Đọc truyện Sủng Lên Tận Trời – Chương 10: Thịt thịt thịt (h)
Tên nô tì đang đẩy cửa bước vào chính là Lục Nhi – người mà phụ thân đã phái đến đây để canh chừng nàng. Lục Nhi cũng không kiên dè gì, vừa đẩy cửa vào nàng liền nhìn nhìn xung quanh, sau khi xác định quả thật không có gì bất thường nên tưởng bước ra ngoài thì đột nhiên phía trong giường lại phát ra tiếng “ưm…ưm” nên đành dừng bước “Nhị tiểu thư, ngươi đang ở trong đó sao?”
Tử Lan đang ở tình trạng khốn cùng. Hiện tại nàng không có trang dịch dung, mà ở dưới hạ thân lại bị tên vương gia mặt dày này ra vào không ngừng. Tử Lan cắn răng vừa thở hổn hển kiềm chế tiếng rên rỉ mà trả lời “Đừng lại gần, ta bị nhiễm phong hàn nên…ưm… không thể ra ngoài…a…”
Do bị hồi hộp mà tiểu huyệt của Tử Lan lại co rút mãnh liệt làm Khương Dật sém chút nữa là bắn ra, hắn hừ một tiếng sau đó lại tiếp tục công việc của mình.
“Vậy…” Vì Khinh Nhu vốn yếu đuối bệnh tật từ nhỏ nên Lục Nhi cũng không nghi ngờ, mà nàng cũng không dám mở tấm màn lên, nhưng rốt cột vẫn không chịu đi ra ngoài “Tiểu thư, hình như ta vừa mới nghe tiếng của nam nhân”
Tử Lan thầm hận cái tên nha hoàn nhiều chuyện này, nếu không phải eo nàng đã bị tên vương gia này chế trụ còn bị đâm chọt không ngừng thì chắc chắn nàng sẽ nhào ra mà thọc lưỡi tên nha hoàn này đến khi ả chết “Lỗ tai ngươi…a… bị điếc à? Ưm… làm gì có…ai!” dừng lại một chút để thở dốc, Tử Lan nói tiếp “Ngươi ra ngoài đi, nhớ…đóng cửa lại…ah”
“Vậy…vậy nô tì xin cáo lui” Lục Nhi âm thầm bĩu môi, nàng cũng không muốn dằng co với ả tiểu thư nhu nhược yếu đuối này đâu. Lục Nhi hừ một cái khinh thường sau đó cũng đóng cửa lại. Nàng nhất định sẽ thông báo cho những nha hoàn khác tránh xa con sâu bệnh Khinh Nhu này ra một chút mới được.
Lúc này Tử Lan mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật là hồi hộp muốn chết. Mà nói đi cũng phải nói lại, cái tên Thiên An vương gia này cũng thật là trâu bò, đã hơn nửa canh giờ* rồi mà vẫn không chịu bắn, mà nàng đã cao trào hơn 3 lần rồi, thật là mệt muốn chết. Nghĩ như vậy, Tử Lan liền mở miệng cầu xin, mà nhiều hơn là giống tiếng rên rỉ “Vương gia….aha…. cho ta đi…ưm”
*nửa canh giờ: 1h
“Ân? Nàng muốn gì?” Khương Dật càng ngày càng hưng phấn, không nhịn được mà ra vào nhanh hơn khiến cho Tử Lan hô hấp cũng rối loạn “Ta muốn tinh dịch…a aha… Của ngài…bắn vào tiểu huyệt của ta…ưm…”
Nghe được câu trả lời như ý muốn, Khương Dật liền hài lòng mà gật đầu “Hảo…a… đợi một lát ta sẽ cho nàng”
Nói xong hắn lại thúc sâu một cái đụng vào hoa tâm khiến Tử Lan “a” lên một tiếng, hoa huy*t lại co rút, không ngừng ôm chặt lấy cự long to lớn khiến Khương Dật rùng mình mà ra vào nhanh hơn “Ân, tiểu yêu tinh”
Nói xong hắn lại ra vào mấy chục cái nữa thì gầm lên, cùng lúc đó Tử Lan cũng hét lên nho nhỏ như tiếng mèo kêu. Tinh dịch vừa nhiều vừa đặt không ngừng phun vào tử cung, mà cái miệng nhỏ của nàng lại tham lam hút lấy không cho một giọt tràn ra ngoài. Thấy vậy Khương Dật cũng tò mò rút côn th*t ra mà khom người xuống xem xét. Chỉ thấy cánh hoa sưng đỏ hơi khép lại, viên trân châu đỏ lại không ngừng run rẩy, d*m thủy lại đua nhau trào ra nhưng tinh dịch của hắn thì lại không chảy ra một giọt. Nhìn thấy cảnh tượng dâm mĩ này, côn th*t của hắn vốn đã được phóng thích bây giờ lại ngóc đầu lên, hắn cười khẽ sau đó đánh vào cái mông tròn của nàng một cái “Nàng nhìn xem, huyệt nhỏ của nàng lại tham lam ăn hết tinh dịch của ta. Nàng nói ta phải làm sao để phạt nàng đây?”
“Ân” Tử Lan đã mệt đến đứt hơi thì còn sức lực đâu mà cãi cọ với hắn. Nàng nằm xuội lơ trên giường mặc cho hắn làm gì thì làm. Thân thể vốn trắng nõn của nàng lưu lại vết xanh xanh tím tím tình dục, đôi mắt kiều mị hiện tại khép hờ như muốn cụp xuống ngủ cho thấy nàng đã thật sự mệt đến chết. Khương Dật bất đắc dĩ mà cười khổ, nữ nhân này còn quá non nớt để tiếp nhận dục vọng của hắn, nhưng mà hắn cũng không vì vậy mà buông tha cho nàng đâu.
Nghĩ như vậy Khương Dật liền lấy tay xoa xoa lấy tiểu huyệt của nàng, sau đó lại đẩy côn th*t lại trướng to của mình vào nơi chặc chẽ đó. Huyệt khẩu một lần nữa bị dị vật xâm chiếm khiến Tử Lan nhăn mặt lại, vừa rên rỉ vừa cầu xin “Ân… aha… Vương gia ưm… ta mệt…a~”
“Ân, nàng cứ việc nằm một chỗ, để ta động”
Trong lúc Tử Lan đang mây mưa triền miên với Thiên An vương thì bên sân của Khinh Xuân lại yên tĩnh đến lạ thường.
“Ngươi nói Khinh Nhu bị phong hàn?” Sau khi đuổi hết nha hoàn ra khỏi phòng, Khinh Xuân liền hỏi.
“Dạ, nhưng nô tì vẫn thấy có gì đó không đúng. Trong phòng của nhị tiểu thư dường như có tiếng của nam nhân, mà trong phòng của nàng lại rất lộn xộn” giọng nói này đúng là của Lục Nhi, ả vừa mới chạy từ sân của Khinh Nhu về đây để báo cáo cũng không quên thêm mắm dặm muối.
“Được rồi, ngươi lui ra đi, để ra tính toán lại”