Đọc truyện Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế – Chương 67: Bị thương hôn mê (1)
Trái tim Thẩm Hành Vu dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Làm sao có thể xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy. Ngay khi Mộ Phi Chỉ nhắc nàng phải cẩn thận, có hai mũi tên từ phía sau cùng bắn về phía hại người bọn họ. Nhưng lúc này Mộ Phi Chỉ đang đưa lưng về phía nàng để đánh nhau với tên áo đen phía trước. Mà Hắc Ưng và Đỗ Trọng đang đánh trả đám người áo đen ngày càng nhiều. Thẩm Hành Vu dường như không còn thời gian để suy nghĩ. Nàng chỉ cần nghiêng người là có thể tránh được mũi tên kia. Nhưng nếu nàng làm như vậy thì hai mũi tên kia sẽ bắn trực tiếp vào lưng Mộ Phi Chỉ. Chỉ cần suy nghĩ đến việc sau lưng hắn sẽ bị cắm hai mũi tên lạnh như băng kia, Thẩm Hành Vu không chút do dự tiến lên, đón lấy hai mũi tên kia.
“Phập, phập.” Hai tiếng liên tiếp phát ra. Ngay lúc Thẩm Hành Vu vừa ôm được Mộ Phi Chỉ từ sau lưng, hai mũi tên đều cắm thẳng vào sau lưng nàng. Vốn nàng không có võ công, chỉ có thể kịp thời điểm được hai huyệt chính của trái tim, sau đó phun ra một ngụm máu, phun lên trên tấm áo choàng trắng như tuyết của Mộ Phi Chỉ. Sự việc xảy ra quá bất ngờ. Lúc Mộ Phi Chỉ giết được tên áo đen đằng trước, xoay lại, khóe miệng Thẩm Hành Vu đã nhuộm đầy máu tươi, ánh mắt nàng từ từ khép lại, không kịp nhìn Mộ Phi Chỉ.
Trên đất trống tiêu điều, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn tột cùng của Mộ Phi Chỉ: “A Vu.”
Tiếng kêu này giống như tiếng dã thú bị thương tuyệt vọng kêu to, khiến cho Hắc Ưng và Đỗ Trọng kinh sợ. Bọn họ cùng quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu cả người toàn máu. Trong mắt hai người họ cả kinh, điều càng làm cho họ kinh ngạc là hai mắt của Mộ Phi Chỉ. Ánh mắt kia giống như muốn toát ra một ngọn lửa. Đỗ Trọng chắc chắn rằng, nếu ngọn lửa kia có thể thoát ra ngoài, cả bầu trời này sẽ tràn ngập lửa.
Người áo đen xung quanh càng ngày càng nhiều, chỉ trông chờ vào ba người họ, muốn đối phó với chiến thuật biển người của đối phương thì có chút quá sức. Nhưng sau khi Thẩm Hành Vu bị thương, dường như không khí trên trận chiến có sự thay đổi lớn. Ba người giết người chỉ trong nháy mắt, nhất là Mộ Phi Chỉ. Một tay hắn ôm Thẩm Hành Vu, một tay hắn cầm kiếm tung bay. Từng nhát kiếm đều lấy đi mạng người. Ngay cả thanh kiếm kia cũng mang theo sự khát máu. Kiếm đi đến chỗ nào, đầu người liền rơi xuống.
Sau nửa canh giờ, Đỗ Trọng phun ra một ngụm máu. Hắn tự giúp mình điểm vài huyệt đạo. Sau khi hơi thở bình phục, liền chạy đến xem xét Thẩm Hành Vu đang bị trúng tên.
Hắc Ưng đứng phía sau Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ không có chút sức sống ngồi ở dưới đất, trong lòng hắn ôm Thẩm Hành Vu đang hôn mê, sắc mặt tái nhợt.
“Thật là ngu, lúc ấy cho dù ta không thể né tránh được mũi tên kia, vậy thì vì sao nàng còn chắn mũi tên đó làm gì? Chẳng lẽ nàng không biết, nàng bị thương thì trái tim của ta càng đau hơn a!” Mộ Phi Chỉ súy sút tinh thần, tay vuốt ve khuôn mặt nàng, màu đỏ tươi trong mắt vẫn chưa rút đi.
“Hắc Ưng, sửa sang xe ngựa, chúng ta quay về cung ngay lập tức.” Lúc này Đỗ Trọng là người tỉnh táo nhất ở đây, hắn phân phó cho Hắc Ưng, sau đó nói với Mộ Phi Chỉ: “Trước tiên ngươi nên buông nàng ra một lát để ta xem xét vết thương cho nàng ấy. Hai mũi tên này cần phải được nhổ ra càng sớm càng tốt, nếu để lâu sẽ càng cắm sâu hơn.”
Mộ Phi Chỉ sửng sốt, sau đó cẩn thận đỡ lấy Thẩm Hành Vu nằm xuống, đưa lưng nàng ra ngoài.
Đỗ Trọng xem xét, tính toán chỗ vết thương của Thẩm Hành Vu, định xé bỏ quần áo của nàng.
“Ngươi định làm gì?” Mộ Phi Chỉ muốn ngăn cản theo bản năng. Hắn không cho phép bất cứ nam nhân nào khác nhìn thân thể Thẩm Hành Vu.
“Đại gia của ta, nêu không xé mở quần áo thì rút tên thế nào. Chẳng lẽ ngươi muốn nàng vì đổ máu quá nhiều mà chết thẳng cẳng hay sao?” Đỗ Trọng ghét bỏ nhìn hắn một cái. Sau đó động tác trên tay không dừng lại, xé mở quần áo của nàng ra, rút một cái bình nhỏ từ trong quan tài nhỏ luôn mang theo bên người ra. Xé một mảnh vải sạch sẽ trên người Mộ Phi Chỉ ra, đổ một ít bột trắng từ trong bình lên trên miếng vải. Sau đó ấn miếng vải lên trên miệng vết thương đồng thời tay rút hai mũi tên ra. Hắn cũng không thèm để ý đến Thẩm Hành Vu vì hành động này mà cả người chấn động, phun ra thêm một ngụm máu nữa. Chỉ nói với Mộ Phi Chỉ: “Ấn chặt.”
Mộ Phi Chỉ thấy Thẩm Hành Vu lại phun ra một ngụm máu, đau lòng vô cùng. Hắn làm theo lời của Đỗ Trọng, ấn chặt miệng vết thương của nàng. Sau đó, ánh mắt nhìn về phía hai mũi tên kia, vô cùng lo lắng, giọng nói khàn khàn hỏi: “Như thế nào? Có độc hay không?”
Đỗ Trọng khinh bỉ, đầu không thèm nâng lên nói: “Ngu ngốc, sao lại không có độc? Không có độc người ta bắn hai người các người làm gì!” Hắn lau vết máu trên đầu tên vào tấm vải, sau đó nhìn vết máu vô cùng chói mắt trên tấm vải, màu sắc có chút biến đen, thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Thật sự rất thần kỳ, ta vốn cũng chỉ nghĩ cơ thể nàng có thể chống lại một vài độc, không ngờ đến loại độc cực kỳ bá đạo như vậy cũng không có vấn đề gì.”
“Thật sự?” Hiện giờ Mộ Phi Chỉ giống như một đứa trẻ ngây thơ không biết gì, chỉ có thể bất lực nhìn Đỗ Trọng, bởi vì hắn không biết chút gì về y thuật.
“Ngươi xem, vết máu này chỉ có một chút màu đen, những chỗ khác vẫn đỏ tươi, ngươi thấy đây là bộ dáng của người trúng độc nặng hay sao? Xem ra, chắc là do nàng ăn dược thảo mà lớn lên, cho nên thân thể tự sinh ra chất chống lại mọi loại độc.” Đỗ Trọng đưa miếng vải trong tay cho Mộ Phi Chỉ nhìn.
“Hắc Ưng, bây giờ xe ngựa còn sử dụng được sao?” Đỗ Trọng giao Thẩm Hành Vu cho Mộ Phi Chỉ ôm, sau đó đứng dậy hỏi Hắc Ưng.
Hắc Ưng gật đầu, sau khi kiểm tra bánh xe xong, gật đầu với hắn.
“Nếu không muốn nàng chết, tốt nhất ngươi nhanh chóng thu hồi vẻ mặt kia, ôm nàng đến đây.” Đỗ Trọng đứng ở bên cạnh xe ngựa, nói với Mộ Phi Chỉ vẫn đang suy sút như trước, ngồi ở đằng kia.
Gần như mới vừa nói xong, Đỗ Trọng chỉ thấy trước mắt nhoáng lên một bóng dáng, mành xe ngựa khẽ bay bay, sau đó thì không thấy động tĩnh gì nữa.
Đỗ Trọng chỉ roi xe ngựa, ra hiệu cho Hắc Ưng, ý bảo Hắc Ưng lái xe, sau đó hắn cũng xốc mành xe ngựa lên, ngồi thẳng xuống.
Trong xe ngựa, Mộ Phi Chỉ ôm chặt Thẩm Hành Vu, trong mắt là một mảnh u ám.
“Những người này chắc hẳn không phải là người của Khương Đại Hải.” Đỗ Trọng nói.
“Tin tức của Khương Đại Hải không nhanh như vậy.” Mộ Phi Chỉ trả lời. Bọn họ vừa xuất phát không đến nửa khắc (~15 phút) , thời gian ngắn như vậy, Khương Đại Hải không đủ khả năng biết việc bọn họ thay đổi phương hướng, không trở về cung mà là đi về đập. Cũng không có khả năng sau khi biết được việc này có thể nhanh chóng tìm được ba bốn trăm người tới ám sát.
“Nhưng mà, ta cũng không tính buông tha cho Khương Đại Hải. Đám người này xuất hiện ở đây, chỉ có thể nói, đập lớn kia chắc chắn là có vấn đề.” Tâm trí của Mộ Phi Chỉ nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn thì thào nói thầm: “Bọn hắn làm tổn người quan trọng nhất của ta, bọn chúng sẽ có hậu quả mà chính bọn chúng cũng không gánh vác được. Nhất định ta sẽ bắt bọn hắn phải trả một cái giá thật lớn.” Lúc nói lời những lời này, Đỗ Trọng cảm thấy sau lưng mình cũng toát ra một tầng mồ hôi. Ánh mắt của Mộ Phi Chỉ không thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung. Sự khát máu nóng bỏng như vậy, hắn đã lâu chưa thấy.
Cả một đường xóc nảy, tuy là ngồi xe ngựa nhưng đám người Mộ Phi Chỉ và Đỗ Trọng vẫn về Vương cung vào lúc trời tối. Khi Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu toàn thân là máu trởvề Thái Cực điện, Hoa Dung và Thạch Lưu sợ ngây người. Thạc Lưu ngơ ngác rất lâu, không kịp phản ứng gì, Hoa Dung sợ tới mức nước mắt rơi xuống. Nàng nhìn Mộ Phi Chỉ đặt Thẩm Hành Vu ở trên giường, sau đó đen mặt nói với Phúc Hải: “Chuyện xảy ra tối nay không được để bất cứ ai truyền ra ngoài, một tia tin tức cũng không được. Biết chưa.” Sau đó hắn quay đầu nói với Đỗ Trọng vẫn đang đứng ở bên ngoài: “Ngươi thất thần cái gì? Còn chưa đi vào bôi thuốc cho nàng? Nếu A Vu xảy ra chuyện gì, ta sẽ phá hủy Ly Viên. Ngay cả người cũng hủy.” Hắn vô cùng lo lắng, đe dọa Đỗ Trọng một trận.
Đỗ Trọng dựa vào cửa trợn trừng mắt, sau đó nói với Thạch Lưu đang ngây người: “Đi, tìm giấy bút đến cho ta.”
“Quỷ y đại nhân, ngươi nhất định phải cứu chủ tử của ta.” Hoa Dung bắt lấy ống tay áo của Đỗ Trọng, đôi mắt hồng hồng nói: “Lúc đi vẫn còn cười cười nói nói, sau bây giờ lại giống như nửa năm trước, toàn thân đầy máu được vương thượng ôm về.”
“Đi đi, nhanh lên.” Đỗ Trọng yên lặng rút ống tay áo của mình về, nói với hai người họ.
Hai người lớn tiếng nhận lệnh, tốc độ làm việc rất nhanh, chỉ một lát đã cầm giấy bút đến. Đỗ trọng ngồi xuống, nhanh chóng viết ra phương thuốc, sau đó đưa cho Thạch Lưu, tốc độ nói chuyện rất nhanh: “Đi Thái Y Viện, bảo người ta bốc thuốc theo đúng phương thuốc. Nếu bọn hắn có hỏi cái gì, ngươi chỉ nói thị vệ bên người Vương thượng bị thương. Tìm lý do để giấu chuyện này đi.”
“Ô ô ô ô.” Ngay khi Đỗ Trọng đi đến gần giường, một quả cầu màu trắng nhanh chóng chạy đến. Sau đó dùng chân sau nhảy lên, thân thể bay lên trên giường, nó dùng đầu chạm nhẹ vào đầu Thẩm Hành Vu, lè lưỡi liếm mặt Thẩm Hành Vu.