Sủng Ngươi Đến Tận Trời

Chương 13


Bạn đang đọc Sủng Ngươi Đến Tận Trời – Chương 13

Úy Nhân Nhân mặt đỏ lên, khua tay giải thích. “Không. . . . . .”
“Đúng vậy a!” Hà Phi hưng phấn nói. “Nhà hàng mời khách, trưởng phòng cùng em dứt khoát mỗi món đều gọi cho bõ công.” Hà Phi quan tâm Nhân Nhân. “Trưởng phòng mau ăn a? Đây! Bloody Mary của chị.”
Mất mặt, mất mặt muốn chết, cái tên ngu ngốc này! Nhân Nhân mặt phi đỏ, nghe Cảnh Chi Giới ngạc nhiên nói: “Nhìn không ra sức ăn em lớn như vậy?”
“Không phải ——” Nhân Nhân đem đồ ăn thơm ngào ngạt đẩy ra, đem con dao nhỏ để lại vào đĩa, dùng âm thanh mềm mại lại ngọt ngào chậm rãi nói: “Kỳ thật, em một chút cũng không đói bụng. . . . . .” Lại làm ra vẻ nói: “Ai, em kỳ thật ăn không vô a. . . . . .” Đột nhiên nắm chặt cái dĩa, yếu ớt nghe Hà Phi kinh hô ——
“Không đói bụng?” Hà Phi hấp một ngụm sâm panh. “Chị không phải cả ngày chưa ăn sao? Đây, gà quê chiên bơ, thịt dê hun khói, hai phần kem siêu cấp chị gọi đều đến đây, mau mau ăn! Tranh thủ lúc còn nóng a!”
Mồ hôi lạnh rơi xuống hai má Nhân Nhân, ai tới cho cô mượn cô bả đao chém chết tên ngu ngốc này aaaaa! Nhân Nhân yếu ớt cười xấu hổ. “Ha ha a. . . . . .” Nghiến răng nghiến lợi đối Hà Phi ngốc trừng mắt nói: “Em-thực-thích-nói-đùa-nha. . . . . .”
Cảnh Chi Giới hướng cô nháy mắt mấy cái cũng cười. “Hóa ra em đói bụng đã một ngày, anh đây không quấy rầy nữa, nhanh ăn đi!” Xoay người bước đi.

Ô. . . . . . Hình tượng của ta, hình tượng của ta a!
Anh ta vừa đi, Nhân Nhân cúi người đem dao cắt bít tết đâm xuống miếng thịt của Hà Phi, hung ác trừng cô.
“Ngu ngốc. . . . . .” Nghiến răng nghiến lợi. “Ta thật muốn chém chết ngươi.”
Hà Phi trợn mắt nhìn kia dao găm cắm ở trên miếng thịt bò, vẫn còn chưa hiểu tình huống, giơ tay hỏi cô: “Thích bít tết của em? Chúng ta đây trao đổi, em ăn thịt dê hun khói cũng được.”
Oanh! Núi lửa bùng nổ.
Úy Nhân Nhân phát điên, biến thân sư tử, túm lấy Hà Phi rống: “Ngươi này siêu cấp lớn đầu đất, ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!”
“Nhân Nhân?” Cảnh Chi Giới quay trở lại, chỉ thấy một màn kinh người này. “Ức. . . . . .”
Shit! Úy Nhân Nhân lập tức tươi cười đầy mặt, rất không tình nguyện ngẩng đầu nhìn lại anh. “Có. . . . . . chuyện gì a?” Đáy lòng xấu hổ muốn chết, lại nghe thấy Hà Phi vẫn còn ngơ ngẩn nói ——”Đây, lấy đi, thịt bò cho chị.”
Trời muốn diệt ta ——
Úy Nhân Nhân mặt trắng bệch, xiên miếng thịt bò, miệng run rẩy hỏi Cảnh Chi Giới: “Có. . . . . . Có chuyện gì sao?” Làm cho ta chết đi, không, làm cho Hà Phi chết đi!
“Ờ. . . . . .” Cảnh Chi Giới nhìn miếng thịt bò. “À, là như thế này, anh nghĩ mời em giúp công ty của bọn anh làm kế hoạch một buổi phát biểu.”
Úy Nhân Nhân khóe miệng run rẩy. “Không. . . . . . Không thành vấn đề.”

Hà Phi cầm tay Nhân Nhân vẫn đang xiên miếng thịt bò, lại quay trở lại đĩa của cô, bắt đầu tiến công thịt dê.
“Chẹp chẹp! Ăn ngon, ăn ngon.” Hoàn toàn ở ngoài tình huống trước mắt.
Cảnh Chi Giới nhíu mày, nhìn Nhân Nhân liếc sâu một cái. “Như vậy, chúng ta lại liên lạc sau.”
Úy Nhân Nhân bị liên tiếp đả kích hãi đến cà lăm. “Đương. . . . . . Đương nhiên. . . . . . Liên lạc. . . . . . Liên lạc. . . . . .”
“Chúc em dùng cơm ngon miệng.” Anh mỉm cười rời đi.
Ngon miệng cái rắm! Úy Nhân Nhân thèm ăn toàn bộ biến mất, hình tượng hoàn mỹ cô tỉ mỉ bảo trì hoàn toàn bị hủy diệt, người đàn ông trong lòng cô khẳng định hiểu lầm cô là một cô gái ham ăn lại bạo lực, ô. . . . . . Cô thật… muốn khóc nha.
“Phù! Ăn thật no.” Thiên binh số một Ôn Hà Phi thỏa mãn quệt quệt mồm. “Trưởng phòng, đừng ngẩn người, mau ăn. Ngon lắm. . . . . .”
Úy Nhân Nhân mặt trắng bệch, khóc không ra nước mắt. “Hà Phi?”
“Ưm?” Hà Phi ôm bụng, cảm thấy mỹ mãn còn ngáp một cái.

“Ăn no rồi?” Nhân Nhân lạnh giọng hỏi.
“Đúng vậy, ăn quá ngon.” Cô nhếch miệng, cười đến sáng lạn.
Nhân Nhân mặt như đưa đám, cầm lấy túi xách yếu ớt nói: “Chúng ta đi thôi!” Cô thê thảm thầm nghĩ mau mau biến mất.
Ôn Hà Phi hoàn toàn không biết khổ sở trong lòng trưởng phòng, còn hỏi: “Đi? Nhưng là chị còn chưa ăn a?”
Úy Nhân Nhân rốt cục rít gào: “Đi đi đi, đi mau!” Trở về mới tốt tốt xử lí cô ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.