Bạn đang đọc Sủng Ngươi Đến Tận Trời – Chương 18
Anh đứng ở trước mặt cô. “Em không sao chứ?”
“Không. . . . . . Không có việc gì!” Chính là xấu hổ muốn chết mà thôi.
“Sắp đến lúc trao giải cho em rồi.” Anh nhíu mày nói.
Cô mồ hôi lạnh ứa ra. “Ha ha. . . . . . Ức. . . . . . Em. . . . . . Em biết.” Lập tức chết có vẻ cũng không tồi.
“Đi thôi. . . . . .” Lương Chấn Y xoay người bước về hướng hội trường, cô không đi theo. Anh dừng bước, quay đầu, xem sắc mặt cô trắng bệch vẫn cương cứng ở trước tường, giống như coi mình là bức họa trên tường. Anh nhíu mày, trầm giọng nói: “Đi thôi a?”
“Anh đi trước đi.” Cô khéo léo nở nụ cười, rất lễ phép, đáng tiếc trên trán lấm tấm mồ hôi lộ ra sợ hãi.
Lương Chấn Y xoay người bình tĩnh quan sát, ánh mắt sắc bén khiến lông tơ cô dựng đứng, anh kiên nhẫn nói: “Anh phải mang em lên sân khấu, cùng đi đi!”
Hà Phi thất kinh, thở dốc vì kinh ngạc. Cô có thể tưởng tượng hậu quả bọn họ cùng đi với nhau. Có Lương Chấn Y đi cùng, cô hấp dẫn đến cỡ nào sự chú ý; mà cô hiện tại sợ nhất đúng là dẫn nhân chú mục. Cô khóe mắt giật giật, thanh âm run run.
“Không. . . . . . Không khách khí, anh cứ đi trước đi. Đi thong thả, không tiễn, cứ như vậy, được rồi, tạm biệt. . . . . .” Nói năng lộn xộn.
Lương Chấn Y nghe xong, ngẩng đầu thở dài, quay trở lại trước mặt cô, quan sát cái đầu nhỏ xinh Ôn Hà Phi, ánh mắt sắc bén làm cô sợ hãi.
Anh gằn từng tiếng chém đinh chặt sắt nói: “Được rồi. Giờ, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?” Anh trực tiếp hỏi.
“. . . . . .” Hà Phi chỉ lấy một đôi mắt to kinh hoàng trừng anh.
Anh mắt lạnh nhìn cô, chân mày đen từ từ nhíu lại. “Em không chịu nói?” Giọng nói trầm sâu tràn đầy uy nghiêm, dường như có sức mạnh khuất phục lòng người.
“Anh. . . . . . cũng không thể đi trước sao?” Mất mặt muốn chết! Cô thỉnh cầu, ngữ khí yếu ớt, vẻ mặt ủ rũ.
Lương Chấn Y nghiêm mặt. “Muốn anh vác em vào hội trường sao?” Anh chỉ là nói đùa, đã thấy sắc mặt cô xanh trắng, dường như muốn té xỉu. Lồng ngực anh bỗng dưng căng chặt, một trận đau lòng. Anh khom người nhìn thẳng vào mắt cô. Anh hoài nghi cô muốn khóc, cô mím chặt miệng, dáng vẻ phi thường bối rối. Vì thế anh mềm giọng, trấn an cô: “Em sợ cái gì? Nói cho anh biết, anh giúp em nghĩ cách, a?” Thượng Đế chứng giám, anh thật lâu không có dịu dàng như vậy nói chuyện với người khác.
Hà Phi nhìn anh vẻ mặt cố chấp, lại lồng cùng với giọng nói dịu dàng, cô không có lựa chọn nào khác ngoài cách chỉ có thể xin anh giúp đỡ.
Hà Phi nhỏ giọng nói: “Vậy. . . . . . Anh ghé tai lại đây. . . . . .” Lương Chấn Y không chút do dự đưa lỗ tai đi qua, Hà Phi giọng lí nhí thực xấu hổ nói.
“. . . . . . Bởi vì thế này. . . . . . Cho nên. . . . . . Em hiện tại không thể đi ra. . . . . .” Nếu anh dám cười, cô sẽ không chút do dự đá anh, cho dù anh là tổng giám đốc, cô cũng sẽ đem anh đá đến Urugoay đi.
Nhưng là Lương Chấn Y không cười, thậm chí không có biểu tình gì tỏ vẻ kinh hãi. Anh đứng thẳng người dậy, sau đó nhìn cô vẻ mặt khốn quẫn, còn có chiếc quần màu trắng, lập tức sáng tỏ.
Trách không được cô bối rối như vậy.
Anh nhìn cô ngượng nghịu bộ dáng, mắt cô hồng hồng , đại khái là lo đến độ phát khóc đi. Lương Chấn Y bỗng nhiên cảm thấy cô vừa đáng yêu lại đáng thương, cô bộ dáng yếu đuối bất lực như vậy, bất luận thế nào cũng làm một người đàn ông mềm lòng.
Ôn Hà Phi im lặng, thấy anh không nói một câu nào, tốt lắm, không có phản ứng gì so với chê cười cô là tốt hơn. Sau đó thấy anh không chút do dự cởi áo vét, làm cô mở to mắt, vai co rúm lại, ngây ngẩn cả người, anh. . . . . . anh đang làm gì?
Lương Chấn Y quì xuống một gối, đem áo vét giá trị xa xỉ kia buộc lên bên hông cô, động tác của anh kiên định, dịu dàng. Hông của cô rất nhỏ, anh đành phải dùng sức thắt, chắc canh áo vét kia tuyệt đối an toàn che lại nửa người dưới của cô.
Hà Phi bất an nói: “Tổng giám đốc. . . . . . Áo vét này rất đắt tiền, kỳ thật không cần. . . . . . Em kỳ thật có thể. . . . . .” Khi bàn tay to của anh chụp lên thắt lưng cô, một trận cảm giác điện giật lại làm cho yết hầu cô thít chặt, lời nói đều nghẹn lại. Cô cúi xuống trừng mắt nhìn bàn tay kia, cảm giác thật ấm áp. Xem tay anh sờ vào lưng cô khiến cô một trận run rẩy. Nhất thời phân không ra cô bây giờ là thấy xấu hổ nhiều hơn, hay là hưng phấn nhiều hơn. Hưng phấn?! Muốn chết, lại nghĩ tới lời nói của Úy Nhân Nhân, một trận đầu choáng mắt hoa, đợi chút, Hà Phi sửng sốt, mắt trợn trừng? Đầu choáng mắt hoa?! Thật đáng chết!
Đây là cái tình huống gì a? Hà Phi dở khóc dở cười lòng đầy hỗn loạn. Triệu chứng đáng ra nên phát sinh với bạn trai, nhưng lại đều hiện ra ở trên người Lương Chấn Y, cô. . . . . . thật muốn khóc nha?!
Lương Chấn Y cầm bàn tay lạnh như băng của cô. “Lại đây.” Kéo cô đến một bên sô pha ngồi xuống. Sau đó dặn dò cô vốn còn đang tinh thần mê loạn. “Em ở đây chờ anh.” Lập tức xoay người rời đi.
Hà Phi nhìn phương hướng anh rời đi, áo sơmi màu lam dán trên lưng anh, khắc họa ra từng đường cong cơ bắp kiện mỹ. Dưới ánh đèn hành lang màu vàng chói mắt, trên thảm màu xanh táo, anh vì đi lại mà chấn động đến đường cong cơ bắp trên lưng, đôi chân to lớn cùng bờ vai vì động tác của anh mà nhấp nhô, làn da màu đồng cổ, mông rắn chắc, đôi chân dài bộ pháp gọn gàng. Hà Phi nhìn xem nheo lại hai mắt, nhịn không được lại suy nghĩ miên man, ý loạn tình mê. Cô đoán, anh nhất định thường thường hoạt động thể thao, mới có thể giữ được dáng người hoàn mỹ như thế. Quả thực, anh luôn luôn là một người rất qui củ. Cô dám đánh cuộc, anh chính là loại nam nhân sẽ lên phòng tập thể thao rèn luyện thân thể, thậm chí, cô còn nghi ngờ anh không có hứng thú với đồ ăn không tốt cho sức khỏe.
Cô lại ngồi tưởng tượng anh sẽ có một thân hình cường kiện đầy cơ bắp giống như ngôi sao võ thuật vậy, bóng loáng rắn chắc, cường tráng cân xứng, anh rắn chắc cơ bắp chấn động, làm cho cô liên tưởng đến một con báo.
Ôi trời, Hà Phi nhức đầu tay che trán, cô lại nghĩ loạn, hơn nữa càng nghĩ càng quá đáng.
Được rồi, cô thừa nhận chính mình có mơ tưởng kì quái đối với anh.
Đều là do anh bình thường đều lãnh khốc qui củ như vậy, cố tình đúng lúc cô chật vật xấu hổ, lại dịu dàng ôn nhu ra ngoài ý muốn của cô. Cô rất tin mình là có một chút mê hoặc, nhưng là, cô hoài nghi có người phụ nữ nào có thể kháng cự lại Lương Chấn Y dịu dàng, huống chi anh lại là cái đại soái ca nhiều tiền sự nghiệp thành công.
Đúng đúng đúng, Hà Phi vỗ đầu một cái. Cái này không có quan hệ gì với tình yêu, tất cả đều do lòng hư vinh của cô làm hại! Hà Phi thở phào, lại một lần nữa vừa lòng bản thân tìm được giải thích hợp lí. Không có quan hệ gì với tình yêu, thuần túy là nhất thời hư vinh mơ mộng. Cô với bản thân mình có tin tưởng, cô tuyệt không cho phép chính mình một chân đạp hai thuyền như vậy. Cô bắt đầu ra sức nghĩ đến ưu điểm của Từ Thiếu Khâm, dập sạch đốm lửa nhỏ vốn đủ để dấy lên một đoàn hỏa trong lồng ngực.