Đọc truyện Sủng Đến Tận Cùng – Chương 36
Đây chính là nhà thiết kế hàng đầu Nhan Hạ sao?
Nhìn Nhan Hạ đứng dưới ánh đèn, hiện trường có không ít người hít vào một hơi, đáy mắt đều hiện lên nét kinh diễm.
Khoảnh khắc tiếp theo, ánh đèn toàn trường bừng sáng.
Làn da nhẵn nhụi trắng nõn, ngũ quan thanh thoát tinh tế, mái tóc dài đen nhánh mềm mại phủ lên bờ vai nhỏ nhắn, làm cho khí chất cô càng toát lên vẻ dịu dàng, bởi vì mỉm cười mà khuôn mặt xuất hiện lúm đồng tiền xinh xắn, khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy thiện cảm hơn.
Bộ váy màu trắng và xanh lam vừa vặn trên người làm nổi bật dáng người mảnh khảnh mà duyên dáng.
Hấp dẫn sự chú ý của mọi người nhất là cô đứng đó, trên người như có như không toát lên một loại khí thế như có như không.
Cô là một người khiến cho người khác không thể không chú ý.
Không có ai ngờ được, nhà thiết kế lừng danh Nhan Hạ lại có nhan sắc xuất sắc như vậy.
Ngay sau đó, các ký giả cũng nhận ra đây chính là vị mỹ nữ mới nổi vừa xuất hiện vào đầu buổi diễn của nhãn hiệu thời trang Fork nổi tiếng!
Đây chính là tin tức lớn mới.
Trong lòng không ít phóng viên trong nước đã âm thầm nghĩ tới các loại tiêu đề để lát nữa gửi tin tức về tòa soạn.
# Mỹ nữ xinh đẹp cùng các nhà thiết kế nổi tiếng chụp ảnh chính là nhà thiết kế lừng danh Nhan Hạ? #
# Nhà thiết kế hàng đầu năm năm qua lần đầu công khai xuất hiện tại tuần lễ thời trang NY: nhan sắc tinh xảo không thua gì minh tinh #
……
Những tựa đề liên tiếp lóe lên trong đầu các ký giả.
Lúc này truyền thông nước ngoài ở một bên cũng không ngừng vang lên tiếng chụp ảnh tanh tách, tanh tách, nghệ thuật là không có giới hạn, có rất nhiều người đều rất yêu thích các thiết kế của Nhan Hạ, có điều, bọn họ quan tâm đến bản thân cô nhiều hơn, chứ không phải là độ hot của cô.
Lúc này, sau khi người dẫn chương trình thấy Nhan Hạ đi ra, cũng bắt đầu giao lưu với cô.
“Nhà thiết kế Nhan, cô có muốn gửi lời chào tới mọi người không?”
Người dẫn chương trình nói xong, ánh mắt mọi người đều rơi trên người Nhan Hạ, trong mắt không ít người còn mang theo sự đánh giá.
Khi chưa gặp được Nhan Hạ, họ thực sự bị rung động bởi các tác phẩm của cô, mà giờ gặp mặt Nhan Hạ rồi, lại vì chính cô mà rung động.
Một nhà thiết kế trẻ tuổi như vậy, lại có được những thành tựu to lớn như thế, thật là khiến mọi người cảm thấy bất ngờ.
Lúc này đây, đối mặt với ánh nhìn chăm chăm của đông đảo người xem như vậy, trong lòng Nhan Hạ vẫn không khỏi thắt chặt lại.
Sau đó, ánh mắt cô mới từ từ đưa về phía dưới nơi Lục Phỉ và Lục Hạo đang ngồi.
Lục Hạo mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cô, theo bản năng muốn kêu mẹ, nhưng lại nghĩ tới ước định ban nãy với ba, không đành lòng mà lấy tay che miệng mình lại, hướng về phía Nhan Hạ nở một nụ cười ngọt ngào.
Mà Lục Phỉ lúc này đang ôm Lục Hạo cũng hướng ánh nhìn thẳng tắp về phía Nhan Hạ, như đang muốn khích lệ cô.
Nhìn thấy chồng và con trai nhà mình, chẳng hiểu sao, Nhan Hạ không còn cảm thấy căng thẳng đối với những ánh nhìn xung quanh nữa, mà chỉ còn lại cảm giác hạnh phúc.
Nhận lấy micro từ tay người dẫn chương trình, Nhan Hạ nở một nụ cười nhẹ, rồi mới nhìn về phía mọi người ngồi dưới mà chậm rãi nói: “Chào mọi người, tôi là Nhan Hạ.”
Lời nói của Nhan Hạ vừa dứt, toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay không ngớt lần nữa.
Đối mặt với một người phụ nữ ưu nhã như vậy, thực rất khó để không để tâm.
“Giọng nói của thiết kế Nhan thật dịu dàng quá, các thiết kế lần này của cô so với trước đây làm tôi rất ngạc nhiên, có thể tiết lộ cô lấy linh cảm từ đâu được không? Có cảm giác màu sắc lần này với trước đây có sự khác biệt rất lớn?”
“Trái cây.” Nhan hạ lơ đãng đưa mắt nhìn về phía Lục Phỉ và Lục Hạo, nở một nụ cười chân thành, “Bởi vì trong nhà tôi có người rất thích ăn trái cây, mà người này thích ăn những loại trái cây có màu sắc tươi sáng một chút, thích nhất là trái cây màu đỏ như dâu tây hay cà chua, màu vàng như xoài, một lần nhìn người này vui sướng ăn trái cây thì tôi liền nảy ra một loại linh cảm, bèn sử dụng những màu sắc này vào các thiết kế của mình.”
“Vậy còn màu xanh dương thì sao?” Người dẫn chương trình tiếp tục hiếu kỳ hỏi.
“Màu xanh dương là màu sắc người này thích nhất.” Nhan Hạ đáp, vẻ mặt ánh lên vẻ dịu dàng khó nắm bắt.
Lúc này, Đào Hữu cũng đang bận rộn quay chụp ở hội trường lập tức chú ý tới Lục Phỉ và Lục Hạo phía dưới, chỉ thấy nghe xong lời của Nhan Hạ, Lục Hạo rất hưng phấn nhìn về phía Lục Phỉ, gương mặt ửng hồng, mang một bộ dáng rất vui vẻ.
Lý do rất đơn giản, “người này” trong lời Nhan Hạ nói chính là Lục Hạo.
Giờ khắc này, Đào Hữu đã hoàn toàn khẳng định suy đoán lúc trước của mình là đúng.
Nhan Hạ, chính là người vợ thần bí kia của Lục Phỉ.
Nhìn lại, bây giờ Lục Phỉ đang nhìn chằm chằm về phía Nhan Hạ bằng ánh mắt đầy vẻ cưng chiều thương yêu, trong lòng lại không khỏi hâm mộ.
Hạnh phúc của bọn họ, người ngoài như anh ta cũng có thể cảm nhận được.
Chỉ là không biết hạnh phúc này khi ở trước ánh sáng của truyền thông thì kết quả sẽ ra sao?
Nghĩ tới đây, Đào Hữu tiếp tục nhìn về phía Lục Phỉ, anh ta nghĩ, Lục Phỉ đã chuẩn bị rất cẩn thận, bởi anh ta có thể thấy từ sự việc Lục Phỉ ẩn hôn, có con rồi tới giờ mới công khai, thấy được thái độ bảo vệ đối với gia đình của anh, quả thực nói quá thận trọng cũng không sai.
Anh đang từ hình tượng nam thần cao lãnh mà hạ phàm rồi!
Đào Hữu lặng lẽ suy nghĩ câu nói đang lan truyền rộng rãi trên internet này, lập tức cầm máy chụp hình lên “tanh tách” chụp lại một màn này.
Anh ta nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, tấm hình này sẽ làm cho mọi người đều cảm thấy xúc động.
Điều tốt đẹp nhất trên thế giới này, là trong mắt đối phương chỉ có người còn lại!
*
Tuần lễ thời trang kết thúc, hình ảnh Nhan Hạ trên sàn diễn lại điên cuồng lan nhanh trên dư luận trong nước.
Lần này, cư dân mạng không còn tập trung vào thảo luận về nhan sắc, đặc biệt là giới truyền thông trong nước.
Bởi vì, bọn họ không còn coi Nhan Hạ là minh tinh mới nữa, mà đều tập trung vào việc cô là nhà thiết kế hàng đầu nổi tiếng.
Truyền thông ùn ùn tung ra ảnh Nhan Hạ cùng rất nhiều người mẫu tại buổi diễn thời trang.
Trên internet cũng bị những tấm hình này oanh tạc.
Lần này, Đào Hữu ở “Chuyên trang giải trí hàng ngày” là người đưa tin sớm nhất, cũng có lượng xem lớn nhất, dưới khu bình luận cũng bị oanh tạc nhiều nhất.
“Trước đó còn tưởng là nghệ sĩ của công ty nào chứ? Không ngờ được lại là nhà thiết kế.”
“Là nữ thần Nhan Hạ của tôi ư? Nhan sắc này quả đúng là nữ thần, tôi rất thích trang phục cô ấy thiết kế, thấy cô ấy đẹp như vậy tôi đã hoàn toàn gục ngã rồi.”
“Ôi cái dung mạo này, khí chất này, ở giữa bao nhiêu người mẫu cũng không hề kém cạnh, đúng là có tài có sắc mà.”
“Nếu không phải biết rõ tên tuổi Nhan Hạ từ trước, thật muốn nói, đây có phải là một cuộc lăng xê hay không.”
“Hồi trước còn tưởng nhà thiết kế này vì diện mạo quá xấu nên mới không lộ diện, không ngờ lại xinh đẹp như vậy, thật khiến người ta muốn liếm màn hình mà.”
“Tôi quyết định từ hôm nay trở đi, Nhan Hạ chính là nữ thần của tôi.”
“……”
Ngoài “Chuyên trang giải trí hàng ngày”, tin tức về Nhan Hạ trên các trang giải trí lớn khác cũng được cư dân mạng quan tâm nhiệt tình.
Điều này thể hiện rõ, cái tên Nhan Hạ đang rất hot!
Ngoài đội ngũ quan hệ công chúng sau lưng Lục Phỉ, phần lớn vẫn là nhờ chính bản thân Nhan Hạ.
Dù sao, Nhan Hạ cũng là một nhà thiết kế lớn, tài năng mới tạo ra tên tuổi của cô, nhan sắc của cô cũng chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.
Dĩ nhiên, đóa hoa này của cô cũng có chút lớn rồi.
Độ hot càng lớn, đồng nghĩa với việc càng có nhiều người tò mò về Nhan Hạ, dần dần cũng bắt đầu có người nêu ra yêu cầu.
Tất cả những điều này, đều là đội ngũ quan hệ công chúng của Lục Phỉ đứng sau thao túng.
*
Mà lúc này, ở nước ngoài Nhan Hạ đang cùng Lục Phỉ và Lục Hạo ở trong khách sạn ăn bữa tối muộn.
Vừa bóc cho Lục Hạo con tôm, khóe môi Nhan Hạ cong lên, tâm trạng có vẻ hết sức vui mừng, buổi diễn thời trang lần này rất thành công, mà lần đầu cô đứng trước mặt nhiều người như vậy cũng rất thuận lợi.
Trước kia cô vẫn không dám tưởng tượng tới việc này, bây giờ lại thực sự làm được rồi.
Tất cả những điều này đều là nhờ có động lực từ chồng và con trai cô.
Có bọn họ, tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề.
Lục Hạo dùng cái muỗng của mình lấy con tôm lên, đưa một cái vào miệng ăn rất ngon lành, sau đó lập tức dùng đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Nhan Hạ làm nũng: “Mẹ ơi, ngon quá, con muốn ăn nữa.”
Nghe vậy, Nhan Hạ cười một tiếng, cầm lên một con tôm nữa lột vỏ, bóc xong lại để vào chén của Lục Hạo.
“Cám ơn mẹ.” Lục Hạo nhìn Nhan Hạ cười ngọt ngào.
Nhan Hạ không nói gì, tiếp tục cầm tôm thong thả bóc vỏ.
Vừa bóc xong, ngay khi cô định thả vào chén Lục Hạo, lại bị một đôi đũa chặn lại.
Lục Phỉ cứ thế trắng trợn đoạt lấy con tôm cô bóc cho Lục Hạo, bỏ vào miệng mình từ tốn nhai, nhìn ánh mắt tố cáo của Lục Hạo đang nhìn Nhan Hạ nói: “Ba cũng thích ăn.”
“Ba, sao có thể cướp của con như vậy, ba tự bóc đi chứ!” Lục Hạo nhanh miệng nói xong, sau đó lập tức phồng má lên.
Nhìn cái miệng phồng lên như con ếch của con nhà mình, Lục Phỉ bình tĩnh đưa tay sang chọc chọc: “Ba không muốn bóc.”
Nói xong, nhìn về phía Nhan Hạ: “Vợ à, em nói đi?”
Nghe vậy, Lục Hạo cũng nhìn về phía Nhan Hạ: “Mẹ, mẹ nói đi?”
Thấy hai khuôn mặt như nhau cùng hiện ra trước mắt mình, Nhan Hạ chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập ấm áp.
“Mỗi người một nửa.” Nhan Hạ bất đắc dĩ mở miệng nói, mang cái bao tay tiếp tục lột vỏ.
Bóc hết rồi, Nhan Hạ chia đĩa tôm ra cho hai người.
Nhìn số tôm bỗng dưng bị mất đi một nửa, Lục Hạo chu môi ra, lại nhìn số tôm trước mặt Lục Phỉ kia, mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, ba thế mà lại giành ăn với bé, thật đáng ghét.
Lại thấy Lục Phỉ ăn từng con tôm một, Hạo càng thêm ấm ức, những con tôm kia rõ ràng là của bé mà, của bé chứ…
Cảm giác được ánh mắt ai oán của Lục Hạo đang nhìn mình, khóe môi Lục Phỉ khẽ cong lên.
Sau đó, vừa ngẩng đầu, bắt gặp ngay ánh mắt hiểu thấu hết của Nhan Hạ, việc anh vừa khi dễ con trai mình dời ánh mắt đi.
Được rồi, anh chính là có chút ghen tỵ mà thôi.
Nhìn phản ứng chột dạ của Lục Phỉ, dáng vè ghen tuông của ông chồng nhà mình, thật đáng yêu quá!
Chỉ là, bây giờ cô sẽ không nói cho Lục Phỉ biết, cô đã thiết kế cho anh một bộ trang phục.
Sau đó cũng không để ý tới Lục Phỉ nữa, bèn quay sang con trai nhà mình vì mới bị tổn thương trái tim mà đang gắp những món khác lên ăn, ôi tiểu tham ăn nhà cô, cần an ủi chút đã.
Ăn xong bữa cơm này, một nhà ba người cùng nhau ra khỏi phòng, chuẩn bị chờ thang máy trở lại phòng của Nhan Hạ và bọn họ ở tầng trên, trong khi đó, Lục Hạo vẫn ghi thù mà vùi đầu vào cần cổ Nhan Hạ, không thèm để ý tới Lục Phỉ.
Vừa bước ra khỏi thang máy, Lục Phỉ thấy trước cửa phòng Nhan Hạ có một bóng dáng lạ lẫm.
Lúc này trên tay người nọ cầm máy chụp hình.
Đôi môi mỏng mím nhẹ, ánh mắt anh nhìn về phía người kia mang theo vẻ sắc bén.
Thấy ánh mắt mang theo áp lực của Lục Phỉ, Đào Hữu đứng ở cửa phòng Nhan Hạ thản nhiên nhìn lại: “Ảnh đế Lục, tôi không hề có ác ý.”.