Đọc truyện Sủng Mị – Chương 917: Kẻ thù của Trữ Mạn Nhi
Có lúc ngay cả hắn làm ca ca cũng khó nói mấy câu với nàng. Về phần những người khác lại càng không đáng nhắc tới, sương lạnh trên mặt nàng có thể đông cứng vô số người có ý đồ bất chính.
Điều này tiếp tục sẽ không hay ho gì, Diệp Hoàn Sinh lo lắng đến khi mình sắp kết hôn thì muội muội sẽ làm sao đây? Lấy tính tình nàng như thế ai dám tiếp cận? Hơn nữa, càng về sau thực lực nàng lại mạnh hơn thanh niên đồng lứa một mảng lớn, lúc đó khẳng định không còn người nào đủ dũng khí nói chuyện yêu đương với nàng rồi.
Nguyên nhân hắn lo lắng nhất chính là dạo gần đây nàng vì muốn luyện chế ra các loại linh vật cao cấp, thường xuyên tiến hành tự tổn linh hồn nhằm nâng cao thực lực.
Chính vì thế độc tố đã lan tràn ra khắp toàn thân nàng, hiện tại cần phải điều dưỡng lâu dài mới có thể khôi phục.
Vốn là một mỹ nhân thanh xuân rực rỡ hẳn là vô cùng coi trọng bề ngoài của mình. Nhưng nàng lại nóng lòng cầu tiến đã biến mình thành bộ dáng không ra người không ra ma, cả ngày ru rú trong nhà. Diệp Hoàn Sinh qủa thật không đành lòng thấy nàng như vậy.
“Mấy ngày qua không cho phép ngươi làm loạn, nếu tiếp tục thương tổn linh hồn sẽ không còn cách nào vãn hồi. Lỡ may ngày nào đó tên kia thức tỉnh tìm tới nơi này, ngươi định lấy bộ dáng này đi gặp hắn?”
Diệp Hoàn Sinh trịnh trọng cảnh cáo Diệp Khuynh Tư, kiên quyết nàng tự làm hại mình nữa.
Diệp Khuynh Tư không nói một câu, chỉ hờ hững đi lướt qua Diệp Hoàn Sinh.
Diệp Khuynh Tư là người hiểu rõ tình huống Sở Mộ nhất, nàng biết Sở Mộ hóa thân thành ma tuyệt đối không có khả năng thức tỉnh. Cho nên nàng căn bản không thèm để ý đến hậu quả của linh hồn phản phệ.
Nhìn thấy muội muội vẫn không nghe lời mình, Diệp Hoàn Sinh thật sự bất đắc dĩ. Nhưng hắn cũng không có biện pháp nào tốt.
Diệp Hoàn Sinh không biết làm sao để khai mở tâm tưởng cho nàng. Bây giờ nàng chỉ làm hai việc, một là lưu lại thư tín ở bất kỳ tòa thành nào đi qua, hai là nghiên cứu linh thuật mặc kệ linh hồn thương tổn. Tựa hồ tất cả những thứ gì khác trên đời này không có ý nghĩa gì đối với nàng.
Diệp Hoàn Sinh vô cùng nhức đầu, rất là phiền não. Nhưng hắn vô lực …
Trước kia Diệp Hoàn Sinh lo lắng lấy tính cách Diệp Khuynh Tư rất khó có người lọt vào mắt xanh của nàng. Hiện tại hắn biết rõ khả năng này tuyệt đối không thể.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Mộ và Thiên Cầm cùng nhau lên đường đi tới Linh thành.
Thiên Cầm dẫn theo một đội ngũ nhân số không nhiều, tổng cộng có bốn người. Trong đó một người là Khách khanh Yểm Ma cung – Bàng Dực, thực lực không tầm thường. Một người là Vệ nữ, còn có một nam tử tên Thẩm Mặc, thân phận tương đối thần bí.
Thế nhưng, từ thái độ của Thiên Cầm và Bàng Dực cho thấy địa vị của người này hẳn là rất cao trong Yểm Ma cung.
Sở Mộ vẫn sử dụng cái tên Sở Phương Trần, tự giới thiệu mình là thành viên Hồn Điện.
Sở Mộ là thành viên Hồn Điện lại có tới hai đầu mười đoạn Bạch Yểm Ma làm cho mấy người kia kinh ngạc không dứt. Chuyện này đúng là hiếm thấy trong phạm vi ba thế lực lớn.
Dĩ nhiên đó chỉ là hiếm thấy, thật ra đôi khi vẫn có khả năng này phát sinh. Ẩn sâu phía nam Cấm Vực có Yểm Ma tộc sinh sống, chỉ cần tạo thành đội ngũ cường đại vẫn có thể tới đó thu hoạch ấu sủng.
“Sở Phương Trần, ngươi còn chưa nói tới Linh thành làm gì? Ngươi là Hồn sủng sư khổ tu hẳn là không hứng thú đối với linh thuật.”
Thiên Cầm dò hỏi.
“Tìm người!”
Sở Mộ hồi đáp rất đơn giản, ánh mắt chậm rãi nhìn sang Trữ Mạn Nhi.
Chẳng biết tại sao mấy ngày qua Trữ Mạn Nhi đặc biệt nhu thuận, đàng hoàng đi theo bên cạnh Sở Mộ không hề quấy rối. Nếu không rõ ràng tính tình của dã nha đầu này, những người khác rất có thể cho rằng đây là một tiểu thư con nhà gia giáo.
Sở Mộ đưa tay vuốt ve mái tóc nàng, dùng tinh thần âm nói:
“Tại sao không nói chuyện?”
“Người ta đang tu luyện mà.”
Trữ Mạn Nhi cong miệng đáp, biểu hiện vô cùng bất mãn vì ánh mắt của Sở Mộ, làm như nàng trời sinh thích gây chuyện thị phi vậy.
“À, vậy thì cẩn thận tu luyện.”
Sở Mộ nhíu mày nghĩ ngợi, nhưng lỗ tai hiếm khi được thanh tịnh hắn tuyệt đối không muốn tự tìm phiền toái.
Thế nhưng thời gian trôi qua không lâu lắm, Trữ Mạn Nhi bỗng nhiên nở nụ cười ngọt ngào, mở miệng nói với Sở Mộ:
“Ca ca, thực lực của ta đột phá, linh khí càng nồng đậm rồi. Khi nào có thời gian ta sẽ cường hóa cho Phược Phong Linh, nói không chừng sẽ đạt tới cao đẳng đế hoàng.”
“Nó chỉ còn thiếu rèn luyện, khả năng đột phá không lớn.”
Sở Mộ lắc đầu nói.
Hắn biết rõ tình huống Phược Phong Linh, dạo gần đây phần lớn thời gian đều là Ma Thụ chiến sĩ và Quỷ Khung Quân Vương chiến đấu. Về phần Phược Phong Linh chỉ mới đánh một trận, còn chưa được rèn luyện và tiếp thu kinh nghiệm đầy đủ.
Linh khí Trữ Mạn Nhi có tác dụng tương đương với linh vật cao cấp, hiển nhiên không thể nào bù được năng lực chiến đấu thiếu hụt.
“Vậy đầu Hồn sủng nào của ca ca thích hợp đột phá?”
Trữ Mạn Nhi tiếp tục hỏi tới.
Sở Mộ lắc đầu.
Ngưng đã là cao đẳng đế hoàng, mặc dù có linh vật chuẩn bị cho nó cũng không thể thăng cấp lên tới đế hoàng đỉnh phong ngay được.
Tần cũng thiếu hụt chiến đấu, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào cường hóa lên tới cao đẳng đế hoàng.
Ma Thụ chiến sĩ và Quỷ Khung Quân Vương đạt tới trình độ trung đẳng đế hoàng không lâu, cả hai cũng chưa tới lúc tiến hành đột phá.
Hiện tại hắn không có Hồn sủng nào tiếp cận bình cảnh, Trữ Mạn Nhi có lòng cũng vô dụng.
Khuôn mặt Trữ Mạn Nhi buồn bã như đưa đám, một hồi sau nàng bỗng nhiên nắm lấy bàn tay Sở Mộ.
“Tại sao?”
Sở Mộ cảm giác bàn tay Trữ Mạn Nhi có chút lạnh lẽo liền nghi ngờ dò hỏi.
Trữ Mạn Nhi không nói gì, chỉ vội vã thu liễm khí tức của mình rồi nép vào người Sở Mộ. Bộ dáng hình như đang kinh sợ thứ gì đó.
Sở Mộ cảm giác thân thể nàng lạnh lẽo rất nhanh, thuận tay ôm lấy nàng rồi dùng hồn niệm bảo vệ chung quanh.
Trữ Mạn Nhi khẽ run rẩy từng đợt, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước lộ vẻ lo lắng nồng đậm.
Sở Mộ cũng không thấy có thứ gì mang tính uy hiếp, phía trước mắt hắn lúc này là một tòa thành màu xanh ngọc lộng lẫy, trên tường thành được dát bằng những khối đá kỳ lạ rất là đẹp mắt.
“Chúng ta đến Linh thành rồi.”
Thiên Cầm mỉm cười nói, quay đầu lại nhìn thoáng qua Sở Mộ. Lúc này nàng mới phát hiện Trữ Mạn Nhi đang núp trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt liền quan tâm hỏi:
“Nàng tại sao ngã bệnh rồi?”
Sở Mộ chậm rãi lắc đầu, không biết tại sao Trữ Mạn Nhi lại biểu hiện bất thường như thế, nhẹ giọng nói:
“Hẳn là cảm phong hàn thôi!”
Thiên Cầm cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng dẫn ba người khác tiếp tục đi về phía trước.
Mà lúc này đây, Trữ Mạn Nhi kiên quyết không đi.
Sở Mộ bất đắc dĩ chỉ biết tìm một cái cớ để cho đám người Thiên Cầm đi trước, còn mình tạm thời lưu lại tra hỏi sự tình.
“Ca ca, tòa thành kia có người xấu, chúng ta không vào đó được không?”
Trữ Mạn Nhi nhỏ giọng nói.
“Chuyện gì xảy ra? Ngươi không phải đã ẩn tàng khí tức rồi sao?”
Sở Mộ vô cùng ngạc nhiên, không hiểu rốt cuộc là chuyện gì lại làm cho tiểu nha đầu sợ hãi như thế.
“Người kia là kẻ thù của ta, hắn đã giết chết rất nhiều Hồn sủng và hộ vệ của ta.”
Trữ Mạn Nhi nói đến đây, thân thể nàng không nhịn được lảo đảo muốn ngã. Hiển nhiên là nàng hận thấu xương cái tên kia, đồng thời cũng bị hắn ám ảnh rất lớn.
Sở Mộ từng hỏi tiểu nha đầu về chuyện tình trước kia, nhưng nàng nhất quyết không chịu nói. Chỉ tiết lộ cho hắn về chuyện tình Thế Chủ Thụ, nàng bảo rằng đã hạ lời thề với Thế Chủ Thụ không được phép nói với bất kỳ người nào. Cho nên đến bây giờ Sở Mộ cũng không biết tại sao Trữ Mạn Nhi lại chật vật chạy trốn đến Vạn Tượng Cảnh.
Về phần chuyện tình liên quan đến thế giới bên kia Ám Thiên Hải, hình như Trữ Mạn Nhi cũng không biết nhiều lắm. Lúc còn nhỏ nàng đã ở bên cạnh Thế Chủ Thụ trải qua cuộc sống gần như ẩn cư, rất ít biết tình huống ở thế giới loài người. Thế nhưng, nàng có thể khẳng định bờ bên kia Ám Thiên Hải còn có một thế giới nhân loại khác, nơi đó hẳn là không thuộc về phạm vi Vạn Tượng Cảnh.
“Người kia có thể phát hiện tung tích của ngươi?”
Sở Mộ mở miệng hỏi.
“Hẳn là không nhận ra!”
Trữ Mạn Nhi quay đầu lại nhìn Sở Mộ, trong mắt lộ vẻ bất an:
“Ca ca, ta sợ!”
“Vậy thực lực cá nhân hắn thế nào?”
Sở Mộ không biết tại sao Trữ Mạn Nhi lại sợ hãi. Nàng đã có một vị ca ca cấp chúa tể ở bên cạnh còn sợ cái gì?
“Hẳn là không vượt qua cấp đế hoàng, nhưng ca ca không sử dụng Bán Ma hóa không thể đánh lại hắn.”
Trữ Mạn Nhi nói.
“Vậy tại sao phải sợ? Chúng ta trước tiên vàothành, nếu hắn không nhận ra khí tức của ngươi hẳn là không có chuyện.”
Sở Mộ nói.
“Nhưng mà… nhưng mà… ca ca, lần này ca ca nhất định phải giúp ta. Rất nhiều đồng bạn cùng ta lớn lên đều bị hắn giết chết.”
Vừa nói đến đây, vành mắt Trữ Mạn Nhi đã đỏ bừng lên rồi.
Vì muốn bảo vệ nàng, Thế Chủ Thụ đã dùng thi thể Hồn sủng và máu tươi mở ra một con đường đào thoát ra biển. Chỉ muốn giúp nàng chạy trốn khỏi những bàn tay tàn ác kia, rất nhiều đồng bạn chung sống với nàng đã hi sinh anh dũng. Vì thế Trữ Mạn Nhi không thể nào quên được đoạn ký ức kinh khủng kia.
Chỉ là vì thực lực nàng còn yếu, không thể nào tự mình báo thù, cho nên hằng đêm vẫn bị cơn ác mộng hành hạ. Nhất là bên trong tòa thành kia đang có một gã hung thủ từng sát hại người thân của nàng.
“Ca ca phải giúp ta báo thù.” Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Trữ Mạn Nhi chảy ra hai hàng nước mắt, run giọng nói.