Sủng Ái Quá Độ

Chương 40


Bạn đang đọc Sủng Ái Quá Độ – Chương 40


Diệp Ngưng chậm chạp lề mề trong phòng tắm hơn một giờ đồng hồ, Tạ Ly càng bảo cô nhanh lên, cô cố ý chậm như rùa.
Sau khi tắm xong, cô đi vào nhà vệ sinh sấy tóc, đúng lúc ấy ở phía sau bỗng xuất hiện một bóng người cao lớn.
Tay anh nắm chặt lấy tay cô, cầm lấy máy sấy, vén tóc dài của cô lên, giúp cô sấy.
“Tắm lâu như vậy, em sợ gì sao?”
“Em không có sợ.”
Diệp Ngưng theo bản năng phản bác, không để ý hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, sự chột dạ trong đôi mắt đều bị Tạ Ly bắt được.
Anh nở nụ cười nhạt, nói: “Em chưa chuẩn bị tốt có thể nói với anh.”
Diệp Ngưng trầm mặc, mi mắt rũ xuống, không nói gì nữa.
Kỳ thật Tạ Ly không đặt phòng cho cô, cũng không phải vì muốn làm gì, anh chỉ là nghĩ cùng cô ngủ một phòng sẽ an toàn hơn, dự định để cô ngủ trên giường, còn anh nằm trên sô pha.
Nhưng Diệp Ngưng hiển nhiên đã hiểu nhầm ý của anh, anh cố ý muốn trêu chọc cô, nên mới tương kế tựu kế.
Sấy tóc xong, hai người cũng nên đi ngủ, Diệp Ngưng do dự đi đến bên giường, chần chừ mở miệng nói: “Thật ra… Cũng không có gì là không thể.”
Đối với những chuyện người lớn như thế này, không phải chỉ có mỗi đàn ông có ham muốn đó, phụ nữ cũng có ham muốn về thể xác.
Ngọn lửa mà Tạ Ly đốt lên khi anh hôn cô đã hoàn toàn thiêu đốt lý trí của cô.
Vốn dĩ Tạ Ly định ngủ trên sô pha, kết quả lại nghe thấy cô nói như vậy.
Anh kìm nén sự hưng phấn, híp mắt hỏi cô: “Em chắc chưa?”
Diệp Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, “Vâng” một tiếng.
Khóe miệng Tạ Ly cong lên, chậm rãi đi qua, đứng trước mặt cô, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, cúi đầu chậm rãi nói: “Nếu em đã có lòng muốn mời anh, tất nhiên anh sẽ cung kính không bằng tuân lệnh rồi.”
“Ai…”
Chỉ nói ra được một chữ, nụ hôn cuồng nhiệt của anh liền hạ xuống. 
Hai người ngã xuống chiếc giường mềm mại, bầu không khí càng lúc càng ái muội.
Không biết đã qua bao lâu, áo ngủ của Diệp Ngưng bị cởi ra, tùy tiện ném xuống tạo thành một đường parabol tuyệt đẹp.
Tạ Ly trước mặt người khác luôn tao nhã cao quý, nhưng trên giường lại mạnh mẽ như một con sói vậy.
Diệp Ngưng cảm giác bản thân bị giày vò đến xương cốt cũng muốn tan rã.
Xong việc, anh ôm cô đi tắm, lúc trở về nhìn thấy trên chiếc ga trắng xuất hiện một vết máu đỏ.
Trong lòng anh chỉ có một thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường.
Anh chỉ đơn thuần thích cô, những việc khác anh không để tâm.
Đêm đó, Diệp Ngưng ở trong lòng anh ngủ ngon lành cùng với sự ngọt ngào.
…………………
Sáng hôm sau, Tạ Ly dậy trước, anh nhìn Diệp Ngưng cuộn tròn trong lồng ngực mình, miệng hơi chu lên làm tim anh phút chốc trở nên mềm mại. 
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng thay cô gạt đi mấy sợi tóc trên trán, chính lúc này, anh có ý nghĩ mãnh liệt muốn kết hôn với cô.
Tạ Ly muốn nấu cho cô một bữa sáng hoàn hảo, kết quả anh vừa nhúc nhích, cô liền nhíu mày, cánh tay vô thức ôm eo anh. 
Cô làm nũng khiến Tạ Ly cúi đầu xuống khẽ hôn cô, Diệp Ngưng mơ màng mở mắt, ngáp một cái.
“Tỉnh rồi?”
Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói khàn khàn làm cô theo bản năng ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Tạ Ly thì kí ức điên cuồng mãnh liệt tối hôm qua tràn về trong tâm trí cô.
Cô vội vàng thoát khỏi vòng tay anh, cầm chăn quấn quanh người tránh sang một bên, “ Anh đứng dậy trước đi.”
Nếu không cô sẽ cảm thấy xấu hổ khi thay đồ trước mặt anh. 
Tạ Ly hiểu cô đang nghĩ gì, liền rời giường trước, đi vào nhà vệ sinh.
Diệp Ngưng ngồi dậy, cúi đầu nhìn trên người thấy đâu cũng có dấu hôn, đoán chừng trên cổ cô cũng có.
May thay bây giờ đang là cuối thu, cô có thể mặc áo len cao cổ chứ nếu là mùa hè thì chắc cô không dám ra ngoài gặp người khác mất thôi.
……………
Công việc của Tạ Ly ở Cảng Thành vẫn chưa xử lý xong nên buổi chiều Diệp Ngưng đã ngồi máy bay trở về trước, Tạ Ly đặc biệt sắp xếp tài xế đến đón cô ở sân bay Ngu Thành.
Khi đưa Diệp Ngưng vào cửa kiểm tra an ninh, hai người nắm chặt tay nhau mãi không buông ra.
Diệp Ngưng từ bé đã mất mẹ, cô luôn cảm thấy bản thân rất độc lập, nhưng hiện tại, cô cảm thấy không có Tạ Ly ở bên cạnh, chuyện gì cô cũng làm không tốt.
“Được rồi, ngoan ngoãn chờ anh, anh sẽ về sớm.”
“Vâng.”
Diệp Ngưng buồn bã gật đầu: “Anh vẫn nên chuyên tâm xử lý công việc của mình, không cần sốt ruột muốn trở về với em mà làm qua loa đâu đấy.”
Đến lúc này rồi mà còn suy nghĩ cho anh, đáy lòng Tạ Ly vô cùng xúc động.
Âm thanh thúc giục kiểm tra an ninh vang lên, Tạ Ly chỉ có thể buông tay Diệp Ngưng ra, để cô đi vào. 
Diệp Ngưng lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt anh, Tạ Ly nhìn bóng dáng cô, cũng cảm thấy chua xót trong tim.

Hóa ra mùi vị của sự chia ly lại khó chịu đến thế dù biết chỉ không gặp vài ngày.
……………………………………..
Diệp Ngưng ra khỏi cửa ra của sân bay quốc tế Ngu Thành, không ngờ cô lại gặp Tô Cảnh Sơ.
Cậu cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nhưng chỉ trong chốc lát, ánh mắt liền ảm đạm.
Sải bước đi qua, cậu chủ động chào hỏi Diệp Ngưng, Diệp Ngưng cũng khách sáo gật đầu với cậu.
“Tôi nghe nói cô đang quen với anh Ly.”
Diệp Ngưng run lên, lập tức gật đầu.
“Chúc hai người hạnh phúc.”
Tô Cảnh Sơ gật đầu, gượng gạo cười.
“Cảm ơn anh.”
Diệp Ngưng nói, thuận miệng hỏi: “Anh đến đây làm gì vậy?”
“Đón bạn, người đâu rồi?”
“Tôi đến Cảnh thành tìm Tạ Ly.”
“Ồ.”
Tô Cảnh Sơ cảm giác như mình đang bị treo lê mà đánh.
“Không có việc gì nữa thì tôi đi trước.”
“Ừm, tạm biệt.”
Hai người gượng gạo chào hỏi rồi tạm biệt
Khi Diệp Ngưng đi ra khỏi sân bay liền thấy một chiếc Rolls- Royce đậu ở đó, trước khi đi qua hải quan thì Tạ Ly đã nói sẽ phái xe đến đón cô, người lái xe hỏi cô là cô có phải là Diệp tiểu thư không.
Gật đầu, Diệp Ngưng lên xe.
Lúc này trời đã tối, đường lớn đã lên đèn chiếu sáng khắp nơi.
“Diệp tiểu thư, cô có muốn về nhà luôn không?”
“Đợi đã, tôi muốn gọi điện thoại.”
Diệp Ngưng gọi cho Chu Mạt, cô muốn mời cô ấy cùng Xán Xán đi ăn.
Chu Mạt lập tức nhận lời, vui vẻ cười đùa nói giỡn: “Thì có ai được mời lại không đi ăn bao giờ.”
Ba người đi đến một quán lẩu, Diệp Ngưng nói địa chỉ cho tài xế.
Khi cô đến nơi nơi, cũng không nghĩ đến cuộc gặp nhau trong một lần tình cờ lại bén duyên đến vậy, cách ăn mặc của cô vẫn trước sau như một, trời lạnh đều sẽ mang tất chân.
Trì Hân Nhiên chỉ chỉ về phía Diệp Ngưng khi nhìn thấy cô, châm chọc nói: “Ai da, sao lại có người không thấy xấu hổ khi mang chiếc túi rẻ tiền thế này, những chiếc Tạ Ly tặng đâu rồi?”
“Nếu tớ là cậu, thì trước hết tớ sẽ học cách kìm nén cái miệng của mình lại để tránh rước họa vào thân.”
Diệp Ngưng không nghĩ tới lời cô vừa nói lại ứng nghiệm chỉ trong nửa tiếng sau.
Trì Hân Nhiên ngồi ở đối diện với các cô, cùng các cô ăn cơm chính là năm ông chú.

Trì Hân Nhiên cũng không vì vậy mà bị dọa sợ, chẳng qua là lần này cô không nghĩ nó lại dọa người hơn so với lần trước.
Vợ của một ông chú nào đó không biết từ đâu nghe được tin tức Trì Hân Nhiên đang cùng với chồng bà ta ăn cơm ở đây, vội vàng vọt vào tát thẳng mặt Trì Hân Nhiên, ngay tức khắc cầm cốc nước nóng ở trên bàn hất vào mặt cô ta.
Mặc dù ông chú kia đã đưa tay ra đỡ một phần nhưng Trì Hân Nhiên vẫn bị ướt nửa bên mặt, trong nháy mắt đỏ ửng lên, nổi đầy mụn nước.
Cả quán lẩu to như vậy vang lên đầy tiếng kêu gào thảm thiết của cô ta, chỉ nghe thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
“Á…”
Chu Mạt thấy một màn đặc sắc như vậy, không khỏi vỗ tay hào hứng cổ vũ.
“Làm gì có người đi bộ qua sông lại không bị ướt giày cơ chứ.”
Con mẹ nó quá sảng khoái khi nhìn thấy cái vẻ mặt tiểu tam Trì Hân Nhiên có ngày hôm nay mà.
Nhân viên nhà hàng vội chạy ra can ngăn, lôi bà vợ của ông chú kia ra, rồi sợ hãi mà đưa Trì Hân Nhiên đi cấp cứu.
Hứa Xán Xán cau mày, nghĩ đến một màn bắt gian kia trong lòng không khỏi run sợ.
“Cô ta chắc là bị hủy dung rồi?”
Diệp Ngưng nghe được câu này, bả vai liền run lên.
“Chẳng qua mình còn có năng lực tạo lời nguyền hả?”
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì vừa rồi mình đến đây tâm trạng còn rất vui vẻ, mà mình biết chắc cô ta sẽ có ngày gặp báo ứng mà, chỉ là không nghĩ nó lại đến nhanh như vậy thôi.”
“Chắc chắn là do ông trời ngứa mắt nhìn nên giúp cậu dậy dỗ cô ta.”
Chu Mạt nhường mày đắc ý: “Thấy chưa? Trước hết đừng bực bội với vận đen nhất thời, biết đâu được vận may đang chờ cậu phía trước, người làm chuyện xấu sẽ có báo ứng đang chờ đợi.”
“Nghe có vẻ khá triết lý đấy.”
“Hứ, tất nhiên rồi, tớ mà lại.”

“Được rồi, nhanh ăn lẩu đi kìa, nguội hết rồi.” – Diệp Ngưng vội vàng chuyển đề tài.
“Bụng tớ sắp dính vào lưng luôn rồi đây này.”
Chu Mạt cười ha hả, “Sau này chúng ta phải học cách dũng cảm, cam chịu trước số phận cũng không được gì.

Chỉ có chiến thắng, chúng ta mới có thể sống hạnh phúc trên đời này.”
“Nào cạn ly.”
Hứa Xán Xán bị đốt cháy bởi món súp gà, cảm thấy toàn thân mình nhiệt huyết đang sôi trào, tràn đầy năng lượng.
Ba cô gái cùng nâng cốc, trong khoảnh khắc va chạm, họ dường như đã trưởng thành rất nhiều.
………………..
Lục Sâm sau nửa tháng tĩnh dưỡng thì xương cột sống đã tốt hơn rất nhiều, đã có thể đi lại bình thường, chỉ cần không vận động quá mạnh là được.
Do bị bắt ở nhà quá lâu, anh ta cảm thấy bản thân chả khác nào như đi ngồi tù, ngay sau khi được phóng xuất liền chạy thẳng đến quán bar.
Sau một thời gian không gặp Tô Cảnh Sơ, Lục Sâm liền gọi điện cho đối phương, hỏi anh ta có bận việc gì không, muốn mời anh ta đi làm vài chén với mình.
Kết quả là thằng cha kia lại nói với anh là nó đã xuất ngoại.
Lục Sâm hỏi anh ta tại sao lại không nói năng gì, kết quả anh chàng còn nói bản thân đang bị tổn thương sâu sắc, muốn đi đâu đó giải sầu.
Nghe thằng bạn nói vậy, nháy mắt Lục Sâm đã đoán ra tại sao bạn mình lại như thế, đoán không chừng Tạ Ly với Diệp Ngưng đã thành đôi rồi cũng nên.
Anh chỉ có mỗi hai đứa bạn tốt là Tạ Ly và Tô Cảnh Sơ, nhưng bây giờ Tạ Ly ở Thành cảng, Tô Cảnh Sơ lại ở nước ngoài, vậy anh biết gọi ai đến góp vui với mình bây giờ.
Có một mỹ nữ bước đến gần Lục Sâm, anh cũng không có để ý đến.
Bỗng phía sau vang lên một giọng nữ đầy nũng nịu: “Ai nha, đây không phải Sâm ca của chúng ta đây sao?”
Lục Sâm quay đầu lại nhìn đối phương thì nhận ra Cao Vân Tịch.
“Anh như thế nào mà mỗi ngày đều ngâm mình trong quán bar suốt vậy? Mỗi lần em đến đây thì đều đụng phải anh, chính là duyên trời định đó.”
Cao Vân Tịch như người không xương, vừa nói vừa nhẹ nhàng dựa vào lòng Lục Sâm, nâng chén rượu lên trước mặt anh, nói: “Sâm ca, người ta kính ngài một ly.”
Đôi mắt linh động như dòng nước của cô ta thật tà mỵ, Lục Sâm nhìn xuống, đột nhiên cảm thấy vô cùng phản cảm.
Từ khi nào, anh lại bắt đầu cảm thấy đám nữ nhân này đầy mỡ vậy? Rõ ràng người ta mới là con gái hai mươi tuổi đầu.
“Tôi mới bị thương, không uống được rượu.”
Lục Sâm uyển chuyển cự tuyệt cô ta, không nghĩ tới cái cô Cao Vân Tịch này lại càng ghé sát, cánh tay cũng qua cổ anh.
“Sâm ca, anh bị thương ở đâu vậy? Sao lại không nói cho người ta biết chứ?”
Lục Sâm nhíu mày, đang định đưa tay đẩy cô ta ra thì đã có một người như âm hồn chạy đến trước mặt anh.
Chu Mạt lạnh lùng nhìn anh, không nói một lời nhưng trong mắt rõ ràng đã tràn ngập đầy sự thất vọng.
Đau đớn còn hơn cả cái chết.
Cô tựa như con búp bê vải bị tước đi linh hồn chỉ đứng đó nhìn anh, không nói, không phản ứng.
Mặt Cao Vân Tịch lạnh xuống quay lại nhìn, vẫn ôm chặt lấy cổ Lục Sâm không buông tay.
“Sâm ca, cô ta là ai vậy?”
Chu Mạt lập tức xoay người rời đi, Lục Sâm kích động đẩy mạnh Cao Vân Tịch ra, chạy đuổi theo.
“Em như thế nào lại đến đây? Không phải đến đây tìm anh chứ?”
“Cút.”
Chu Mạt một lời cũng không muốn nói với anh ta.
“Cái cô kia chỉ là em gái của anh.”
“A.”
Chu Mạt cười lạnh một tiếng, “Chắc đâu đâu cũng có đàn bà con gái là em gái của anh đi? Anh càng giải thích càng chỉ làm cho tôi cảm thấy ghê tởm hơn thôi?”
“Không phải, ý của anh là…”
“Tôi cần đếch gì để ý đến ý anh nói? Cút đi.”
Cô đã hoàn toàn chết tâm rồi, ngay cả liếc nhìn anh một cái cũng cảm thấy bẩn mắt mình.
Lục Sâm cứ đứng đấy nhìn bóng lưng kiên quyết của cô, cả người cứng đờ, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng. 
Anh tự hỏi tại sao mình lại có phản ứng dữ dội như vậy, chẳng lẽ anh thích cô rồi sao?
Khi nghĩ đến điều này, Lục Sâm lập tức sững sờ.
Không thể, anh đã thề rằng sẽ không bao giờ yêu bất kỳ người phụ nữ nào trong đời.
Sau khi chạy ra khỏi quán bar, Chu Mạt ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc.

Trước kia cô đã từng đọc trong sách rằng điều mà một người phụ nữ thấy kiêu ngạo tự hào nhất không phải là cô ấy sở hữu một khuôn mặt đẹp như thế nào mà là dù ngoài kia có bao nhiêu người phụ nữ khác đi nữa thì người đàn ông của cô ấy sẽ luôn từ chối các lời mời gọi đó vì cô ấy.

Chỉ bằng cách này, cô ấy mới có thể sống tự tin và cảm giác an toàn.
Nhưng người cô yêu lại là Lục Sâm, cho dù ở bên anh, có lẽ cả đời này của cô điều đó cũng không thể thực hiện được.
Nếu là như vậy, tại sao cô lại lãng phí thời gian cho anh ta?
Trên thế giới này có hàng trăm nghìn người đàn ông, không ai tốt hơn gã cặn bã chắc.
Một mình trong quán bar này có nhiều anh chàng đẹp trai như vậy, cô lo lắng không tìm được sao?
Sau khi bị kích thích, Chu Mạt mới bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên cảm thấy trước đây mình thật sự rất ngốc.
Tại sao cô ấy lại chỉ biết thương một người đàn ông hơn mình nhiều tuổi như vậy, mà lại không hề nghĩ đến đám tiểu thịt tươi ngon trước mắt vậy?
Khóe môi giật giật, Chu Mạt xoay người trở lại quán bar.
Tại sao hôm nay cô lại xuất hiện ở quán bar, là vì muốn đi thăm Lục Sâm, nhưng vừa đến trước cổng tiểu khu, vừa định xuống xe thì đã thấy anh ta đánh xe ra.
Vì vậy, Chu Mạt kêu tài xế đi theo xem anh ta đi đâu, nhưng không ngờ cuối cùng lại thấy anh ta vào quán bar, sau đó lại nhìn thấy cảnh tượng đó.
Thật đúng là ý trời mà, có lẽ ông trời không nỡ nhìn cô ta cứ vậy mà ngu ngốc tin tưởng.
Ngay khi Chu Mạt ngồi xuống quầy bar, đã có một nam sinh đi tới bắt chuyện.
Ở một nơi như quán bar, hoàn toàn không thiếu được sự chú ý đặc biệt đối với các cô gái xinh đẹp.
“Chị ơi, cho phép em mời chị một ly.”
Một chàng trai trông chỉ mới mười tám tuổi đẩy cho cô một ly cocktail, mím môi cười khẽ.
Chu Mạt nói “cảm ơn”, vừa định uống cạn ly rượu thì trên không trung xuất hiện một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô.
“Đi đi.”
Lục Sâm trừng mắt nhìn cậu nam sinh kia, sau đó gầm lên với Chu Mạt, “Em bị ngu hả, sao dám ở một nơi như quán bar lại dám uống rượu do người lạ mời hả?”
“Vậy có gì liên quan đến anh?”
Chu Mạt nhẹ giọng hỏi khiến Lục Sâm nghẹn họng.
“Đây không phải là nơi em nên ở.”
Sau một lúc dừng lại, anh ta nói.
Chu Mạt nhíu mày, cô hỏi ngược lại: “Xin hỏi tôi phải đi đâu? Anh có thể đến thì sao tôi lại không thể?”
“Tôn trọng tôi một chút, được chứ?”
“Có điều này tôi chỉ vừa nghĩ tới thôi.

Khi còn trẻ không thừa dịp đi trải nghiệm, chẳng lẽ lại phải đợi đến già mới đi múa ở quảng trường sao?”
Môi mím chặt, Lục Sâm muốn cười song không dám hé miệng.
Chu Mạt cau mày tức giận, tại sao lúc này cô lại nói ra những lời hài hước như thế này vậy?
“Không về thì đừng về, để tôi ngồi đây xem xem có thằng nào dám bén mảng đến đấy.”
“Anh!”
Chu Mạt cứng họng, người này tại sao lại trở nên không biết xấu hổ như vậy?
Cô tức giận bước xuống ghế cao và đi thẳng ra ngoài.
Dù sao, muốn tiểu thịt tươi lúc nào chả được, không nhất thiết bây giờ phải chống lại anh ta, kẻo anh ta cho rằng cô đang giận dỗi với anh ta.
Chu Mạt bắt taxi rời đi, Lục Sâm cũng gọi một chiếc taxi đi theo, anh không cảm thấy yên tâm khi không tận mắt nhìn thấy cô đi vào trường.
Xe taxi dừng ở cổng trường đại học Ngu, nhìn thấy Chu Mạt xuống xe đi vào, Lục Sâm rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh đưa cho bác tài mấy trăm tệ, để anh ta cho xe dừng ở đây nửa giờ, bảo đảm cô sẽ không vào rồi lại đi ra nữa, sau đó mới yên tâm để bác tài lái xe rời đi.
Lục Sâm quay đầu lại nhìn rồi nghĩ đến những gì mình đã làm trông thật buồn cười, anh đang làm cái gì vậy?
………………..
Cuối cùng Tạ Ly đã trở về sau khi giải quyết xong công việc ở thành phố cảng, chấm dứt mối quan hệ yêu xa nửa tháng của hai người. 
Diệp Ngưng nghe được tin tức này đương nhiên rất vui mừng, còn xin nghỉ nửa ngày để đi đón anh.
Khi cô ra khỏi công ty, trên mặt Diệp Ngưng tràn đầy ý cười, giống như một chú chim nhỏ vừa ra thoát ra khỏi lồng.
Suốt đường đi, tâm trạng của cô vui đến mức có cảm giác như sắp bay, lại nhìn bầu trời ngoài cửa sổ ô tô đã sáng sủa hơn rất nhiều.
Sau khi đợi ở lối ra khoảng mười phút, mắt Diệp Ngưng sáng lên khi nhìn thấy chiếc áo khoác màu đen của Tạ Ly đang vắt trên tay kéo vali đi ra ngoài.
Lần này, cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế, tự nhắc nhở bản thân là cô gái phải rụt rè một chút, nhưng ngay khi Tạ Ly đi đến trước mặt cô, anh đã đưa tay ra và ôm chặt lấy cô.
Hai người không nói gì, chỉ một cái ôm cũng đủ để họ hiểu lẫn nhau.
” Em mua nguyên liệu rồi, khi về nhà em sẽ làm cho anh một bữa ngon lành.”
Sau khi Tạ Ly buông Diệp Ngưng ra, cô ấy cười nói với anh.
“Được.”
Anh đồng ý, nhưng lại có một yêu cầu khác, “Hôm nay anh mệt quá, anh có thể trực tiếp ngủ với em được không?”
Diệp Ngưng nghe vậy chọc nhẹ vào eo anh, nhìn anh như muốn nói: “Đừng tưởng rằng em không biết trong đầu anh đang nghĩ gì.”
Tạ Ly thủ thỉ bên tai cô: “Nếu không phải sợ chú không vui, anh thật sự muốn trực tiếp muốn đến ở cùng em rồi.”
“Đừng nói với ba của em, em không thể đồng ý.”
Diệp Ngưng nhất định không chấp nhận việc sống thử trước hôn nhân, như vậy chẳng phải tình yêu sẽ mất đi sự tươi mới sao?
“Đùa thôi, nhìn em kìa sao lại trở nên nghiêm túc như vậy.”
Anh nhéo nhéo má cô rồi nắm lấy tay cô đi bước dài về phía trước.
Sau khi cả hai về đến nhà, họ vào bếp cùng nhau, như thể họ sinh ra là một cặp vợ chồng, họ hiểu ngầm về bất cứ điều gì họ làm.

Diệp Ngưng và Tạ Ly mỗi người nấu hai món, sau đó cùng dọn lên bàn, Diệp Ngưng vui sướng lấy điện thoại của cô ra chụp ảnh làm kỷ niệm.
Cô cho thêm một đường viền trái tim vào bức tranh, sau đó tải nó lên vòng bạn bè.
Chu Mạt là người đầu tiên thích và bình luận:
【Ai đã làm món tôm om đấy? Mình cũng muốn ăn chúng!】
【Muốn ăn +1】
Hứa Xán Xán cũng bình luận ngay sau đó.
【Đàn anh làm đấy】
Diệp Ngưng đáp lại họ bằng một nụ cười, rồi quay sang hờn giỗi nói với Tạ Ly, “Có vẻ như tài nấu ăn của anh tốt hơn em, họ chỉ khen mỗi món tôm kho của anh nhìn thật ngon thôi.”
“Có lẽ đây là thiên phú đi.”
“……………” Sao cô lại nghĩ anh sẽ khiêm tốn hơn chứ.
Ăn xong hai người cùng nhau dọn dẹp việc nhà, Tạ Ly thật sự nằm lỳ ở đây nhất quyết không rời đi, Diệp Ngưng nghĩ một đêm cũng không có chuyện gì nên hứa sẽ cho anh ngủ ở đây.
Tất nhiên, sau **, giấc ngủ này không còn là giấc ngủ đơn giản nữa.
Hai người đều ngầm hiểu, sau khi tắm xong liền tắt đèn, đêm vô hạn phóng túng lại bắt đầu.
…………….
Hai tháng sau, vào một tối mùa đông giá rét, Diệp Ngưng và Chu Mạt đều vượt qua kỳ thực tập và trở thành nhân viên chính thức.
Đám cưới của cha Diệp Ngưng cũng sắp được tổ chức, dù sao cũng là cuộc hôn nhân thứ hai nên cô cũng không quá đề cao nên chỉ chọn một khách sạn tốt nhất thành phố rồi mời họ hàng và bạn bè đến.
Một ngày trước khi bố cô chuẩn bị kết hôn, Diệp Ngưng và Tạ Ly đã cùng nhau đến nghĩa trang để nói chuyện với bà ấy.
Tạ Ly biết Diệp Ngưng xấu hổ khi nói điều gì đó trước mặt người khác, vì vậy anh lặng lẽ đi đến một bên, để lại không gian riêng tư cho hai mẹ con cô.
“Mẹ, ngày mai ba kết hôn, con tin tưởng mẹ ở trên trời đang chúc phúc cho ba đúng không? Từ khi mẹ ra đi, ba vẫn rầu rĩ không vui như vậy, ba đã ở bên con nhiều năm như vậy, bây giờ buông xuống, con cảm thấy mãn nguyện hơn cả ba ……………”
Sau khi Diệp Ngưng kể cho mẹ nghe rất nhiều về cha mình, cô nhìn thấy Tạ Ly đang đứng ở phía bên kia.
“Hôm nay con cũng đưa bạn trai đến gặp mẹ.

Anh ấy tên là Tạ Ly, anh ấy là đàn anh cùng trường với con.”
“Mẹ ơi, mẹ có biết không? Một người sống khép kín như con, con thực sự chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại thích một người nhiều đến vậy.

Anh ấy hệt như một tia sáng soi rọi thế giới của con, làm cho con cảm thấy cuộc sống đã hoàn toàn thay đổi, rực rỡ và tươi mới hơn.

Liệu rằng anh ấy chính là thiên thần mà mẹ đã gửi đến cho con? “
Vừa nói, Diệp Ngưng vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tạ Ly.
Trên đời này luôn có một người, làm cho bạn cảm thấy thanh thản mỗi khi nhìn về.
Sau khi Diệp Ngưng nói xong, cô gọi Tạ Ly đi qua.
Tạ Ly nắm chặt tay Diệp Ngưng, nhìn tấm ảnh mỹ nữ trên bia mộ, hứa với bà:
“Con sẽ thay người yêu thương Diệp Ngưng thật tốt, thay người chăm sóc cô ấy.

Kiếp này con sẽ không bao giờ vi phạm lời hứa của mình.

Đương nhiên, nếu không thể làm tròn, người có thể mang con đi.”
Diệp Ngưng rất cảm động khi nghe thấy những điều này, nhưng lại không nhịn được cười khi nghe thấy những lời phía sau.
“Anh đang nói cái gì vậy?”
“Anh đang thể hiện lòng trung thành của mình.”
Tạ Ly nói xong, anh đột nhiên nhớ tới cái gì, “Đúng vậy, dì.”
Diệp Ngưng thấy vẻ mặt của anh trở nên nghiêm túc trở lại, trong lòng thầm nghĩ không biết mình sẽ nói cái gì nữa đây?
Sau một vài giây, cô lại nghe thấy anh nói:
“Năm sau hoặc thời điểm này năm sau, con có thể quang minh gọi mẹ là mẹ.”
?
Diệp Ngưng nhíu mày, cô đồng ý sao?
Hai người rời nghĩa trang lên xe, thấy Tạ Ly không có ý định giải thích câu nói vừa rồi của mình, Diệp Ngưng liền chủ động hỏi.
Kết quả, anh nghiêm túc hỏi cô, “Năm sau em tốt nghiệp rồi, chúng ta không nên kết hôn sao?”
Mặc dù bản thân Diệp Ngưng rất mong sớm kết hôn với anh và thành lập một gia đình nhỏ thuộc về riêng bọn họ, nhưng cô vẫn có chút không vui khi thấy anh đưa ra quyết định mà không nói trước với cô.
“Em cũng không nói rằng năm sau em sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp.”
“Vậy sao được anh đã hứa với dì năm sau rồi! Chỉ để cho em chuẩn bị một năm, không được sao?”
” Anh…”
Diệp Ngưng bị anh làm cho buồn cười, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Tạ Ly một tay giữ vô lăng, một tay siết vân ve  tay cô.
“Anh ước gì anh có thể lấy em về nhà ngay bây giờ.”
Diệp Ngưng xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Mặc dù đó là một ngày mùa đông lạnh giá, cây cối đều khô héo, cô vẫn cảm thấy mình thật sống động, tràn đầy hy vọng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.