Bạn đang đọc Sủng Hậu Lá Ngọc Cành Vàng – Chương 16
Ngọc Chiếu đến kinh không lâu, lại nhiều lần nghe nói về Minh Nguyệt lâu, sớm đã muốn đi, nghe xong không khỏi vui mừng.
Ngay cả mấy thiếu gia cô nương còn lại cũng giống như nàng, một đám hài tử tuổi tác không lớn, ngày thường quy củ, dù sao hiện giờ vẫn còn tính cách trẻ con.
Lâm thị đáp ứng, còn muốn cùng Thành Hầu hỏi thăm chút chuyện trong cung, cuối cùng lại có phần cố kỵ, Ngọc Chiếu thấy vậy rất thức thời lui ra ngoài, không quấy rầy bọn họ.
Nàng không thèm để ý chuyện trong cung, những thứ đó đều không liên quan đến nàng.
Ấn tượng duy nhất của nàng đối với hoàng cung chính là câu nói của Thánh thượng, vai vế loạn rồi, chẳng phải là hoang dâm vô đạo sao.
***Đại Tề lập quốc đến nay đã hơn hai trăm năm, cung điện nguy nga đã nhiều lần tu sửa, phía trong phía ngoài triều, cung điện lầu các cao lớn tráng lệ, đền đài hơn trăm tòa.
Mà trong đó, chỗ tôn quý nhất, chính là Thái Cực Cung nằm ngay trung tâm trên đường vào triều, là nơi báo cáo và quyết định mọi việc triều chính, từ Thừa Thiên Môn đi vào bên trong, chính là Thái Cực Cung.
Thái Cực Cung Thái Cực điện, là nơi lâm triều vào ngày mùng một và mười lăm, phía sau là Tử Thần điện, là đại điện thứ ba của cung đình Đại Tề, cũng là nơi để quần thần diện kiến hoàng đế và hội họp, đa số đều có cấp bậc quan cao, gọi là nhập các.
Địa thế Thái Cực Cung rất cao, đất bằng phẳng cao bốn trượng.
Từ xa nhìn lại, phía sau là một mảnh trời xanh, cao to rộng lớn, hấp dẫn lòng người.
Phía trước có hai lầu các Tường Loan và Tê Phượng, trước các có lầu chuông gác trống.
Thiên tử sau khi lâm triều sẽ lui đến Tử Thần điện phía sau, triệu mấy vị trọng thần đến nghị sự mật đàm, nội thị đều lui về ngoài điện từ xa chờ đợi, cung kính mà đứng.
Dưới hành lang ngoài điện có mấy vị quan đại thần khác, đang chờ được thiên tử tuyên vào.
Ngày xuân, Lý Cận Lân nghe xong gấp gáp đổ mồ hôi.
Chờ trái chờ phải, hai lão tể tướng lớn tuổi ở bên trong mới đi ra, ngay sau đó còn chưa để Lý Cận Lân kịp thở phào nhẹ nhõm, liền truyền đến giọng nói của Hoàng đế: “Tuyên bọn họ tiến vào nghị sự…”.
Lại là một vòng chờ đợi khổ sở, chờ thương nghị xong chính vụ, trên ngói lưu ly màu xanh biếc in bóng bầu trời sớm đã phản chiếu ánh sáng của vầng trăng trên cao.
Nội thị vội mở cửa điện, mời thái y chờ đợi hồi lâu bên ngoài tiến vào.
Trong điện sớm đã đốt lên mấy hàng nến, đế nến được làm bằng sừng tê giác trạm trổ, ngọn nến cao lớn, chiếu trong điện sáng như ban ngày.
Làn khói nhẹ từ lư hương Thanh Long Bát Khiếu lượn lờ trước long án, khiến cả phòng tràn ngập mùi Long Diên Hương.
Triệu Huyền nhíu mày thật sâu, cúi đầu lật tấu chương, nghe tiếng mới ngẩng đầu nhìn về phía người tới.
“Bệ hạ, thái y lệnh đã được mời đến”.
Lý Cận Lân cúi đầu nghiêng người, vẫy tay gọi thái y lệnh phía sau xách hòm thuốc tiến lên.
Thái y lệnh khom người đi tới trước long án: “Thần vì bệ hạ thỉnh mạch”.
Nhìn nghe hỏi sờ, điều thứ nhất hắn cũng không dám làm.
Không dám nhìn thẳng vào long nhan thiên tử, cho dù lớn mật nhìn cũng nhìn không ra cái gì.
Ngũ quan hoàng đế sắc bén, xưa nay thường mặc đạo bào cộng thêm khí chất ôn nhuận nhã nhặn, ngược lại còn có thể che dấu một chút, hôm nay mặc long bào đen vàng, cũng không biết cùng triều thần đàm luận cái gì, nhìn tâm tình không tốt lắm, khí thế vô cùng dọa người.
Hắn cúi đầu lật tấu chương, đầu cũng không ngẩng lên, mang theo vài phần chất vấn: “Thỉnh mạch mười mấy năm, còn không biết mạch tượng của trẫm sao?”.
Lời này khiến trên mặt thái y lệnh đỏ ngầu một mảnh, cúi đầu lúng túng không dám nói.
Từ nhỏ Hoàng đế đã bị bệnh về đầu, toàn bộ đều giao cho hắn trị liệu, lúc còn trẻ hắn ngày ngày vì Hoàng đế thỉnh mạch, kết luận đều giống nhau.
Bệnh này không có gì đáng ngại, càng không có trở ngại cho thân thể, tựa hồ là tâm tình không ổn định, thiếu ngủ dẫn đến bệnh trạng.
Phương thuốc cũng không biết đã thay đổi bao nhiêu thang, châm cứu tắm dược, cũng không có nửa điểm tác dụng, về sau nghe nói vẫn là tu thân dưỡng tính mới dưỡng tốt.
Đã xảy ra chuyện gì? Qua mười năm rồi, bây giờ lại tái phát?”Có lẽ bệ hạ là quá mức mệt mỏi, hôm qua bệ hạ có ngủ được không?”.
Lý Cận Lân vội nói: “Hai ngày nay bệ hạ chưa từng ngủ”.
“Bệnh đầu cần tĩnh dưỡng, bệ hạ tuyệt đối không được ỷ vào tuổi còn trẻ, quá mức vất vả!” Thái y lệnh lại bắt đầu nói hai câu kia, đơn giản là khuyên nên chú ý nghỉ ngơi nhiều, tuyệt đối không thể vì triều chính mà quên ăn quên ngủ, làm tổn hại thân thể.
Tuy rằng hắn cũng cảm thấy kỳ quái, bệ hạ tuổi trẻ cường tráng, làm sao lại sinh ra bệnh này.
Triệu Huyền chống đầu còn chưa lên tiếng, Lý Cận Lân nhịn không được mắng: “Lời này còn cần phải nói? Ngươi cho rằng bệ hạ không muốn tĩnh dưỡng sao? Bệnh đầu tái phát giống như bị chém ngàn đao, làm sao có thể ngủ được? Gọi ngươi tới là muốn ngươi nghĩ biện pháp giúp bệ hạ ngủ được, có biện pháp gì không? Thoáng một cái trời lại tối, ba ngày không ngủ, ngày mai phải làm sao! “.
Đây há chẳng phải là nói lời vô nghĩa?Hoàng đế bận rộn chân không chạm đất ngày ngày xử lý chính vụ, đây là đang khen ngợi hắn cần chính yêu dân sao? Trừ phi là ở thời kỳ khai quốc mọi việc đều cần phải quản lý từ đầu, ngoài ra chính là năng lực có hạn!Bệ hạ thánh minh, kế vị nhiều năm sớm đã kiền cương độc đoán, năng lực trị quốc cường thịnh, các bộ đều thanh minh trong sạch, làm sao cần mất ăn mất ngủ xử lý chính vụ?Bệ hạ không ngủ không phải là không có thời gian ngủ, đó là ngủ không được.
Trong lư hương hun khói An Thần Hương, hun đến vài nhóm triều thần đều buồn ngủ, ngay cả nội thị cách ngoài cửa cũng mệt không chịu nổi, bệ hạ lại một tia buồn ngủ cũng không có.
Lão thái y to gan lén nhìn hoàng đế nhắm mắt không nói một lời, dáng người bệ hạ cao ngất, cao tám thước có thừa, tóc đen dày, mũi cao môi mỏng, nhìn tướng mạo là hỏa thận cường thịnh, thanh tâm quả dục như vậy, không phải sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề sao.
Hắn suy nghĩ ưu nhược điểm, trị không được bệnh của Hoàng đế, chức thái y lệnh này cũng không thể làm, nên dứt khoát lớn gan nói: “Cứ làm theo quy tắc xưa nay thì sẽ không đau, tuổi tác bệ hạ đang thịnh, có muốn tìm một vài nữ ngự hay không…”.
Triệu Huyền từ từ mở mắt, cho dù đầu đau như muốn nứt ra, ánh mắt vẫn thanh minh, thái y lệnh bị hắn nhìn chằm chằm rốt cuộc không dám nói tiếp.
Triệu Huyền cũng không rối rắm với vấn đề này, hắn bỗng nhiên đứng dậy, trước mắt liền choáng váng một trận.
Nội thị bên cạnh hoảng hốt kêu lên: “Bệ hạ!”.
Triệu Huyền chống đỡ, đi tới điện bên cạnh, phất tay với mọi người, “Đem liều lượng của An Thần Hương tăng thêm, đều lui ra đi”.
Nói xong đóng cửa điện lại, đem mọi người nhốt ở bên ngoài.
Lý Cận Lân sâu kín thở dài một hơi.
Thái y lệnh chỉ nói một nửa vẫn chưa từ bỏ ý định, nói tiếp: “Ta còn chưa nói hết, có lẽ là do tâm tình dao động gây ra, quá mức bi thương, nóng nảy, những thứ này đều rất có khả năng dẫn đến bệnh tật, hai ngày nay tâm tình bệ hạ có gì bất thường không?”.
Lý Cận Lân vừa nghe, không biết nghĩ tới cái gì, vội ngăn hắn: “Đừng nói nữa”.
“Cái này không thể được, chuyện liên quan đến long thể bệ hạ, bệ hạ không cách nào ngủ được, rối loạn chính là quốc gia xã tắc, tất nhiên là do suy nghĩ quá nhiều gây ra”.
Triệu Huyền biết rõ nguyên nhân bệnh đầu kinh niên chưa từng tái phát hôm nay vì sao mà đến.
Ngày có suy nghĩ, đêm có lo lắng.
Có một bóng dáng không thể xua tan trong đầu hắn.
Nàng ấy nói sẽ không bao giờ đến nữa.
Nàng ấy thực sự không để ý đến hắn nữa.
Nàng thế nhưng lại giúp nam tử khác! …che ô……Đến ngày Đoan Ngọ, xung quanh hoàng đô hoa đăng rực rỡ.
Trong kinh thành không sản xuất ngải thảo, liên tiếp nửa tháng, giá cả ngải thảo bán ra có thể so sánh với hương liệu, cứ như vậy vẫn là cung không đủ cầu.
Mỗi cánh cửa ở Tín An Hầu phủ đều điểm xuyết ngải thảo.
Ngải thảo được cắt tỉa thành hình dạng lão hổ, lão phu nhân là người lớn tuổi nhất, bà lần lượt phát cho mỗi người một cái, phía dưới ngải thảo là một sợi dây làm bằng chỉ tơ tằm vàng bạc ngũ sắc do các tỳ nữ bận rộn suốt đêm thắt ra, đeo ở trên eo, dùng để trừ tà khứ chướng.
Khi đến chỗ hai con dâu Lâm thị và Kỷ thị, hai người đều kêu tỳ nữ lấy ra túi thơm thêu thần thảo, tự mình dùng nước sạch rửa tay, đổ vào bên trong chu sa, hùng hoàng, hương thảo, các loại thuốc trừ tà xua đuổi ngũ độc (bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc), phát cho các vãn bối mỗi người một cái.
Vốn là đại cô nãi nãi nói muốn đến nhưng cuối cùng lại có việc không thể đến, ngược lại khiến lão phu nhân than ngắn thở dài.
Hôm nay chánh đường không chỉ có mấy người con dâu, di nương các phòng thường ngày hiếm thấy cũng tới.
Bọn họ cũng cầm sẵn túi hương tự tay thêu, tặng cho mấy vị thiếu gia cô nương chưa lập gia đình.
Tôn nhi tôn nữ ra ngoài đọc sách, các phòng phu nhân, y phục mũ mạo đều đổi mới hoàn toàn, ăn mặc đặc biệt long trọng, vây quanh bên cạnh lão phu nhân, vừa nói vừa cười thật náo nhiệt.
Trong nháy mắt, bên hông Ngọc Chiếu đeo đủ các loại túi thơm, tơ tằm ngũ sắc phía dưới có vẻ rườm rà được Tuyết Nhạn khéo tay thắt thành một chuỗi, nối liền với nhau, muôn hình muôn vẻ đáng yêu.
Ngay cả các nữ quyến cũng nhịn không được nhìn thêm hai lần bên hông Ngọc Chiếu, khen Tuyết Nhạn nói: “Nha đầu này thật là khéo tay, thắt ra thật đẹp”.
Tuyết Nhạn cười nói: “Đây cũng không phải do nô tỳ nghĩ ra, là phương pháp thắt dây được lưu truyền ở Giang Đô, bằng không trĩu nặng, sợi ngũ sắc rơi trên mặt đất sẽ bị rối”.
Lão phu nhân cười nói: “Là một người có tâm tư linh hoạt, nhìn đai lưng trên thắt lưng đại cô nương, giống như thiên tiên, ta đây là một lão bà tử lớn tuổi, cũng cảm thấy đẹp, đẹp không dời mắt đi được”.
Mấy người con dâu cũng cười theo: “Chỗ nào là đai lưng đẹp? Rõ ràng là người xinh đẹp, khiến đai lưng cũng đẹp theo”.
Mọi người chờ đến khi các lão gia bận rộn ở quan sở khắp nơi hồi phủ, mấy chiếc xe ngựa hoa cái dừng ở trước cửa, mấy người gác cổng chờ ở bên ngoài, các thiếu gia lên chiếc xe đầu tiên, đại thiếu gia nhị phòng tuổi tác lớn nhất thì cưỡi đại mã đi tuốt ở phía trước, chọc cho mấy người nhỏ tuổi nóng mắt.
Ngọc Yên đi tới kéo tay Lâm thị, hỏi bà: “Mấy biểu tỷ hôm nay có tới không? Có tới Minh Nguyệt lâu chơi hay không?”.
Lâm thị bất đắc dĩ lắc đầu: “Đừng nghĩ nữa, trong phủ quy củ nghiêm khắc, hôm nay nhất định là cả nhà đều ở trong công phủ”.
Ngọc Yên thất vọng không thôi: “Vậy còn ý nghĩa gì nữa? Ở đâu còn Minh Nguyệt lâu chơi thật vui vẻ? Gần sông, vừa ăn cơm còn có thể vừa xem thuyền rồng”.
Mấy di nương không đi được, nhao nhao đứng trước cửa lưu luyến không rời, ôn nhu nhỏ giọng dặn con mình cần chú ý.
“Không được uống rượu, vị hăng cay đừng động miệng, lạnh càng không được”.
Triệu di nương nhị phòng lôi kéo nữ nhi của bà, cẩn thận dặn dò.
“Con đã biết”.
Các tiểu cô nương làm sao nhịn được những thứ này, chính là Ngọc Chiếu, khi còn bé thân thể yếu ớt, mùa hè đều không thể thiếu sữa lạnh.
Mấy muội muội ngoài miệng đáp ứng, đi rồi thì sẽ không có khả năng ngoan ngoãn nhìn mọi người náo nhiệt.
Một di nương khác Ngọc Chiếu không quen kéo tay nữ nhi của bà, ôn nhu nói: “Ta hâm nóng canh nhũ bò con thích, chờ buổi tối con trở về phủ ăn”.
Đều là hàm tình mạch mạch**, mẫu từ nữ hiếu.
Đã vào mùa hè, xưa nay Ngọc Chiếu sợ nóng, hôm nay nàng mặc đơn bạc, tóc dài được cột lên, đội mũ cao, trên người mặc một bộ áo lụa voan màu phấn thêu chim nhạn mây hải đường, trên cánh tay đeo vòng liên hoa.
Bị ánh mặt trời giữa trưa chiếu như vậy, nghe mọi người nói chuyện, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Nàng nghe xong cảm thấy không có ý nghĩa gì, phe phẩy quạt, lười biếng tùy ý lên xe.
Minh Nguyệt lâu tu sửa ước chừng hơn mười năm, trước sau tốn hơn một ngàn nhân lực, kỳ công xảo kỹ, khắp nơi nguy nga lộng lẫy, chói lóa rực rỡ.
Từ xa nhìn lại, cao ngất trong mây, giống như thần cung.
Xe ngựa dừng ở ngoài Minh Nguyệt lâu, mọi người xuống xe, lập tức có người hầu tiếp đón.
Bên trong lâu có chừng bảy tầng, hình vòng, mỗi tầng đều có bậc hành lang sáng sủa vươn ra có thể thông khắp bốn hướng, phía trên chính giữa quảng trường là bầu trời xanh biếc.
Thiên địa to lớn, cỏ cây xanh mướt như một tấm đệm, có vũ nữ Hồ cơ nhảy múa theo nhạc, lắc lư vòng eo trắng muốt.
Ngoài ra còn có nhiều nhạc công tài ba đóng trụ ở đây.
Thổi sáo đánh đàn, vô cùng náo nhiệt.
Minh Nguyệt Bảo Kính Tương Huy Lâu, quả nhiên danh bất hư truyền.
Mặt trời nóng rực đã lên đến đỉnh, thị nữ trong lâu bưng khay nhỏ đi tới đi lui, bước đến cầu thang chậm rãi đi lên, Ngọc Chiếu đi theo phía sau Thành Hầu và Lâm thị vào phòng sớm đã đặt trước.
__________*nữ ngự: nữ nhân hầu hạ hoàng đế**thành ngữ hàm tình mạch mạch: (ánh mắt) chứa đầy tình ý.