đọc một hồi, cả người nàng nhẹ tênh, thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: “Tốt, thật tốt quá.”
Minh Châu nói, sổ con của hắn đã đặt trên bàn trong Ngự Thư Phòng, chỉ còn chờ Vạn Tuế Gia phê duyệt là xong.
Nếu Hoàng Thượng phê chuẩn thì tốt, còn nếu không, thì bọn họ cũng không có tổn thất gì.
Tất cả đều là làm cho người trong thiên hạ xem! Chỉ cần người ngoài nhận định Nạp Lạt thị và Quách Lạc La thị liên thủ, thì cho dù Tam Quan Bảo có muốn đứng ngoài, cũng tuyệt đối không thể.
Huệ phi vui mừng hớn hở, giương mắt nhìn về phía Dực Khôn Cung, híp híp mắt, nói: “Tiến cung nhiều năm như vậy, nhưng bổn cung lại không thường lui tới với Nghi phi, sợ là sẽ phai nhạt tình cảm.
Oanh Nhi, chuẩn bị lễ vật tốt nhất, hơn hai ngày nữa chúng ta sẽ đến ôn chuyện với nàng.”
“Vâng,” Oanh Nhi cười mỉm chi rồi hành lễ, “Nô tỳ lĩnh mệnh.”
Huệ phi cười, lại nói: “Hôm qua lúc Lương quý nhân thỉnh an, nhìn nàng ngóng trông cũng đáng thương, nên ta cũng hứa cho Dận Tự và nàng được ở cùng một ngày.
Bổn cung làm chuyện tốt tôi, lúc đưa Dận Tộ qua ngươi nhớ nói nàng không cần đến tạ ơn……”
Ngày hắn dâng sổ con, Minh Châu chào các lão thần rồi trở về phủ, chỉ chờ Vạn Tuế Gia tuyên hắn vào cung.
Nào ngờ ngày thứ hai, sau khi lâm triều, Khang Hi vẫn chưa tuyên hắn, mà lại tuyên Hộ Bộ thượng thư Hàng Ngải vào yến kiết, cũng để Hàng Ngải ở lại dùng cơm trưa, quân thần hai người thương nghị một hồi lâu.
Cũng giống như Minh Châu là Đại học sĩ của Võ Anh Điện, kiêm Thái sư của Thái tử, kiêm Lại Bộ thượng thư, thì Tác Ngạch Đồ cũng vậy, nhưng hắn kiêm một chức danh ở Hộ Bộ.
Đầu năm này, Tác Ngạch Đồ tự mình dâng tấu, nói muốn xin từ chức ở Hộ Bộ, Khang Hi liền đưa Hàng Ngải lên làm Hộ Bộ thượng thư, nhưng vẫn cho Tác Ngạch Đồ đặc cách thảo luận chính sự.
Và đúng như hắn nghĩ, Hàng Ngải chính là người của Tác Ngạch Đồ.
Nghe nói Hoàng Thượng triệu kiến Hàng Ngải, Minh Châu cũng không cảm thấy gì, vẫn chờ Hoàng Thượng triệu kiến.
Mỗi năm vào đông, luồng khí lạnh và tuyết rơi dày đặc mang đến khá nhiều rắc rối, triều đình luôn phải giải quyết mấy vấn đề này, vậy nên người bên Hộ Bộ cần phải nhanh chóng đưa sẵn vật tư và ngân lượng cứu tế, vì lỡ như chậm trễ, nơi đó lại bị dính thiên tai, thì kinh thành sẽ trợ ứng không kịp.
Lúc lâm triều, Vạn Tuế Gia có đề cập đến việc cứu tế, sau đó lại tuyên Hộ Bộ thượng thư nghị sự, chắc là có chuyện quan trọng cần dặn dò riêng.
Minh Châu vuốt chòm râu, hơi hơi trầm ngâm, không biết Tác Ngạch Đồ sẽ phản ứng như thế nào khi thấy kế hoạch của hắn mỹ mãn nhỉ.
Cũng đã đến gần chiều tối, hắn ngồi làm việc tại nội các, chờ hồi lâu mà vẫn không nghe tin tuyên vào cung, Minh Châu nhíu nhíu mày, nhận ra có chút không thích hợp.
Chẳng lẽ, Hoàng Thượng còn chưa xem?
Lúc trình mấy sổ con lên, hắn đã cố ý đem sổ con tiến cử Đồ Nhạc đặt trên đỉnh, không thể có chuyện đó được.
……!
Cùng lúc đó, tại Dực Khôn Cung.
Khang Hi nhận lấy chung trà Vân Tú đưa, dường như có chút than thở mà nói câu: “Tam Quan Bảo đúng là biết cách dạy con.”
Trước mặt hắn là lớp khí nóng của chung trà khiến Vân Tú không thấy rõ Hoàng Thượng là đang vui hay đang giận.
Lời này không đầu không đuôi, làm trái tim nàng run rẩy, cố gắng bình tĩnh mà cười hỏi: “Hoàng Thượng sao bỗng nhiên lại nhắc tới a mã của thần thiếp?”
Dứt lời, nàng rũ mắt xuống, che lấp cảm xúc suy tư.
Chắc chắn là Hoàng Thượng đã thấy tấu chương của Minh Châu.
Nàng không biết Tác Ngạch Đồ có nhận được tin hay chưa, có tán đồng với biện pháp của nàng hay không, có an bài kỹ càng hay không?
Mấu chốt để thắng trận này chính là thời gian! Nhưng thời gian quá ngắn, nàng bố trí không được tỉ mỉ, nên cũng không quá chắc chắn.
Đều nói thánh tâm khó dò, mặc dù nàng có thể phỏng đoán được tám phần, nhưng cũng chỉ là về cảm tình thôi.
Trực giác nàng nói rằng Hoàng Thượng có thích nàng, nhưng việc trên triều việc, ai có thể biết được tâm tư đế vương?
Nàng rất muốn lấy tình cảm ra để giải vây, nhưng lỡ khiến Hoàng Thượng kiêng kị……!
Vân Tú liếc Lương Cửu công công một cái, thấy hắn khẽ lắc lắc đầu, sau đó liền thu hồi tầm mắt.
Thôi vậy, lúc Hoàng Thượng nghị sự hiếm khi mà để người bên cạnh, tất nhiên là Lương Cửu công công không rõ rồi.
Nghĩ đến đây, nàng nhẹ hít một hơi, kệ, để xem ông trời đối xử với nàng như thế nào đây.
Chỉ thấy Khang Hi nhẹ nhàng buông chung trà, nhìn sâu vào Vân Tú: “Trẫm luôn thấy a mã nàng rất tài giỏi, không ngờ ở phương diện dạy dỗ hài tử cũng xuất sắc như vậy.”
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Vân Tú, hắn kéo tay nàng qua, thấp giọng cười nói: “Hắn đã dạy ra được Nghi phi nương nương rất hợp ý trẫm, còn có Lặc quý nhân, Lặc quý nhân dịu dàng nhã nhặn lịch sự, phẩm hạnh cũng thuộc hàng nhất đẳng.”
Vân Tú hiếm có lúc cảm thấy mờ mịt: “……”
Sao lại bắt đầu khen nàng, còn khen cả Vân Thư?
“……!Còn dạy ra một hạt giống tốt như Đồ Nhạc!” Khang Hi tự nói tiếp, giọng điệu vui mừng, “Không chỉ có Lại Bộ dâng tấu muốn người, Hộ Bộ cũng vậy.
Nàng nghe thử Minh Châu và Hàng Ngải tiến cử này —— một bên thì nói trong sạch khiêm tốn, không thể nào không nhậm chức Lại Bộ Tả thị lang được , một bên lại nói có công quản lý xây dựng quốc gia, phải nên vào Hộ Bộ , hai bên ai cũng vô cùng tha thiết, chuyện lạ như thế, đây vẫn là lần đầu trẫm thấy đấy.”
Hoàng Đế cười ha ha: “Huynh trưởng Đồ Nhạc kia của nàng, đúng là người tài!”