Sủng Ái Tiểu Hư Hỏng

Chương 17: Đến bệnh viện


Đọc truyện Sủng Ái Tiểu Hư Hỏng – Chương 17: Đến bệnh viện

Editor: Ái Khiết
Toilet nữ xảy ra một màn này, gần như là trong nháy mắt.
An Bác Hạ chật vật bò dậy từ trên đất. Làm Viện trưởng viện kiểm sát Trừng Dương, mọi thời khắc ông ta đều duy trì dáng vẻ trầm ổn lão luyện của mình, từ trước đến nay đều là vẻ mặt cười nói đón chào với người khác, đối mặt với việc hoặc người khó giải quyết cũng có thể xử lý tốt.
Nhưng hiện tại, mặt già này của ông ta xem như đã hoàn toàn không nhịn nổi.
An Bác Hạ vịn tường đứng vững sau đó lại nhìn hai người trước mặt, dùng một loại ngữ khí chất vấn hỏi Thẩm Hạ Thời: “Thằng này là ai?”
Thẩm Hạ Thời cười lạnh: “Liên quan gì đến ông?”
“Thẩm Hạ Thời, lá gan của mày thật là càng lúc càng lớn! Dám thông đồng với người ngoài đánh bố của mày!”
Ông ta cơ hồ rít gào nói chuyện với Thẩm Hạ Thời, giờ khắc này An Bác Hạ đã quên mình là kiểm sát trưởng, đã quên vẫn còn nhiều đôi mắt đang nhìn mình. Ông ta không biết nhìn người thì thôi, còn hai ba lần dùng từ ngữ ác độc nói với Thẩm Hạ Thời, làm gì mang bộ dáng của một người bố?
Mộc Tắc nhìn ánh mắt lạnh băng của Thẩm Hạ Thời, trong lòng anh dâng lên một ngọn lửa cháy hừng hực. Phải biết rằng lúc vừa nãy rời đi cô còn vô cùng cao hứng, hiện tại chưa tới nửa giờ lại thành ra như vậy.
Mộc Tắc rất không thích An Bác Hạ dùng ánh mắt chán ghét như vậy nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Thời, anh ấn mặt cô vào ngực, bàn tay to vuốt ve nhẹ nhàng trên đỉnh đầu cô, làm vậy để trấn an cảm xúc có chút tuột dốc của cô.
Người đàn ông ngắm nghía gậy bóng chày trên tay, một tiếng cười nhạo trào phúng từ khóe miệng phun ra, lại nhìn cây gậy thô tráng trong tay anh, thật làm người khác hoài nghi có phải giây kế tiếp anh sẽ xách gậy qua đánh người hay không.
Nhưng Mộc Tắc lại không động thủ, anh như thế nào cũng nhớ rõ đây chính là bố của Thẩm Hạ Thời, chỉ là dù trong mắt không vui cũng không gây chuyện. Anh không kiên nhẫn chỉ chỉ Mộ Nhu trên mặt đất, nói với An Bác Hạ:
“Mang theo người phụ nữ này lăn mau!”
An Bác Hạ nhìn ra Mộc Tắc thương yêu Thẩm Hạ Thời, nhưng làm một người cha, làm sao ông ta lại không biết người đàn ông trẻ tuổi trước mặt quen với con gái nhà mình lúc nào? Làm sao lại trở nên thân mật như thế?
Cẩn thận nghĩ lại, ông ta cảm thấy hết thảy sự việc đã thoát khỏi tầm kiểm soát của ông, ông thậm chí cảm thấy nếu Thẩm Hạ Thời hận ông, cũng nên đem tất cả chuyện của mình nói cho ông chứ. Trong tâm An Bác Hạ trong gần như muốn phát bệnh, buồn bực Thẩm Hạ Thời không xem ông ta như bố, lại càng buồn bực Mộc Tắc không tôn trọng ông ta.
Vì thế ông thẳng sống lưng, ý muốn giả vờ hình tượng của một người cha: “Mày làm càn! Tao là bố của Hạ Thời, mày dám nói với tao như vậy! Tao tuyệt đối sẽ không đồng ý hai đứa mày ở bên nhau!”
Thẩm Hạ Thời ngẩng đầu từ trong lồng ngực Mộc Tắc muốn nói gì đó, mà người đàn ông này lại cường ngạnh bảo vệ cô, anh đè đầu cô lại, tay nhéo nhéo vành tai cô một chút, thấp giọng dỗ:
“Ngoan nào.”
Anh nhìn về phía An Bác Hạ, trong mắt bình tĩnh, nhàn nhạt nói rõ từng câu từng chữ: “Nếu có một ngày Hạ Hạ tha thứ cho ông, nếu muốn tôi quỳ xuống cũng được.”
Chẳng sợ Thẩm Hạ Thời không nói chuyện cũ với anh, Mộc Tắc cũng có thể cảm nhận được sự khổ sở và hận ý của cô. Trước kia anh chưa biết Thẩm Hạ Thời, những chuyện cô ủy khuất lúc đó anh cũng chưa từng tham dự, đây là một việc tiếc nuối, đồng thời cũng làm Mộc Tắc đau lòng.
Hiện tại gặp cô, ai làm cô không dễ chịu, Mộc Tắc anh sẽ khiến cho người đó cũng không được sống yên.
Nếu Thẩm Hạ Thời thật sự muốn hòa hảo với kẻ thù như lúc đầu, anh cũng sẽ nguyện ý buông mặt mũi cầu xin tha thứ. Cái gì cũng được, chỉ cần không làm khổ cô gái anh yêu.
Lời của Mộc Tắc làm Thẩm Hạ Thời đỏ hốc mắt. Từ khi mẹ qua đời mười lăm năm còn chưa có người nào che chở cô như vậy, vì thế Thẩm Hạ Thời cũng học cách sống kiên cường, thời gian trôi qua liền dưỡng thành tính cách không sợ trời sợ đất. Người xưa có câu nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, tuy cô là một cô gái, nhưng câu cổ ngữ này lại hình dung chính xác bản thân cô trong khoảng mười mấy năm.
Cô không thích khóc, khóc sẽ làm cô có vẻ yếu đuối lại dễ khi dễ, rớt nước mắt xong không chỉ chật vật mà còn khó coi.

Nhưng từ khi gặp Mộc Tắc lại cố tình nhẫn nhịn cũng nhịn không được, quen với người đàn ông này chưa lâu, mỗi lần đều cợt nhả chêm chọc anh, anh lại chưa từng phản lại, việc này làm Thẩm Hạ Thời sinh ra một loại ảo giác, bản thân mình cũng được người khác nuông chiều.
Cô gái trong lòng cắn chặt răng để người khác không phát hiện có gì khác thường, âm thanh khàn khàn mềm mại:
“Mộc Tắc, chúng ta nên ra ngoài trước đi. Đây là toilet nữ, có người cần dùng.”
Mộc Tắc cảm giác được cơ thể cô cứng đờ, âm cuối khi cô gái nói chuyện còn cất giấu một chút nức nở, cố tình gắng gượng để người khác không phát giác. Trong lòng anh nhói một cái, cũng mặc kệ có bao nhiêu người đang nhìn, người đàn ông cúi xuống bế ngang người Thẩm Hạ Thời, bước xuyên qua đám người vây xem nhanh chóng ra ngoài.
Người của 19 bộ Hòe Giang đều chờ ở ngoài, thấy đại ca ra tới, đang muốn theo sau thì Mộc Tắc đã ném lại một câu:
“Đều chờ ở chỗ này đi.”
Xe anh ngừng cách đó không xa, bởi vì nhớ đến việc muốn đưa Thẩm Hạ Thời đi bệnh viện, vừa rồi gọi Hứa Sầm lái xe đến đây. Ngồi xe máy đi đương nhiên mau, nhưng gió lạnh sẽ thổi vào người gây khó chịu, Mộc Tắc lại không muốn Thẩm Hạ Thời phải chịu tội.
@ a i k h i e t
Kéo cửa xe ngồi vào, Mộc Tắc không những không buông cô xuống, ngược lại còn ôm chặt cả cơ thể cô vào lòng. Thẩm Hạ Thời ngồi trên đùi Mộc Tắc, tay còn vòng trên cổ anh. Xung quanh không có âm thanh nghị luận ầm ĩ, độ ấm cũng chậm rãi tăng lên, đặc biệt là tiếng hít thở của hai người, rất rõ ràng.
Mộc Tắc rũ mắt nhìn cô, cởi bao tay da ra rồi thật cẩn thận thử thăm dò sờ tóc cô. Thẩm Hạ Thời run lên một chút, mặt càng chôn sâu trong lồng ngực anh, còn thường cọ cọ mấy cái, Mộc Tắc nhìn đến mức tim ngứa ngáy.
Tay anh đặt trên tóc cô, trầm trầm thấp thấp hỏi: “Khóc?”
Không ai trả lời.
Cơ thể Thẩm Hạ Thời không có trọng lượng gì, ôm vào trong ngực mềm mại như một khối bông. Tay cô chậm rãi từ cổ dịch xuống ôm eo Mộc Tắc, hai chân cũng co lên một chút, người đàn ông nhướng mày nhìn động tác của cô, nghe cô thấp giọng lẩm bẩm:
“Trong lồng ngực anh ấm áp thật.”
Mộc Tắc nắm cằm cô lên. Quả nhiên, đôi mắt xinh đẹp của cô gái này đã hồng đến gần giống màu máu, nước mắt lại không có, tám phần là vừa rồi mới lau hết trên quần áo anh.
Dáng vẻ này của cô quả thật làm tim anh bị đâm đến đau xót.
Mộc Tắc dùng cánh tay đang bám trụ của Thẩm Hạ Thời kéo cô đến gần hơn để ôm, âm thanh ôn nhu, lời nói lại bá đạo:
“Thẩm Hạ Thời, em nghe rõ cho anh. Từ giờ trở đi anh chỉ muốn thấy em khóc lần này thôi. Về sau nếu có ai khi dễ em, ai mẹ nó dám động tới người phụ nữ của Mộc Tắc anh, lão tử giết chết nó! Em thích mắng chửi người khác thế nào thì mắng, thích đánh người thế nào cũng chơi luôn. Chỉ cần đi ngang là được, nghe thấy không!”
Đôi mắt Thẩm Hạ Thời không chớp nhìn chằm chằm anh, hít hít mũi, vành mắt đột nhiên hiện lên một tầng hơi nước sương mù mênh mông, nước mắt đứt quãng rơi xuống. Mộc Tắc hoảng sợ, bàn tay hứng được nước mắt cô, lau cũng lau không xong, âm thanh nghẹn lại dỗ cô:
“Tại sao lại khóc? Đừng khóc… Ngoan…”
Anh cũng không biết lòng mình lại dễ dàng bị người khác chiếm đóng như vậy. Cô vui vẻ anh liền vui vẻ, cô khó chịu, anh so với chết còn thống khổ hơn.
Thẩm Hạ Thời là do quá kinh ngạc, không nghĩ tới Mộc Tắc sẽ nói như vậy, vừa kinh hỉ lại cảm động, bởi vậy tuyến lệ liền bị hỏng, cô không khống chế được.
Lúc nhỏ cô đã tự nói với mình không thể cho người khác thấy mặt mềm yếu của cô, hôm nay lại lộ ra gương mặt thật trước mặt Mộc Tắc, cô rất tự mất mặt. Một bên lấy khăn giấy lau nước mắt, một bên nghèn nghẹn nói chuyện: “Chuyện này anh không cần phải nói ra đâu!”

Cô khóc đến nước mắt lưng tròng, còn ra vẻ hung ác uy hiếp mộc Tắc. Loại thời điểm này, bụng dưới của anh thật kì lạ lại nóng lên.
Thẩm Hạ Thời lau xong lại nhét khăn giấy vào tay Mộc Tắc: “Tôi không khóc, chỉ là có cát bay vào mắt thôi.”
Mộc Tắc cười khẽ: “Kính cửa sổ xe rất chắc.”
Thẩm Hạ Thời hung dữ liếc anh một cái, người đàn ông rũ mi, cười trầm thấp, âm thanh thuần hậu khàn khàn lại ôn nhu: “Được, em không khóc.”
Anh sờ sờ trán cô, vẫn có chút nóng, lại nhìn cặp đùi trơn mịn của cô, Mộc Tắc liền cảm thấy về sau rất cần thiết chuẩn bị mấy tấm thảm nhỏ trên xe. Anh bắt đầu cởi nút áo khoác của mình, ngón tay hạ động tác thập phần nhanh chóng. Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Hạ Thời thật nhanh đã hồng nhuận:
“Anh muốn làm gì?”
“Làm gì?” Ý cười bên khóe miệng anh trở nên tà nịnh, không chút để ý nhìn vệt đỏ trên mặt Thẩm Hạ Thời đã kéo dài xuống cổ và vành tai, trong mắt cô vẫn ngập nước, co quắp bất an ngồi trong lòng anh, bộ dáng vừa đáng thương lại chọc người khác muốn khi dễ.
Mộc Tắc không dừng động tác, rất mau đã cởi áo xong, cơ thể trần trụi tinh tráng thập phần mê người, từng múi cơ bụng nhấp nhô rõ ràng, từ eo nhìn lên cơ ngực, ngay cả phần cánh tay cũng nhô lên gân xanh gợi cảm không thôi. Thẩm Hạ Thời ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt nóng rực của anh, bàn tay của người đàn ông giữ lấy mặt cô, nhẹ nhàng hôn sâu trên môi cô rồi nói:
“Hiện tại không khi dễ em, chờ em khỏe rồi lại nói.”
Mộc Tắc cởi áo bọc hai chân Thẩm Hạ Thời đến kín mít, chính anh lại trần trụi nửa người trên. Thẩm Hạ Thời nhăn mày không đồng ý: “Thời tiết lạnh như vậy, anh vẫn nên mặc áo vào đi.”
Tuy nói như vậy, nhưng lúc nhìn dáng người đẹp mắt của Mộc Tắc, mặt Thẩm Hạ Thời đã nóng như lửa lan đến toàn thân, có một tia nhiệt cảm quỷ dị.
Bỗng nhiên Mộc Tắc giữ chặt vạt áo Thẩm Hạ Thời, kéo cô đến trước mặt. Ánh mắt âm trầm, ngữ khí lại mềm nhẹ trêu chọc:
“Anh nói cho em biết, anh nóng không chịu được. Nếu em không tin, về sau có rất nhiều cơ hội làm em biết. Hiện tại em ngủ ngoan ngoãn cho anh, đợi chút nữa tới bệnh viện không có việc gì thì anh dẫn em đi ăn cơm.”
Anh nói thêm một câu: “Ăn món em muốn ăn, em thích thì mỗi ngày anh đều mua cho em.”
Thẩm Hạ Thời bị anh bức bách mơ mơ hồ hồ nhắm mắt lại, đầu cô lại nặng trịch, đặc biệt là sau khi khóc một lúc, Mộc Tắc thấy sắc mặt cô mệt mỏi, trong lòng càng thêm lo lắng.
Không thể lại trì hoãn, trì hoãn nữa lại rất có khả năng sẽ phát sốt, vì thế liền lái xe chạy nhanh đến bệnh viện.
Bởi vì lo lắng cho thân thể Thẩm Hạ Thời, lòng Mộc Tắc nóng như lửa đốt, xe chạy cũng mau, có đôi khi Thẩm Hạ Thời buồn ngủ mở to mắt liếc anh một cái, mềm giọng dặn dò: “Anh chạy chậm một chút, tôi không sao.”
Vì vậy, Mộc Tắc càng nóng vội.
@ a i k h i e t
Đến bệnh viện đã là 40 phút sau, lúc này Thẩm Hạ Thời đã ngủ rồi. Mộc Tắc ôm cô xuống xe, nửa người trần trụi ôm một cô gái vào bệnh viện giữa trời đông, nhìn thế nào cũng cổ quái, hấp dẫn không ít ánh mắt đưa tới.
Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể xong, nói: “Cảm nặng, sốt 39 độ, truyền nước biển xong sẽ tốt hơn.”
Thẩm Hạ Thời truyền dịch ngủ trên giường, Mộc Tắc an tĩnh ngồi ở mép giường nhìn cô. Thay mấy bình, cơ thể Thẩm Hạ Thời cũng chậm rãi bớt nóng, ngủ vài tiếng đồng hồ, lúc tỉnh lại đã là 7 giờ tối.

Cô mở mắt liền thấy anh, nhớ tới anh giữ cô lâu như vậy, lăn lộn một ngày có lẽ còn chưa ăn gì, trong lòng cảm kích, nheo mắt mỉm cười với anh: “Cảm ơn anh.”
Mộc Tắc nhìn gương mặt tươi cười của cô gái trước mặt, thế nào cũng cảm thấy suy yếu, cau mày, có chút cường ngạnh nói: “Về sau em lại dám đổ bệnh thử xem?”
Cô hơi bĩu môi, có chút ủy khuất: “Anh dữ quá à.”
Trời sinh Thẩm Hạ Thời đã có có một đôi mắt mông lung hơi nước, bộ dáng ra vẻ đáng thương thoạt nhìn như sắp khóc, hơn nữa hiện giờ cô nằm trên giường bệnh, tuy không phải bệnh nặng nhưng đủ để Mộc Tắc đau lòng muốn chết, vì vậy càng liên tục hối hận.
Anh chỉ kém chút nữa đã móc tim móc phổi cho cô, âm thanh từ tính tràn đầy sự yêu chiều: “Là anh sai, được chưa?”
Trong mắt Mộc Tắc giống như có vầng sáng giữa trời đông, mang theo nhiệt độ hòa tan hết thảy. Thẩm Hạ Thời sa vào màu đen sâu hút trong mắt anh, như giẫm chân lên một đầm lầy không biết tên, càng ngày càng lún sâu.
Thần kinh cô cứng lại, kéo chăn che đầu, bóng tối hoàn mỹ che giấu vết hồng trên mặt cô. Thẩm Hạ Thời than thở thật dài: “Mộc Tắc, tôi muốn về.”
Anh ừ nhẹ một tiếng, đứng dậy sửa lại góc chăn cho cô. Thẩm Hạ Thời cảm giác được anh tới gần, nghe thấy âm thanh của đối phương đứng gần trong gang tấc: “Không cần trốn trong chăn lâu như vậy, không thoải mái.”
Mộc Tắc vén mái tóc xõa rối tung của cô lên, in lại một nụ hôn ôn nhu ở thái dương cô: “Anh đi ra ngoài gọi điện thoại, chút nữa chúng ta sẽ trở về. Em mệt thì ngủ tiếp đi.”
Trong chăn truyền đến âm thanh nhợt nhạt của cô: “Ừm.”
Chờ Mộc Tắc đi, Thẩm Hạ Thời mới xốc chăn lên hít một hơi, cô sờ sờ cái hôn trên trán, cảm xúc vừa rồi vẫn rõ ràng mềm mại như trước mắt.
Không thể không nói, người đàn ông Mộc Tắc này rất dễ dàng làm cho người khác thần hồn điên đảo.
Thẩm Hạ Thời nằm nghiêng trên giường phát ngốc. Thời tiết lạnh, ban đêm càng lạnh hơn. Trên cửa sổ kết một tầng sương mù trắng mỏng manh che đi màn đêm bên ngoài, phòng bệnh tư nhân thật an tĩnh, trên bàn còn có trái cây Mộc Tắc đã gọt vỏ trước đó.
Đợi một hồi lâu Mộc Tắc cũng chưa trở lại, Thẩm Hạ Thời xốc chăn lên đi ra ngoài.
*
Cúp điện thoại xong, một khắc Mộc Tắc cũng không ngừng liền trở lại. Về phòng bệnh lại không thấy bóng dáng Thẩm Hạ Thời, anh khẩn trương dò hỏi hộ sĩ, hộ sĩ đều lắc đầu nói không thấy Thẩm Hạ Thời.
Anh khống chế tâm trạng không được nôn nóng, hiện tại trời lạnh như vậy, cô mặc cũng ít, vừa rồi thân thể vừa hạ sốt còn thật suy yếu, không chịu ngoan ngoãn nằm yên còn cố ý làm anh lo lắng.
Đã tìm khắp các hành lang, vẫn không tìm thấy Thẩm Hạ Thời, Mộc Tắc nôn nóng mở bật lửa đốt điếu thuốc, hút hai hơi lại hung hăng dập tắt thuốc. Anh chỉ cần tưởng tượng đến cơ thể mảnh khảnh của cô đi trong gió lạnh liền không nhịn được đau lòng.
Người ở 19 bộ Hòe Giang tính cả Khương Hân và Dương Cẩn một trước một sau chạy tới bệnh viện, đầu tiên bọn họ tới phòng bệnh của Thẩm Hạ Thời, đều không ngoại lệ không thấy cô. Ở hành lang gặp được Mộc Tắc, anh đang sốt ruột tìm kiếm cái gì đó, cả người tràn ngập lệ khí, các anh em lặng lẽ lui về sau vài bước, ánh mắt thập phần không dám đi đến tìm xui xẻo.
Khương Hân và Dương Cẩn không để ý nhiều như vậy, vội vàng đi tới: “Hạ Hạ đâu?”
Mộc Tắc nghiến răng nghiến lợi hồi lâu: “Không thấy.”
Hai người sửng sốt, tại sao lại không thấy?
Bên cạnh, Mộc Tắc gần như đã tức điên lên, Khương Hân và Dương Hân cũng rụt cổ cách xa anh một chút.
Trong đám người đang lộn xộn bỗng nhiên vang lên một âm thanh ngọt dịu: “Mọi người làm gì vậy?”
Quay đầu nhìn liền thấy Thẩm Hạ Thời đang đứng ở cuối hành lang, vẻ mặt nghi hoặc nhìn mọi người.
Trong nháy mắt Mộc Tắc nhìn thấy cô, cơ thể căng chặt rốt cuộc cũng buông lỏng.
Cô nhấc chân muốn qua đây, Mộc Tắc đè thấp giọng: “Đứng đó, đừng nhúc nhích!”

Anh giật lấy tấm thảm Khương Hân mang đến, bước nhanh tới chỗ cô, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng chân dài chạy đến chỗ Thẩm Hạ Thời. Một trận gió lạnh vén lên mái tóc của Thẩm Hạ Thời, cô vẫn còn đang mê mang thì cơ thể đã bị một cái ôm dày rộng vòng lấy. Bởi vì tốc độ quá nhanh, Thẩm Hạ Thời không khống chế được lùi về sau một bước.
Cơ thể tràn ngập hormone nam tính chợt vùng đến, trên người anh mang theo vị thuốc lá nhàn nhạt thoảng lên chóp mũi cô, đôi tay đều ôm chặt hai bên hông cô giống như đang kêu gào tuyên bố chủ quyền.
Mộc Tắc nỗ lực khống chế lực đạo của mình không tổn thương cô, nhưng cơ thể đang run rẩy vẫn bại lộ anh đang sợ hãi và lo lắng.
Thẩm Hạ Thời nhẹ nhàng chạm vào lưng anh: “… Tôi chỉ đi vệ sinh thôi mà.”
Lồng ngực cô bị áp lực đè có chút thiếu khí, nhịn không được giãy giụa: “Mộc Tắc, anh ôm chặt quá.”
“Em ngoan một chút cho anh.” Trong thanh âm áp lực cất giấu bất an, bất quá không lâu, Mộc Tắc vẫn thả lỏng lực đạo, chờ cảm giác nôn nóng biến mất hầu như không còn nữa mới buông Thẩm Hạ Thời ra.
Đôi tay người đàn ông ôm lấy mặt cô, môi phiền muộn mấp máy: “Xem ra phải cho người đi theo em mới được.”
“Tôi không cần.” Thẩm Hạ Thời bĩu môi lắc đầu: “Là anh lo lắng quá độ, tôi chỉ rời đi một lát thôi mà.”
Mộc Tắc dùng thảm bọc cô thành một con nhộng, bế ngang cô lên rồi rời viện: “Em cũng biết anh lo lắng, nghe lời một chút.”
“Tôi không cần.”
Cô bị anh ôm vào trong xe, Mộc Tắc tiến theo sau, lại ôm cô vào trong ngực, ngón tay thon dài không nhanh không chậm xoa má cô: “Lặp lại lần nữa?”
“Tôi không cần.”
Mộc Tắc nắm cằm cô, hôn sâu một cái thật mạnh, nheo mắt: “Muốn hay không?”
“Tôi không cần.” Thẩm Hạ Thời cố chấp, bất quá so với sự cố chấp của Mộc Tắc giống như đệ tử đã được gặp sư phụ.
Mộc Tắc bỗng nhiên cười rộ lên, tay trụ lấy ót của cô, cúi xuống cắn lên môi cô, cho đến khi nhìn thấy cánh môi cô hơi hơi sưng lên mới trầm trầm hỏi: “Còn dám nói không cần không?”
Thẩm Hạ Thời không muốn nhẫn nhịn nữa, vì thế mất mặt nói: “Tôi đói bụng.”
Ai ngờ Mộc Tắc lại siết lấy cằm cô, liếm liếm đôi môi phiếm hồng của cô. Hôn khẽ một chút như đang trấn an, ánh mắt lại cố tình gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Thời, con ngươi đen tối nhìn hơi nước trong mắt của cô gái, giống như cực kì có tính xâm lược sắc dụ.
Thẩm Hạ Thời đỏ mặt, so với hôn bá đạo như vậy càng ái muội. Cô đẩy không được, cũng không muốn đáp lại nhiệt tình của anh. Nhưng việc này không ảnh hưởng tới hứng thú của Mộc Tắc hôn cô, anh hôn thật sự nghiêm túc, trong mắt tràn ngập dục vọng, ánh mắt phản chiếu ảnh ngược của Thẩm Hạ Thời, làm tim cô đập càng lúc càng nhanh, cảm giác lâm vào đầm lầy lại trở lại.
Khi kết thúc Thẩm Hạ Thời đã có chút hoảng hốt, cô không nghĩ lại làm mình có vẻ chật vật, vì thế nhanh chóng rũ mi: “Tôi cũng chưa hoàn toàn từ chối, anh hôn làm gì?”
Sau nụ hôn kích thích, âm thanh cô mang theo chút thở hổn hển, vốn là giọng nói mềm mại lại nhiễm vài phần ngọt ngào không giống bình thường, Mộc Tắc cảm thấy bụng dưới lại như nổi lửa lan ra từng cánh đồng.
Anh trầm trầm cười: “Bởi vì em nghe lời, thưởng cho em.”
“…”
Kỳ thật cô cũng không muốn khen thưởng như vậy đâu.
Thân thiết đủ rồi, đám người chạy về nhà mình. Mộc Tắc không đưa Thẩm Hạ Thời về nhà, phương hướng xe đang chạy đến là biệt thự Trừng Dương của Mộc tắc.
Đối với việc này Thẩm Hạ Thời đã từng phản kháng qua, mà Mộc Tắc kiên nhẫn nghe cô nói một loạt câu nói có sách, mách có chứng xong, câu môi cười nói: “Em có tin là em còn dám nói không một lần nữa, anh sẽ có rất nhiều biện pháp làm em câm miệng không, hửm?”
“…”
Thẩm Hạ Thời quyết định không đi tìm xui xẻo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.