Bạn đang đọc Sủng Ngươi Đến Tận Trời – Chương 15
Từ Thiếu Khâm nhíu mày, đè nén tức giận, thật cẩn thận trấn an cô. “Em đừng tùy hứng có được không?” Hắn khó được ăn nói khép nép, trên đời này chỉ có Hà Phi làm hắn không có biện pháp, hắn nói được giống như hắn thực chịu ấm ức.
“Là anh tùy hứng thì có.” Hà Phi hổn hển, nổi giận nói. “Bà ngoại là người quan trọng nhất với em!”
“Em sao lại khó nói như thế hả!” Hắn rống lên, rống so với cô còn lớn tiếng hơn.
Bọn họ trừng trừng nhìn nhau, trong mắt của hắn là cuồn cuộn lửa giận, đôi mắt cô lại kết dày đặc băng sương. Bọn họ nói chuyện chưa từng thông ngôn quá. Hà Phi đẩy ra đồ ăn, không nói gì. Căn bản là vô dụng!
Từ Thiếu Khâm thấy mặt cô cứng ngắc không nói gì, phẫn nộ nói: “Em không nói lời nào là có ý gì?”
Hắn là tưởng nghe thứ hắn muốn nghe đi?! Hà Phi quay mặt đi, tức giận đến mức dạ dày co rút lại. Cặp đôi bàn bên cạnh thân mật thủ thỉ, cô cùng Thiếu Khâm cũng đã từng như vậy, cực kì ăn ý. Đó là một đoạn thời gian thanh xuân tuổi trẻ thực tốt đẹp, nhưng dần dần, ý nghĩ của hắn sao lại cách cô càng ngày càng xa? Càng cùng nhau lâu của hắn ích kỉ cùng tự đại lại càng lộđần ra. Dịu dàng săn sóc trước kia, che chở lấy lòng trước kia đều đi đâu rồi vậy? Vì sao lại càng ngày càng cảm thấy hắn thật xa lạ? Hà Phi thần sắc ảm đạm, bỗng nhiên có chút hoảng hốt đứng lên. Có lẽ, cô căn bản là chưa từng chân chính hiểu rõ Từ Thiếu Khâm. Nhận tri này làm cô có chút sợ hãi, hay bọn họ vốn là không thích hợp?
Thái độ lạnh nhạt của cô hoàn toàn chọc giận Từ Thiếu Khâm, hắn vươn tay mãnh liệt lay cô một chút. “Có cái gì khó chịu thì nói a! Em hiếm lắm mới cùng anh ra ngoài ăn cơm, lại còn xịu mặt cái gì?!” Kéo kéo cái gì a?
Buồn cười, vẫn xen mồm không nghe chẳng phải là hắn sao! Giờ câm miệng cũng không được sao?
Hà Phi bỗng nhiên đứng dậy, mặt cứng ngắc bỏ xuống một câu: “Em không ầm ỹ với anh, em đi về.” Quay đầu bước đi.
Từ Thiếu Khâm rủa một tiếng, thanh toán tiền đuổi theo ra, chết tiệt, đã quên Hà Phi vốn là ăn mềm không ăn cứng, hung dữ với cô, cô thường thường lại càng dữ, cuối cùng cũng vẫn là hắn bị thiệt.
Hắn đuổi theo Hà Phi, ngăn lại cô, cô giãy dụa vùng thoát khỏi tay hắn, hắn hét lên với cô.
“Vậy em muốn như thế nào? Thật để anh một mình xuất ngoại?” Hắn thương tâm kêu lớn. “Em bất kể anh khổ sở sao?” Hà Phi ngẩn ra, hắn vẻ mặt bị thương làm cô áy náy. Thiếu Khâm thấp giọng hỏi cô: “Em thực bỏ được anh? Em không yêu anh sao?”
Đèn đường thê lương chiếu lên hai người, người đi đường hấp tấp vội vàng, ráng chiều đỏ đẹp đến não lòng.
“Thực xin lỗi. . . . . .” Cho dù không đành lòng, Hà Phi vẫn kiên trì. “Em không thể xuất ngoại với anh.” Cô biểu tình ảm đạm, thực bất đắc dĩ. “Em không bỏ xuống được hết thảy như vậy. Huống hồ, anh quyết định đột ngột như vậy, em chưa có chuẩn bị tâm lý.” Căn bản hắn còn chưa từng cùng cô thương lượng.
Hắn đã ôn tồn như vậy, cô vẫn là quyết giữ ý mình. Từ Thiếu Khâm chịu đựng lửa giận, thật sự rất bi ai a, bộ dạng hắn cao to tuấn tú, trong nhà lại có tiền, phụ nữ theo đuổi hắn, ai cũng yêu hắn yêu muốn chết, hắn chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là không biết có bao nhiêu cô gái cam nguyện cùng hắn xuất ngoại; nhưng là cố tình! Cố tình Hà Phi không cắn hắn câu. Với Từ Thiếu Khâm mà nói, Hà Phi đại biểu cho khát vọng cảm giác mới mẻ của lãng tử, không tới tay vĩnh viễn là tốt nhất, cá không mắc câu vĩnh viễn là con lớn nhất. Cho nên lúc này đây, hắn vẫn là nhẫn!
Đúng vậy, hắn nhẫn. Hắn chịu đựng nhắm mắt lại, thực kiềm chế tức giận đến nội thương. Dám cô là đặc biệt đến để khắc hắn lắm. Hắn buông tay, cào tóc gật gật đầu.
“Được, được rồi.” Hắn cắn chặt môi mỏng, nhắm mắt lại trầm mặc một giây, đè nén lửa giận bốc lên, lại mở mắt nhìn lại Hà Phi. “Anh thông cảm với em, chúng ta không cần cãi nhau.”
Hà Phi kinh ngạc, nhìn hắn. Anh vừa mới phẫn nộ như vậy, cô tưởng hắn sẽ nói muốn chia tay. Có chết cũng không nghĩ ra hắn nhưng lại đột nhiên ôn nhu thâm tình nói với cô: “Anh yêu em. Trời biết trên đời này không còn người nào nữa giống anh như vậy chiều theo em.” Là thật, hắn nói vô cùng thật lòng. Chỉ có Hà Phi hồn nhiên chân thành mới làm hắn đặc biệt quan tâm muốn kết hôn làm vợ. Trời biết đến thế kỷ này còn có người con gái nào giống Hà Phi xinh đẹp như vậy lại bảo thủ rụt rè, đã hai mươi mấy tuổi rồi vẫn còn là xử nữ.
Hà Phi nếu biết chân chính ý nghĩ trong đầu Từ Thiếu Khâm chỉ sợ sẽ té xỉu, lập tức cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn; nhưng là giờ phút này từ đôi mắt đơn thuần của cô xem ra, Từ Thiếu Khâm nhượng bộ làm cô thực cảm động, làm ột người đàn ông như vậy nhân nhượng cô, thật sự thực tàn nhẫn.
“Ai. . . . . .” Cô nhẹ giọng nói. “Anh. . . . . . Anh không cần như vậy. . . . . . Nếu anh muốn chia tay, em cũng sẽ không. . . . . .”
“Không! Anh không cần chia tay, em biết anh yêu em như vậy. . . . . .” Hắn thống khổ nói. Cô càng không cần, anh càng không cam lòng buông tay. Thiếu Khâm tóm chặt lấy cánh tay cô, ánh mắt nghiêm túc, thanh âm khàn khàn khẩn cầu: “Hà Phi, anh cuối tháng ra nước ngoài rồi, đêm cuối cùng ở Đài Loan anh muốn ở cùng em.”
Hà Phi choáng váng, khi hiểu ý mặt đỏ bừng. Cùng Thiếu Khâm yêu nhau nhiều năm như vậy, cô vẫn kiên trì không kết hôn không lên giường. Cô giữ gìn tấm thân xử nữ, một phần cũng vì mẹ lúc trước chính là sống rất bừa bãi, chưa chồng đã sinh con, sinh xong lại không phụ trách vứt cô cho bà ngoại, rất nhanh lại cùng tân hoan khác chạy. Hà Phi thống hận mẹ ích kỷ, vì thế liền rất nghiêm khắc với chính mình.
Nhưng là, giờ phút này nhìn vẻ mặt chờ mong của bạn trai, hắn vì cô mà nhượng bộ, cô nếu lại kiên trì giống như thực quá tàn nhẫn.
Thiếu Khâm thúc giục. “Phi à? Em bằng lòng đi. Anh nhất định sẽ cưới em, em còn do dự cái gì? Chẳng lẽ em không yêu anh sao? Anh đã muốn đợi năm năm, năm năm a, vẫn không thể chứng minh lòng anh đối với em sao? Em vẫn không thể tin anh sao?” Năm năm này hắn gạt Hà Phi cùng cô gái khác lên giường, phát tiết dục vọng bị kiềm chế, trong suy nghĩ của hắn, cái kia cùng tình cảm không quan hệ, anh với Hà Phi thật sự là đủ tốt!
Hà Phi nhìn đến, muốn cự tuyệt lại không đành lòng, cô thở dài. “Ai. . . . . . Được. . . . . . Được rồi!” Cô đáp ứng thật sự miễn cưỡng, Từ Thiếu Khâm lập tức mừng rỡ ôm chặt bạn gái.
“Em thật tốt! Anh ra nước ngoài nhất định sẽ không thay lòng. Em yên tâm, sau khi anh trở về chúng ta liền kết hôn, anh yêu em. . . . . .”
Hà Phi bị bạn trai ôm thật chặt, sau vai anh người đi vội vội vàng vàng, dưới đường nhuộm đỏ đan xen tiếng bước chân. Cô sắp đem đêm đầu tiên trân quý nhất của đời con gái hiến cho bạn trai, Hà Phi lồng ngực căng cứng, thần sắc mờ mịt.
Kỳ quái, cô không có một chút cảm giác hưng phấn; Thiếu Khâm ôm chặt quá, cô chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông.
Kỳ thật, lời vừa mới ra khỏi miệng, cô liền hối hận.