Đọc truyện Sủng Ái Quân Sư – Chương 77: Kiều Diễu Minh
– Châu Khương!
Nhan Tịch vẫy vẫy tay khi thấy được Châu Khương trong đám đông.
Thấy cậu, hắn liền chạy tới, lấy tay bịt chặt miệng cậu lại, lén các thị vệ canh gác gần đó đưa cô trở vào đám đông mới thả cậu ra.
– Ngươi chưa gì đã muốn bán mạng cho lính gác ngoài cổng Đại Minh Cung rồi à!? – Hắn hấp tấp trách cậu.
Cậu nhăn nhó, khoanh tay thẳng lưng, khó chịu hỏi hắn.
– Tất nhiên là không.
Nhưng cớ gì mà nhà ngươi lại đi bịt mồm bịt mũi ta, suýt nữa là ta chết rồi.
– Vậy ngươi nghĩ đột nhiên có một tiểu cô nương từ đâu ra xuất hiện gọi tên đại tướng quân của nước họ thì bọn họ có suy nghĩ bình thường không? Có khi họ còn nghĩ ngươi là cô nương biến thái nào có ý mạo phạm ta đấy, lúc đó là đi xuống đại lao thẩm vấn luôn.
– Hắn nói giọng nửa đùa nửa thật làm cậu cũng nửa sợ hãi nửa phát cáu.
– Ngươi có đeo mạng tử tế không đấy? – Hắn hỏi.
– Ngươi đuôi hay gì mà không thấy cái mạng trắng bóc trên mặt ta? – Cậu chọc lại hắn.
Hắn mặc kệ, đợi khi khác lại trả thù sau.
Hắn liền vào chuyện chính.
– Vậy bây giờ ngươi sẽ đóng vai nha hoàn của ta để vào cung……
– Nha hoàn của ngươi!!? Ngươi có chuyện gì hận ta đến mất muốn lấy đi hết danh dự của ta thế hả cái tên khốn này!!! – Cậu nổi điên, lấy chân đá chí chóe Châu Khương dù chẳng trúng cái đá nào.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
– Bây giờ một là nha hoàn, hai là vợ sắp cưới.
Ngươi muốn chọn cái nào.
– Hắn giơ hai ngón tay tượng trưng cho hai sự lựa chọn của cậu.
– Không được lấy danh thị vệ thân cận à? Giống Triệu Ngôn á.
– Cậu hỏi.
– Tất nhiên là không.
Thị vệ thân cận của ta là Cố Bằng, ai ở kinh thành chẳng biết cậu ta là người của ta, vả lại cậu ta còn đang có việc ta giao trong cung, ngươi nghĩ ngươi đóng có tròn vai không?
– Thì cứ nói với bọn họ ta là Cố Bằng có sao, dù sao cung điện cũng đâu chỉ có một cổng.
– Ngươi đủ cao để đóng à? – Hắn lấy tay vơ vơ trên đầu cậu, cố nhịn cười, nói.
Liền bị cậu đá một cú đau điếng ngay chân.
Nhịn nhục làm nha hoàn cho hắn, hắn thì cưỡi ngựa uy dũng, làm bao người phải nhìn theo từ phía sau, còn cậu thì…đóng vai một tiểu nha hoàn cho hắn, đi đứng khép nép ở đằng sau.
Vào được trong cung, cậu vẫn phải đi khép nép cẩn thận, đợi hắn xuống yên ngựa mới cả gan lén lút tiến tới thì thầm to nhỏ.
– Khi nãy ta thấy mấy tên đó mặt mày hung dữ, bộ lính ở đây đều như vậy hết à? – Cậu hỏi.
– Chỉ có lính canh ở kinh thành mới vậy thôi, tùy nơi thì thái độ của lính sẽ khác nhau, ngươi không cần để ý.
– Vậy người của ngươi thái độ như thế nào, có dễ hoà hợp không? Thái độ phải làm sao để dễ làm ăn đấy.
– Cậu lại lén lút thì thầm với hắn.
– Lát nữa ta đưa ngươi đi gặp Cố Bằng, thái độ cậu ta như thế nào thì thái độ mấy người khác cũng như thế.
– Hắn nói.
Cậu gật đầu, ngoan ngoãn đi theo hắn.
Cả hai cùng đi từ con đường lớn rồi lại tới con đường khác, đường dài đến mức cậu phải thở hồng hộc mà đi.
– Sao mà lâu thế? – Cậu rên rỉ.
– Lâu rồi ngươi vẫn chưa về bên kia à? Bên kia đường còn dài hơn bên đây đấy.
– Hắn nói.
– Thì cũng gần tròn hai năm rồi còn gì nữa.
Đúng là ta càng lớn càng thụ động…
– Vậy nên mới kém phát triển đấy.
– Hắn cười thầm trong bụng, trêu tài năng kém phát triển cơ thể của cậu.
– Ngươi muốn ăn đấm à? – Cậu trợn mắt nhìn hắn.
Chắc người khác nhìn vào sẽ nghĩ tại sao con nhỏ nha hoàn thấp cổ bé họng kia lại có cái lá gan đi trợn mắt với đại tướng quân Viễn Sơn chứ, đối với họ hắn chả khác gì cái đầu đài.
– Châu tướng quân! – Một giọng nói dịu dàng phát ra từ đằng xa.
Cả hai ngó qua ngoảnh lại thì liền thấy một cô nương thân hình nhỏ bé đang xách váy chạy tới.
Cô đến gần thì cậu liền phát sốc vì cái dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của cô.
– Châu tướng quân.
Ngài sao lại vào cung? – Cô mỉm cười, hỏi hắn.
– Ta vào cung có việc thưa tiểu thư.
Tiểu thư chắc lại vì Hoàng hậu mà vào cung phải không? – Hắn hỏi.
Tiểu cô nương xinh đẹp đột nhiên gượng gạo hẳn đi, cô chớp chớp mắt, cúi đầu xuống, gượng cười.
Thấy hắn hỏi vô duyên quá, cậu liền dậm mạnh vào chân hắn, làm hắn không khỏi kêu lên một tiếng động nhỏ, làm mất hết hình tượng lạnh lùng của hắn.
– Nhà ngươi….
– Tiểu cô nương à.
Cô đừng cảm thấy gượng gạo, chỉ do cái tên đần này nói chuyện không có được duyên thôi, đừng buồn nha.
– Cậu vui vẻ bắt lấy tay cô, cười nói.
Tiểu cô nương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mà còn lo sợ giúp tiểu nha hoàn to gan này sẽ bị chủ chém đầu mất.
– Cô làm vậy được à? – Tiểu cô nương lo lắng hỏi cậu.
– Cái gì mà chẳng làm được chứ.
– Cậu thản nhiên nói, dù vẫn chưa phát hiện ra cái bản mặt đầy sát khí hờn dỗi cuộc đời của Châu tướng quân ở đằng sau lưng.
Tiểu cô nương xinh đẹp vẫn còn lo lắng về tính mạng của tiểu nha hoàn ngây thơ, cứ một hồi là lại liếc xem thái độ của tướng quân.
Thấy cô cứ chăm chăm nhìn ở đâu, cậu vơ vơ tay trước mặt cô cho cô chú ý về phía mình.
– Vậy tiểu cô nương xinh đẹp đây tên gì vậy? – Cậu hỏi.
Chưa cho cậu kịp nghe câu trả lời, hắn đã lấy tay cốc mạnh lên đỉnh đầu cậu.
– Không được gọi là tiểu thư là tiểu cô nương nữa.
Kiều tiểu thư lớn hơn ngươi những 5 tuổi đấy.
– Châu Khương nghiêm khắc nói.
Đang xoa lấy xoa để đỉnh đầu thì nghe thấy ba tiếng ” Kiều tiểu thư”, liền đơ cứng cả người.
Cậu ngước mặt lên nhìn kĩ gương mặt xinh đẹp ở trước mặt mình.
– Tỷ….là Kiều Diễu Minh? – Cậu lắp ba lắp bắp hỏi.
Kiều Diễu Minh liền gật đầu mỉm cười với cậu.
Trên đời này lắm cái làm người ta ngạc nhiên.
Khi còn nhỏ ta chơi trốn tìm, khi bị tìm thấy thì lại liền hú hồn nhưng lát sau thì lại cười đùa như trước.
Cũng lắm chuyện xảy ra đột ngột như thế này, cứ nghĩ chỉ đi khảo sát sơ đồ cung điện để lập chiến sách, ai ngờ lại gặp phải hôn thê của người yêu..