Đọc truyện Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ) – Chương 20
“A? Này. . . . . .”Tú bà có chút kinh ngạc, không rõ Phong Nhã công tử vì sao phải tìm người nhà của hắn, nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Ôi người xem, thật sự nghĩ không ra. Mỗi ngày ra vào nhiều người như vậy, ai đem hắn bán vào đây, thật sao không chú ý.”
Thanh nhíu mày, lại đưa lên hé ra ngân phiếu, tú bà vội chống đẩy.”Không phải ý này. Kiều Kiều ta mặc dù tham tiền, nhưng cũng biết đã lấy tiền thì phải làm việc. Ta là thật sự không nhớ nổi đứa nhỏ này là ai bán vào đây .”Xem hai người kia sắc mặt hơi giãn ra, lại nói: “Kỳ thật tìm không ra người nhà hắn cũng đâu co việc gì. Người xem, đứa nhỏ này nếu đã được bán vào đây, tức là là người của Thư Dạ Hiên rồi. Nhã công tử nếu ngài muốn, cứ trực tiếp mang đi, xem như là tặng cho ngài làm lễ vật. Đứa nhỏ này có thể hầu hạ ngài, cũng là “tam sinh hữu hạnh”.” Đâu chỉ là tam sinh hữu hạnh, hiện tại nhìn thấy đều là Nhã công tử hầu hạ hắn. Được người tôn quý như vậy xem như bảo bối ôm trong lòng ngực, không biết hắn phải tu mấy kiếp mới được cái phúc phần đó! Nghĩ đến các cô nương ở đây nếu muốn được như thế này chắc phải tốn lắm tâm huyết đây.
Phong Nhã nhíu mày, không vui lắm khi nghe tú bà đem Tiểu Đông Tây so sánh thành lễ vật, hỏi: “Thật không biết cha của hắn đi nơi nào?” Đương triều tứ hải thái bình, bần cùng đến độ cần bán nữ nhân thật không nhiều. Bình thường loại này chắc chắn là một nam nhân làm chủ trong gia đình, ăn chơi trác tán, bài bạc rượu che nên ngay cả nữ tử hầu hạ, hưởng lạc bên mình cũng bán. Sau đó đảo mắt lại chạy đến kĩ viện tìm thú vui, loại tiểu nhân bại hoại này không phải ít, không phải Phong Nhã không muốn đem chuyện này ra hỏi. Chỉ là hắn nghĩ phụ thân của tiểu quỷ này hiện tại không chừng đang ở trong này a.
“Kiều Kiều tuyệt không dám dối trá ngài. Ta là thật không biết cha của hắn đi nơi nào.”Ngay cả hắn có cha hay không nàng cũng không biết a! Kiều Kiều nàng mỗi ngày đều rất ư là bận rộn, tiền tới tay đều làm nàng mềm nhũn ra, làm sao còn thời giờ chú ý loại sự tình này?
“Gạt người. . . . . .”Y Ân ngây ngốc nghe xong nửa ngày, cuối cùng nghe hiểu, giãy giụa lại muốn leo xuống, một bên kêu lên: “Ngươi có biết . . . . Biết đến. . . . “
Phong Nhã vội đè lại hắn, trấn an: “Ngoan, chậm rãi nói.”
“A …ân. . . . . . Rõ ràng nói. . . . .Chỉ cần Y Nhi nghe lời. . . . .Sẽ cho Y Nhi gặp phụ thân. . . . . Y Nhi. . . . . . Thật biết điều. . . . . . Thực nghe lời . . . . .” Nửa câu sau lạicó điểm lo lắng không thôi. Tuy rằng Y Nhi ngay từ đầu rất ngoan, nhưng mà sau đó, sau đó. . . . . . Y Nhi đã cắn người. . . . . . Có phải hay không bởi vì Y Nhi không nghe lời , cho nên không cho Y Nhi gặp phụ thân ?
Nước mắt ở hốc mắt lại tràn. Y Nhi biết không ngoan sẽ không có thể gặp phụ thân, cho nên Y Nhi. . . . . . Không có tái náo loạn nha! Cho dù nghĩ muốn gặp phụ thân đến chết đi được, Y Nhi cũng không dám hỏi, liền tính toán sau này chỉ cần nghe lời, đến lúc đó sẽ cho Y Nhi gặp phụ thân . Bọn họ. . . . . . Nhất định biết phụ thân ở nơi nào, chỉ là bởi vì Y Nhi không ngoan, cho nên không nói cho Y Nhi biết!
“Hảo hảo, biết ngươi thật biết điều, đừng khóc, ân?”Phong Nhã vội vàng hôn lấy những giọt lệ trên mắt Y Ân, giọng dỗ dành, lại trừng mắt nhìn về phía tú bà đang cười một cách xấu hổ.”Đi, đem khế ước bán thân của hắn đến đây.” Biết bọn họ dùng thủ đoạn này để mà khống chế đứa nhỏ, cũng không có cái gì là khó. Chỉ cần xem qua khế ước bán thân chắc cũng tìm ra được manh mối.
Tú bà lui ra, Y Ân cũng ngừng khóc, nhưng vẫn còn thút thít giữ chặt lấy tóc Phong Nhã , đáng thương cầu xin hắn: “Y Nhi. . . . .sẽ nghe lời . . . . Y Nhi. . . . Muốn gặp phụ thân. . . . . .”
“Ngoan, nhất định sẽ cho ngươi gặp.”Phong Nhã hôn lên đôi mắt sủng nước của Y Ân, cam đoan: “Cho dù ngươi không nghĩ, ta cũng muốn tìm được hắn.”Đến lúc đó, Tiểu Đông Tây, hắn đối với ngươi như thế nào, ta sẽ giúp ngươi đòi lại gấp trăm lần như thế ấy.
Đợi nửa ngày, lại uy Y Ân ăn không ít món khác, đến khi Y Ân đánh một cái ngáp muốn ngủ , tú bà mới khoan thai đẩy cửa tiến vào. Phía sau là năm, sáu tiểu nam hài khoảng mười một, mười hai tuổi, bộ dáng thanh tú. Tú bà Kiều Kiều cười cười, đối Phong Nhã làm nhanh nhẹn, nói: “Ôi Nhã công tử, người xem ta thật sự là, vừa rồi đi xuống tra xét mới phát hiện, ta đây còn có không ít các tiểu nam hài vô cùng đáng yêu a! Người xem, nhu thuận nội hướng, hoạt bát thông minh, biết thư đạt lễ, cầm kỳ thi họa, đều là những tiểu quan đã được dạy dỗ một cách xuất sắc! Hơn nữa. . . . . .”
Hạ giọng, cười ám muội: “Hơn nữa. . .Đều chưa tiếp khách bao giờ a. . . . “
Phong Nhã hơi cúi đầu, dùng hồ cừu áo choàng đem Y Ân đang buồn ngủ bao lấy, hỏi: “Khế ước bán thân đâu?”
Tú bà ngẩn ra, sắc mặt rất khó xem, cười gượng gạo nói: “Này. . . . . . Nhã công tử. . . . . . Thật sự là có lỗi. . . . . . Đứa nhỏ này, ngài không thể mang đi!”