Bạn đang đọc Sủng Ngươi Đến Tận Trời – Chương 47
“Đây là chuyện gì xảy ra?” Úy Nhân Nhân cùng các đồng nghiệp chen chúc ở trước bảng thông báo công ty. Trương Thiến nhai kẹo cao su, nheo mắt lại đọc tờ thông báo phát ra từ phòng nhân sự kia.
“Tổng giám đốc Lương Chấn Y chuyển sang đảm nhiệm cố vấn tiêu thụ V.J New York. Tiệc chia tay sẽ tổ chức tại. . . . . .” Trương Thiến xem xong rồi rất là thô tục chửi một tiếng, cùng với nhân viên trực tổng đài cùng nhau than thở.
“Công ty người đẹp trai lại độc thân đã ít thì chớ, tổng giám đốc lại còn đi!”
Cô gái trực tổng đài rất là đau lòng. “Tổng giám đốc không phải là vẫn không đồng ý sao? Như thế nào sau cái nghỉ đông quay về liền chịu đi. Anh ấy không thật là nỡ bỏ được chúng ta sao? Thật vô tình á. . . . . .”
Úy Nhân Nhân nhìn chằm chằm tờ thông báo thấp giọng rủa. “Khốn kiếp, tổng giám đốc uống nhầm thuốc à?”
Phía sau truyền đến một tiếng hít không khí.
Úy Nhân Nhân quay đầu lại. “Hà Phi?” Cô kéo đi Hà Phi vẫn đang trừng trừng nhìn bảng thông báo, cười híp mắt nói: “Ai nha, có mang quà về cho trưởng phòng hay không hả?” Cô hỏi, chọc chọc vào eo nhỏ của Hà Phi. “Cà phê chị nhờ em mua hộ có cầm đến không? Thế nào, chơi vui chứ hả? Hà Phi?!”
Úy Nhân Nhân chọc chọc cô, cô không có cảm giác; nhéo nhéo tay cô, cô không có phản ứng. Cô chẳng qua là nhìn chằm chằm tờ thông báo kia, giống như bị một tia sét đánh trúng đầu, ánh mắt kinh hãi, chân như mọc rễ xuống đất.
Anh ấy? Anh ấy muốn đi New York?! Bởi vì quá mức kinh ngạc, đầu Hà Phi trống rỗng, quả thực như có người đóng đinh cô xuống đất, không chút nhúc nhích ngây ngốc nhìn tờ thông báo kia. Là thật sao? Cô vô cùng kinh hãi, nhìn xem mà mơ mơ hồ hồ, tâm tư rối bời.
“Ê!” Úy Nhân Nhân vẫy vẫy tay trước mặt cô. “Xin nghỉ xong về biến thành ngu ngốc rồi à?”
Cô chỉ ngây ngốc quay mặt lại nhìn Nhân Nhân. “Trưởng. . . . . . Trưởng phòng. . . . . .” Thanh âm cô yếu ớt, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, hỏi: “Công ty chúng ta có phải là có đến hai Lương Chấn Y không? Trùng tên trùng họ?!” Không thể nào, anh ấy không thể nào đi New York, bọn họ vừa mới vui vẻ như vậy từ San Francisco trở lại, anh ấy còn nói có chuyện phải nói cho cô, anh làm cô cảm thấy anh vẫn nợ cô một lời hứa hẹn, anh muốn ở cùng một chỗ với cô. . . . . . Đúng không?
Úy Nhân Nhân trừng mắt nhìn cô một cái, giống như câu cô hỏi có bao nhiêu ngu ngốc. “Oa oa! Hà Phi, em bị thiểu năng đấy à?” Cô chỉ chỉ chữ viết phía trên. “Tổng giám đốc Lương Chấn Y, chẳng lẽ công ty cũng có hai tổng giám đốc chắc?” Cô cười tủm tỉm lấy cùi chỏ thúc thúc Hà Phi. “Ê, là không nỡ nha?” Cô ghé miệng lại gần, kề sát vào lỗ tai Hà Phi lỗ tai thì thầm nói: “Nhất định là vì em đi San Francisco gặp người yêu làm anh ấy chịu phải đả kích quá lớn nên mới có thể đột nhiên quyết định đi New York đi. . . . . .”
Không phải như thế! Bên tai Úy Nhân Nhân thầm thì trách móc, Hà Phi ngơ ngẩn nhìn tờ thông báo, hốc mắt đỏ ửng, lệ hướng đáy lòng rơi, một trận chua xót. Sự thật vừa vặn ngược lại, cô tiếp nhận tình cảm của anh, bọn họ rất vui vẻ ở chung vài cái ban đêm, da thịt thân thiết, giọng nói dịu dàng của anh vẫn còn ở lại dưới đáy lòng cô, vì sao anh lại đột nhiên ra quyết định như vậy?! Cô không hiểu, cô thật sự không hiểu!
Hà Phi vô tâm làm việc, chỉ ngồi xử lí vài dự án đang đợi giải quyết. Vốn là hôm nay bà ngoại trở về, cô muốn mời Lương Chấn Y tới bữa tối, thức ăn cũng đã chuẩn bị đủ. Cô ngày hôm qua đã tạm thời bổ sung lại kĩ thuật nấu mấy món ăn, chuẩn bị hôm nay ra tay khoe tài. Cảm xúc uể oải bao phủ lấy Hà Phi, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác bị lừa gạt, hoang mang không hiểu vì sao.
Lương Chấn Y chẳng qua là vui đùa với cô một chút sao? Nhưng anh ấy rõ ràng không phải là hạng người như thế a! Hà Phi thế nào cũng nghĩ không ra, anh ấy rõ ràng có thể không đi New York, nhưng vì sao anh lại vẫn cứ đi?
“Chết tiệt!” Hà Phi muốn hỏi cho rõ ràng.
Rốt cục ở lúc sắp tan làm, thừa dịp trên hành lang không có người nào, giống như thường ngày, cô lén lút chạy vào phòng làm việc của anh. Cô mở cửa, ghé đầu nhìn vào bên trong.
Lương Chấn Y nghe thấy tiếng động, ngẩng mặt lên nhìn cô. “Hà Phi?” Anh như không có việc gì khép lại văn kiện. Nhìn cô thần sắc có chút lo sợ đi vào, đóng cửa lại.
Hà Phi lưng dựa vào cửa, ánh sáng hoàng hôn rọi vào phòng làm việc, chiếu lên khuôn mặt khôi ngô của anh. Ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt sâu xa khó hiểu, hôm nay anh cảm giác thực xa xôi.
“Ưm. . . . . . Em. . . . . .” Cô muốn hỏi anh tại sao muốn đi New York, lại ngập ngừng không thốt nên lời.
Lương Chấn Y nhìn khuôn mặt của Hà Phi, không khỏi liền nghĩ đến đêm hôm qua Từ Thiếu Khâm quần áo xộc xệch. Đôi mắt đen thẫm thoáng qua một mạt u buồn, nhưng rất nhanh liền bị ánh mắt lạnh nhạt che giấu đi.
“Em nhìn thấy thông báo rồi?” Anh thử không suy nghĩ nữa, trời mới biết anh đã nghĩ đến mau nổi điên.
“Vâng.” Cô muốn xin anh đừng đi, lại ngắc ngứ không nói ra miệng. Tại sao sau khi trở lại Đài Loan anh ấy đột nhiên trở nên xa lạ như vậy, Hà Phi quả thực nghĩ đến San Francisco tất cả bất quá cũng chỉ là một tràng mộng đẹp. Cô gãi gãi tóc, miễn cưỡng nặn ra thanh âm. “Anh lúc nào thì quyết định vậy?”
“Ngày hôm qua, anh đã nói chuyện điện thoại với chủ tịch Phương.”
Hà Phi trong mắt lóe lên một tia tức giận, nắm chặt hai tay lại. Nói cách khác —— anh ta căn bản chưa từng suy nghĩ đến cô?
“Còn có việc sao?” Anh hỏi. Cố ý dùng thanh âm lạnh lùng hờ hững để che giấu của anh thất vọng thương tâm.
Hà Phi nắm đấm càng nắm càng chặt, anh ta coi cô là cái gì? Thái độ lạnh lùng của anh làm bụng cô giống như thiêu như đốt, như một cây đuốc đốt lên đến tận đỉnh. Cô ngẩng phắt đầu, gầm thét: “Anh là đồ khốn kiếp!”
Úy Nhân Nhân gõ cửa đi vào, liền kinh hãi nghe thấy tiếng gầm rống này. Cô cương cứng ở cửa, sắc mặt lúng túng, nghẹn họng trân trối, cô có. . . . . . có nghe lầm hay không, đồ nhi đần độn của cô mắng Lương Chấn Y khốn kiếp?! Còn chưa lấy lại được tinh thần, Hà Phi đã quay đầu xông qua rời đi.
Nhân Nhân nhắm mắt đi vào đóng cửa lại. “Ờ. . . . . . Đây là dự án hôm nay phải ký kết.” Cô nơm nớp lo sợ đặt văn kiện lên bàn Lương Chấn Y, rất sợ bị giận cá chém thớt.
Lương Chấn Y trầm mặc lật xem văn kiện, Úy Nhân Nhân vẫn là không nhịn được cả gan hỏi một câu: “Anh cùng Hà Phi sao vậy?”
Lương Chấn Y ký tên, không có đáp lời, sắc mặt tối tăm.
Nhân Nhân liều chết lại hỏi: “Không phải là rất thích Hà Phi sao, thật chịu đi New York?”
Lương Chấn Y khổ sở cười một tiếng, dừng bút, cho cô một câu rất đáng giá nghiền ngẫm.
“Chính là vì quá thích cô ấy, cho nên. . . . . . anh đi New York.” Anh đã nghĩ rất nhiều, anh phải suy xét cho thật rõ ràng, anh làm một cái quyết định anh tự nhận là tốt nhất. Anh chỉ là cần chút thời gian bình tĩnh lại.
Nhân Nhân nghe mà không hiểu gì cả, Lương Chấn Y ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi nhíu mày. “Còn không hiểu?”
Cô rất bất đắc dĩ nhún nhún vai. “Có lúc thật không hiểu anh là đang suy nghĩ cái gì. Anh làm chuyện gì để cho cô ấy nổi giận vậy?”
“. . . . . .” Lương Chấn Y cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt bàn màu nâu tối, khổ sở nói: “Anh làm cái gì?” Chuyện anh vẫn muốn làm chỉ có sủng ái cô, nhưng là tình yêu thật quá cực khổ. Hà Phi có hiểu hay không – đàn ông cũng có thời điểm không biết phải làm sao? Có mấy lời căn bản hỏi không ra miệng được.