Bạn đang đọc Sủng Bảo Bối Thành Nghiện – Chương 48
Hàn Chấn Phong đặt Triệu Vy lên giường sau đó gọi điện cho bác sĩ.
Trong lúc chờ bác sĩ đến anh lấy nước ấm rồi vắt khăn lau người cho cô.
Mỗi lần di chuyển qua từng nơi trên cơ thể cô nhất là những nơi bị thương tim anh như thắt lại.
Nhìn đến hai bên má sưng đỏ cùng nơi khoé môi vương máu mà anh càng giận bản thân mình vì không bảo vệ tốt cho cô.
Đôi mắt ánh lên tia lạnh lẽo cùng tàn nhẫn, Hàn Chấn Phong anh sẽ bắt những ai đã làm tổn thương bảo bối của anh phải trả giá đắt.
Động tác lau người của anh vô cùng cẩn thận và nhẹ nhàng tránh làm cô đau.
Lúc thay xong đồ cho Triệu Vy thì bác sĩ cũng tới.
Đây là bác sĩ Bảo Khang là bạn của đám người Hàn Chấn Phong, là một bác sĩ tài giỏi, làm việc tại bệnh viện Hàn Thị.
Hàn Chấn Phong đứng sang một bên cho Bảo Khang khám cho Triệu Vy.
Động tác thành thạo dày dặn kinh nghiệm, thoáng chốc đã khám xong, anh quay qua nói với Hàn Chấn Phong:
“Vết thương ngoài da không nặng lắm, mình sẽ kê thuốc giảm đau cùng thuốc sức cho cô ấy.
Bây giờ mình sẽ tiêm cho cô ấy thuốc hạ sốt vì có vẻ cô ấy phát sốt rồi.”
“Cậu tiêm hả? Không được!”
Hàn Chấn Phong nhíu mày cự tuyệt.
Nếu vậy anh sẽ tiêm cho cô anh không thể để bất kì người đàn ông nào chạm vào người phụ nữ của anh được cả.
Khoé môi Bảo Khang cong lên:
“Xem ra lời Tuấn Anh nói không sai nhỉ, Hàn tổng có tính chiếm hữu thật là cao.
Mình không tiêm đâu, y tá mình đưa theo đến đây sẽ tiêm cho cô ấy.”
“Ừm”
Rồi cả hai ra ngoài để y tá vào tiêm thuốc cho Triệu Vy.
Bảo Khang theo Hàn Chấn Phong xuống phòng khách chờ đợi.
“Phong này, cậu đối với cô bé đó là thật lòng à?”
“Không thể thật hơn! Cậu thấy mình có để ý phụ nữ bao giờ đâu, là cô ấy thay đổi mình.”
“À mình còn tưởng cái cô Mỹ Triều gì đó con của chú Phùng trong công ti nhà cậu giúp cậu thay đổi cái nhìn chứ”
Hàn Chấn Phong chau mày quăng cho Bảo Khang cái nhìn sắc bén
“Cô ta chả có gì hơn bảo bối nhà mình đâu.
Bảo bối nhà mình là nhất chẳng ai sánh bằng.
Cô ta ngoài bám tiền đàn ông ỷ vào ba cô ta thì còn được gì nữa, quá vô dụng.
Mình nói cậu nghe bảo bối của mình vừa xinh đẹp vừa tài năng, học rất giỏi, rất được lòng mọi người, đặc biệt là mình.
Chỉ cần cô ấy muốn dù đắt giá hay hiểm trở cỡ nào mình cũng sẽ đem đến cho cô ấy.”
Bảo Khang vừa uống trà vừa nghe người bạn thân của mình không ngừng khen ngợi phụ nữ của cậu ấy trong lòng trở nên vui vẻ.
Bạn thân băng lãnh của mình không động phụ nữ bây giờ yêu vào lại thành con người mới.
Một câu bảo bối hai câu bảo bối, xem ra Hàn Chấn Phong rất yêu thương cô bé kia.
Vậy cũng tốt, có người bên cạnh chăm sóc, yêu thương bạn anh như vậy cũng đỡ hơn để cậu ấy một mình.
Khi nhìn thấy cô bé kia anh cũng cảm thấy rất xinh đẹp, đầy thiện cảm, là một thiên sứ nhỏ đó nha.
Khuôn mặt tuy bị thương nhưng vẫn nhìn ra nét đáng yêu hiền hậu, bảo sao trái tim băng đăng của thằng bạn anh không tan chảy cho được.
“Xem xem khen người ta ghê chưa kìa.
Cũng tốt có một tiểu thiên sứ như thế bên cạnh cậu tụi mình yên tâm hơn, không cần nghĩ cách dẫn cậu đi xem mắt…”
“Xem mắt? Xem cái gì? Các cậu bàn tính cái gì hả?”
Khoé môi Bảo Khang lại cong lên, anh cất tiếng trong giọng nói có phần trêu chọc:
“À vài tháng trước khi mình còn ở Anh dự hội thảo y học thì Tuấn Anh có thêm mình vào một nhóm chat không có cậu có tên là Hành Trình Tìm Vợ Cho Hàn Mặt Lạnh.
Ban đầu mình cũng thắc mắc cần gì tìm vợ cho cậu cứ để cậu tự tìm đi thì Tuấn Anh kêu là cậu ấy sợ cậu bị bẻ cong tại cậu không gần nữ sắc.
Cậu ấy lên một loạt danh sách các tiểu thư của các gia đình có tiếng tăm để cho cậu xem mắt.
Tụi mình nghe cũng có lí nên cũng hưởng ứng dữ dội, bàn tính kế hoạch xong thì nghe tin cậu bị truy sát thế là để tới giờ.
Ai mà ngờ bây giờ cậu đã có một tiểu bảo bối bên cạnh rồi nên công cuộc này xem như bỏ.
Tuấn Anh vừa xoá nhóm chat nửa tháng trước đấy.”
Hàn Chấn Phong nhướng mày.
Tên nhóc Tuấn Anh này lại bày trò sau lưng anh xem ra rảnh rỗi quá nhỉ…
“Tên nhóc cà lơ phất phơ đó lắm chuyện quá nhỉ nếu mình bị cong cũng không để cậu ta biết đâu.
Muốn xem mắt chứ gì, được rồi mình cho cậu ta đi xem mắt đến rớt hết mắt ra ngoài mới thôi.”
Bảo Khang bật cười thích thú tiếp tục nói:
“Sắp tới Tuấn Anh muốn cho Hoàng Nguyên đi xem mắt đấy.
Cậu xem cậu ấy là lo sợ cho hai ông thần mặt lạnh là cậu và Hoàng Nguyên bị ế vợ.
Cậu ấy bảo cái gì mà hai người các cậu lớn tuổi rồi không thể để người khác chê cười là già rồi mà không có ai bên cạnh…”
Mặt Hàn Chấn Phong tối sầm lại, tên này dám giỡn mặt sao.
Lắm chuyện thật!
“Được rồi mình sẽ nói lại cho A Nguyên về việc này.
Để A Nguyên thay mình dạy dỗ tên nhóc đó mới được.”
Bảo Khang cười há miệng cười to.
Không phải anh bán đứng bạn mình mà là đang trả thù.
Tên Nguyễn Tuấn Anh kia dám bẻ lái chuyện cậu ta bị mẹ bắt đi xem mắt sang cho anh.
Lúc hẹn đi ăn anh mới biết cậu ta dàn xếp.
Về đến nhà anh đã nhắn tin gọi điện thoại hỏi tội nhưng mà Bảo Khang anh làm sao quên được mối thù này, sẵn có dịp anh trả thù cho xứng đáng.
Hai người nói chuyện một lúc thì cô y tá đi xuống, Bảo Khang cũng thu xếp đồ lại rồi tạm biệt Hàn Chấn Phong ra về.
Hàn Chấn Phong tiễn khách xong nhanh chóng đi lên phòng ngủ với Triệu Vy..