Sủng Ái Quá Độ

Chương 22


Bạn đang đọc Sủng Ái Quá Độ – Chương 22


7 giờ tối, Tạ Ly và Lục Sâm đến khách sạn.
Tạ Ly mặc bộ vest màu đen, đôi mắt sáng nhìn về phía trước, bước chân khí thế vững vàng, Lục Sâm đi bên cạnh thua kém vài phần.
Trong phòng bao, Lâm tổng đã chờ lâu, nhìn Tạ Ly bước vào ông ta vội vàng đứng dậy, chột dạ mỉm cười.
“Lâm tổng, đừng khách sáo, mời ngồi.”
Lục Sâm nhẹ nhàng nói nhưng đôi mắt cười giảo hoạt như hồ ly.
Tạ Ly còn chưa ngồi thì sao ông ta dám chứ.
Lâm tổng nơm nớp lo sợ, như đi trên lớp băng mỏng, tựa như có thể ngã bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy Tạ Ly ngồi xuống ông ta mới ngồi.
“Lâm tổng, tôi không vòng vo nữa, bọn họ đưa ra giá bao nhiêu?”
Tạ Ly nói thẳng không thích nhiều lời, được thì lấy không thì thôi.
Bị anh hỏi trực tiếp như thế, Lâm tổng kia ngại ngùng, gượng cười nói: “Tạ tổng, cậu cũng biết dân làm ăn như chúng ta đều đặt lợi ích lên hàng đầu…”
“Lâm tổng, ông cứ nói thẳng giá cả thế nào đi.”
“Mỗi kiện hàng chiết khấu 2%.”
“Ôi trên đời còn có người như vậy hả? Không sợ bán lỗ sao?” Lục Sâm ngạc nhiên hỏi, “Lâm tổng, ông ở trên thương trường nhiều năm như thế không sợ hàng có vấn đề à? Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Cậu ta đảm bảo với tôi hàng bán ra sánh ngang với công ty cậu, chúng tôi cũng kí hợp đồng rồi.”
Bàn tay Tạ Ly khẽ ngõ trên mặt bàn.
Nghe thấy lời Lâm tổng nói, anh lạnh lùng cười.
“Sao tôi lại cảm thấy có người đang nhắm vào công ty tôi vậy?”
Lâm tổng chột dạ mà lau mồ hôi, “Người ta chỉ muốn làm ăn bình thường thôi, không dám nhắm vào công ty cậu đâu?”
“Người ta là ai?”
Lục Sâm trực tiếp hỏi.
“Là…………”
Lâm tổng né tránh ánh mắt anh, nói: “Tôi nói cho các cậu biết nhưng các cậu phải đảm bảo không được bán đứng tôi.”
“Ông cảm thấy Tạ tổng của chúng tôi là hạng người đấy à?”
“Bọn họ là tập đoàn Jone, trụ sở ở London, chủ là người Trung Quốc, tên tiếng anh là Aarn.”
Lục Sâm nghe xong chợt mỉm cười, Tạ Ly là người không bao giờ đâm sau lưng người khác, nhưng cậu ta thì chưa chắc.
…………
Diệp Ngưng gửi báo cáo nghiên cứu cho giáo sư Tần, mãi mới nhận được phản hồi, giáo sư Tần bảo cô đi đến phòng làm việc nghe nhận xét.
Mọi người đều đã gửi báo cáo cho Tần Khải Minh, ông cũng đã chấm điểm cho từng người, Diệp Ngưng đi đến phòng làm việc thì đi thẳng vào phòng họp.
Giáo sư Tần ngồi ở giữa, chờ học trò của mình đến đông đủ mới nói: “Báo cáo lần này có người làm cho tôi thấy rất vui mừng, nhưng lại có người để cho tôi phải thất vọng, tôi thực sự nghi ngờ có phải các cô các cậu xem báo cáo này như trò đùa không, không muốn tham gia thì thôi, đừng như con sâu làm rầu nồi canh.”
Tần Khải Minh vốn là người tính tình điềm đạm ôn hòa, vậy mà giờ phút này ông lại tức giận như vậy, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không dám thở mạnh.
“Lần này người làm tốt nhất là Khương Triết Viễn.”
Giáo sư Tần trình chiếu bài báo cáo của Khương Triết Viễn cho mọi người xem, ông nói tiếp: “Triết Viễn lấy ví dụ về một bài nghiên cứu kinh điển của bệnh tự kỷ trong những năm gần đây, trước tiên phân tích những yếu tố xã hội trước rồi mới nói đến những đặc điểm tâm lý… Tóm lại, tôi rất hài lòng về bản báo cáo này, tôi chấm 93 điểm.”
Khương Triết Viễn được thầy giáo tán dương, ngại ngùng gãi đầu.
Khương Triết Viễn là người giỏi nhất trong số học trò của Tần Khải Minh, đã từng công bố một công trình nghiên cứu làm chấn động giới học thuật.
“Xếp thứ hai là Diệp Ngưng, tuy rằng em ấy ít kinh nghiệm hơn các em nhưng bài làm lại rất sáng tạo, chẳng qua từ ngữ vẫn chưa mang tính học thuật cao, vậy nên tôi cho điểm thấp hơn Triết Viễn, 90 điểm.

Quan điểm của Diệp Ngưng rất mới lạ, bố cục không khác mấy so với các em, nhưng phần nào ra phần đấy, rõ ràng rành mạch, mọi người nên học tập theo Diệp Ngưng.”
Hoàng Thụy Ân nghe thấy Diệp Ngưng đứng thứ 2, ánh mắt không giấu nổi sự đố kỵ ghen ghét.
“Đàn em, chúc mừng em nhé.”
Khương Triết Viễn là người đầu tiên chúc mừng cô, người khác nghe thấy cũng chỉ gật đầu chúc mừng theo.
Sau đó giáo sư Tần công bố thứ hạng thứ ba, thứ tư,…lần lượt là Quách Duy, Hoàng Thụy Ân, Triệu Húc Dương và Hàn Miểu.
Hai người xếp cuối sẽ mất cơ hội cạnh tranh, giáo sư Tần đã nói rồi, Quách Duy thì thấy bình thường như Hàn Miểu lại rất xấu hổ, cô ta không dám so mình với mấy người kia nhưng còn Diệp Ngưng thì…
Giáo sư Tần chắc chắn thiên vị Diệp Ngưng…
………
Kết thúc cuộc họp, Hàn Miểu bám theo Diệp Ngưng bảo cô chia sẻ kinh nghiệm cho mình.


Diệp Ngưng khiêm tốn trả lời: “Em chỉ viết thêm quan điểm vào thôi.”
Hàn Miểu nghe cô nói thế, mặt thì tươi cười nhưng trong lòng lại không ngừng chửi rủa: Hứ, giả vờ cái gì chứ!
Vòng đầu tiên kết thúc, vòng tiếp theo sẽ lại càng khó hơn, Giáo sư Tần muốn mượn cơ hội này để nâng cao khả năng của học trò mình.
Diệp Ngưng về trường học, cô mới bước xuống xe định đi vào thì có người giữ tay cô lại.
Ngày hạ trời rất nóng, mà tay người đấy lại lạnh lẽo làm Diệp Ngưng giật bắn mình, cô kinh ngạc quay người lại thì thấy Tô Cảnh Sơ.
Ánh mắt Tô Cảnh Sơ hừng hực nhìn cô, giọng nói hơi khàn: “Nói chuyện với anh một lát.”
Ánh mắt kia như con nai nhỏ bị thương, vừa vô tội lại đáng thương, Diệp Ngưng nhíu mày: “Tôi đã nói rồi, tôi với anh không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Em cho Tạ Ly cơ hội theo đuổi em mà anh lại không? Là bởi vì anh không bằng cậu ta sao?”
Lúc Tô Cảnh Sơ thấy Diệp Ngưng đi cùng Tạ Ly, anh ta thực sự hâm mộ muốn chết, chắc chắn cô biết Tạ Ly thích cô, vậy mà cô lại chẳng từ chối, mỗi lần Diệp Ngưng thấy Tô Cảnh Sơ thì lại tránh né đủ đường.
Diệp Ngưng bị Tô Cảnh Sơ hỏi thế tự nhiên cứng họng không biết nói sao, cô còn chưa mở miệng thì lại nghe thấy Tô Cảnh Sơ nói: “Anh biết chúng ta quen nhau chưa lâu, cũng chỉ mới gặp nhau được mấy lần, vậy nên chắc chắn em mới thấy anh chỉ là nhất thời yêu thích mà thôi, nhưng mà nhất kiến chung tình không phải là như thế à? Nói dễ hiểu một chút, nếu anh không thích em thì anh đã chẳng chủ động thế này, bỏ hết liêm sỉ tôn nghiêm của bản thân xuống mặt dày chạy tới tìm em.”
Tô Cảnh Sơ nói xong làm Diệp Ngưng không biết nói gì nữa.
Cô không biết nên xử lý mấy chuyện này như thế nào nữa, Tạ Ly với Tô Cảnh Sơ là bạn thân, cô không biết làm thế nào mới phải.
“Anh không ép em phải thích anh, anh chỉ hy vọng em sẽ cho anh một cơ hội, ít nhất là chúng ta phải hiểu nhau thêm một chút rồi em mới trả lời anh, được không?”
Tô Cảnh Sơ nói xong thì cầm điện thoại lên, vào phần quét mã QR trên Wechat.

“Trước tiên thì chúng ta add Wechat đi.”
Diệp Ngưng cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, cô ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn từ chối.
“Tôi cho Tạ Ly cơ hội theo đuổi mình vì tôi ngưỡng mộ Tạ Ly, cũng có cảm tình tốt với anh ấy, vậy nên chúng tôi có khả năng sẽ là người yêu của nhau, như còn anh thì sao? Tôi không có chút cảm giác gì với anh hết, xin lỗi.”
Diệp Ngưng đã không thích ai thì sẽ phũ với người ta như vậy.
Cô mà không nói như thế thì chắc chắn Tô Cảnh Sơ vẫn nghĩ mình còn hy vọng, sẽ lại tới tìm cô nữa cho mà xem.
Tô Cảnh Sơ nhìn bóng dáng Diệp Ngưng đã đi xa, khuôn mặt hiện ra vẻ bướng bỉnh không chịu thua.
………
Về đến kí túc xá, Diệp Ngưng nhận được tin nhắn của Tạ Ly.
【Anh nghe giáo sư Tần nói em đứng thứ 2, chúc mừng nhé.


【 Học trưởng, anh biết nhanh thật đó.】
【 Tiếp tục cố gắng.


Diệp Ngưng nhắn lại cho anh một nhãn dán nhìn mèo con.
Cô không biết được rằng sau màn hình điện thoại ấy Tạ Ly vui vẻ như thế nào.
【Không đi ăn mừng sao? 】
Thấy anh nhắn thế, Diệp Ngưng trầm ngâm một lúc, cân nhắc trước sau, chắc ý anh là cô mời anh ăn cơm nhỉ?
Nghĩ lại mấy lần trước anh đều mời cô ăn cơm, nhân cơ hội này cô sẽ mời lại anh.
【Em đảm bảo sẽ mời anh một bữa thật ngon, nhưng em nhắc trước nhé, ăn gì là do em chọn】
【 Được.】
Diệp Ngưng chọn một nhà hàng vừa có thể dùng bữa vừa có thể uống cafe, nhớ lại chuyện lần trước cô không dám dẫn anh đi ăn đồ cay nữa.
Đột nhiên cô lại đổi khẩu vị chuyển sang đồ ăn thanh đạm thế này, Tạ Ly không cần nghĩ cũng biết lý do tại sao.
Anh không muốn cô vì anh mà phải ăn những món mình không thích, cô là người thích ăn cay mà lại ăn mấy đồ này chắc chắn sẽ không vui.
Nhưng Diệp Ngưng lại nói khi còn nhỏ cô đã tới đây ăn rồi anh lại thấy có chút vui vẻ.
………
Chiều hôm sau, Diệp Ngưng từ phòng thí nghiệm về kí túc xá thì thấy Cố Dịch Thần.
Anh ta vẫn giống như trước, tóc tai chải chuốt sạch sẽ gọn gàng, mặc áo sơ mi quần tây, người khác nhìn qua chắc chắn sẽ cảm thấy anh ta là người tao nhã điềm đạm, cốt cách thanh cao.
Tiếc là cái này dù gì cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Nếu không phải là vì mấy chuyện xảy ra giữa hai người họ, không biết đến bao giờ cô mới phát hiện từ đầu đến cuối Cố Dịch Thần làm ra cái vẻ đạo mạo này, nghĩ đến là cô lại cảm thấy sởn cả gai ốc.

Hai người nhìn nhau như là đã cách xa cả một thế kỉ.
Chân của Cố Dịch Thần đã bình phục, anh ta đứng trước mặt Diệp Ngưng, cúi đầu xuống nhìn cô.
“Tiểu Ngưng, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nhé.”
“Tôi với anh thì còn chuyện gì để nói?”
“Chẳng lẽ em muốn cả trường đều biết chuyện của chúng ta à?”
Mặt Cố Dịch Thần không chút biến sắc uy hiếp cô, ý bảo cô để ý mấy người xung quanh.
Hai người bước vào quán cafe, Diệp Ngưng quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Anh muốn nói gì thì nói đi.”
“Anh muốn biết em có quan hệ như thế nào với Tạ Ly.” 
Tối hôm qua Cố Dịch Thần cùng mấy người bạn đi bar uống rượu, bọn họ hỏi Cố Dịch Thần với Diệp Ngưng dạo này làm sao, người khác đều đồn thổi Tạ Ly theo đuổi Diệp Ngưng, Cố Dịch Thần lập tức phủ nhận, nói mình với Diệp Ngưng vẫn mặn nồng hòa thuận với nhau, mà rõ ràng đã chia tay rồi.
“Tôi với anh ấy thế nào thì phải nói cho anh à?”
“Em vì Tạ Ly nên mới chia tay anh?” Cố Dịch Thần đúng là nghe không hiểu tiếng người.
Diệp Ngưng cảm thấy hình như anh ta bị tai nạn chân không chỉ bị què mà não cũng ngu luôn rồi, hai người tại sao lại chia tay anh ta còn không biết sao?
Cô thực sự hy vọng ly nước trước mặt mình không phải là cafe mà là axit, nếu thế thì cô sẽ tạt axit lên mặt anh ta.
“Tiểu Ngưng, anh hỏi thế chỉ vì quan tâm em thôi, thời gian đã lâu như vậy mà em vẫn còn tức giận sao? Nói đi cũng phải nói lại chúng ta cũng yêu nhau 3 năm, em nỡ lòng nào nhẫn tâm với anh như thế sao?”
“Vậy anh không tàn nhẫn với tôi ư? Lúc yêu đương mờ ám với người khác anh có nghĩ đến 3 năm yêu nhau không?”
“Anh….” Cố Dich Thần nghẹn giọng.
“Anh tìm tôi chỉ để nói mấy câu này thôi à?”
Diệp Ngưng lạnh lùng mà nhìn anh ta, “Bây giờ tôi chỉ muốn anh cút ngay khỏi thế giới của tôi, đừng mặt dày bám theo tôi nữa, nếu anh vẫn còn dây dưa không dứt tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Nói xong Diệp Ngưng đứng dậy rời đi.
Cố Dịch Thần đi theo sau, hỏi tiếp: “Tiểu Ngưng, rốt cuộc anh phải làm gì thì em mới chịu tha thứ cho anh?”
“Anh đừng đi theo tôi nữa được không?”
Diệp Ngưng thực sự đã hết kiên nhẫn với Cố Dịch Thần rồi.
Mắt Cố Dịch Thần đỏ lên, làm vẻ đáng thương nhìn cô: “Anh thực sự biết sai rồi, em tha thứ cho anh được không?”
Sau khi anh ta xuất viện, lúc đi làm có bàn bạc chuyện hợp tác với công ty đối tác, nhưng người ta lại thẳng thừng từ chối, bảo Diệp Minh Lâm đã nói rồi, Cố Dịch Thần không phải là con rể của nhà họ Diệp, nếu đã là thế thì việc gì phải giữ thể diện cho Cố Dịch Thần nữa.
Bây giờ anh ta mới hiểu, anh ta chia tay Diệp Ngưng đồng nghĩa với việc đánh mất rất nhiều chuyện, có khi cả đời này cũng không được sống yên thân.
Nếu biết có ngày hôm nay anh ta sẽ không dao động, không mờ ám với Trì Hân Nhiên, ít nhất phải chờ tới lúc kết hôn với Diệp Ngưng, đường đường chính chính trở thành con rể nhà họ Diệp, đợi Diệp Ngưng chia một nửa tài sản cho anh ta.
Diệp Ngưng bây giờ mới biết, Cố Dịch Thần thần kinh không ổn định, cô nói gì anh ta cũng không để vào tai, vẫn ngoan cố với mấy cái lý lẽ hoang đường của mình.
Cô cầm điện thoại muốn báo cảnh sát thì anh ta lại giật lấy điện thoại của cô.
Ngay lúc đấy có giọng nói từ phía sau vang lên.
“Cố Dịch Thần, cái tên chó má này muốn đi tìm đường chết à?”
Chu Mạt vừa nói thì đã nhanh chân chạy tới, tốc độ như vạn năm ánh sáng đá một phát vào ngực Cố Dịch Thần.
Cố Dịch Thần lảo đảo lùi về phía sau hai bước, lấy tay che ngực, trừng mắt nhìn Chu Mạt, “Cô làm gì đấy?”
“Anh với Diệp Ngưng chia tay rồi mà sao còn bám dai như đỉa thế, nếu anh đã không còn tí liêm sỉ nào không cần mặt mũi nữa thì tôi thành toàn cho anh.”
Chu Mạt nói xong, nắm chặt tay uy hiếp Cố Dịch Thần, “Còn chưa đi à? Anh có tin anh mà không đi tôi sẽ vả anh mấy phát cho răng rụng rơi đầy xuống đất không?”
Cố Dịch Thần không cam tâm rời đi, Diệp Ngưng thấy thế không khỏi cau mày.
Ngày xưa mắt cô sao lại kém thế chứ, lại đâm đầu thích anh ta.
Thấy Diệp Ngưng không vui, Chu Mạt tỏ vẻ hoạt bát nói:
“Bọn mình đi ăn lẩu cay đi, lâu lắm rồi tớ chưa ăn.”
“Đi thôi, tớ mời cậu nhé.”
“Thì vốn dĩ cậu nên mời tới mà, vừa nãy tới đá Cố Dịch Thần một phát cũng tiêu tốn biết bao công lực đó.”
Chu Mạt vui vẻ cười hi hi ha ha với Diệp Ngưng, kéo tay cô đi tới quán lẩu cay.
Hai người tìm được chỗ ngồi rồi chọn đồ, xong xuôi tất cả rồi Chu Mạt không nhịn được hỏi: “Anh ta hay làm phiền cậu à?”
“Mấy ngày trước Cố Dịch Thần bị gãy chân, chỉ ở bệnh viện nằm lì một chỗ thôi, tớ gặp anh ta 2 lần, bây giờ chân cẳng khỏi rồi thì tới tìm tớ.”
“Tớ thấy á, cậu với Tạ Ly yêu nhau đi xem anh ta còn dám vác mặt đến không.”

“Nếu tớ vì thế mà yêu đương với Tạ Ly thì sẽ không công bằng với anh ấy.”
“Cũng có lý.”
Chu Mạt ngẫm nghĩ rồi gật đầu, cảm thấy vụ này hơi khó nhằn.
………
Đến tháng 7 cũng là tháng oi bức nhất trong mùa hạ.
Mới sáng tỉnh dậy Diệp Ngưng đã thấy ánh nắng chói chang.
Cô nhìn phía đối diện kí túc xá có rất nhiều bạn học chuẩn bị hành lý về nhà, nhìn qua cũng cảm thấy bọn họ vui vẻ thế nào, mà cô là nghiên cứu sinh không có nghỉ hè, nếu giáo sư rộng lòng từ bi một chút chắc sẽ cho bọn cô nghỉ mấy ngày.
Trong trường có rất nhiều sinh viên về quê, vậy nên ở trường không có nhiều người nữa, căn-tin cũng đóng cửa.
Diệp Minh Lâm không nỡ để con gái mình phải chịu khổ, khăng khăng muốn cô dọn về nhà ở, dù sao cũng có tài xế riêng, đưa đi đưa về đều tiện cả.

Nhưng Diệp Ngưng nghĩ về nhà rồi mỗi ngày đều phải chạm mặt Liễu Như, bà ấy lúc nào cũng khách sáo với cô, làm Diệp Ngưng thấy không được tự nhiên lắm.
Diệp Ngưng muốn mượn cơ hội này thuê nhà ở ngoài, trong kì nghỉ hè cô phải đi thực tập, đến lúc đó cũng phải tăng ca khuya mới về, sẽ làm ảnh hướng đến Chu Mạt và Xán Xán.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác nữa chính là cô sợ Cố Dịch Thần sẽ lại đến tìm mình, lúc đó hai người cãi nhau chắc chắn sẽ bị người khác chê cười.
Bố Diệp rất vô tư, ông tin con gái mình có thể sống tự lập, tin cô sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, vì vậy đồng ý ngay.
Nhưng ông không để cô đi thuê nhà mà mua hẳn một căn hộ riêng gần trường, chỗ này đi đến Đại học Ngu chưa đến 2 cây, đi bộ cũng được.
Căn hộ này có hai phòng ngủ, nội thất đầy đủ tiện nghi rồi chỉ cần mang hành lý vào ở thôi, mà khu này an ninh cũng rất tốt, người ra người vào sẽ được kiểm tra nghiêm ngặt.
Diệp Ngưng không nghĩ ba cô nói mua liền mua, hôm trước mới đồng ý thì hôm sau đã dẫn cô đi xem nhà.
Tới nơi, Diệp Ngưng rất hài lòng với căn hộ này, bố Diệp hỏi cô có thích cách bày trí không, nếu không thích thì sẽ tìm người làm lại, Diệp Ngưng nghe xong nhanh chóng bảo rất thích.
Thấy con gái nói vậy, Diệp Minh Lâm gọi người đến quét dọn qua, chu đáo sắp xếp mọi thứ cho cô.
Tối hôm đó Diệp Ngưng muốn chuyển ra ngoài ở, Chu Mạt và Hứa Xán Xán buồn rười rượi, cô bảo phải qua nhà dọn dẹp làm quen một chút, hai ngày nữa sẽ mời hai cô nàng một bữa no nê.
Chu Mạt nghe xong, vô thức nói: “Vậy cậu có mời Tạ Ly không?”
“Tớ chỉ nói với hai cậu thôi, không mời anh ấy.”
Diệp Ngưng nghĩ đến chuyện chủ động mời anh ăn cơm, cảm thấy hơi ngại.
“Chẹp chẹp sao cậu lại không mời anh ấy chứ, người ta đối xử với cậu tốt như thế, cậu chuyển nhà mà không kể cho Tạ Ly nghe, anh ấy mà biết chắc đau lòng lắm.”
Nghe Chu Mạt nói thế, Diệp Ngưng lại dao động.
“Được rồi, tớ mời các cậu rồi mới anh ấy sau vậy.”
“Oài, sao cậu gộp thành một bữa luôn, bảo Xán Xán gọi cả người yêu cậu ấy đến, nhiều người mới náo nhiệt chứ, nếu không chỉ có cậu với đàn anh Tạ Ly thôi sẽ ngượng ngùng lắm.”
“Căn nhà kia khá nhỏ, nhiều người sợ hơi chật.”
“Vậy thì bọn mình ăn ở ngoài, dù sao nếu có ăn ở nhà cũng là order đồ về ăn.”
Hứa Xán Xán nghe thế gật đầu tán đồng, cô nàng kể chuyện này cho Giang Viễn nghe.
Diệp Ngưng cầm điện thoại, tìm Wechat của Tạ Ly, do dự mãi mới gửi tin nhắn cho anh:
【Học trưởng, em mới dọn ra ngoài ở, muốn mời mọi người một bữa, anh có thời gian không ạ? 】
Cô nhìn đi nhìn lại câu cú vài lần rồi mới gửi đi.
Rõ ràng cô đã nhắn tin trò chuyện với Tạ Ly rất nhiều lần rồi mà mỗi lần nói chuyện với anh đều cảm thấy rất căng thẳng.
Lúc nhận được tin nhắn thì Tạ Ly đang họp, điện thoại trên bàn vang lên tiếng thông báo, anh cúi đầu nhìn thấy tên Diệp Ngưng, lập tức cầm điện thoại lên xem.
Vị giám đốc nào đó đang báo cáo đơ người luôn, không biết có nên nói tiếp nữa hay không.
Tạ Ly ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, “Cứ nói đi.”
Nhìn kỹ thì hình như Tạ tổng của bọn họ đang cười???
Vị giám đốc nọ nói xong, thấp thỏm không yên chờ Tạ Ly đánh giá, không ngờ lại nghe anh khích lệ: “Khá tốt, rất tâm huyết, tiếp tục cố gắng.”
Từ ngày vào làm tới nay, đây là lần đầu tiên anh ta được Tạ Ly tán dương, cảm giác như kiểu đang nằm mơ.
“Ngồi đi.”
Tạ Ly đặt điện thoại xuống, “Người tiếp theo lên đi.”
Lục Sâm vuốt cằm, nhìn biểu hiện khác thường của Tạ Ly, không khỏi cảm thấy buồn cười.
………
Ngày mời khách nhanh đến, Diệp Ngưng đã nói trước, chờ tất cả tới đông đủ rồi mới đi ăn lẩu.
Mọi người hẹn nhau lúc 3 giờ, cô dọn dẹp qua trái cây và ít đồ ăn vặt rồi ngồi chờ trên sô pha.
2 giờ 50 phút, bên ngoài có người nhấn chuông cửa, Diệp Ngưng nhìn qua mắt mèo thì thấy Tạ Ly.
Anh ôm một bó hoa lily trong ngực.
Diệp Ngưng mở cửa, chào anh một tiếng “Học trưởng”, anh đưa bó hoa cho cô, “Thanh lọc không khí.”
Diệp Ngưng có chút buồn cười, ai lại lấy hoa lily để thanh lọc không khí chứ?
“Học trưởng, anh ngồi đi, em đi cắm hoa.”
Diệp Ngưng biết hoa lily nhanh héo nên nhanh tay tìm một bình hoa rồi cắm vào.
Tạ Ly đi ra ban công nhìn cảnh vật xung quanh, xem nơi này có an toàn hay không.
“Học trưởng, anh uống nước đi.”

Diệp Ngưng nói xong thì cầm một cốc nước đặt trên bàn.
Tạ Ly ngồi xuống sô pha, “Sao lại dọn ra ngoài ở?”
“Nửa năm sau em phải đi thực tập, chuyển ra ngoài ở sẽ tiện hơn.”
Cũng đúng, anh tới tìm cô cũng tiện hơn.
Đáy mắt Tạ Ly lóe lên một tia sáng, gương mặt nở nụ cười.
“Nhà này là em mua hay đi thuê?”
“Ba em mua.”
Diệp Ngưng vừa nói xong thì chuông cửa lại vang lên, Chu Mạt tới rồi.
Cô nàng vừa đến đã đưa mắt hỏi Tạ Ly đến chưa.
Diệp Ngưng khẽ gật đầu, trong lòng Chu Mạt chửi thầm một tiếng, nghĩ thầm ulatroi đàn anh đến sớm thật.
Chu Mạt vào phòng khách thì thấy chỉ có mình Tạ Ly đang ngồi ở đó, Hứa Xán Xán và Giang Viễn vẫn chưa tới.
Tạ Ly mặc áo sơ mi trắng lại làm thêm vẻ lạnh lùng không thể chạm đến, làm cô nàng không dám nhìn thẳng.
Hôm nay trời oi bức như thế anh không thấy nóng sao?
Chu Mạt nhịn không được thầm nghĩ.
“Đàn anh Tạ, xin chào, em là Chu Mạt, là bạn thân cùng phòng với Diệp Ngưng, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở đồn cảnh sát rồi đó ạ.”
“Ừ, chào em.”
Thái độ của Tạ Ly rất xa cách, lạnh lùng đến nỗi một chữ cũng không hoang phí.
Thấy anh như thế, Chu Mạt chỉ dám ngồi im một chỗ, cũng không dám nói chuyện với anh nữa.
Một lát sau Hứa Xán và Giang Viễn tới nơi, nhưng ngoài hai người lại có thêm một người khác nữa – Lục Sâm.
Lục Sâm nghe Giang Viễn nói Diệp Ngưng chuyển nhà, sống chết đòi tới đây.
Anh ta còn tặng cho Diệp Ngưng một bức tranh sơn dầu, bảo là quà tân gia, Diệp Ngưng sáng mắt nhìn bức tranh.
“Cảm ơn đàn anh ạ, em rất thích.”
Diệp Ngưng nói xong thì đi đến bên tường, bảo: “Em còn định mua một bức tranh treo ở đây nhưng mà không kịp, kết quả anh lại tặng em một bức.”
Tạ Ly nhìn ánh mắt vui vẻ của Diệp Ngưng, trong lòng anh cảm thấy không cam lòng, lúc anh tặng hoa cho, cô cũng cũng vui vẻ như vậy.
Lục Sâm đúng là khéo chọn quà, anh tặng hoa thì mấy ngày sau nó cũng sẽ héo đi, mà Lục Sâm lại tặng tranh treo ở đấy, hàng ngày đi qua đều sẽ nhớ tới ai tặng mình.
Xem ra về sau anh phải tìm Lục Sâm học hỏi mới được.
………
Bọn họ ở nhà một lúc rồi xuất phát đi tới quán lẩu, Diệp Ngưng đã đặt bàn từ trước rồi.
Lúc ngồi vào chỗ, Tạ Ly vô cùng tự nhiên mà ngồi cạnh Diệp Ngưng, Lục Sâm đột nhiên giở trò xấu, không muốn để hai người này yên ổn, nhanh chân chạy đến ngồi cạnh cô.
Tạ Ly liếc mắt nhìn Lục Sâm một cái, cảnh cáo Lục Sâm không được làm loạn, nhưng Lục Sâm không nghe, khiêu khích nhướng mi, bày cái mặt kiểu: Định dọa ai đấy tôi còn lâu mới sợ nhé.
Chu Mạt ngồi xuống bên tay phải Lục Sâm, từ trước tới nay Chu Mạt vốn dĩ là người hoạt bát thoải mái vậy mà hôm nay lại xấu hổ ngại ngùng.
Hôm đó gặp nhau ở quán bar, cô nàng đã bị Lục Sâm thu hút, cô nàng rất thích con trai badboy mà bên ngoài lại nhã nhặn, là kiểu con trai đào hoa từ trong xương cốt mà ra, trong mắt cô Lục Sâm chính là người như vậy.
Rồi Chu Mạt lại gặp lại Lục Sâm lúc chơi bóng rổ, ngay từ lúc đó cô nàng đã thấy hình như mình rung động rồi.
Mà hôm nay, Lục Sâm ngồi cạnh Chu Mạt, hai người cách nhau không quá mấy cm, gần tới nỗi Chu Mạt có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Lục Sâm, cô phát hiện ra mình càng ngày càng lún sâu vào tình yêu này.
Lúc Chu Mạt cúi đầu thì người bên cạnh lên tiếng.
“Người đẹp ơi, cô tên là gì thế? Hay là bọn mình add Wechat đi?”
Lục Sâm đã mang danh là “hải vương” thì chắc chắn sẽ không bỏ qua vị mỹ nữ nào cả, đặc biệt là người thanh thuần như Chu Mạt, mấy người con gái mà Lục Sâm từng quen ít nhiều cũng đi phẫu thuật thẩm mỹ vài chỗ.
Tuy rằng người con gái bên cạnh có trang điểm nhưng ngũ quan lại rất xinh đẹp.
Chu Mạt không ngờ Lục Sâm sẽ chủ động add Wechat với mình, dù có mê trai thật nhưng vẫn phải đề phòng.
“Anh định làm gì?”
Chu Mạt theo bản năng hỏi lại.
“Cô là bạn thân của Diệp Ngưng, mà tôi lại là bạn thân của Tạ Ly, theo tính chất bắc cầu thì hai chúng là là bạn tốt đó.”
“……………”
Cái logic gì đây, tuy vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Chu Mạt mở phần quét QR ra, Lục Sâm quét mã rồi gửi lời kết bạn cho Chu Mạt, cô nàng ấn đồng ý.
Lục Sâm vuốt cằm nhìn tên của Chu Mạt, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.
Chu Mạt.
Tên rất hay.
Trước mặt mọi người đều có một nồi lẩu nhỏ xinh, chỉ một lát sau đã bắt đầu sôi sùng sục.
Lục Sâm là người nhiệt tình, rất hay tấu hài, chỉ cần chỗ nào có mặt Lục Sâm là không lo buồn chán, bởi vì lúc nào anh ta cũng sẽ tìm được đề tài để nói chuyện.
Mỗi người đều chen vào vài câu, chỉ có Tạ Ly ngồi im bên cạnh để ý Diệp Ngưng thích ăn cái gì, nhân lúc cô không để ý sẽ đặt tới trước mặt cô.
Diệp Ngưng cũng biết Tạ Ly quan tâm mình, không biết là do ăn lẩu nên nóng hay vì anh mà gương mặt đỏ hết cả lên..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.