Đọc truyện Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ) – Chương 23
Theo Lạc Dương đi về phía bắc củaTrường An sẽ đến một môn ải. Ải này địa thế khá hiểm trở, lưng tựa vách núi, phía trước mặt là dãy hắc sơn, đường lược nghiêng xuống phía dưới, mặt đường mặc dù không hẹp, người đi đường qua lại phải nương tựa vách núi mà đi, nếu không cẩn thận có thể bị rơi xuống hắc sơn đầy nguy hiểm. Ở ải này có một khách điếm, tên là Phúc Lâm Cư, chính kiến vu vách đá xông ra phía trên. Ba mặt nhẹ nhàng, dưới chân đó là vực thẳm hắc sơn, vách đá đơn bạc, ở khách điếm đều có thể dễ dàng cảm nhận được vách đá chấn động, bởi vì kình phong thỉnh thoảng xuyên thấu qua những vết nứa trên tường, trừ bỏ nóc nhà có thể tránh mưa che gió, theo những khách nhân đã ở khách điếm này miêu tả, ngủ ở khách điếm này trên cơ bản giống như trực tiếp ngủ ở vách hắc sơn cũng không có chi là khác biệt .
Nằm sừng sững trên vách đá cheo leo hơn mười năm nay, khách điếm tưởng chừng như lung lay sắp đổ vẫn cứ trơ trơ ra như vậy hàng ngày, những người đi đường vẫn cho đây là một chuyện lạ, nhưng ít ai ngờ tới, cái khách điếm toạ lạc ở một nơi kì lạ như thế này kì thật chính là một trong các cứ điểm của Quỷ Khốc Cốc nổi tiếng giang hồ.
Tần Sương Kích ngồi xổm bên giòng suối, lẳng lặng tẩy trừ đôi tay đầy vết máu, hồi tưởng lại tình huống chính mình biết biết đến nơi có tên là Phúc Lâm Cư này. Hứa Hữu Tam thân phận tựa hồ còn chưa đủ cao, một đêm nặng hình, chỉ bộ ra Phúc Lâm Cư tên này. Tuy biết theo Phúc Lâm Cư không nhất định có thể tra ra cái gì, hơn nữa Quỷ Khốc Cốc đến tột cùng ở vị trí nào, mặc dù biết cũng không nhất định liền xông ngay vào, nhưng, vẫn là không thể không đi !
Đứng dậy, hướng bên ngoài rừng rậm rời đi, phía sau cách đó không xa là một mảng đầm đìa vết máu, tẩm ướt khắp mặt cỏ.
Tiếng chim hót vui, sáng sớm dương quang xuyên thấu qua cành lá chiếu xuống, Tần Sương Kích ngẩng đầu, lấy tay che mặt, trong mắt mãn hàm lo lắng.
Ngày thứ năm , hài tử kia không biết hiện tại như thế nào?
Cũng không cho là mình thiện lương, người giang hồ lại thừa nhận hắn là đệ nhất hiệp khách, sương tuyết vô ngân: không dấu vết. Hiệp khách ư? Hiệp khách! Hắn đối với phụ nữ và trẻ em còn có thể một kiếm lấy mạng, vì đạt tới mục đích, sinh mạng những người khác hết thảy, cùng hắn không quan hệ. Cái gọi là hiệp khách còn như thế, như vậy những người được xưng là ma giáo đó, sẽ đối đãi như thế nào với đứa nhỏ nhát gan kia?
Trong miệng hô một tiếng, một hắc tuấn mã liền hí vang theo ngoài rừng chạy tới. Thuần thục nhảy lên yêu mã, quay đầu ngựa hướng quan đạo bay nhanh mà đi, lòng nóng như lửa đốt.
Không thể nói rõ đối đứa bé kia đến tột cùng là loại cảm tình gì, nhưng hắn biết không thể mặc kệ đứa bé kia. Hài tử kia, cái gì cũng đều không hiểu, từ nhỏ nhận hết người nhà ngược đãi, người khác đối với hắn thật là tốt đều phải thật cẩn thận không dám nhận. Một đứa nhỏ gầy yếu như thế, hắn cư nhiên lại để hắn bị ma giáo cướp đi từ trong tay. Nếu đứa nhỏ bị ma giáo tra tấn. . . . . . Tần Sương Kích cắn răng, huy tiên quát khẽ, tuấn mã hí vang, gia tốc hướng Lạc Dương chạy đi.
Quỷ Khốc Cốc, Tiêu Hồng Nương, ngươi cứ chờ đó, đừng làm cho ta có cơ hội giết ngươi. . . . . .