Đọc truyện Sủng Nô Nghịch Tập – Chương 37
Ngày Trần Tử Di rời đi đã trở về phòng suy nghĩ một mình rất lâu.
Cho dù căm ghét Lạc Thần nhưng nàng cũng biết, đối với nàng, bây giờ việc quan trọng nhất không phải là đối phó Lạc Thần mà là các thế gia tiểu thư muốn tranh giành cùng nàng. Phải biết là thèm muốn vị trí Nhiễm gia chủ mẫu không phải chỉ có mỗi mình nàng. Dù là Lạc Thần được sủng ái nhưng cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi, nếu sau này có được nâng lên làm thiếp cũng chỉ có thể là tiện thiếp hạ đẳng nhất.
Mà những nữ nhi nhà thế gia này lại lại khác. So với Lạc Thần, những quý nữ cao quý có thân thế mới là đối thủ lớn nhất của nàng.
Vì vậy, Trần Tử Di lại nhen nhóm ý định lôi kéo Lạc Thần lần nữa. Dù sao Lạc Thần cũng là nữ nhân duy nhất bên người Nhiễm Chi Thần, chung quy vẫn có ảnh hưởng đối với hắn. Trần Tử Di nghĩ tuy không thể khiến Lạc Thần nói chút lời bên gối vì nàng nhưng thỉnh thoảng tiết lộ một vài tin tức của Nhiễm Chi Thần cho nàng cũng đã vô cũng có ích.
Theo nàng nghĩ, Lạc Thần thay vì để một vị chủ mẫu không rõ lai lịch vào cửa, khiến tính mệnh bản thân rơi vào tay đối phương không bằng trợ giúp Trần Tử Di nàng gả vào Nhiễm phủ. Tối thiểu nàng vẫn luôn xử sự vô cùng rộng lượng lương thiện với Lạc Thần.
Lạc Thần nhìn nụ cười thân thiết của Trần Tử Di, trong lòng có chút mất mát. Hôm nay là vị Trần tiểu thư này, ngày mai sẽ là ai?
Hiện giờ bệnh tình của Trần thị đang nguy kịch, việc nghị thân của Nhiễm Chi Thần đã lửa sém lông mày (vô cùng cấp bách). Nếu không Trần thị mà chết, Nhiễm Chi Thần phải đợi đến lúc tang kỳ ba năm qua rồi mới có thể tiếp tục bàn việc hôn nhân.
Mà đến khi Nhiễm Chi Thần đón dâu, nàng lại sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế nào? Lạc Thần nghĩ, cuộc sống an ổn của nàng sợ là không thể có đi. . .
Đúng lúc này, nha hoàn của Trần Tử Di vội vàng đi tới, vẻ mặt cũng có chút khẩn trương. Nàng đến bên Trần Tử Di nói vào tai gì đó, lại thấy lập tức sắc mặt Trần Tử Di đại biến.
Sau đó, nàng ta sắc mặt tái nhợt bày tỏ cáo từ với Lạc Thần, liền vội vã rời đi cùng nha hoàn.
Lạc Thần nhìn hướng đi của nàng ta, mày nhíu lại nghi ngờ. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến vị Trần tiểu thư luôn nhã nhặn lịch sự ôn hòa này thất lễ như vậy?
Lúc này, cả vườn hoa tươi vẫn kiều diễm như cũ, mùi hoa nhàn nhạt tỏa ra, nhưng Lạc Thần lại đột nhiên có chút dự tính. Nàng thu hồi kiếm, đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng.
Nhưng suốt dọc đường, trông thấy bọn hạ nhân quần tam tụ ngũ (cùng nghĩa với tụn năm tụm bảy) đi về phía tiền viện (sân trước). Lúc trông thấy nàng, sắc mặt mỗi người đều có chút quái dị.
“Ngươi đi hỏi thăm một chút xem trong phủ xảy ra chuyện gì?” Lạc Thần quay sang bên cạnh nói với nha hoàn.
Nàng đứng yên đợi một lát, lại thấy nha hoàn trở về, giọng có chút sợ hãi nói: “Bảo cô nương, nghe nói Nhiễm quản gia triệu tập bọn hạ nhân trong phủ đến tiền viện quan hình (xem người bị phạt). Giải thích là có mấy nha hoàn truyền lời đồn lung tung, hôm nay bị xử phạt hỏa hình (hình phạt thiêu sống).
“Lời đồn gì?” Lạc Thần nghi ngờ hỏi. Nghiêm trọng đến mức phải xử hoả hình, còn bắt hạ nhân toàn phủ quan hình, sợ là không phải loại lời đồn đơn giản gì.
“Hình như là về biểu tiểu thư. Mấy nha hoàn đồn biểu tiểu thư sẽ gả cho chủ thượng làm vợ. Chủ thượng nói các nàng phá hủy danh tiếng của biểu tiểu thư, không chỉ trừng phạt nghiêm khắc mà còn muốn hạ nhân trong phủ chúng ta đều phải đến xem, sau này nếu ai còn nói linh tinh sẽ có kết cục giống vậy.” Dứt lời, thần sắc của nha hoàn đó có chút né tránh nhìn Lạc Thần, bộ dáng có phần muốn nói lại thôi.
Thấy thế, Lạc Thần trầm giọng quát lên: “Còn cái gì nữa, cũng nói đi!”
“Dạ.” Nha hoàn có chút khiếp đảm đáp: “Bọn họ. . . Bọn họ còn nói, thật ra là mấy nha hoàn kia tung tin đồn, chọc Bảo cô nương tức giận nên khiến cho chủ thượng giận dữ, xử các nàng chịu hỏa hình. Hiện tại, mấy nha hoàn đó đang ở tiền viện mà điên cuồng mắng to Bảo cô nương ngài.”
Lạc Thần cau mày, trầm tư một chốc mới phục hồi lại nói: “Đi, đến tiền viện.” Dứt lời liền hướng về phía tiền viện mà đi. Nàng phải tận mắt nhìn xem này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Tiền viện và hoa viên cũng không gần nhau, Lạc Thần đi được nửa đường đã bắt đầu thở dốc. Cũng may sau đó có một gã hạ nhân mang kiệu tới, nàng lúc này lại ngồi lên kiệu, tiếp tục vội vàng đến tiền viện.
Chờ tới khi nàng đến thì chỉ thấy một sân lớn như vậy đã đứng đầy người. Mọi người trông thấy cỗ kiệu của Lạc Thần đều mang sắc mặt sợ hãi tránh qua một bên. Nhìn bộ dáng đó, thật sự là giống như chạy trốn nước lũ và thú dữ (nguyên văn: con mãnh thú và dòng nước lũ).
Lạc Thần xuống khỏi kiệu, thần sắc ngưng trọng nhìn về phía trước. Nơi giữa sân đã sắp sẵn năm đống than củi thật lớn, mỗi cái đều dựng một cột thập tự giá bằng gỗ, mà trên giá gỗ đó đang trói năm nha hoàn.
Khiến Lạc Thần kinh hãi nhất là trong số những người đó đã có hai nha hoàn bị thiêu, chỉ còn lại ít than củi còn cháy mà thôi. Mà người bị trói trên giá đương nhiên đã trở thành một cỗ thi thể đen như mực chỉ làm cho người nhìn thấy không rét mà run.
Ngoài ra, trên đống củi ở giữa là lửa đỏ hừng hực đang thiêu đốt. Bên trong màn khói cuồn cuộn dày đặc, Lạc Thần nhìn không rõ mặt người đó nhưng có thể nghe ra âm thaanh nàng phát ra ngày càng yếu, cảm nhận được sinh mệnh trong cơ thể nàng đang từ từ bị xói mòn, hầu như không còn.
Lạc Thần đứng thẳng bất động tại chỗ, sợ hãi không ngừng.
Mãi lâu sau, nàng nhìn về phía hai nha hoàn còn chưa bị hành hình, hơi mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt.
Sau một khắc, nàng bừng tỉnh đại ngộ nhớ ra, đây chẳng phải là mấy nha hoàn hái hoa trong hoa viên mà nàng gặp phải nửa năm trước sao. Bởi vì trong số đó có một nha hoàn tướng mạo rất thanh thuần động lòng người, lúc đó nàng có nhìn mấy lần nên bây giờ vẫn còn chút ấn tượng.
Nghĩ tới những điều này, Lạc Thần tức khắc cảm thấy cả người rùng mình.
Từ lúc cỗ kiệu của Lạc Thần tiến tới thì hai nha hoàn kia đã chú ý đến, bây giờ thấy nàng nhìn lại, sắc mặt liền trở nên kích động.
Một người sắc mặt dữ tợn hô to: “Tất cả lại tại ngươi! Tất cả là tại người đàn bà độc ác này! Nhất định là ngươi đã nói những lời của chúng ta cho chủ thượng biết! Ngươi đò tiện nhân này! Chúng ta cũng chỉ nói sự thật thôi, có cản trở ngươi chỗ nào! Vậy mà ngươi lại hạ thủ ngoan độc như vậy! Ta chết cũng không nhắm mắt, thành quỷ cũng phải nhìn xem tiện nhân ác độc nhà ngươi có thể đắc ý đến khi nào! . . .”
Trong lòng của mấy nha hoàn này đều cho rằng đại họa mà bọn họ phải chịu hôm nay, tất cả đều do Lạc Thần ban tặng.
Nửa năm nay, từ sau khi bàn tán về Lạc Thần trong hoa viên lại bị nàng bắt gặp, bọn họ rất ít khi lén lút bàn luận lại mấy việc này. Mà lời đồn gần đây về việc Trần Tử Di sẽ gả vào Nhiễm phủ cũng không phải do bọn họ truyền ra. Rất nhiều người trong phủ nghị luận về việc này, tại sao lại hết lần này đến lần khác lại hạ đao với họ.
Nghĩ vậy, bọn họ tự nhiên mà liên tưởng đến người chứng kiến duy nhất ngày hôm ấy, Lạc Thần.
Những câu chửi bới từ miệng mấy nha hoàn đó không ngừng phun ra, sắc mặt Lạc Thần cũng ngày càng trầm xuống. Ban đầu nàng còn tràn đầy kinh ngạc hoảng hốt, một lúc sau lại chỉ còn vẻ nghiêm nghị.
Lạc Thần nhìn những nha hoàn đã trở nên điên cuồng này, sau khi nháy mắt cảm thấy đầu óc trống rỗng lại trở nên bình tĩnh thanh thản lạ thường. Nàng nhớ lại ngày mình tỉnh lại sau hôn mê đúng là có nói với Nhiễm Chi Thần.
Khi ấy nàng đúng là có nói qua, bởi vì nghe xong lời mà mấy tỳ nữ này nói, lòng bị tổn thương nên mới tìm cách trốn đi. Nhưng nếu bảo là vì nàng mà Nhiễm Chi Thần mới hưng sư động chúng mà khiến những người này chịu cực hình như vậy, nàng tuyệt đối không thể tin.
Nhiễm Chi Thần làm như vậy rốt cuộc là có ý gì?
Mặt khác, thật sự không ngờ, chút chuyện nhỏ từ hơn nửa năm trước này cũng có thể bị hắn điều tra ra. Xem ra, trong Nhiễm phủ này không chuyện gì có thể gạt được mắt hắn.
Nghĩ tới đây, Lạc Thần lại cảnh cáo chính mình, sau này nàng càng phải cẩn thận hơn nữa mới được, có thể không giấu giếm thì phải thành thực khai báo cho hắn mọi chuyện. Giở mánh khóe trước mặt người kia thật sự không phải là một hành động sáng suốt.
Lại một đống củi nữa bị đốt lên, tiếng chửi như tát nước của nha hoàn đó nhanh chóng không còn thanh âm. Lạc Thần yên lặng nhìn, tâm trạng có phần phức tạp khó tả.
Xem ra, nàng đúng là đã thay đổi a. Chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn như vậy mà nàng có thể nhanh chóng tỉnh táo lại chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi. Cái chết của những nha hoàn này, sợ rằng thực sự có liên quan đến lời nói của nàng ngày đó, nhưng sự hổ thẹn của nàng chỉ lướt qua trong chốc lát liền biến thành buồn rầu sâu đậm.
Có lẽ là vì từ khi xuyên qua đến giờ đã mấy lần trải qua sinh tử chi kiếp, cũng có thể là vì thời kỳ hỗn loạn này, khiến cho nàng cũng dần dần chết lặng. Nàng có cảm giác lòng của mình từng chút tùng chút trở nên cứng rắn, mà đôi tay cầm kiếm kia cũng càng ngày càng có thêm sức lực.
Lạc Thần không biết biến hóa như vậy là tốt hay xấu, nhưng không thể nghi ngờ, nàng đã từ từ thích nghi với sinh tồn nơi loạn thế này.
Một lúc sau, Lạc Thần yếu ớt thở dài, định rời khỏi đây. Lúc vừa xoay người lại thấy mấy người Trần Tử Di đi về phía nàng.
Sắc mặt Trần Tử Di vô cùng nhợt nhạt, như thể vừa mới nôn xong, trên người còn dính chút vết bẩn. Chân cũng đứng không vững, chỉ có thể để người nâng dậy mà đi.
Khi đang ngang qua người Lạc Thần, đôi mắt nàng ta chợt lóe lên tia oán độc.
Lạc Thần nhíu nhíu mày, làm như không thấy gì ngồi lên kiệu rời đi.
Sau chuyện ngày hôm nay, Nhiễm Chi Thần xem như là thẳng thắn biểu lộ thái độ với mọi người. Mộng làm chủ mẫu Nhiễm gia của vị Trần tiểu thư này sợ là vì vậy mà vỡ vụn.
Cỗ kiệu của Lạc Thần đi ra từ trong đám người không chút trở ngại.
Nhìn bộ dạng sợ hãi của mọi người, Lạc Thần nở nụ cười giễu cợt. Như vậy cũng tốt. Không, như vậy là rất tốt.
Những hạ nhân này sợ hãi nàng như vậy, sau này trọng lượng lời nói của nàng liền tăng không ít. Cho dù có người muốn hại nàng, e là cũng phải suy xét cẩn thận một chút.
Nàng không sợ bị mọi người e ngại, nếu như bọn họ có thể e sợ nàng như e sợ Nhiễm Chi Thần mới làm nàng thật sự an tâm.
Nghĩ vậy, Lạc Thần cũng hơi hiểu ra dụng ý của Nhiễm Chi Thần.
Chuyện hôm nay, thứ nhất là tỏ thái độ cho mọi người thấy, triệt để loại trừ lời đồn nhiều ngày nay về Trần Tử Di và hôn sự của Nhiễm Chi Thần.
Thứ hai là ra oai cho Lạc Thần, làm cho từ nay về sau không người nào trong phủ dám đắc tội nàng.
Lúc Lạc Thần trở về phòng thì thấy Nhiễm Chi Thần đang ngồi đánh đàn trên tháp. Nhìn sắc mặt trắng bệch của Lạc Thần, hắn không vui nói: “Xử tử mấy hạ nhân mà thôi, nàng chạy đi xem náo nhiệt làm gì.”
Lạc Thần cười cười lờ đi, vòng ra phí trước, mềm mại ngã vào lòng Nhiễm Chi Thần, nũng nịu nói: “Không sao cả. Ban đầu quả thạt đã bị dọa sợ nhưng về sau đã bình thường rồi. Lá gan của ta rất lớn nha.”
Nhiễm Chi Thần vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Thần, trông sắc mặt của nàng không chút mảy may sợ hãi. Lại nghe giọng làm nũng của nàng, chút tức giận trong lòng cũng nhanh chóng tiêu tan.
Lát sau, hắn than nhẹ, nói: “Đúng vậy, lá gan của nàng rất lớn.” Lá gan không lớn cũng không dám một mình chạy trốn khỏi Nhiễm phủ.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng một người bẩm báo: “Chủ thượng, A Hổ đã đã trở về. Đang chờ ở bên ngoài.”
Nhiễm Chi Thần cau mày, nói: “Cho hắn vào đi.”
A Hổ là do hắn phái đi hộ tống Đông Tuyết quay về nước Triệu, lúc đó hắn (Nhiễm Chi Thần) còn lệnh cho hắn (A Hổ) sau khi khi dàn xếp xong xuôi, quan sát một thời gian, xác định không thành vấn đề mới trở lại Nhiễm Châu. Hiện tại sao có thể trở về nhanh như vậy.
A Hổ vừa trông thấy Nhiễm Chi Thần đã “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, giọng thống thiết nói: “Chủ thượng, thuộc hạ thất trách, thỉnh ngài trách phạt. Tiểu phụ nhân Đông Tuyết kia, đã tự tử. . .”
Lạc Thần cả người cứng đờ, không thể tin được nhìn A Hổ.
“Chuyện gì xảy ra? Mau giải thích.” Giọng Nhiễm Chi Thần hơi trầm xuống.
A Hổ ngẩng đầu nhìn Lạc Thần đang nằm trong lòng Nhiễm Chi Thần, biểu tình quái dị, nhưng vẫn trung thực bẩm báo: “Từ khi rời khỏi Nhiễm Châu, tinh thần của tiểu phụ nhân đó đã không bình thường. Lúc thì nói muốn tìm tiểu thư của nàng, có khi còn nói tiểu thư của nàng chết rồi, tiểu thư bây giờ là quỷ thế vào. Lúc thì nói nàng thay mặt phu quân xin lỗi tiểu thư, không nên hạ thuốc tiểu thư. Nhưng có lúc còn nói nhỏ là tỷ quyến rũ phu quân nàng, còn hại hắn chết. Tóm lại là điên ngôn điên ngữ, không được mấy ngày bình thường. Sau khi đến kinh đô nước Triệu, nàng nói muốn nhìn qua phủ Lạc gia cũ. Thuộc hạ nghĩ nơi đó không xa nhà mà chủ thượng an bài nên đã đáp ứng. Không ngờ vừa đến đại môn (cửa lớn) Lạc gia, nàng liền đụng đầu vào cột cửa. Trước khi chết còn nói. . . còn nói chỉ hận nàng đã không giết tiểu thư, thay phu quân báo thù.”
Nhiễm Chi Thần trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Đã biết, đến chỗ Nhiễm quản gia lãnh phạt.”
“Rõ.” A Hổ lên tiếng, rồi lui xuống.
Nhiễm Chi Thần nhìn đôi mắt hoảng hốt của Lạc Thần trong lòng mình, có chút lo lắng nói: “Một người điên mà thôi, không cần quan tâm.”
Lạc Thần phục hồi tinh thần lại, cười sâu kín: “Đúng vậy, đúng là nàng điên rồi. . .”
Câu kia của Đông Tuyết “Tiểu thư của nàng chết rồi, tiểu thư bây giờ là quỷ thế vào”, quả thực làm Lạc Thần chấn động.
Nàng nhớ lại những lúc tiếp xúc với Đông Tuyết, bất chợt nhân ra, có lẽ Đông Tuyết đã sớm nhìn ra điểm khác biệt giữa nàng và Lạc gia tiểu thư. Nhưng cho dù có lòng nghi ngờ, nhưng việc này quá mức quỷ dị, hẳn là Đông Tuyết cũng không cách nào xác định, chỉ có thể tiếp tục xem nàng là Lạc gia tiểu thư. Tuy nhiên cái chết của Vương Dũng đã cho Đông Tuyết một kích tối hậu (một cú sau cùng).
Lạc Thần cảm thấy có chút nghĩ lại mà sợ. Nếu khi đó Đông Tuyết tìm đến nàng mà nàng nhất thời mềm lòng chứa chấp, thật không biết đã có chuyện gì phát sinh. . .
Hồi lâu sau, Lạc Thần cười khổ trong lòng, thế đạo này, thật đúng là không được phép có chút xíu mềm lòng nào. Đã như vậy, nàng nhất định phải ác một chút, lại ác thêm một chút. . .
Nhiễm Chi Thần lại gảy đàn lần nữa, Lạc Thần vùi trong ngực hắn lẳng lặng nghe.
Nàng không hề nhận ra, đối với cái chết của năm thị nữ ban nãy, nàng còn âm ỷ chút hổ thẹn. Nhưng lúc này đây, tất cả bùi ngùi hổ thẹn đều cùng Đông Tuyết nhanh chóng tan đi trong trí óc nàng, không còn bóng dáng. . .