Đọc truyện Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày – Chương 111
Lúc Đồng Quốc Duy nói đến thái tử, ánh mắt hắn hơi hơi lập loè, rồi sau đó thở dài một hơi.
Hiện giờ, có thể nói thánh quyến của thái tử vô cùng thâm hậu.
Ngay cả Minh Châu ở triều và Đại a ca cũng không thể so, theo hắn, mấy việc đối chọi gay gắt kiểu này cao lắm cũng chỉ là gãi ngứa thôi, huống hồ Minh Châu đã bị cách chức quan, cây đại thụ Minh đảng đã đổ thì bầy khỉ cũng tan không phải sao?
Mỗi khi nghĩ đến, Đồng Quốc Duy đều có chút kinh hãi.
Mấy năm vừa qua, như là có cao nhân chỉ điểm, khiến quan hệ của thái tử và Tác Ngạch Đồ càng thêm xa cách, không còn lui tới với Hách Xá Lí thị nữa, toàn tâm đọc sách học hỏi, hiếu thuận với hai vị thái hậu cùng Hoàng Thượng, trông như yếu đuối không có dã tâm gì.
Sự “Yếu đuối” này cũng yếu đến mức rơi sâu vào tâm khảm của Hoàng Thượng, chắc chắn không đem lại bất kỳ nghi kỵ gì.
Phe phái của Minh Châu không tìm ra chỗ để công kích, nên dù hai phe đấu nhau nhưng cũng không hề lan đến Dục Khánh Cung, Hoàng Thượng còn càng thêm yêu thích thái tử, hận không thể đem hết ưu ái cho Dục Khánh Cung.
Nhìn thử mấy quan viên trong Chiêm Sự Phủ* đi, không ai là không tài cán hơn người, độc lập khỏi triều đình, đã vậy, Hoàng Thượng còn chưa không đủ, muốn nhét thêm mấy đại nho nổi danh khắp thiên hạ vào dạy dỗ, mãi đến khi thái tử từ chối không chịu mới từ bỏ.
*Chiêm Sự Phủ: coi như là một phe cánh của Thái tử, giúp hỗ trợ và chịu trách nhiệm trong công việc của Đông Cung.
Đồng Quốc Duy cũng không rõ sau này có thay đổi gì hay không, nhưng trước mắt, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ không cho phép vị trí trữ quân dao động.
Việc Minh Châu bị cách chức, có thật là vì dung túng thủ hạ bán quan bán tước, tham ô ngân lượng không?
Câu trả lời là không.
Là do hắn làm việc ngày càng bừa bãi, tâm tư mơ ước trữ vị rõ như ban ngày, khiến Hoàng Thượng nhịn không nổi nữa.
Ngay lúc Nạp Lạt thị cường thịnh nhất thì lại bị đánh rớt đài, ai mà đoán trước được điều này chứ?
Người nắm quyền là quân vương, muốn ngươi sống thì ngươi sống, muốn ngươi chết thì ngươi chết.
Thấy được cục diện trong triều thay đổi, thánh quyến của Đồng gia cũng đã không còn như xưa, vậy thì sao bọn họ có thể Lã Vọng buông cần*, buông tay đứng nhìn chứ.
* Ý nghĩa điển tích: “Lã Vọng câu cá” kể về Ông Khương Thượng thời nhà Chu ngồi câu cá trên một bến sông, nhưng cần câu không có móc.
Thực ra mục đích của ông không phải là câu cá mà ngồi suy gẫm về thời cuộc.
Chu Văn Vương đã thấy được tài năng trong con người ngồi câu cá này và đã mời ông về làm quan, sau này ông đã làm nên sự nghiệp cho nhà Chu.
Tích này muốn nói muốn nói: muốn làm nên sự nghiệp phải biết dùng người và cũng phải biết chờ thời.
-> Ý nói Đồng gia không thể ngồi yên chờ thời được.
Một bước sai, vạn bước sai.
Nhớ đến hai nữ nhi như hoa như ngọc, một người nằm dưới nền đất lạnh băng, một người thì làm bạn với Phật, ngón tay Đồng Quốc Duy run lên, lộ ra vẻ đau xót.
“Thái tử……!thái tử……” Hắn lẩm bẩm, “Đồng Giai thị ta cũng muốn có đường lui a.”
Long Khoa Đa hơi hơi rũ mắt, bình tĩnh lên tiếng, che khuất tia dã tâm vừa mới chui lên ở đáy mắt, chỉ cảm thấy toàn thân hừng hực như có lửa.
Xưa nay thái tử luôn xa lạ với hắn, nếu để thái tử kế vị, thì sau này Long Khoa Đa hắn sao còn chỗ đứng?
Vả lại, thái tử cực kỳ tôn kính Nghi Quý Phi, là người Hoàng Thượng sủng ái nhất.
Lúc tỷ tỷ chưa bị phạt, dù là Hoàng Quý Phi nhưng thể diện còn không bằng Quách Lạc La thị, cả đời chỉ có thể đố kỵ nàng.
Còn Như Nguyệt……!lúc Như Nguyệt đến Ngự Hoa Viên, cũng có Nghi Quý Phi đi cạnh Hoàng Thượng!
Long Khoa Đa không tin bất cứ gì, chỉ tin vào sự kiêu ngạo ương ngạnh của Nghi Quý Phi.
Nếu không có nàng, thì sao Hoàng Thượng có thể nhẫn tâm đối xử như thế với tỷ tỷ và Như Nguyệt?
Sự lạnh lẽo chợt lóe lên, Long Khoa Đa làm như cam chịu lời của Đồng Quốc Duy, hỏi hắn: “A mã, vậy đã có tin tức gì về người được chọn cho vị trí Thái Tử Phi chưa?”
Mỗi ngày hắn đều trực tại ngự tiền, nhưng Hoàng Thượng cũng không đề cập chuyện này với hắn.
“Ngươi không biết, sao mà a mã biết?” Đồng Quốc Duy buồn bã nói, “Tóm lại không phải người của Hách Xá Lí thị, Đồng Giai thị và Nạp Lạt thị.”
Nói thật, mấy quý nữ có gia thế và tầm tuổi đó nhiều đến mức không đếm xuể, nếu nói Hoàng Thượng chọn đến hoa cả mắt, thì sao bọn họ tìm ra manh mối gì?
“Dựa theo lệ thường, trước khi Thái Tử Phi vào phủ, thì Hoàng Thượng sẽ chọn ra trắc phúc tấn hoặc vài vị cách cách đưa qua hầu hạ thái tử.” Hắn nheo lại mắt, chậm rãi nói, “Ngày đại hôn phải càng trễ càng tốt.
Nếu như chúng ta tính toán kỹ, để nữ nhi của Đồng thị sinh trưởng tử……!trưởng tử của thái tử, sẽ còn tôn quý hơn hẳn Đại a ca.”
Bọn họ đã không thể chạm tay đến vị trí đương kim Hoàng Hậu, vậy thì vẫn chiếc ghế đó nhưng là đời kế tiếp thì sao?
……!
Long Khoa Đa chỉ thấy Đồng Quốc Duy mơ thật đẹp.
Hắn thừa biết Hoàng Thượng không đồng ý, vậy mà cũng muốn thử sao?
Hắn cố nén ý muốn khuyên can, không muốn hất bát nước lạnh cho a mã, chỉ chắp tay nói: “Nhi tử đã hiểu.” Nói xong liền xoay người rời đi.
“Khoan đã!” Đồng Quốc Duy bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhăn mi gọi hắn lại: “Nghe nương ngươi nói, mười ngày nửa tháng ngươi mới đến phòng tức phụ một lần sao?”
Bước chân Long Khoa Đa dừng lại, hắn khựng một chút rồi không đáp mà lạnh lùng hỏi lại: “Là Hách Xá Lí thị cáo trạng ư?”
“Cáo trạng? Tính nàng như thế nào ngươi còn không rõ à.” Biết rõ tính nết của nhi tử, Đồng Quốc Duy thở dài một tiếng, cũng lười mắng, nghe vậy vung tay áo, cứng rắn nói, “Đối tốt với tức phụ ngươi một chút, Đồng gia ta không chấp nhận loại người sủng thiếp diệt thê.”
Long Khoa Đa nhếch khóe miệng, mắt điếc tai ngơ, ánh mắt nặng nề sải bước mà đi.
Thê tử như con rối gỗ như vậy, tuy nương thích, nhưng hắn nhìn một cái cũng thấy chán ghét!
[Editor: Bánh Tai Heo – Wattpad: banhtaiheo – Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Nghe đến việc của Đồng phi, Tác Ngạch Đồ ha hả cười với tâm phúc: “Vị nương nương này nên đi từ lâu rồi, kiên trì được tới giờ thì coi ra mạng cũng lớn lắm.”
Hiện tại Minh Châu nhàn rỗi ở nhà khiến Tác Ngạch Đồ không bị ai cản tay.
Đây là chuyện vui nên tâm tình hắn rất sảng khoái, mặt mày ngày nào cũng hồng hào, ngay cả việc buồn bực vì thái tử xa cách Hách Xá Lí thị cũng phai bớt.
Sau đó tin tức tốt truyền đến, nói việc đại hôn của thái tử đang được bàn bạc, khiến Tác Ngạch Đồ vừa vui vừa rầu.
Vui chính là ngày Thái Tử gia tham chính đã sắp đến, sẽ có phe phái cho hắn, gần thêm một bước đến đế vị; Rầu chính là người được chọn cho vị trí Thái Tử Phi là ai, rốt cuộc là vị quý nữ nào trong Thượng Tam kỳ, gia tộc đó có thân thiết với Hách Xá Lí thị hay không?
Mà tóm lại thì rầu vẫn ít hơn vui.
Trong mấy vị tâm phúc đang ngồi ở đầu thì có Tác Luân.
Sau khi Tác Ngạch Đồ khởi phục, chức quan của hắn cũng lên một bậc, nghe vậy cười tủm tỉm nói: “Trung đường nói rất đúng, Đồng phi đi sớm thì bớt khổ.
Vậy mà bên Đồng gia lại cứ đau thương, ngày nào cũng có âm thanh than khóc, đồ nhi nghĩ có khi bây giờ bọn họ vẫn đang lén lút đốt tiền giấy thêm a……”
Tác Ngạch Đồ cười ha ha, không bao lâu, hắn như nhớ tới cái gì, mi tâm nhiễm một lớp khói.
“Nữ nhi Đồng thị còn dám mơ đến vị trí trắc phúc tấn của thái tử,” hắn hừ lạnh nói, “Dù lão phu có phải liều cái mạng này, chắc chắn cũng sẽ đánh bay kế hoạch của Đồng Quốc Duy.”
Tác Luân khẽ lắc đầu, nói: “Trung đường cứ yên tâm, trước đại hôn, cao lắm Hoàng Thượng cũng sẽ chỉ chọn mấy vị cách cách vào Dục Khánh Cung, tuyệt đối không chọn trắc phúc tấn.
Đồng gia bất quá mơ mộng hão huyền thôi!”
Trắc phúc tấn của thái tử chung quy có chữ “trắc”, nên sẽ được ghi vào ngọc điệp hoàng gia, phẩm cấp có thể so với đích phúc tấn của hoàng tử, nên cũng sẽ được bái đường với Thái Tử gia.
Vậy nên nếu mà rước người vào phủ trước, thì mặt mũi của Thái Tử Phi vứt ở đâu?
Huống chi, Thái Tử Phi là con dâu ngàn chọn vạn tuyển mới được, chắc mẩm Hoàng Thượng cũng sẽ suy xét cho nàng vài phần.
Nghe hắn phân tích như vậy, làm Tác Ngạch Đồ như suy tư gì, rồi sau đó sắc mặt liền khá hơn: “Cũng đúng.”
Mấy người lại nói một hồi, Tác Luân hạ giọng: “Trung đường, Khinh Xa Đô Úy Thư Nhĩ Đức Khố truyền tin tới.
Đồ nhi có gặp qua nữ nhi của hắn rồi, nhan sắc vô cùng tốt……!Trung đường có ý gì không?”
Thư Nhĩ Đức Khố xưa giờ luôn cẩn thận luồn cúi muốn dựa vào Hách Xá Lí thị, nhưng chức quan hơi thấp, không thể coi là tâm phúc của Tác Ngạch Đồ.
Vừa nghe xong, đôi mắt Tác Ngạch Đồ nhíu lại, trở nên trầm ngâm.
Thân phận trưởng nữ Lý Giai thị của Thư Nhĩ Đức Khố chắc chắn sẽ với không tới vị trí trắc phúc tấn, nhiều lắm chỉ được vị trí cách cách, nhưng hiện còn chưa biết ai vào vị trí Thái Tử Phi nên gia tộc cũng không suy xét được, có lẽ một cách cách cũng đủ để trở thành trợ lực cho Hách Xá Lí thị rồi.
Mà việc hắn đang lo lắng chính là không có cách liên lạc với Thái Tử gia!
“Chờ một chút.” Tác Ngạch Đồ sờ sờ khối ngọc, thấp giọng trả lời, “Để xem Hoàng Thượng chọn ai làm Thái Tử Phi đã.”
Vào tháng 9 năm Khang Hi thứ 28, Thái Hoàng Thái Hậu ở tại Sướng Xuân Viên đưa ra một đạo ý chỉ, nói nàng nằm trên giường quá lâu, nên muốn gặp cô nương gia thay đổi không khí, triệu đích trưởng nữ của Thạch Văn Bỉnh chức quan tam đẳng là Qua Nhĩ Giai thị năm nay mới mười lăm vào bồi nàng.
Đây coi như thẳng thừng tuyên cáo khắp thiên hạ về cú chốt cho vị trí Thái Tử Phi, muốn nói chắt trai bảo bối của nàng sắp cưới thê tử.
Vì trước khi thành thân, cũng nên để hai phu thê tương lai gặp mặt đúng không?
Ngay sau đó, Thái Hậu tự mình chuẩn bị kiệu, muốn đến bá phủ đón người, thể hiện sự coi trọng.
Ý chỉ này vừa ra liền khiến cả triều lẫn hậu cung đều chấn động.
—— Thật sự là ngoài dự đoán!
Cũng không phải bọn họ nói thân phận của tiểu cô nương không đủ, gia tộc không thịnh.
Thực chất, tổ tiên Qua Nhĩ Giai thị xuất thân từ Mãn Châu là một trong tám dòng họ lớn nhất, dưới thời Minh, bọn họ sửa thành họ Thạch thị, là thần tử có công giúp Thái Tổ khai quốc.
Tổ phụ Thạch Hoa Thiện chính là phụ thân của Hòa Thạc, phụ thân Thạch Văn Bỉnh của nàng là người thừa kế chức vị bá tước sau này, đa số tộc nhân đều cắm rễ trong quân doanh, rất được đương kim hoàng thượng coi trọng.
Có thể nói, xuất thân của Qua Nhĩ Giai thị vô cùng cao quý, hơn xa Đại phúc tấn Y Nhĩ Căn Giác La thị, chỉ là……!nàng là người của Hán quân Chính Bạch Kỳ*.
*Sơ lược cuối chương 58
Cũng không phải là Mãn Bát Kỳ trong Thượng Tam kỳ!
Hai vị Hoàng Hậu* của đương kim Thánh Thượng, một vị xuất thân từ Mãn Châu Chính Hoàng Kỳ, một vị xuất thân từ Mãn Châu Tương Hoàng Kỳ, thân phận quý trọng tự không cần phải nói, sao đến phiên Hoàng Thái Tử, người được chọn là quốc mẫu tương lai lại là Qua Nhĩ Giai thị?
*Hai vị Hoàng Hậu ở đây chính là mẹ của thái tử và Hoàng Quý Phi Đồng thị bị biếm thành Đồng phi á mọi người, tác giả gọi chung là Hoàng Hậu cũng vì chức vị Hoàng Quý Phi gần như là bằng Hoàng Hậu như trong mục sơ lược phẩm vị phi tần mình đã chú thích.
Với lại, Thạch Văn Bỉnh cũng không phải là cận thần của thiên tử.
Lúc trước, hắn đóng quân ở Hàng Châu, sau này được thăng chức Đô thống của Hán quân Chính Bạch Kỳ, hiện giờ thì nhậm chức Phúc Châu tướng quân ở tít phía Nam, hầu như không thân cận với ai trong lục bộ!
Trên triều, chỉ có một ít quan viên thấu hiểu ẩn ý bên trong; Còn tại hậu cung, Vân Tú cười nói một câu, quả nhiên.
……!
Hiện giờ, Hách Xá Lí gia oai phong trong triều, lẫn Đồng gia đều hoàn toànlà một bộ ngoài dự đoán.
Ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu vừa được ban ra, thì tâm tình Tác Ngạch Đồ thoáng chốc mây mù kéo đến.
Là chất nữ của Thạch Hoa Thiện!
Xuất thân Hán quân kỳ* cũng không sao, nhưng năm đó, Hách Xá Lí thị và Qua Nhĩ Giai thị từng có tranh chấp với nhau.
Thạch Hoa Thiện ỷ vào thân phận phụ thân Hòa Thạc mà hung hăng đánh hắn, tuy bị tiên đế gia phạt bổng lộc, nhưng cũng không làm Thạch gia suy hại gì.
Nhiều năm trôi qua, Hách Xá Lí thị đi trở nên cường thịnh, Thạch Hoa Thiện tự mình tới cửa tạ lỗi, hai nhà tiêu tan hiềm khích lúc trước, bỏ xuống ân oán ngày xưa.
Nhưng thực tế, việc Thạch Văn Bỉnh bị điều đến Phúc Châu vào đầu năm nay……!cũng có Tác Ngạch Đồ đẩy một chân.
Một vị Thái Tử Phi như vậy, có thể thân thiết với Hách Xá Lí thị được sao?!
“Hoàng Thượng vì muốn trấn an thần tử người Hán mà lại ủy khuất Thái Tử gia, không màng đến lễ pháp nữa……” Bỗng nhiên hắn trở nên nôn nóng, đi qua lại trong sảnh.
Hôn sự của thái tử điện hạ không được thành, không được thành a.
Tộc nhà thê tử như vậy thì trợ giúp được cái gì?
Sau một lúc lâu, hắn nói: “Đưa Thư Nhĩ Đức Khố đến gặp ta.
Mang cả trưởng nữ của hắn nữa.”
Người hầu hạ liền đáp vâng, Tác Ngạch Đồ dừng một chút, hỏi tiếp: “Hoàng Thượng đã triệu Thạch Văn Bỉnh hồi kinh chưa?”
“Trong cung không có tiếng gió nào, bất quá, theo lý thuyết, thì a mã Thái Tử Phi chắc chắn sẽ được điều đến kinh thành.” Tác Luân nhẹ giọng đáp, “Hoàng Thượng đã ra lệnh cho Nội Vụ Phủ chuẩn bị quy chế đại hôn, dù gì đây cũng là lần đầu tiên có Thái Tử gia thành thân từ thời khai quốc a.”
“……!Vậy thì bám sát hắn.” Trong mắt Tác Ngạch Đồ hiện lên tinh quang, rồi sau đó chậm rãi nói, “Sinh bệnh nặng hay là đi đường mệt mỏi, lý do nào cũng tốt.”
Nếu Thạch Văn Bỉnh chết, chắc chắn Qua Nhĩ Giai thị sẽ phải giữ đạo hiếu ba năm, đến lúc đó, hậu viện của Thái Tử gia sẽ không còn do nàng định đoạt nữa!
Có lẽ việc muốn nhìn thấy thái tử thành hôn đã dần biến thành chấp niệm, nên sau khi Khang Hi chính miệng báo người được chọn làm Thái Tử Phi cho Thái Hoàng Thái Hậu, thì bệnh của nàng cũng dần tốt hơn.
Trước một ngày Thái Tử Phi tương lai đến, tại Dực Khôn Cung.
Thụy Châu cô nương không muốn gả chồng nay đã thành Thụy Châu cô cô.
Nàng ghé đầu sang, nhỏ giọng nói với Vân Tú đang rửa tay: “Hôm nay Huệ phi ném ngã một cái chén.”
Vân Tú nhướng mày, liếc mắt nhìn Hoàng Đế đang đọc sách trên giường, hạ giọng nói: “Nàng bị làm sao vậy?”
“Nương nương, nô tỳ thực sự không biết.” Thụy Châu nói.
Vân Tú cũng không thèm để ý.
Tỉ mỉ rửa tay xong, nàng nghiêng mặt, ôn hòa nói: “Hoàng Thượng, thái y ngài ban cho Thạch tướng quân đã khởi hành chưa?”
“Trẫm biết nàng có lòng, nên đã giục bọn họ rời kinh từ lâu rồi.” Khang Hi buông quyển thư tịch, cười nói, “Nếu mà Bảo Thành biết Nghi mẫu phi quan tâm đến nhạc phụ của hắn như vậy, chắc chắn sẽ rất cảm kích đó.”.