Đọc truyện Sủng Hậu Chi Lộ – Chương 47
Editor: Campham
Đi cách hòn non bộ một đoạn khá xa, Phó Dung mới chân chính bình tĩnh lại.
Việc Liên Kiều bị Tề Sách mê hoặc, trợ trụ vi ngược không có gì kỳ quái, loại khuôn mặt
trời sinh như Tề Sách, tận lực mượn sức thì có mấy nữ nhân có thể thoát
khỏi? Chớ nói chi một tam đẳng nha hoàn, đến nàng nếu không sống lâu
một đời, sợ cũng lọt hố.
Nàng buồn bực là vì Từ Tấn kịp thời xuất hiện cứu nàng, dù ghét thế nào
cũng cảm kích hắn, nhưng một vương gia như hắn tới hoa viên làm gì?
Chẳng lẽ hắn chưa chết tâm, biết nàng ở Quận vương phủ nên muốn gặp
nàng, không ngờ vô tình phá vỡ âm mưu của Tề Sách?
Hứa gia đang đi đột nhiên vọt đến sau một bụi hoa, dùng ánh mắt tỏ ý bảo chủ tớ các nàng cũng trốn đi.
Phó Dung tạm thời thu hồi nghi hoặc, lặng lẽ trốn bên cạnh Hứa gia, Lan Hương khẩn trương túm lấy cánh tay nàng.
Một vài gã sai vặt hì hục nâng một cái bể cá đi qua.
Một lát sau, Hứa gia xem xét chung quanh mới vẫy tay gọi các nàng.
Sau hai, ba lần như thế, Phó Dung có kinh không hiểm bước lên xe ngựa
Phó gia, Lan Hương cũng vào theo, giúp nàng chải đầu. Tiểu thư ra ngoài
làm khách, vì đề phòng ngộ nhỡ, thiếp thân nha hoàn như Lan Hương đều mang theo lược trong người.
Phó Dung nhắm mắt, do dự có nên nói việc này cho phụ mẫu, Hứa gia bên ngoài đột nhiên mở miệng, dọa nàng nhảy dựng.
Không phải hắn đi rồi sao?
“Hứa thị vệ có chuyện gì sao?” Phó Dung nhìn về phía màn xe. Xe phu
không biết đi nơi nào, tùy thời có khả năng trở về, Hứa gia này quá
liều.
Hứa gia thấp giọng nói: “Phó cô nương, vừa rồi bị trúng dược chỉ cần
ngâm nước lạnh sẽ có thể trấn áp, vương gia vốn định đưa cô nương hồi
phủ nhưng thế tử đột nhiên xuất hiện, hiểu lầm vương gia có lòng ác ý, không chịu cho vương gia mang cô nương đi. Vương gia lo lắng cô nương
an nguy, mệnh ta lấy giải độc hoàn cho cô nương sử dụng. Chỉ sợ cô nương không biết, giải độc hoàn này là vương gia ngẫu nhiên đoạt được, có thể giải thiên hạ đa số độc, tổng cộng chỉ có bảy viên, vô cùng trân quý.
Hiện giờ vương gia vì cô nương mà hao phí mất một viên, mảnh tâm ý này,
vương gia nội liễm không muốn cô nương biết, Hứa mỗ thân làm thuộc hạ,
lại hi vọng cô nương quý trọng, cáo từ.”
Kỳ thật sau khi biết được kế hoạch của Tề Sách, vương gia đã sớm mệnh hắn chuẩn bị giải dược.
Nhưng nếu hắn không giải thích rõ vì sao vương gia vừa vặn mang theo
giải dược, vì sao không lấy ra từ đầu mà để đến lúc bị ngăn mới lấy ra,
trí tuệ như cô nương có thể nhìn thấu kế bọ ngựa bắt ve; chim sẻ chực
sẵn? Thân làm thị vệ thân tín của vương gia, hắn đương nhiên muốn giải
quyết hết thảy mọi phiền toái cho vương gia.
Tiếng bước chân ngoài xe rất nhanh biến mất.
Phó Dung nghiêng đầu nhìn Lan Hương: “Sao dừng lại?”
Lan Hương có chút lúng túng, tiếp tục chải đầu, vừa lặng lẽ quan sát Phó Dung, thử thăm dò: “Cô nương, chuyện gì xảy ra vậy ạ? Cô nương trúng
độc gì, còn cái kia vương gia có phải thích…”
Phó Dung trừng mắt: “Này đó ngươi không cần biết, chỉ nhớ kỹ vừa rồi ta
say nắng bất tỉnh, ngươi và Liên Kiều đỡ ta lên xe, chúng ta chưa từng
thấy qua bất kỳ nam tử nào, hiểu chưa?”
Chuyện này liên lụy đến Từ Tấn và Từ Yến, nếu nói ra chân tướng, phụ mẫu hoặc có tâm tác hợp nàng với một trong hai người, đặc biệt là Từ Yến,
hoặc xấu hổ không dám chủ động ám chỉ đến hai quý công tử, trong lòng tự trách vì nữ nhi chịu thiệt. Hai loại kết quả này, cái nào Phó Dung cũng không muốn, không bằng cứ cho qua, dù sao chỉ cần phụ thân bắt được
nhược điểm của Tề gia, chắc chắn sẽ phản kích.
Từ nhỏ Phó Dung rất có chủ ý, nàng không cho phép Lan Hương hỏi thăm, dù trong lòng tò mò Lan Hương cũng đành ngoan ngoãn ngậm miệng. Chẳng lẽ
tương lai tiểu thư nhà mình có hy vọng làm vương phi nương nương?
Lan Hương lặng lẽ nhìn Phó Dung, lúc nãy khẩn trương không lưu ý, bình tĩnh lại mới phát hiện: “A”.
“Sao nữa?” Thiếu chút bị Tề Sách làm bẩn, tâm tình Phó Dung đang rất kém, đang miên man suy nghĩ thì bị Lan Hương cắt ngang.
“Môi của tiểu thư…” Lan Hương ấp úng, vội vàng lấy gương nhỏ đưa cho Phó Dung.
Phó Dung hoài nghi nhìn vào gương. Đây là chiếc gương tây dương năm
trước phụ thân thăng nhiệm tri phủ có được, lớn cỡ bàn tay, mặt sau điêu khắc cảnh sắc bốn mùa, vừa vặn bốn chiếc phân cho mỗi mẹ con, là món đồ Phó Dung thích nhất. Đáng tiếc sau khi Phó Dung nhìn rõ, suýt nữa ném
nó ra ngoài.
Tên hỗn đản Từ Tấn!
Phó Dung nhào vào chiếc giường chật hẹp khóc lên, hận đến lấy tay đấm xuống giường.
Một dấu móng tay hồng hồng, Từ Tấn và Từ Yến nhìn thấy, Hứa gia khẳng
định cũng thấy, mệt nàng còn bắt buộc bản thân bày ra bộ dáng dửng dưng
nói chuyện với họ! Nàng cũng ngốc, rõ ràng rất đau sao dọc đường đều
không phát giác!
Nàng ô ô khóc, phảng phất so với bị người khi dễ còn không ủy khuất bằng việc xấu mặt.
Lan Hương chỉ cảm thấy trời muốn sập.
Tiểu thư nhà mình thích đẹp như mạng, một vết sẹo nhỏ trên trán đứng xa
một chút căn bản nhìn không ra, tiểu thư cũng hao hết tâm tư tìm người
làm hoa điền che giấu, hiện tại tiểu thư có thể chịu được?
Nàng quỳ bên cạnh nhỏ giọng cầu xin: “Tiểu thư đừng khóc nữa, chỉ là một vết máu, không có gì đáng ngại, ngày mai… Hai ngày nữa sẽ tiêu tan.”
Ngẫm lại da mặt tiểu thư mỏng, một buổi tối chắc không thể tiêu được mới sửa miệng, trong lòng nhịn không được oán giận. Lúc nàng đứng dậy thấy
tiểu thư đứng trước mặt vương gia, khẳng định là vương gia bóp, bóp
thành như vậy, không biết dùng bao nhiêu khí lực?
Tận tình khuyên bảo không biết bao lâu, Phó Dung mới ngừng khóc, xoay lưng về phía Lan Hương cho nàng tiếp tục chải đầu.
Chải xong, Lan Hương vội vàng đi bẩm báo với Kiều thị.
Kiều thị rất nhanh dẫn Phó Tuyên chạy tới, Quận vương phi phái quản sự
ma ma đưa tiễn, đợi xe ngựa ra Quận vương phủ, Phó Tuyên nghi hoặc hỏi:
“Quận vương phi mời tam tỷ qua, tam tỷ choáng váng, sao nha hoàn không
phái người chuyển lời cho chúng ta?”
Kiều thị cũng không hiểu, hơn nữa nàng không nhất nhất ở cạnh Quận vương phi nên không biết Quận vương phi phái nha hoàn.
Phó Dung dùng quạt tròn che mặt, mơ hồ nói: “Ta nào biết, có lẽ nửa
đường có việc chậm trễ? Đều tại nương, con nói không đến, người nhất
định ép buộc!” Nói xong hung hăng trừng Lan Hương: “Ngày thường ta có
nơi nào bạc đãi ngươi, ngươi dùng sức lớn như vậy bóp ta?”
Lan Hương rụt cổ quỳ bên cạnh, nén giận.
Kiều thị bị vẻ mặt ủy khuất hờn dỗi của ái nữ chọc cười, nhưng nghĩ tới
đây là lần thứ hai trong năm nữ nhi bị bệnh, đau lòng: “Trở về mời lang
trung nhìn xem, ngươi trước kia cũng không mảnh mai như vậy, chắc là
thân thể chưa điều trị tốt.”
Thấy mẫu thân không hoài nghi, Phó Dung hơi dễ chịu, nhắm mắt âm thầm hờn dỗi.
Chỗ hòn non bộ, Quận vương phủ.
Từ Yến cúi người do thám hơi thở của Tề Sách, hỏi Từ Tấn: “Sao hắn chưa tỉnh?”
“Sao ta biết?” Thấy Hứa gia trở lại, Từ Tấn vỗ vỗ tro bụi trên y bào,
thấp giọng nói: “Thi thể nha hoàn kia quá hai ngày mới có thể bị phát
hiện, hi vọng ngươi tìm cớ thích hợp, không cần dẫn tới trên người nàng. Tề Sách ra vẻ đạo mạo, tùy ngươi xử trí.”
Nói xong rời đi.
Từ Yến đợi chung quanh triệt để an tĩnh mới khiêng Tề Sách về thư phòng của mình.
Gần một canh giờ sau, Tề Sách mới tỉnh lại.
Thấy trước mắt là giá sách chỉnh tề, phát hiện mình đang dựa lưng vào ghế ngồi, Tề Sách bỗng bật dậy.
“Đã tỉnh?” Từ Yến nghe động tĩnh, từ trước cửa sổ xoay người, vì che bóng mà đứng nên ngũ quan có vẻ mông lung không rõ.
Sắc mặt Tề Sách thay đổi mấy lần, cuối cùng bình tĩnh lại, ngồi xuống,
đưa tay rót cho mình chén trà, khẽ cười: “Là ngươi cứu nàng? Nàng đâu?
Đừng nói đang trên giường ngươi.”
Nhẹ nhàng nói một câu, khác hoàn toàn con người Tề Sách trước đây.
Mười mấy năm giao tình, Từ Yến không rõ sao Tề Sách biến thành như vậy, nhẫn nhịn lửa giận chất vấn: “Sao lại hại nàng?”
Tề Sách bình tĩnh ngẩng đầu: “Vì ta thích nàng, vì ta muốn cưới nàng, vì nàng không chịu gả. Vân Thăng, ta biết thủ đoạn của ta không sáng rọi,
cũng không muốn biện minh. Ngươi thích nàng phải không? Có phải muốn
giúp nàng hả giận? Ta cho ngươi vài chủ ý, trước tiên không thể làm hỏng thanh danh của nàng, vậy ngươi có thể tùy tiện giả tạo tội danh đưa ta
vào tù, cũng có thể âm thầm giết ta, hoặc…”
Lời chưa dứt đã bị Từ Yến đánh một quyền vào mặt.
Tề Sách duy trì tư thế quay đầu, chờ một lát, nhìn tấm thảm trải trên mộc sàn dưới chân: “Đánh đủ rồi sao?”
Từ Yến không thể tin nhìn Tề Sách, trước nay chưa từng thất vọng: “Rốt
cuộc ngươi xảy ra chuyện gì?” Cái kia thiếu niên tài nghệ xuất chúng
hiên ngang đứng trên sân luyện võ, cái kia thư sinh ôn thuận tự tin đối
đáp trước mặt đại nho, sao đột nhiên biến thành dạng này?
Tề Sách không trả lời, lau vết máu bên khóe miệng, chậm rãi đứng lên:
“Thế Tử muốn bắt ta, Bá Ngọc ở nhà tùy thời cung kính chờ đợi.”
Hắn thong dong rời đi, không có ai ngăn cản.
Hứa gia lặng lẽ trở về: “Vương gia, Tề Sách đi rồi, nhìn hẳn là cùng thế tử động thủ quá.”
Từ Tấn nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.
Hứa gia lộ vẻ nghi hoặc, hắn cho rằng vương gia hội châm chọc hai câu, lại phát hiện thần sắc Từ Tấn vẫn như thường.
Vì Lục điện hạ sao? Vương gia thân làm huynh trưởng, cảm động lây?
“Đêm nay lại đi Phó gia một chuyến, thổi một lần hương là đủ.”
“Dạ, thuộc hạ hiểu.” Hứa gia thấp giọng đáp ứng, thấy Từ Tấn không có chỉ thị gì khác mới lặng lẽ lui ra ngoài.
Phù Cừ viện.
Đêm khuya tĩnh lặng, Phó Dung không có nửa điểm buồn ngủ.
Trong phòng lưu lại một chung đèn, nàng khép áo tựa vào đầu giường, cầm gương nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve phía trên môi.
Vết máu sâu như vậy nhìn như muốn xuất huyết, khi nào mới tan a?
Đang phát sầu, bên ngoài truyền đến tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng, Phó Dung
cười lạnh, nàng biết Từ Tấn không có hết hy vọng, quả nhiên lại tới nữa!
Vội vàng cất kỹ chiếc gương, Phó Dung lặng lẽ kéo chăn nghiêng người nằm xuống, giả bộ ngủ.
Đêm nay không cho hắn một ấn, nàng sẽ không mang họ Phó