Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 19


Đọc truyện Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày – Chương 19


Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
—–
Ở Vĩnh Hòa Cung lại là cảnh tượng ấm áp tĩnh lặng.

“Nương, khi nào đệ đệ mới ra đây?” Ánh mắt Dận Tộ tràn đầy ngây thơ, hướng Đức phi làm nũng nói: “Ta không cần Tứ ca, muốn đệ đệ chơi với ta cơ.”
Đức phi tuy là “Lời nói việc làm không hợp lễ”, bị cấm túc một tháng, Lục a ca lại đến Vĩnh Hòa Cung, nhưng Khang Hi cũng không cấm cản nàng và Dận Tổ ở chung.

Nửa tháng vừa rồi, có lẽ biết chính mình đã liên lụy nương, Dận Tộ sau khi khóc, càng thêm ỷ lại vào Đức phi, cảm tình của hai mẹ con cao hơn một tầng, Đức phi ẩn ẩn có cảm giác như cùng nhi tử sống nương tựa lẫn nhau.

Sau tết Vạn Thọ đó nàng liền thấy lạnh tâm, hạ lệnh tra rõ Vĩnh Hòa Cung, đặc biệt là những cung nhân lén lút bên người Dận Tộ.

Ngoài Lưu thị là ma ma hầu hạ Dận Tộ có của cải ở ngoài cung hơi không sạch sẽ bị Đức phi tra ra, còn lại đều ổn.

Nàng lười nghe nàng ta biện giải, trực tiếp giam giữ ở nhĩ phòng, chỉ chờ bỏ lệnh cấm là đưa qua Thận Hình ty*.

(*Thận Hình ty: là một nơi thuộc phủ Nội Vụ.

Trong lịch sử ghi chép, nơi đó phụ trách các án kiện và thầm tra xử lý, thẩm tra xong thì báo lên cho Tổng quản phủ Nội Vụ quyết định, vụ nào nghiêm trọng thì phải tấu lên nhờ Hoàng Đế định đoạt.

.

Truyện Linh Dị
Còn trong phim, thì là nơi được xưng là có 72 khổ hình cực kỳ ghê gớm, chuyên trừng phạt, thẩm tra những người có tội trong cung.)
“Thà giết lầm, còn hơn bỏ sót.” Đức phi cười nhếch môi nhìn Lưu thị đang kinh sợ tuyệt vọng, thanh âm mềm nhẹ, “Muốn trách, chỉ có thể trách ngươi đụng đến trên đầu bổn cung, lúc giải oan, đi tìm Đồng Giai thị là được.”
Sau khi bị Hoàng Quý Phi thiết kế hại cho cấm túc, Đức phi rõ ràng có biến hóa.

Bộ dáng vẫn thanh lệ, khí chất ôn nhu như nước, nói chuyện ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt nhìn người khác trầm đi rất nhiều, các cung nữ vô tình bị nhìn liền không rét mà run.

Vĩnh Hòa Cung chợt tĩnh lặng lạ thường, chỉ trừ lúc có Lục a ca mới có một chút âm thanh vui vẻ.

Nghe giọng nói non nớt của Dận Tộ, Đức phi sờ đầu hắn, nhu hòa mà cười: “Được, sẽ như tiểu Lục nói, để đệ đệ bồi ngươi chơi.”
Qua giữa trưa, sau khi dỗ Dận Tộ ngủ xong, Đức phi ngồi bên giường chăm chú nhìn hắn thật lâu, rồi nhắm mắt được Ngô ma ma dìu trở về tẩm điện.

“Bên Thừa Càn Cung kia sao rồi?” Nàng thu ý cười, nhàn nhạt hỏi.

Ngô ma ma nghĩ một phen, nhẹ giọng nói: “Trước đó vài ngày, lúc Đồng Quốc Duy phu nhân đi thì Hoàng Quý Phi lập tức truyền thiện.


Theo như tiểu thái giám vẩy nước quét nhà nói, khí sắc Hoàng Quý Phi ngày một tốt hơn, còn lại cũng không thám thính thêm được gì.”
Dứt lời, nàng chợt do dự nhưng vẫn nói: “Còn có, ban đầu Hoàng Quý Phi không cho Tứ a ca tới cửa, cũng không biết như thế nào đột nhiên sửa lại chủ ý……”
Đức phi cười lạnh, chậm rãi phun ra bốn chữ: “Vật họp theo loài.”
Sắc mặt Ngô ma ma đại biến, vội vàng nói: “Nương nương ——”
Lời này sao có thể nói ra?
Nói Hoàng Quý Phi cũng thôi, còn Tứ a ca chính là cốt nhục của nương nương, là huynh trưởng ruột của Lục a ca a!
“Năm ngoái, tiểu cách cách bổn cung vừa sinh chưa đến mấy ngày,” Đức phi nhìn như bình tĩnh, trên mặt hiện lên một tia đau đớn, “Hoàng Quý Phi kêu Dận Chân tiến đến thăm……!Ngày thứ hai, tiểu khanh khách liền chết mất.”
“Ma ma, ngươi nói xem, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy! Nếu lão Tứ không tới, tiểu cách cách sao lại chết non như vậy?!” Đức phi kích động lên, trong giọng nói xẹt qua tia bén nhọn, “Hiện tại cũng vậy, bởi vì hắn, đứa nhỏ này thiếu chút nữa cũng không có!”
Thai này của nàng dưỡng rất khá, mạch tượng từ trước đến nay rất khỏe, vậy mà vẫn bị Hoàng Quý Phi hại đến rỉ máu.

Máu cũng đã nhanh cầm được, nhưng thái y nói, có một sẽ có hai, thân thể bị hư nhược sẽ rất khó tẩm bổ lại.

Tiểu a ca sinh ra có khoẻ mạnh được như lúc đầu hay không, bọn họ cũng không chắc chắn.

Cũng không chắc chắn được……!
Đức phi xém chút ngất đi, mỗi khi nhớ lại, liền hận đến tim rỉ máu.

Tại buổi tiệc lễ Vạn Thọ, hết thảy mọi ngọn nguồn còn không phải bởi vì lão Tứ?
Đứa con trai này, sinh ra đã đem đến vận đen cho nàng, sinh ra chính là đòi nợ!
“Dận Tộ mong đệ đệ lâu như vậy, nếu như không có, ta phải giải thích với hắn như thế nào? Hắn chắc chắn sẽ rất thương tâm.” Thanh âm Đức phi nhẹ nhàng, “Các nàng không cho bổn cung sống tốt, bổn cung như thế nào có thể để cho các nàng sống tốt?”
Đồng Giai thị muốn làm Hoàng Hậu, nàng sẽ đánh nát cái mộng tưởng này của nàng ta.

Còn có Nghi phi mồm mép kia, cứ châm chọc nàng, còn không phải là ỷ vào có Ngũ a ca, trong bụng cũng có một cái, được Hoàng Thượng sủng ái sao?
Hiện nay Ngũ a ca ở Dực Khôn Cung sống, chỗ đó phòng thủ kiên cố, không đưa người vào được, bên Ninh Thọ Cung của Thái Hậu càng khó hơn.

Đợi lúc Dận Kỳ trở về cạnh Thái Hậu, ngoài ý muốn xảy ra chuyện, để xem cái mặt phách lối kia còn cười được không?
——
Khang Hi hạ ý chỉ, Tứ a ca Dận Chân được Thái Hoàng Thái Hậu nuôi thay, sống ở Từ Ninh Cung.

Thái Hoàng Thái Hậu là nguyện ý, nhưng lão nhân gia rốt cuộc không có tinh lực, vừa phải giám sát việc tuyển tú, vừa trực tiếp dạy dỗ Thái Hậu xử lý cung vụ, sợ chiếu cố Dận Chân không đủ chu toàn.

Hay là cũng như tiểu Ngũ, cho hắn về lại chỗ thân mẫu hắn?
Nhưng trường hợp của tiểu Tứ không giống tiểu Ngũ, bất luận là đưa qua Hoàng Quý Phi hay là Đức phi, đều không thích hợp.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Tô Ma Lạt Cô có thể giữ hài tử.

Thái Hoàng Thái Hậu còn chưa đưa ra chủ ý, thái tử liền chủ động xin ra trận, nói sau khi học liền mang Tứ đệ đi Dục Khánh Cung cùng làm bài tập, đến lúc chuẩn bị ngủ, lại đưa Tứ đệ về Từ Ninh Cung, như vậy liền làm phiền đến Lão Tổ Tông.


Chớ nói Thái Hoàng Thái Hậu, ngay cả Thái Hậu từ trước đến nay mặc kệ sự đời đều cảm thấy cảm động, liên tục khen ngợi thái tử có hiếu, đối với huynh đệ thâm tình bao dung……!
Thái hậu dùng Mông ngữ nói lưu loát mà khen một hồi lâu khiến thái tử ngượng cả lên, Tứ a ca nghiêm túc mà nghe, cũng làm bộ dáng ngượng ngùng như thái tử, chọc cho mọi người cười ha ha.

Các a ca đi học ở Thượng Thư Phòng, cần nắm giữ cả tiếng Mãn, Mông, Hán.

Thái tử nhập học sớm, cho nên không xa lạ gì với Mông ngữ; Dận Chân vào sau chỉ mới được học Hán văn, Mông ngữ chưa được học, bởi vậy nhìn hắn đầy hoang mang.

“Dận Chân cùng Dận Kỳ hoàn toàn tương phản, nếu có thể trung hoà thì tốt rồi.” Thái Hoàng Thái Hậu cười nói với Thái Hậu một câu.

Lão Tổ Tông bất quá thuận miệng nói, lại bị thái tử ghi tạc đáy lòng.

……!
Hôm nay, các sư phó cho các vị a ca nghỉ buổi trưa, Tam a ca Dận Chỉ thu thập xong đồ đạc liền chạy qua Chung Túy Cung của Vinh phi.

Đại a ca Dận Thì tay xách theo trường cung, mồ hôi đầy đầu từ bên ngoài trở về, thấy một thân màu vàng hơi đỏ, khí độ nổi bật, nhìn ra là tiểu thái tử, tròng mắt vừa chuyển, cười nói: “Thái Tử gia, không bằng chúng ta so bắn tên đi?”
Nghe vậy, mặt thái tử liền đen lại, cứng rắn nói: “Đại ca cứ tự nhiên đi, cô gia đang có việc vội.”
Dứt lời, thấp giọng kêu Tứ a ca Dận Chân đuổi kịp, hai người cùng nhau đi về hướng Tây của lục cung.

Dận Thì híp híp mắt, hừ cười một tiếng, thấy bốn phía không có người, quay đầu phân phó thái giám Tiểu Hỉ Nhi bên người: “Đi hỏi thăm xem thái tử mang Tứ đệ đi nơi nào.”
Tiểu Hỉ Nhi vội thưa vâng.

——
“Muội muội thật sự quấy rầy rồi, tỷ tỷ không cần đưa tiễn.” Tại thiên điện Dực Khôn Cung, Hách Xá Lí trắc phi tươi cười thanh nhã tiến lên trước, mềm mại nói với Lặc quý nhân: “Tấm bình phong kia, tùy ý để ở tẩm điện hay chính điện cũng đều thích hợp……”
Không biết Lặc quý nhân nói gì đó, Hách Xá Lí trắc phi cười, hai người hành lễ với nhau rồi tạm biệt.

Thái tử nắm tay Dận Chân, đang đi đến Dực Khôn Cung thì vừa lúc đụng phải Hách Xá Lí trắc phi đang hồi cung.

Hách Xá Lí trắc phi sửng sốt, che giấu kinh ngạc cùng vui sướng trong lòng: “Tham kiến Thái Tử gia, tham kiến Tứ a ca!”
Thái tử gật gật đầu, khẽ cười cười, thái độ đối với nàng cũng không có gì đặt biệt: “Trắc phi hảo.”
Dận Chân đi theo nói câu trắc phi hảo, sau đó nhanh chóng bị thái tử nắm đi xa.

Hách Xá Lí trắc phi nghỉ chân nhìn lại, nội tâm ngăn không được cảm giác thất bại, ngay sau đó thầm giật mình, thái tử đây là muốn đi Dực Khôn Cung tìm Nghi phi? Tìm Ngũ a ca?
Đè ép gợn sóng dưới đáy lòng, nàng bình tĩnh suy nghĩ.

Hành động này của Thái tử chẳng lẽ là do thúc phụ* đề nghị?

*thúc phụ (em của cha) Hách Xá Lí trắc phi nói tới là thúc tổ phụ (em của ông nội) của thái tử đó mọi người, chính là Tác Ngạch Đồ, hiện cũng là sư phó Thái Tử, là người mà sẽ rỉ gió vào tai thái tử để dụ thái tử làm mọi chuyện cho gia tộc nhà mẹ (theo lịch sử và trong giấc mơ Nghi phi.)
……!
Tác Ngạch Đồ đúng là đã cùng thái tử đề cập đến Nghi phi, đề cập đến dòng họ Quách Lạc La.

Hắn nói thế này: “Hách Xá Lí thị hiện đơn bạc, một cây chẳng chống vững nhà, bên ngoài có Minh Châu như hổ rình mồi, Đồng Giai thị, Nữu Cỗ Lộc thị, đều không phải cái tốt gì.

Chỉ còn mỗi Quách Lạc La thị phía sau Nghi phi, thứ nhất, căn cơ của bọn họ đều ở trong quân binh, đương kim gia chủ lại ở tận Thịnh Kinh, tỉ lệ dính dáng với triều đình cực nhỏ, là một đồng minh tuyệt hảo……”
“Thứ hai, Quách Lạc La là gia tộc không có dã tâm.

Ngũ a ca sớm đã được thái hậu nuôi nấng, người mà điện hạ nên giao hảo nhất chính là Ngũ a ca.”
Nói xong, Tác Ngạch Đồ vuốt vuốt chòm râu, rất là cảm thán: “Quan trọng nhất chính là, Nghi phi rất được lòng Hoàng Thượng! Từ lúc Hoàng Thượng đăng cơ tới nay, lão phu chưa bao giờ thấy có vị nương nương nào có thể so sánh được với Nghi phi.”
Thái tử hỏi: “Cả mẫu phi Hoàng Hậu đã qua đời của ta cũng không thể sao?”
Tác Ngạch Đồ chắc chắn nói: “Không thể.”
Hắn nói cho thái tử, nếu có thể giao hảo với Ngũ a ca, chiếm được thiện ý của Nghi phi, đoạt được sự tín nhiệm của đại tộc Quách Lạc La, thì con đường tranh đấu tiến đến ngôi Hoàng Đế sẽ thông thuận rất nhiều, Đại a ca cùng đám người Minh Châu không đáng để lo.

Thúc tổ phụ cũng nói những lời này, bất quá thái tử từ trước đến nay đều vào tai này ra tai kia, nghe cũng lọt nhưng chưa từng nghĩ tới muốn làm theo.

Ngẩng đầu nhìn ba chữ “Dực Khôn Cung” to lớn, thái tử thở phào một hơi.

Hắn là thật sự muốn đối tốt với Ngũ đệ, không phải vì Nghi phi nương nương được sủng ái, cũng không phải vì Ngũ đệ không có uy hiếp.

Tiểu Ngũ sẽ không nói dối, gặp ai cũng cười, như một con nghé con đầy sức sống khác hẳn với tiểu Tứ.

Đệ đệ ngoan ngoãn đáng yêu như thế ai mà không thích?
Nếu ai cũng tính kế giống thúc tổ phụ như vậy, thì trên đời còn gì gọi là chân tình!
Nhìn, Hoàng A Mã rất là vừa lòng cô cách làm, ban thưởng thưởng thật nhiều hồi.

Trước đó vài ngày, thái tử tâm huyết dâng trào mà dạy Dận Kỳ học tiếng Hán, hiệu quả vô cùng ngoài mong đợi, từ đó thái tử liền thấy rất có cảm giác làm thầy kẻ khác, cảm thấy rất thành tựu, hảo cảm của Dận Kỳ đối với thái tử hắn tăng lên vèo vèo, cả Vân Tú cũng thấy hắn thật tốt.

Lão Tổ Tông nói rất đúng! Nếu Tứ đệ cùng Ngũ đệ có thể cùng nhau học tập, trung hoà một phen, ai cũng sẽ có tiến bộ.

……!
Thái tử và Dận Chân vừa đến, liền lập tức có người thông báo.

Vân Tú đang cho Dận Kỳ ăn trái cây tiêu thực, tươi cười nhẹ nhàng, toàn thân tản ra ôn nhu.

Nghe được thông báo, nàng kinh ngạc chớp mắt, vội vàng để chén bạc xuống: “Thỉnh Thái Tử gia cùng Tứ a ca tiến vào.”
Sau khi Dận Kỳ dời tới Dực Khôn Cung vẫn luôn ở tại noãn các.

Đổng ma ma bận tâm Vân Tú đã hoài thai, vì thế thu thập phòng trong của noãn các gọn gàng, buổi tối đi ngủ sẽ tách hai mẹ con ra không cho ngủ cùng.

Nghi phi nương nương tiếc nuối không thể ngủ cùng nhi tử, vì thế ban ngày đều dính lấy Dận Kỳ.

Quý Phi thường tới chơi chỉ thích xem bát quái, không để ý tiểu Cửu trong bụng Nghi phi lắm, còn Hoàng Thượng thì……!khá là để bụng.


Dận Kỳ kêu một tiếng “Nương” ngọt ngào là có thể khiến Vân Tú cảm thấy mỹ mãn như bay lên chín tầng mây.

Đối với việc này, Khang Hi rất là bất mãn, hôm qua còn cố ý nhấn mạnh, qua giờ cơm trưa hôm nay muốn cùng Vân Tú đi dạo trong Ngự Hoa Viên một chút, vậy nên chuẩn bị xuất phát tới Dực Khôn Cung.

Hắn vừa đi vừa nghĩ Dận Kỳ đã là hài tử 6 tuổi, sao lại còn thích dính nương như thế này?
Vân Tú hôm qua thấy từ chối không được, đành phải bất đắc dĩ mà đáp ứng, trong lòng lại “Đại bất kính” nhiều lần với Khang Hi.

Sau liền nghĩ lại, trước khi Hoàng Thượng đến thì nàng vẫn có thời gian ở với Dận Kỳ!
—— hiện tại thì thôi rồi, mấy đứa trẻ đều tới, Ngự Hoa Viên sao mà đi đây.

Thái tử dắt Tứ a ca nhanh lẹ tiến vào phòng.

Chào hỏi nhau xong, Vân Tú kéo tay béo nhỏ của Dận Kỳ qua, cong cong khóe môi: “Thái Tử gia là tới tìm……”
Hai chữ “Dận Kỳ” còn chưa nói xong, Khang Hi người còn chưa thấy mà đã nghe lời đường mật tới trước, đánh gãy lời nàng: “Hôm nay tiểu Ngũ không có dính nàng nữa đi? Vậy nên hai ta sẽ cùng một chỗ mà……”
Vân Tú trong lòng lộp bộp một cái, hỏng rồi.

Hoàng Thượng vào Dực Khôn Cung như vào chốn không người, lại còn thích phân phó tiểu thái giám bên ngoài không cần thông báo hắn đã đến.

Bọn họ còn chưa kịp bẩm báo “Thái Tử gia cùng Tứ a ca vừa tới”, đã thấy bóng dáng Khang Hi khoác long bào đen viền vàng, mắt sáng như sao lao đến, phía sau còn có Lương Cửu công công nhắm mắt nhắm mũi theo đuôi.

Hoàng Đế ý cười hiện rõ lên cả mắt và miệng, đột nhiên nhìn thấy thái tử, khóe miệng liền cứng đờ.

Ánh mắt đảo qua, không chỉ có Bảo Thành, còn có tiểu Tứ, tiểu Ngũ, tất cả sao lại ở đây thế.

Khang Hi: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngũ:?
Thái tử:??
– —-
Đôi lời editor:
Mình sẽ tóm tắt lại sơ chỗ này để mọi người dễ hình dung nha, sợ mọi người rối mấy cái dòng họ chi thứ bên nhà mẹ Thái Tử.

Trong dòng họ Hách Xá Lý, Sách Ni là cha, có con cả là Cát Bố Lạc, con thứ ba là Tác Ngạch Đồ.

Cát Bố Lạc có con gái là Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu đã qua đời và Hách Xá Lí trắc phi.

Hách Xá Lí trắc phi là em ruột tiên Hoàng Hậu, gọi Cát Bố Lạc là phụ thân (cha), gọi Tác Ngạch Đồ là thúc phụ (chú), gọi Sách Ni là nội tổ phụ/tổ phụ (ông nội).

Suy ra tiên Hoàng Hậu gọi Cát Bố Lạc là phụ thân (cha), gọi Tác Ngạch Đồ – em của cha là thúc (chú), gọi Sách Nhi là nội tổ phụ/tổ phụ (ông nội).

Suy tiếp, Thái Tử gọi Hoàng Hậu là mẫu thân (mẹ), gọi Cát Bố Lạc là tổ phụ (ông ngoại), gọi Tác Ngạch Đồ – em của ông ngoại là thúc tổ phụ (ông chú em của ông ngoại – ông chú), gọi Sách Ni là tằng tổ phụ (ông cố)..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.