Đọc truyện Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ) – Chương 16
Phong Nhã cúi đầu cười rộ lên, đem Y Ân ép chặt trong lòng ngực, hắn cười đến độ cả ngực đều run lên. Y Ân lo sợ nghi hoặc, người này tìm không thấy thức ăn sao vậy còn cười a? Không phải hẳn là nên khóc sao? Hay là bởi vì quá khó khăn mà ngay cả khóc cũng không làm được?
Hai tay quàng lên cổ Phong Nhã đưa hắn kéo xuống, Y Ân hơi rướn người lên đem môi mình dán vào môi hắn, lưỡi vói vào trong miệng hắn. Tuy rằng không có ăn được nhưng trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị ngọt ngào, ít nhiều cũng nên cho hắn nếm thử một chút. Phong Nhã ngơ ngẩn, trong mắt tựa hồ như có lửa, ôm lấy Y Ân, khẽ cắn vào lưỡi hắn, hung hăng hút lấy. Y Ân không thở nổi, nức nở đẩy hắn ra. Phong Nhã thoáng buông ra, chờ cho Y Ân thở một cái, lại cắn vào môi hắn, cái lưỡi luồn qua kẽ răng xông vào trong miệng, không ngừng lùng sục, quấn quýt không thôi.
Thật vất vả hai người mới buông nhau ra, Y Ân thật vất vả thở gấp gáp, nghe được Phong Nhã giọng trêu đùa nói: “Mùi vị không tệ.”
Ngây ngốc tươi cười, Y Ân cắn đầu lưỡi hỏi: “Đúng không? Hảo ngọt, sau này phải lưu cho chính mình ăn a!” Bằng không Y Nhi sẽ rất áy náy, bởi vì chính mình tham ăn để cho người khác đói bụng. A, đầu lưỡi rất mềm, hắn cắn dùng lực rất tốt, nhất định là rất đói bụng .
Phong Nhã mỉm cười, lại cúi xuống cắn môi hắn một cái, rồi ngẩng đầu lên, nói: “Vào đi.”
“Vâng” Thanh ở bên ngoài đang đợi, nghe được mệnh lệnh liền đi vào, thấy tiểu luyến đồng kia vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng ngực chủ thượng, mà chủ thượng trên mặt cư nhiên dẫn theo nụ cười thật thản nhiên, hai người trong lúc đó giống như đồng dạng, nhưng mà cảm giác chung tựa hồ có cái gì đó bất đồng ?
“Thanh!”Thình lình nghe chủ thượng gọi hắn, Thanh rất nhanh lấy lại tinh thần, gặp chủ thượng cư nhiên thật ôn hòa cười hỏi: “Đồ ăn làm xong hết chưa?” Chẳng biết tại sao Thanh liền rùng mình một cái, vội nói: “Vâng, chủ thượng chờ một chút.” Sau đó quay ra gọi bọn thị nữ đem thức ăn vào, sắc mặt cực không tốt. Bất quá chỉ mới liếc mắt nhìn tiểu luyến đồng kia một cái, chủ thượng cư nhiên liền phát hỏa, thoạt nhìn không ổn a!
Bàn ăn được dọn ra, hương vị thức ăn nhẹ nhàng lan toả khắp phòng. Y Ân nhịn không được thật mạnh nuốt nước miếng, kinh hô: “Thơm quá!”
Phong Nhã gấp một miếng thịt đến khóe miệng hắn, Y Ân lại lắc đầu, đưa tay của hắn đẩy ngược lên trên: “Cho ngươi ăn, Y Nhi no rồi.” Y Ân cơ bản chưa từng biết qua “ăn no” là như thế nào, nhưng hắn biết sau khi ăn xong bất cứ thứ gì đều phải nói là đã ăn no, bằng không mẫu thân sẽ không vui.
Phong Nhã nhíu mày, mắng: “Ngươi điên à, chỉ ăn có một cái bánh mà đã kêu ăn no là sao?” Vừa nói vừa ấn miếng thịt trong tay vào miệng của hắn, còn nghe hắn kêu làu bàu trong miệng
Y Ân rụt lui, biết hắn là tức giận, rồi lại không biết hắn vì sao tức giận, chỉ sợ hãi nói: “Y Nhi. . . . . . Thật đã ăn no rồi.” Phụ thân cùng mẫu thân đều không có ở đây, nên không ai nói cho Y Nhi biết có thể ăn nhiều hay ít. Tuy rằng vừa rồi rất đói bụng có nghĩ tới phải ăn nhiều một chút, hiện tại đã được ăn một chút rồi, đầu óc liền tỉnh táo lại. Nhớ tới mẫu thân, làm sao còn dám tái ăn. Thứ này, có thể ngon không thua gì món ăn mà phụ thân đã từng uy Y Nhi a, như vậy cũng là một món ăn ngon, quá nguy hiểm. Huống hồ người này lại đang đói như thế. . . . . .
Y Ân nghĩ như thế nên nhỏ nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Cái kia. . . . . . Không thể ăn nhiều a. . . . . .”Bằng không có thể làm cho người khác chán ghét.
Phong Nhã hừ lạnh, Tiểu Đông Tây này thật là, chỉ là một chút đồ ăn mà đã làm ra bộ dáng cẩn thận như thế, nhìn thật sự chướng mắt. Ôm hắn vào trong ngực, đem áo choàng vứt sang một bên, hung hăng mắng: “Ta thật muốn nhìn một chút, đến tột cùng là loại hỗn đản nào đã dưỡng ngươi ra thành ngu ngốc như thế này. Người đâu!”