Đọc truyện Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày – Chương 3
Editor: Bánh Tai Heo (Wattpad: Banhtaiheo)
Vân Tú vừa nói xong, trong điện yên tĩnh đến con muỗi bay ngang cũng nghe thấy.
Đức phi rốt cuộc không giả vờ dịu dàng được nữa, ngực phập phập phồng phồng, sắc mặt trở nên khó coi.
Bởi vì tuổi hai người cũng không cách xa nhau lắm, người chân trước người chân sau nhận thánh sủng, sinh con, được tấn phong, nàng cùng Nghi phi tự nhiên như vậy mà kết thù.
Dòng họ Quách Lạc La thuộc hàng đệ nhất, nàng bất luận thế nào cũng không so sánh được.
Nghi phi cũng được thế đó mà kiêu căng ương ngạnh, đâu giống như nàng xuất thân là cung nữ, phải trải qua gian khổ trăm bề mới bò lên được tới vị trí này?!
Đức phi đã oán trách như vậy từ lâu.
Nhưng mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, khi hai người gặp mặt vẫn mang ba phần mặt cười vui vẻ, ngươi tới ta đi châm chọc rất ý nhị hàm súc, chưa bao giờ có hiện tượng xé rách thể diện của nhau.
Hôm nay lại dính phải việc mặc đồ đụng hàng, Đức phi hoàn hoàn bị nghẹn chết.
Nàng cùng Nghi phi mà đặt cạnh nhau, nhìn một chút là thấy rõ hai người khác nhau như phượng hoàng và gà rừng.
Quách Lạc La thị khi nào lại thích mặc màu trắng? Nàng ta chắc chắn là cố ý.
Đức phi vẫn còn trẻ, được phong phi cũng sớm nên cũng tạo ra tính tình kiêu căng, không muốn bản thân bị ăn thua thiệt.
Nàng cũng đã suy nghĩ rất cẩn thận, nhỏ giọng nói một tràng thể hiện sự quan tâm , nghĩ rằng sẽ dư sức làm Nghi phi á khẩu không trả lời được.
Ai ngờ Nghi phi không hành xử như lẽ thường, lại trước mặt mọi người mà cho nàng một xô nước lạnh!
Nhưng nàng lại không dám xé rách da mặt như vậy nha……!
Đức phi hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy bụng hơi đau, cố gắng gượng cười: “Tỷ tỷ hiểu lầm rồi.”
Vân Tú không để ý tới nàng, tự mình bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Tại nơi như thế này, chắc chắn sẽ không có ai động tay vào nước trà.
Làn khói mờ từ chén trà thổi lên mặt, nàng uống ực một ngụm, dòng nước ấm xuyên qua khắp người, nàng vô cùng thích ý híp híp mắt, thoáng nhìn sang bộ dáng Đức phi bị ăn mệt, trong lòng rất sảng khoái, cuối cùng cũng hết bực.
Ngay lúc nãy khi Đức phi vừa nói câu đó, trong lòng Vân Tú liền nhớ tới thù mới hận cũ giữa hai người, bây giờ nàng cũng không muốn tranh sủng gì nữa, nên càng không sợ vả thẳng mặt nhau.
Ở cảnh trong mơ, Ô Nhã thị có thể vẻ vang mà làm thái hậu, hiện tại thì sao ——
Mơ đi.
……!
Hoàng quý phi tay định giơ lên thì đặt xuống, để mọi chuyện diễn ra như vậy, mắt nhìn về Vân Tú nở nụ cười thêm vài phần chân thật.
Mấy tháng qua, nàng không quan tâm săn sóc Dận Chân như trước nữa, xém chút nữa đã bị Đức phi nhúng tay vào.
Đồng Giai thị sao nuốt trôi được cục tức này?
Đúng là nàng coi trọng hài tử của mình nhiều hơn Tứ a ca Dận Chân, nhưng cảm tình nuôi nấng nhiều năm không phải làm bộ.
Ai dè Đức phi nhân lúc nàng đang mang thai, chạy đến dụ dỗ Dận Chân, nói nàng xấu xa lợi dụng, việc này đã chạm đến điểm mấu chốt của nàng.
Đức phi xem Lục a ca Dận Tộ như châu như bảo, làm gì có tình cảm mẹ con nào với Dận Chân?
Bất quá chỉ là một nô tài xuất thân thấp kém muốn bò lên giường, dùng con nối dõi để đổi lấy chức vị, vậy mà vẫn chưa thỏa mãn, dã tâm rất lớn.
Sau đó nàng đã động tay một chút, khiến ấn tượng của Đức Phi trong mắt Dận Chân rớt xuống rất nhiều, dù hoàng quý phi vẫn cảm giác chưa đủ, nhưng phản ứng có thai ngày càng lớn, cứ liên tục nôn nghén, đành phải tạm bỏ những chuyện khác để chú tâm vào dưỡng thai.
Hiện tại Vân Tú dứt khoát cạch mặt Đức phi, Đồng Giai thị thoải mái cực kỳ, thành kiến ngày xưa đối với Vân Tú cũng giảm đi một ít.
……!
Nghi phi được sủng ái khiến người người đỏ mắt, ngay cả hoàng quý phi cao cao tại thượng là nàng cũng sẽ ghen ghét.
Nhưng trước mắt, Đức phi nguy hiểm hơn, hoàng quý phi sau khi cười xong, ánh mắt nhìn về phía Vân Tú mang theo một chút hiền lành.
Huệ phi và Vinh phi đều sửng sốt, ngay sau đó dùng khăn che mặt để che giấu nghẹn cười, mấy người Đoan tần, Kính tần hai mặt nhìn nhau, nhóm tiểu chủ cúi đầu, sợ bị giận cá chém thớt, sợ lửa đột nhiên lây sang người mình.
Nghi phi nương nương sao lại đột nhiên đổi tính thế?
Không, không phải đổi tính, mà là càng bộc trực hơn, không hề sợ hãi cố kỵ nữa.
Thừa Càn Cung một mảnh yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng thông báo bên ngoài: “Quý phi nương nương đến ——”
Vĩnh Thọ Cung quý phi Nữu Cỗ Lộc thị đánh vỡ yên tĩnh khoan thai tới muộn, vừa vào liền hành lễ nhận tội.
“Hoàng quý phi nương nương vạn phúc kim an! Mong nương nương thứ tội, thần thiếp đã tới chậm.” Quý phi khuôn mặt đoan trang, ánh mắt trầm tĩnh, hơi hơi mỉm cười, lễ nghĩa vô cùng nề nếp, không có điểm nào để bắt bẻ.
Mỗi khi đến Thừa Càn Cung thỉnh an, quý phi luôn là người đến muộn nhất.
Mọi người trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra, hoàng quý phi là cây lớn độc đại, chắc chắn phải có người tranh đấu cùng nàng ta.
Trong hậu cung này, tất cả đều có sự cân bằng.
Đồng Giai thị gia thế lớn mạnh, Khang Hi liền phong muội muội ruột của Hiếu Chiêu hoàng hậu lên làm quý phi, ban thưởng rất nhiều, cho Nữu Cỗ Lộc gia rất nhiều đặt cách.
Còn có bên nhà mẹ Hách Xá Lí thị của Thái tử, được Thái Hoàng Thái Hậu bày mưu, đưa thứ muội của Nhân Hiếu hoàng hậu tiến cung, chính là Trữ Tú Cung Hách Xá Lí thứ phi hiện giờ
Cục diện hiện nay trong hậu cung, đều bị Khang Hi khống chế vô cùng chặt chẽ.
Hoàng quý phi không phải trẻ lên ba, sao lại không hiểu được?
Sau khi quý phi nhận tội xong, hoàng quý phi cũng hiểu rõ, hơi hơi mỉm cười: “Tới không sớm cũng không muộn, vừa đúng lúc.
Mau ngồi đi.”
Bốn phi theo thứ tự tiến lên thỉnh an quý phi, kế tiếp là các phi tử ở tần vị, sau đó là quý nhân, dòng người đi lên đi xuống cuối cùng cũng xong.
Nhìn thấy Vân Tú cả người trắng thuần, quý phi ngẩn người, tự đáy lòng mà khen một câu chân thành: “Xiêm y này đẹp thật đó, rất hợp với ngươi.”
Trong hậu cung, trừ Lặc quý nhân, người cùng Vân Tú nói chuyện hợp ý chính là Nữu Cỗ Lộc quý phi, hai người cũng có chút giao tình.
Nghe quý phi nói xong, Huệ phi che miệng cười nhẹ, sắc mặt Đức phi sa sầm không nhịn được.
Nàng ta giày vò khăn thêu khiến nó cũng biến dạng.
Vân Tú hành lễ xong, quý phi lúc này mới chú ý tới trang phục của Đức phi.
Nàng che miệng kinh ngạc, bây giờ mới ý thức được mới vừa rồi chính mình đã làm đau lòng Đức phi……!
Chỉ là ngoài ý muốn thôi, quý phi cười cười, dường như có chút áy náy.
Hoàng quý phi ngồi trên cao lại là một tâm trạng khác, cảm giác hôm nay để các nàng tới thỉnh an rất có giá trị, làm cảm giác mệt mỏi mang thai cũng bớt đi phần nào.
Đúng là màn kịch hay!
“Lễ Vạn Thọ sắp đến rồi, bổn cung cùng mọi người đều nên chung tay một chút.
Trừ việc yến tiệc ra, thì còn phần lễ vật……!Nghĩ tới nghĩ lui, việc yến tiệc này liền giao cho Huệ phi, Vinh phi sắp xếp……” Hoàng quý phi vào vấn đề chính.
Huệ phi cười mỉm, Vinh phi vui mừng ra mặt, hai người đứng dậy tạ ơn.
Việc bố trí yến tiệc nhiều không đếm xuể, cần phải hao phí rất nhiều tinh thần.
Hoàng quý phi thân đang mang việc trọng đại, không quản nổi mấy việc vặt này; quý phi, Nghi phi, Đức phi cũng đang có mang, chuyện nhọc công kiểu này sao giao cho bọn họ được?
“Bổn cung và quý phi sẽ là người kiểm duyệt cuối cùng, còn việc tuyển chọn lễ vật này, liền giao cho Nghi phi dẫn đầu mà làm, Đức phi sẽ cùng Nghi phi xử lý……”
Tuyển chọn lễ vật là việc nhẹ nhàng nhưng rất quan trọng, nếu làm tốt thì sẽ dễ được Hoàng Thượng chú ý.
Quan trọng hơn hết là lễ vật của mọi người trong cả hậu cung đều được giao cho các nàng kiểm qua, ai có lễ vật xuất sắc, ai nghèo rớt mồng tơi không có được lễ vật chuẩn mực, các nàng cũng sẽ được biết.
Việc này vừa chốt xong, mọi người liền cực kỳ hâm mộ nhìn Vân Tú, người nhìn Đức phi lại không nhiều lắm.
Hoàng quý phi cũng đã nói rõ, Nghi phi dẫn đầu làm, Đức phi bất quá chỉ là cùng xử lý thôi, nếu hai người có bất đồng ý kiến, thì chắc chắn phải nghe Nghi phi rồi.
Vân Tú hạ chung trà, trong mơ hình như không có việc này.
Việc tuyển chọn lễ vật béo bở này, từ trước đến nay đều giao cho Phủ Nội Vụ xử lí.
Vừa suy nghĩ xong, nàng lập tức hiểu rõ ý đồ của hoàng quý phi.
Đồng Giai thị có nói Đức phi “Cùng nàng xử lý”, ngoài mặt là khiến nàng thấy bất công, kỳ thật lại muốn nàng cùng Đức phi tranh chấp, tốt nhất đấu đến mức Đức phi trọng thương.
Xem ra, hôm nay nàng không theo lẽ thường mà “Bùng nổ”, khiến hoàng quý phi cũng nhìn nàng khác vài phần.
Hơi hơi nghiêng đầu sang, nhìn khăn tay trong tay Đức phi đã thay hình đổi dạng, Vân Tú kém chút cười ra tiếng.
Nàng còn đang ưu sầu chuyện lễ vật, lập tức nhớ ra một chuyện.
Vân Tú xuất thân từ dòng dõi võ học tại Mãn Châu, không tinh thông thêu thùa, có thể nói là dốt đặc cán mai.
Cũng lâu rồi, để có thể khiến Hoàng Thượng kinh hỉ, muốn đứng nhất trong lòng hắn, Vân Tú hạ quyết tâm tự thêu một bộ xiêm y, vì thế khiêm tốn nhờ Thụy Châu chỉ dạy, mất đến một tháng mà mới thêu xong nửa bộ, tính toán từ giờ đến lễ Vạn Thọ cũng vừa kịp lúc dâng tặng lễ vật.
Vì học thêu thùa, mà nàng chịu khổ rất nhiều.
Bởi vì chân tay vụng về, ngón tay bị đâm không biết bao nhiêu là lỗ, nhưng nhìn đến y phục cũng đã thêu được non nửa, nàng cũng cố gắng tiếp tục.
Nhưng giấc mộng đã nói rõ với nàng, đưa ra một mảnh chân tình, kết quả chỉ là công dã tràng.
Nếu như vậy, còn thêu thùa cái gì nữa?
Nửa bộ xiêm y kia coi như có làm xong, nàng cũng sẽ không đưa ra.
Nói thì nói như vậy, nhưng để chọn lễ vật mới thì thật khó quá đi.
Nàng không có hào hứng tranh sủng nữa, cũng không muốn nổi bật hơn người, nên tặng gì đây nhỉ, lễ vật không thể quá nhỏ mọn, cũng không thể quá xuất sắc hơn những người khác……!
Nàng còn đang lo lắng, hoàng quý phi liền đưa cho nàng một việc tốt, vừa lúc giải quyết được vấn đề của nàng.
Tới lúc đó nàng chỉ cần nhìn qua vài quà tặng của các phi tần, sau đó sẽ tính toán quà tặng của mình, nộp ra một lễ vật không cao quá cũng không thấp quá, vậy là được rồi còn gì?
Vân Tú đứng dậy tạ ơn, ánh mắt chất chứa nỗi niềm cảm động đến rơi nước mắt khiến hoàng quý phi lắp bắp kinh hãi, tươi cười càng thân thiết hơn.
……!
Bố trí xong nhiệm vụ, hoàng quý phi xoa xoa mi tâm, lộ ra một chút mệt mỏi, các phi nhìn liền hiểu bèn hành lễ cáo từ.
Vân Tú đỡ eo, ý cười ngập trong mắt bước ra ra Thừa Càn Cung, nhìn Từ Ninh Cung phía xa xa, quay sang Đổng ma ma nói: “Giờ này, chắc Dận Kỳ vẫn đang ngủ ngon lành nhỉ.”
Thái Hoàng Thái Hậu ở Từ Ninh Cung, Thái Hậu ở Ninh Thọ Cung.
Thái Hậu là cháu gái của Thái Hoàng Thái Hậu, mỗi ngày đều dậy sớm đến Từ Ninh Cung thỉnh an, ở lại đến gần hoàng hôn mới về lại tẩm điện của mình.
Cho nên Dận Kỳ tuy là nói là Thái Hậu nuôi, kỳ thật lại sống ở Từ Ninh Cung, nói hắn được Thái Hoàng Thái Hậu nuôi lớn cũng có lý.
Năm đó, Vân Tú lúc đang mang thai đã nhận ra Thái Hậu có ý định nhận nuôi Dận Kỳ.
Suy nghĩ nhiều ngày, Vân Tú khẽ cắn môi, ngồi trong ngự thư phòng cách một tấm bình phong, tự mình nói ra quyết định với Khang Hi.
Giao cho Thái Hậu nuôi nấng, trừ việc mẹ con không thường xuyên gặp nhau, những việc còn lại đều có lợi không có hại.
Thứ nhất là Dận Kỳ được hai lão Phật tôn bảo vệ; thứ hai, để hắn rời xa ngôi vị hoàng đế là có thể an khang cả đời, đó đúng là mong muốn của Vân Tú.
Thái tử tuy vẫn còn nhỏ, chuyện gì cũng chưa xảy ra, nhưng tương lai ai biết trước được.
Còn việc âm mưu soán ngôi thái tử? Vân Tú không có dã tâm đến như vậy.
Huống hồ nàng còn cảm thấy việc Thái Hậu muốn nhận nuôi tiểu ngũ, Hoàng Thượng biết được và cũng có ý nhưng không nói ra.
Chủ động đưa ra đề nghị với bị buộc phải chấp nhận, hoàn toàn là hai việc khác nhau!
Ngồi suy xét hết một lần, Vân Tú chảy nước mắt, nghẹn ngào nói với Khang Hi, thỉnh cầu Thái Hậu nuôi nấng Dận Kỳ.
Quyết định này không chỉ đả động Khang Hi, cũng đả động Thái Hậu và Thái Hoàng Thái Hậu.
Từ lúc đó, Vân Tú liền được sủng ái cao hơn một tầng, lọt vào mắt xanh của hai vị tai to mặt lớn trong điện.
Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu vốn đã thích tính tình của Vân Tú, qua việc đó lại càng chiếu cố nàng hơn, cơ hồ vượt lên hẳn Khoa Nhĩ Thấm Bác Nhĩ Tế Cát Đặc trắc phi.
Mọi người đều nghĩ mẹ con Nghi phi sẽ bị chia lìa, nhưng thực chất không hẳn vậy.
Thái Hậu trời sinh hiền lành, nên rất có áy náy với Vân Tú, không ngăn cản nàng tới thăm con, còn thường mời nàng dùng bữa cùng Dận Kỳ……!Thời gian hai mẹ con gần gũi nhau cũng không ngắn.
Đồng dạng là nhận nuôi, nhưng hoàng quý phi lại không cho phép Đức phi tới gần Dận Chân, so sánh hai trường hợp, Vân Tú tự thấy mình may mắn vả lại cũng cảm kích.
“Nương nương nếu là nhớ Ngũ a ca, không bằng hồi cung nghỉ ngơi một lát, sau đó lại đến Từ Ninh Cung chơi đùa với a ca?” Đổng ma ma cười nói.
Vân Tú nhẹ nhàng ngáp một cái, trong mắt hiện lên ấm áp, “Ngươi nói có lý.”
Mấy ngày rồi chưa gặp Dận Kỳ, không biết hắn có cao lên tí nào không nhỉ?
——
Thừa Càn Cung vừa phát sinh sự việc, vị kia ở Càn Thanh Cung liền biết ngay.
Khang Hi hạ triều, mặt lạnh nhạt, thay xiêm y thêu rồng, tiện tay cầm một bảng tấu chương lên xem, nghe Lương Cửu công công đứng bên cạnh báo tình hình.
Lương Cửu công công thấp giọng thuật lại: “……!Vờ vịt mãi cũng không thấy mệt sao.”
Một lúc lâu sau, hoàng đế đặt tấu chương xuống, không thể hiện vui hay giận nói: “Nghi phi nói như vậy thật à?”
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Cửu công công: Ân ân, không chỉ nói như vậy, mà Hoàng Thượng ngài cũng sẽ không nhận được lễ vật tình yêu đâu.
Khang Hi:…….