Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 113: Tiểu tử này, trẫm thích


Đọc truyện Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế – Chương 113: Tiểu tử này, trẫm thích

Chuyện Thần nhi có thể nhìn thấy làm cho tất cả mọi người trong cung điện đều rất cao hứng, Thạch Lưu che miệng nhìn tiểu oa nhi này, kích động đến mức kém chút nữa bật khóc, Bạch Tước ngồi xổm trước mặt nữ nhân của mình, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn giơ tay ôm lấy nàng, thậm chí hắn còn cảm nhận được thân thể người nọ va chạm vào vòm ngực cứng rắn của hắn, cuối cùng Thạch Lưu cũng không đẩy hắn ra.

Hoa Dung nghe thấy Thần nhi muốn soi gương, vội vàng đi lấy một chiếc gương đồng lớn đến, nhét vào trong lòng Thần nhi.

Đây là lần đầu tiên Thần nhi sờ đến chiếc gương lớn như vậy, đầu tiên hắn đặt gương trên đùi Thẩm Hành Vu , sau đó liền trượt xuống từ trên đùi Mộ Phi Chỉ, lúc này mới nằm sấp bên người Thẩm Hành Vu, rất tò mò nhìn cái gương nho nhỏ. Chỉ thấy trong gương phản chiếu một người nho nhỏ mặc áo choàng tím, cổ tay áo choàng dùng kim tuyến thêu hoa văn phức tạp, đỉnh đầu hắn có một búi tóc nho nhỏ, khuôn mặt tròn tròn, một đôi mắt sáng rất có thần, khuôn mặt tuy nhỏ, nhưng đẹp mắt giống y như phụ vương. Nghĩ đến khuôn mặt Phụ vương, Thần nhi liền quay đầu lại, đánh giá Mộ Phi Chỉ một chút, sau đó mới ngẩng đầu nói với Thẩm Hành Vu: “Mẫu hậu, có phải sau này khi Thần nhi trưởng thành cũng sẽ đẹp mắt giống như phụ vương không?”

“Tiểu chủ tử còn chưa lớn mà đã thích chưng diện như vậy rồi.” Hoa Dung ở bên cạnh trêu ghẹo nói.

Thẩm Hành Vu cũng cười theo, nàng ôm Thần nhi vào trong lòng mình, một bên vừa kéo lại áo choàng nhỏ cho hắn, một bên khẽ cười nhìn Mộ Phi Chỉ ngồi phía đối diện nói: “Khi Thần nhi trưởng thành sẽ càng đẹp mắt hơn Phụ vương con.”

“Oa oa!” Thần nhi vỗ hai tay nhỏ vào nhau hoan hô, một đôi mắt sáng bởi vì khôi phục lại thị lực mà trở nên sáng rực rỡ.

“A Vu, nàng có biết chỗ nào của Thần nhi giống nàng nhất không?” Mắt Mộ Phi Chỉ đầy ôn nhu nhìn Thẩm Hành Vu, hỏi.

“Rõ ràng là ta sinh, nhưng chỗ nào cũng giống y như chàng.” Thẩm Hành Vu chu miệng, ấp úng nói: “Khi đó, Vương tỷ có nói, Thần nhi và chàng hồi nhỏ giống như là khắc ra từ một cái khuôn.”

“Các ngươi đi ra ngoài trước đi.” Mộ Phi Chỉ nói một câu với ba người kia, vừa mới dứt lời, bọn họ liền bỏ chạy không còn thấy bóng dáng.

“Thần nhi, lại đây.” Mộ Phi Chỉ thu lại biểu cảm trên mặt, hắn có chút nghiêm túc nói với Thần nhi.

Thần nhi còn toét miệng cười, hắn cười khanh khách đi qua chỗ Mộ Phi Chỉ, sau đó nhấc chân nhỏ bò lên trên đùi Mộ Phi Chỉ.

“Phụ vương, người muốn nói cái gì với con vậy?” Ánh mắt có thể nhìn thấy mọi thứ, Thần nhi rất vui mừng, hắn nắm lấy y phục của Mộ Phi Chỉ, vô cùng vui vẻ nhìn gương mặt tuấn tú của Mộ Phi Chỉ, tưởng tượng đến bộ dạng sau này của mình.


“Thần nhi, con nhìn mẫu hậu.” Mộ Phi Chỉ đưa hai tay giữ lấy tiểu thân thể đang không ngừng ngọ nguậy, sau đó nói với Thần nhi: “Thời điểm mẫu hậu con sinh con kém chút chết đi, cho nên, cả đời này con đều phải đối tốt với nàng, nhớ chưa?”

Một câu nói, lại dễ dàng khiến cho vành mắt Thẩm Hành Vu đỏ lên, nàng nhìn nam nhân đối diện đang dậy nhi tử, trong lòng liền thỏa mãn, một ngày này, một lớn một nhỏ làm cho nàng cảm động rất nhiều.

“Khốn khiếp, lại khiến ta khóc.” Thẩm Hành Vu đứng dậy, vừa muốn động, Mộ Phi Chỉ lại trước nàng một bước đứng dậy ôm cả nàng vào Thần nhi, nàng vùi đầu ở trên vai hắn, cuối cùng nhịn không được khóc ra tiếng.

Phát tiết cũng có, cao hứng cũng có, tóm lại, nàng là muốn tránh ở trong lòng Mộ Phi Chỉ khóc, thật là kỳ quái, trước kia nàng không biết khóc ra sao, từ sau khi gả cho Mộ Phi Chỉ, lại khóc rất nhiều lần.

Ánh mắt của Thần nhi không giống như dự liệu trước của Thẩm Hành Vu, mà là khôi phục rất tốt, một lần nhìn thấy, sau đó không xuất hiện thêm chuyện gì ngoài dự liệu, thị lực khôi phục, cho nên Thần nhi nói nhiều hơn trước, cả ngày trong cung điện đều nghe thấy giọng nói líu ríu của hắn.

Khoảng cách ba tháng càng ngày càng đến gần, hôm nay khi Thẩm Hành Vu đến hạ châm cho Tần Hoàng, Mộ Phi Chỉ ôm lấy Thần nhi đang lẩm bẩm lầu bầu ở bên cạnh Cầu Cầu, đi theo Thẩm Hành Vu.

Đến Ngự thư phòng, Tần Hoàng vừa mới phê duyệt tấu chương xong, hắn buông bút son, vừa muốn mở miệng nói chuyện với Thẩm Hành Vu, kết quả liền nhìn thấy Mộ Phi Chỉ ôm tiểu oa nhi trong lòng,

“Sao hôm nay tiểu tử này cũng theo tới đây vậy.” Bởi vì cảm giác đau đầu càng ngày càng ít, cho nên gần đây tâm tình của Tần Hoàng không tệ, tuy là dùng Huyết linh chi để đổi, nhưng hắn vẫn thật sự rất cảm kích Thẩm Hành Vu, nếu không có Thẩm Hành Vu, hắn sẽ không thể chữa khỏi hẳn căn bệnh cũ này được, hơn nữa, hắn thật sự rất thưởng thức Mộ Phi Chỉ, cho nên, thái độ đối với bọn họ rất tốt.

“Hoàng đế gia gia tốt.” Thần nhi ru rú ở trong lòng Mộ Phi Chỉ, cười tủm tỉm nói với Tần Hoàng.

Tần Hoàng bị giọng nói mềm yếu của Thần nhi làm cho chấn động, đúng lúc này Mộ Phi Chỉ cũng đặt Thần nhi xuống, Thần nhi chạy đến bên cạnh Thẩm Hành Vu, túm lấy váy Thẩm Hành Vu, trốn sau lưng nàng, khanh khách cười với Tần Hoàng.


“Hoàng đế gia gia, Thần nhi có thể nhìn thấy rồi!” Hiện giờ Thần nhi giống như đang khoe ra bảo bối của mình, gặp ai cũng nói với người ta mắt hắn có thể nhìn thấy rồi.

“Tiểu tử này, trẫm thích.” Tần Hoàng nhìn thân hình mập mạp của Thần nhi, nghe giọng nói ngọt ngào ngây thơ của hắn, ha ha cười phá lên, rất vừa lòng nói.

“Nếu Tần Hoàng thích, có thể kêu nhi tử của ngươi sinh một đứa.” Mộ Phi Chỉ vẫy Thần nhi, Thần nhi vui mừng chạy tới.

“Ta cũng muốn.” Tần Hoàng trợn mắt nhìn hắn.

“Con ngoan, về sau không nên tùy tiện kêu gia gia, có biết không.” Mộ Phi Chỉ sờ đầu Thần nhi.

Thần nhi có chút không hiểu, hắn vươn tay nhỏ chỉ vào Tần Hoàng: “Phụ vương, vậy con nên kêu là gì?”

Mộ Phi Chỉ nhíu mày nói: “Coi như không thấy.”

“…” Thẩm Hành Vu im lặng, phu quân, chẳng lẽ chàng đã quên nhi tử của chàng có thể nhìn thấy rồi sao?

Tần Hoàng hừ lạnh một tiếng, yên tĩnh ngồi xuống, để cho Thẩm Hành Vu châm cứu cho hắn. Thẩm Hành Vu mở túi ra, Mộ Phi Chỉ đứng ở bên cạnh, trong mắt đều là nàng.

Thần nhi vui sướng hài lòng chạy tới chạy lui trong Ngự thư phòng, tuyệt không thành thật.

Ngay lúc Thẩm Hành Vu vừa mới đam kim vào trán Tần Hoàng, bên ngoài Ngự thư phòng liền vang lên tiếng của Kính Tài, chỉ nghe thấy Kính Tài nói: “Hoàng thượng, Tứ điện hạ cầu kiến.”


“Tuyên.” Tần Hoàng từ từ nhắm hai mắt, hướng ra ngoài nói.

“Nhi thần bái kiến Phụ hoàng.” Tần Viễn Chinh đầu tiên là chào hỏi Tần Hoàng một tiếng, sau đó mới nói với Mộ Phi Chỉ: “Mọi người trong cung đều nói hai người các ngươi một tấc cũng không rời, hiện giờ, ngay cả khi phụ hoàng ta hạ châm, ngươi cũng muốn đi theo, quả nhiên, lời đồn đại không phải là giả.”

“Nghe nói Tứ điện hạ đã gần hai mươi, nhưng lại chưa đón dâu.” Trên mặt Mộ Phi Chỉ rất lạnh nhạt, chẳng qua biểu cảm trên mặt cũng có chút hứng thú.

Tần Viễn Chinh còn chưa có phản ứng kịp vì sao Mộ Phi Chỉ lại muốn nhắc đến vấn đề này, thì Tần Hoàng đã cho hắn đáp án rồi.

“Lão Tứ, chừng nào thì ngươi sinh tôn tử cho trẫm, trong cung đã nhiều năm không có bóng dáng của tiểu hài tử rồi.” Tần Hoàng híp mắt nói với Tần Chinh Viễn.

“A.” Tần Chinh Viễn có chút khó xử nói: “Phụ hoàng, nhi tử không có nữ tử, không thể sinh đứa nhỏ.”

“Ha ha.” Thẩm Hành Vu phì một tiếng bật cười, ngay cả Thần nhi cũng ha ha cười thành tiếng.

Tần Chinh Viễn nghe thấy tiếng của Thần nhi, trong đầu liền hiểu góc rễ, nhưng mà, hắn thật vất vả mới ra thoát ra được trước thời hạn, nghĩ đến Tần Huyền Qua, con ngươi của Tần Chinh Viễn liền chuyển, nói: “Nếu nói về vấn đề con cháu, cũng là tam ca có trước. Nhưng mà, đứa nhỏ của Tam tẩu đã bị sảy mất, thật là đáng tiếc.”

“Hừ, xem ra nhốt ngươi quá ít, ngược lại ngươi cái gì cũng biết.” Tần Hoàng hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Hành Vu cẩn thận hạ châm như trước, Tần Chinh Viễn bồi ở bên cạnh tán gẫu với Tần Hoàng. Mộ Phi Chỉ an nhàm ngồi ở trên ghế, ánh mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm Thẩm Hành Vu.

Thẩm Hành Vu cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Mộ Phi Chỉ, nàng quay lại cười một cái.

Châm cứu là một kỹ thuật nhỏ, Thần nhi chơi ở trên mặt đất một lúc lâu rồi mới bám vào chân Mộ Phi Chỉ, bắt đầu đi đến trong lòng hắn.

Mộ Phi Chỉ cũng không giúp, mặc cho tiểu đoàn tử cố sức bò lên, làm tổ trong lòng hắn. Sau khi Thần nhi ngồi ổn định, liền ngửa đầu nhìn Mộ Phi Chỉ đang nhìn chằm chằm Thẩm Hành Vu, hắn cũng học Mộ Phi Chỉ, nhìn chằm chằm Thẩm Hành Vu.

Hôm nay có vẻ thật là đúng dịp, Tần Chinh Viễn tới không bao lâu, bên ngoài liền truyền đến tin tức Tần Huyền Qua đến, Tần Viễn Chinh ngồi ở trên nhuyễn tháp, ồ lên một tiếng, ra vẻ kinh ngạc nói: “Sao Tam ca lại đến đây?”


Tần Huyền Qua cũng thật không ngờ, trong Ngự thư phòng này lại có nhiều người như vậy.

“Lão Tam, ngươi tới có chuyện gì?” Tần Hoàng từ từ nhắm hai mắt lại nói.

“Hồi phụ hoàng, nhi thần muốn thương thảo với người một chút, lựa chọn người làm Lễ bộ.” Tần Huyền Qua thu hồi ánh mắt đánh giá, rất cung kính nói với Tần Hoàng.

“Chuyện này đợi một lát nữa rồi nói tiếp.” Tần Hoàng cảm thấy trên đầu càng ngày càng thoải mái.

“Không ngờ được Vương hậu còn có thủ nghệ này.” Tần Huyền Qua rất chăm chú nhìn Thẩm Hành Vu hạ châm cho Tần Hoàng, trong lòng có chút hờn dỗi nói.

“Để Thái tử chê cười rồi.” Thẩm Hành Vu biểu hiện giống y như một tiểu thư khuê các, mím môi cười, sau đó tiếp tục châm cứu.

Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng, ôm nhi tử chặt hơn, ánh mắt luôn nhìn Tần Huyền Qua, sợ chuyện bất thường gì đó sẽ làm bị thương Thẩm Hành Vu.

“Kính Tài, chuẩn bị một chút món ăn, trưa nay trẫm muốn mời Vương hậu ăn cơm, lão Tam, lão Tứ, các ngươi cũng lưu lại.” Khi Thẩm Hành Vu rút cây châm cuối cùng ra, Tần Hoàng liền nói với hai người.

Thẩm Hành Vu nhìn Mộ Phi Chỉ, thấy hắn vẫn chưa có bất kỳ cử chỉ khác thường gì, hắn gật đầu với Thẩm Hành Vu, giữ chặt tay nàng rồi nhéo một cái, ý bảo nàng bình tĩnh.

Tần Chinh Viễn, Tần Huyền Qua và Mộ Phi Chỉ ba nam nhân ngồi ở bên ngoài điện, Tần Hoàng giao một khối Huyết linh chi nhỏ vào trong tay Thẩm Hành Vu.

“Tuy là không giống tác phong làm việc của trẫm, nhưng mà, mấy ngày nay cũng không tệ. Tiểu tử này, trẫm thật sự rất thích.” Tần Hoàng giao đồ cho Thẩm Hành Vu.

Thẩm Hành Vu lúc đầu còn thấy hơi kinh hãi, nhưng sau đó cười tiếp nhận, nói: “Cảm ơn.”

“Hai ta không thiếu nợ nhau thôi.” Tần Hoàng theo bản năng xoa xoa đầu mình, nhưng trong nháy máy lại nhớ đến, bệnh đau đầu của mình đã lâu không phát tác rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.