Bạn đang đọc Sủng Ngươi Đến Tận Trời – Chương 2
Ngoài phòng hội nghị,
Thang máy rốt cục đi lên, cửa vừa mở ra, Ôn Hà Phi lập tức lách mình đi vào, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
– Ôn tiểu thư!
Lúc này có người đưa tay nhấn nút dừng, chính là vị thư ký cao gầy xinh đẹp kia.
Hà Phi thất thần, lui vào trong góc, trừng mắt nhìn thư ký. Chuyện gì? Sự việc đã bại lộ rồi sao? Anh ta, anh ta, anh ta… anh ta hại cô sao? Cô chột dạ sợ hãi. Cô là nói láo không sai, nhưng là đã rất thức thời bỏ chạy a? Không có phạm pháp a?!
Thư ký Trần Dĩnh lạnh nhạt, nhắc nhở người quái gở trước mắt.
– Ôn tiểu thư đồ của cô còn chưa có cầm về.
Thiệt là, làm gì phải khẩn trương như vậy? Cô đem sổ ghi chép tác phẩm đã ướt đẫm đưa trả lại cho Ôn Hà Phi.
Cô vẻ mặt ác tâm lấy khăn ướt lau tay như vậy. Bộ dáng kia làm Hà Phi muốn đập chết, vội vàng đoạt lấy, gương mặt của cô nóng rực. Ô ô… Sư phụ không đi thì mình chết trước, muốn về nhà khóc chết đi. Cũng là tên đàn ông xấu xa kia hãm hại cô, đáng giận a…
– Cám ơn, gặp lại sau!
Hà Phi vội vã đưa tay muốn đóng cửa lại. Thật là mất thể diện !
– Đợi một chút ——
Cô thư ký lần nữa lên tiếng ngăn cản.
Còn có việc gì sao?
Hà Phi ngạc nhiên, nhìn lại nàng, u mê một giây, ánh mắt đột nhiên phát sáng.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… bậm môi không nói, vui mừng nhướng mày. Thanh âm phấn khởi! Bật thốt lên:
– Tôi trúng tuyển rồi?!
– …
Trần bí thư không nói, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng liếc Hà Phi. Không khí một mảnh yên lặng, một giọt mồ hôi lạnh lúng túng rơi trên gương mặt Hà Phi.
Hà Phi nhìn thấy trong ánh mắt bí mật của Trần bí thư mang theo vẻ giễu cợt, phảng phất không thể tin được nàng lại hỏi vấn đề vô cùng không biết trời cao đất rộng.
Sắc mặt cô đỏ hơn, co bả vai lên, chỉ hận chính mình như vậy quá tự tin.
– Ha hả a… Tôi cũng nghĩ không có chuyện như thế, xem như tôi không có hỏi, thật ra là tôi nói giỡn, ha hả…
Trần bí thư ngẩng cằm lên, bễ nghễ nhìn lại Hà Phi, chậm rãi mở miệng, thanh âm kia giống như mùa đông gió rét, lạnh buốt từng cái đánh cô.
– Ôn tiểu thư, chỉ sợ cô không đủ năng lực thăng tiến trong lĩnh vực thiết kế quảng cáo.
Cô nói thật sự vô cùng trực tiếp, trực tiếp đến mức không sợ sẽ chạm đến lòng tự ái của Hà Phi.
– Vâng đúng vậy…
Hà Phi khốn quẫn, ôm chặt sổ ghi chép tác phẩm. Này… Cũng không cần nhục nhã cô như vậy chứ? Hà Phi khí vô cùng, thẹn quá thành giận, bỗng nhiên ưỡn ngực cậy mạnh reo lên:
– Vậy cô nói mau có chuyện gì, tôi còn phải đi, tôi rất bận rộn, còn có rất nhiều công ty chờ muốn phỏng vấn tôi, tôi đang rất vội…
– Bất quá ——
Thư ký Trần Dĩnh vừa khiêu mi, liếc cô trêu chọc mái tóc dài, vẫn còn ngạo mạn nói:
– Công ty của chúng tôi còn thiếu phụ tá, cô có hứng thú không?
Nói nhảm, thiên tài không có hứng thú! Có thể lẫn vào V. J. Chính là thần phật phù hộ. Hà Phi lập tức vứt bỏ tự ái, lớn tiếng trả lời:
– Có, đương nhiên là có!
Hừ, phụ tá thì phụ tá, bằng tài năng của cô còn sợ không lên được vị trí thiết kế sao?
Trần Dĩnh móc bút ra, mở ra ghi giấy hẹn.
– Thứ hai tám giờ rưỡi, đúng giờ trình diện.