Đọc truyện Sủng Em Đến Nghiện – Chương 35
Bây giờ Lô Nguyệt Nguyệt không đi học, cả ngày ở trong phòng, vẻ mặt ngơ ngác, Lăng Thiệu không ngừng tìm cách trêu chọc cô vui vẻ,die»ndٿanl«equ»yd«on suy nghĩ kỹ một lát, anh lôi cô đến phòng bếp đi, “Trong ngày thường, đều là Nguyệt Nguyệt đáng yêu làm cho anh ăn, hôm nay, anh nấu cho Nguyệt Nguyệt ăn, có được không?die»ndٿanl«equ»yd«on” Dứt lời, không đợi Lô Nguyệt Nguyệt trả lời, Lăng Thiệu vén tay áo lên, chuẩn bị vì cô mà xuống bếp.
Nhưng Lăng Thiệu là Đại Thiếu Gia sống an nhàn sung die»ndٿanl«equ»yd«onsướng từ nhỏ đến lớn, làm sao làm việc này? Hôm nay vì để Lô Nguyệt Nguyệt vui vẻ, cái gì cũng chịu làm!
Mặc dù tay chân anh vụng về, nhưng trong lòng cảmdie»ndٿanl«equ»yd«on thấy rất thỏa mãn, bình thường anh rất thích dáng vẻ Lô Nguyệt Nguyệt làm món ăn cho anh ăn, hôm nay anh có thể vì cô mà xuống bếp, cô sẽ vui mừng chứ? Anh taydie»ndٿanl«equ»yd«on vội chân loạn mà mò mẫm chuẩn bị, chớp mắt, một mùi khét bay ra rồi.
Lúc đầu Lô Nguyệt Nguyệt đang ngồi yên die»ndٿanl«equ»yd«onở một bên nhìn anh, thấy cảnh tượng này, vội chạy tới tắt lửa, đẩy anh qua một bên, tức giận nói: die»ndٿanl«equ»yd«on”Để em, Đại Thiếu Gia!”
Lăng Thiệu ôm chặt cô từ phía sau, “Nguyệt Nguyệt,die»ndٿanl«equ»yd«on lúc em làm món ăn, thật sự rất mê người.”
“Hừ! Muốn em làm món ăn cho anh ăn, cứ việc nói thẳng!”die»ndٿanl«equ»yd«on Lô Nguyệt Nguyệt bất mãn lẩm bẩm, Đại Thiếu Gia luôn sai khiến cô làm việc, đừng tưởng rằng anh khích lệ cô, đầu óc cô sẽ hồ đồ, sẽ vui mừng!
“Vậy bây giờ không cho mất hứng.” Tay Lăng die»ndٿanl«equ»yd«onThiệu nâng cằm cô, như trêu chọc tiểu sủng vật, giọng nói ôn nhu rất dễ nghe.
“Có thể không vui mừng sao? Chờ một lúc nữa thì phòng bếp die»ndٿanl«equ»yd«onsẽ bị anh đốt!” Bây giờ Lô Nguyệt Nguyệt đã nghĩ thông suốt, thật ra thì cũng không có gì phải sợ hãi, chỉ cần mình hạnh phúc là tốt rồi, người ta nói như thế nào, thật ra thì cũng không quan trọng.
“Em yên tâm, có anh đây! Ai cũng không bắt nạt được em.” die»ndٿanl«equ»yd«onTrong mắt Lăng Thiệu xuất hiện một mảnh lạnh lẽo.
Lô Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng rũ mắt, “Lăng Thiệu,die»ndٿanl«equ»yd«on thật ra thì cũng không có gì . . . . . . Em biết rõ, bàn về gia thế, bàn về diện mạo, hoặc là bàn về rất nhiều những thứ khác, em đều không xứng với anh; nhưng. . . . . . die»ndٿanl«equ»yd«onTrên mặt tình cảm, em giàu có hơn!” Nói tới chỗ này thì cô có chút tự hào, “Ai cũng yêu anh kém hơn em!”
“Anh biết rõ, nếu không anh sẽ không chọn Nguyệt Nguyệt !”die»ndٿanl«equ»yd«on Lăng Thiệu hôn cô một cái, nụ cười tràn đầy, anh không thích những người phụ nữ khác,die»ndٿanl«equ»yd«on đặc biệt là người gọi là “Hạ Dung Dung”! Ăn mặc trang điểm xinh đẹp, cả người đều làm anh gay mũi, nhưng anh không có chút nào thích, “Nguyệt Nguyệt, die»ndٿanl«equ»yd«onhương vị của em rất dễ chịu, rất thơm, anh thật thích. . . . . .”
“Ưmh. . . . . .” Lô Nguyệt Nguyệt bối rối một phen,die»ndٿanl«equ»yd«on động tác trên tay chậm hơn một chút; môi Lăng Thiệu dán lên môi của cô, hôn thật sâu, Nguyệt Nguyệt của anh. . . . . . Là một bảo bối! Anh phải yêu thương cô thật tốt.
“A! Cháy, cháy!” Chờ Lô Nguyệt Nguyệt bị hôn đếndie»ndٿanl«equ»yd«on chóng mặt, đột nhiên thét lên.
Lăng Thiệu đứng ở một bên, che môi của mình, cúi đầu cười.
Qua vài ngày, Lô Nguyệt Nguyệt thấy diễn đàndie»ndٿanl«equ»yd«on trong trường, lại có người hiểu rõ tình hình tiết lộ, lúc đầu Lăng Thiệu cùng Lô Nguyệt Nguyệt die»ndٿanl«equ»yd«onlà thanh mai trúc mã, còn là bạn bè nhiều năm, hôm nay kết hôn, là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên); ngược lại là Hạ Dung Dung muốn nhúng tay vào,die»ndٿanl«equ»yd«on nhúng tay vào không được thì gièm pha người khác!
Sau khi tin tức này vừa truyền tới,die»ndٿanl«equ»yd«on mọi người hâm mộ Lô Nguyệt Nguyệt, ngay sau đó lại có rất nhiều tin tức gây bất lợi cho Hạ Dung Dung die»ndٿanl«equ»yd«onđược truyền ra ngoài, trong đó, thậm chí còn có hình Hạ Dung Dung hôn mấy tên đàn ông trung niên (40-50t), mặc dù đều là hôn gò má, nhưng cũng đủ làm cho người ta có ýdie»ndٿanl«equ»yd«on nghĩ kỳ quái rồi!
Khi Lô Nguyệt Nguyệt thấy những thứ này, che miệng, gương mặt không thể tin, “Lăng Thiệu, chuyện gì xảy ra?”
“Em không biết hiện tại có một phần mềm gọi là 『Pho¬to¬Shop』die»ndٿanl«equ»yd«on sao?”
“Ách. . . . . . Là giả?”
“Người nào quan tâm thiệt giả, mọi người không phải muốn xem náo nhiệt sao? Em xem, cô ta gièm pha chuyện của em, không phải là giả sao?die»ndٿanl«equ»yd«on Nhưng mọi người tưởng thật.”
“Ưmh. . . . . .” Lô Nguyệt Nguyệt vẫn cảm thấy như vậy die»ndٿanl«equ»yd«onkhông ổn, “Như vậy. . . . . . Không tốt lắm đâu?”
“Em quản nhiều như vậy làm gì? Người ta sẽ giải quyếtdie»ndٿanl«equ»yd«on, chỉ cần chút thời giờ thôi, loại chuyện như vậy, em không cần quản.”
“Ừ. . . . . .” Lô Nguyệt Nguyệt còn đang suy nghĩ,die»ndٿanl«equ»yd«on bỗng chốc mất bò mới lo làm chuồng.
“Còn nữa, nhà họ Hạ không muốn mất đi sự hợp tác die»ndٿanl«equ»yd«oncủa anh, cho nên chấp nhận điều kiện của anh, đưa Hạ Dung Dung đi bồi dưỡng ở nước ngoài vài năm.”
“Chuyện này. . . . . .” Lô die»ndٿanl«equ»yd«onNguyệt Nguyệt ngơ ngác nhìn Lăng Thiệu, có tàn nhẫn quá không?
Lăng Thiệu hừ lạnh một tiếng, mặt hả hê die»ndٿanl«equ»yd«onnhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lô Nguyệt Nguyệt, “Thế nào? Thấy người đàn ông của em rất đặc biệt?”
Lô Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Không phải.”
“Vậy có cảm thấy anh rất đẹp trai?” Lăng Thiệudie»ndٿanl«equ»yd«on muốn tranh công, dùng lỗ mũi cọ lỗ mũi xinh xắn của cô, tay cũng không thành thật.
“Ưmh. . . . . . Em cảm thấy,die»ndٿanl«equ»yd«on anh thật âm hiểm nha!” Lô Nguyệt Nguyệt không sợ Lăng Thiệu nữa rồi, gần đây anh die»ndٿanl«equ»yd«onvì muốn tâm tình cô vui vẻ, luôn làm ra chuyện kỳ kỳ quái quái, nhưng mỗi chuyện hầu như không làm được, mỗi lần cô có thể die»ndٿanl«equ»yd«ongiễu cợt anh!
“Hừ, còn không phải là vì em!” Lăng Thiệu lườm cô một cái, sau đó bắt đầu cởi quần áo của cô, “Gần đây sợ em mất hứng,die»ndٿanl«equ»yd«on cố gắng lấy lòng em….em lại dám ghét bỏ anh. . . . . .”
“Em em em. . . . . .” Lô Nguyệt Nguyệtdie»ndٿanl«equ»yd«on che quần áo của mình, như con thỏ nhỏ co rúm lại thành một đoàn, “Lăng Thiệu, anh………anh không thể làm loạn đó!”
“Hôm nay còn muốn cho anh bỏ qua cho em Nghĩ thật tốt!” Tròng mắt Lăng Thiệu thâm thúy, động tác dùng sức hơn một chút, tháo cái quần lót cuối cùng trên người cô ra, sau đó ấn cô ngã xuống giường, ác ý cười nói: die»ndٿanl«equ»yd«on”Nguyệt Nguyệt….. Trốn chỗ nào?”