Sủng Ngươi Đến Tận Trời

Chương 4


Bạn đang đọc Sủng Ngươi Đến Tận Trời – Chương 4

Hôm nay V. J. từ sớm tổ trưởng các ngành đã đến đông đủ, chờ thành viên mới vào tự giới thiệu mình.
Tám giờ 45′.
Uông, nhân viên mới này ghê gớm thật, chỉ là phụ tá nho nhỏ, nhưng lại để ọi người chờ?
Có người bắt đầu bàn luận xôn xao, Lương Chấn Y tuyên bố bắt đầu báo cáo sáng sớm, thư ký Trần Dĩnh ghi lại lịch trình hàng ngày, cũng báo cáo tiến độ các dự án.
Lương Chấn Y lật xem tin vắn, vẻ mặt chuyên chú, lắng nghe ngành chủ quản báo cáo công việc tiến độ.
Chín giờ, vị trí của nhân viên mới vẫn trống không.
Lương Chấn Y đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn không ra tâm tình. Anh lạnh lùng tuyên bố:
– Hội nghị đến dừng tại đây! Thư ký Trần ——
Anh dặn dò.
– Báo cho Ôn tiểu thư không cần tới.
Bỗng nhiên một tiếng nói vọng tới ——
– Tôi tới ——
Hà Phi vọt vào phòng hội nghị, thiếu chút nữa đụng vào thư ký Trần. Mọi người ghé mắt, nhưng thấy thành viên mới này áo sống ô bẩn, đầu tóc tán loạn, khom người thở nặng, bộ dáng hết sức chật vật.
– Tôi… Tôi tới , thật xin lỗi…
Hà Phi cuối cùng vẫn quyết định tới một chuyến, đánh cuộc vận khí, đáng tiếc vận sai, Lương Chấn Y chỉ liếc nhìn cô một cái, cũng không có để ý.
Anh đối với cấp dưới nói rõ:

– Tan họp.
Đứng dậy cất bước đi.
– Đợi một chút… Đợi… Chờ đã!
Hà Phi thấy tình thế cấp bách nên đưa tay cản anh lại, tay nhỏ bé với lên tay của anh.
Lương Chấn Y không lưu bước, vẻ mặt anh cao thâm khó lường, lãnh dò xét ánh mắt bối rối của Hà Phi.
Thư ký Trần vội vàng tiến lên gần Hà Phi nói:
– Ôn tiểu thư, tổng giám đốc mới vừa rồi chỉ thị, cô không cần đến nữa.
Hà Phi giật mình, lăng lăng nhìn lại Lương Chấn Y, mà cái kia một đôi ánh mắt sâu không thấy đáy cũng đang đánh giá cô.
Hà Phi thấp giọng nói:
– Thật xin lỗi… Tổng giám đốc, tôi gặp tai nạn xe cộ, tôi bảo đảm lần sau nhất định đúng giờ.
Cô một hơi nói xong, nhưng khổ sở phát hiện bộ dạng bộ thờ ơ của anh; mà ánh mắt anh nhìn cô sắc bén khiến cô dựng tóc gáy.
Lương Chấn Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, cặp mắt kia như sao ban đêm dường như sắp rơi lệ, cánh tay nhỏ bé mơ hồ đang run rẩy, dĩ nhiên cũng chú ý tới trên mắt cá chân của cô sưng đỏ dị thường.
Nhưng anh chỉ lạnh lùng gạt ra tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh; mặc dù tiếng nói kia trầm thấp ôn nhu có lực cỡ nào, song vẫn có sức đả thương người.
– Cô cho rằng cô là ai?
Thanh âm hắn lạnh như băng làm mặt Hà Phi trong nháy mắt trắng bệch.
– Truyền thông quan trọng nhất là tốc độ, không phép bỏ lỡ thời gian, không có cơ hội lần thứ hai, công ty của chúng tôi không cần cô.
Thanh âm của anh lạnh lùng mà chân thật đáng tin, ngữ khí ngoan cố ai cũng nhìn ra, anh hiển nhiên sẽ không thay đổi quyết định.
Phòng hội nghị một lúc yên tĩnh, mọi người trầm mặc, chỉ nghe lời nói lạnh như băng của Lương Chấn Y quanh quẩn không trung, lỗ tai Hà Phi đau nhói, cũng làm tổn thương tự ái của cô.
Thư ký Trần đối với Hà Phi khuyên nhủ:
– Cô đi đi!
Lúc Lương Chấn Y sắp bước ra cửa, Hà Phi lần nữa lên tiếng cản anh.
– Chậm đã!
Lần thứ hai, bàn tay bé nhỏ kia níu lấy cánh tay anh, còn cố chấp dùng sức níu chặt.
Lương Chấn Y không khỏi ghé mắt, một đôi mày rậm vén lên, đảo tầm mắt trừng trừng nhìn cô.
– Buông tay!
Anh nói đơn giản có lực.
Dù sao công việc cô đã định rồi, Hà Phi ngang mặt nghênh tầm mắt nhìn ánh mắt lạnh như băng của anh, trợn mâu giơ cao lá gan để nói với anh.

– Quảng cáo… Quảng cáo chính là… Chính là bất luận thật xấu, đem thương phẩm thành công đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài!
Dùng lời nói anh từng nói để phản kích anh.
– Anh là quản lý, không thể cứ như vậy bởi vì một sự việc ngoài ý muốn mà loại bỏ tôi, chỉ sợ đến khi tôi công thành danh toại, anh hối hận không kịp.
Cô dũng cảm nói xong, nhưng Lương Chấn Y chú ý tới hai chân cô bất chấp cứ run lên.
Mọi người lần này nghe lời nói huênh hoang vô căn cứ của nàng, không khỏi cười trộm.
Lương Chấn Y nghe xong, cũng không đáp lại, một đôi ánh mắt màu đen bên dưới lông mày nồng đậm ngưng mắt chuyên chú nhìn cô.
Đợi không được anh nói chuyện, Hà Phi nghe tiếng cười người bên cạnh sắc mặt càng đỏ; song không chịu thua một đôi mắt to vẫn thẳng nhìn anh, vẻ mặt vô cùng thật tình. Tay nhỏ bé nắm chặt, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi, vẫn tiếp tục kiên trì cố gắng thuyết phục anh.
– Vâng, là tôi đã trễ, nhưng là… Nhưng là người luôn luôn có lúc thất hẹn, tựa như động đất, ai có thể ngờ tới bao lâu phát sinh? Anh coi như mới vừa phát sinh một cuộc động đất, tôi đã muộn thời gian, nhưng là tôi thật lòng thành ý nghĩ đến quý công ty. Anh nhìn tôi một thân chật vật, còn không biết xấu hổ xông tới, cũng biết tôi có nhiều thành ý. Hôm nay anh cho tôi một cơ hội, có thể cũng là ình một cơ hội. Nhân tài khó được, anh kiên trì nguyên tắc chỉ sợ tổn thất thảm trọng, tương lai tôi có lẽ là đại sư quảng cáo, ai biết được?
Giọng nói cô kích động làm lông mày anh nhướng lên.
Đại sư? Tiếng cười càng lớn, đại sư quảng cáo? Không nghĩ cô sẽ nói ra những lời này, thư ký Trần không nhịn được, dùng tập tin che mặt cười nhẹ. Ôn Hà Phi này thoạt nhìn tương đối giống như công chúa gặp rủi ro sao?
Tất cả mọi người chê cười Hà Phi, chỉ có Lương Chấn Y không nói cũng không cười, chỉ chằm chằm nhìn cô, sắc mặt của anh hết sức tối tăm khó coi, dường như thấy ánh mắt lạnh ấy làm thần kinh cô tê dại.
Còn không được sao? Hà Phi mặc kệ , cắn cắn cánh môi, đứng lên còn nói:
– Dù sao anh cũng không có tổn thất, nhiều lắm là đem tiền lương tôi khấu trừ, dùng thử tôi một tháng, nếu như bản lĩnh của tôi thật kém như vậy, cứ việc cách chức tôi, nhưng ít ra hãy cho tôi một cơ hội chứng minh khả năng, anh có cái gì không vừa lòng——
– Cô lập tức câm miệng ——
Rốt cục mở miệng, tiếng nói thuần hậu như rượu, thùy mâu chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phì hồng, khiêu mi nói.
– Tôi sẽ cho cô một cơ hội.
Hà Phi giật mình sững sờ, lập tức câm miệng. Thành công sao?! Bỗng dưng ánh mắt đột nhiên phát sáng, lại nhìn vẻ mặt cao thâm khó lường của anh, phỏng đoán ý tứ anh.
Lương Chấn Y sâu sắc nhìn cô một cái, nhưng ngay sau đó cất bước rời đi. Kia cái nhìn chăm chú ngắn ngủi, ánh mắt ấm áp, Hà Phi nháy mắt mấy cái cho là nhìn lầm, chốc lát lưu chuyển mâu quang phảng phất còn mang theo ý cười, cười?
(TN: anh này đang chơi trò đoán chữ qua cái nhìn đây mà, soái ca sắp ra tay…:-)))))

– Đi thôi, “Đại sư” !”
Thư ký Trần lãnh đạm cắt đứt sự sững sờ của Hà Phi.
– Tôi đưa cô đi lam quen với khung cảnh nơi này.
Khó được gặp người như vậy không biết xấu hổ lại không sợ chết tuyệt thế.
Hà Phi nhìn lại thư ký Trần, hai chân như nhũn ra, suy yếu về phía cô xác định.
– Anh ta… Ý tứ của anh ta phải.. Lưu lại tôi sao?
Là như thế phải không?
– Đại sư, cô không nhìn ra là anh ấy tha thứ cô sao?
Trần Dĩnh trêu chọc cô, mọi người rốt cục không nhịn được cười to.
Hà Phi lơ đễnh, vui mừng hô ra tiếng. Hô, nguy hiểm thật!
Bên ngoài, Lương Chấn Y dừng chân , nghe bên trong xôn xao, còn có tiếng cười bọn thuộc hạ.
– Thật là ngu ngốc.
Khóe miệng hắn hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Tiểu yêu này đến tột cùng là can đảm quá mức hoặc là trời sanh không biết sợ là gì? Bất luận như thế nào, tiểu nữ tử gan dạ sáng suốt hơn người này, hiện tại làm cho anh triệt để thay đổi cách nhìn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.