Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 43: Tin Tưởng Hai


Bạn đang đọc Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh FULL – Chương 43: Tin Tưởng Hai


Diệp Tiêu cầm di động, trên màn hình đúng là định vị Diệp Mặc lúc này.

Diệp Mặc tiểu tử này, từ nhỏ đã thích chơi trò chơi, trưởng thành, tự học biên trình, đối công nghệ cao rõ như lòng bàn tay.

-“Đến!”
Không lâu lắm, xe vững vàng đường hoàng đứng ở dưới lầu bệnh viện, nhưng mà, định vị chỉ có vị trí đại khái, Diệp Tiêu có chút mờ mịt.

-“Nếu không, chúng ta đi tìm từng tầng một?”
Cô nhìn Mạc Thiên Hằng, mím cánh môi khô nứt đã sắp xuất huyết.

Mạc Thiên Hằng nhìn bộ dáng thở hổn hển của cô, thật là đau lòng,
-“Trước nghỉ ngơi một hồi, chờ anh gọi cuộc điện thoại!”
Trong lúc anh đang nói đó, mơ hồ có thể thấy được vài phần cười yếu ớt, Diệp Tiêu có chút không rõ chân tướng, nghiêng mặt, nương theo ngọn đèn tái nhợt bệnh viện nhìn sườn mặt anh tuấn của anh.

-“Tôi là Mạc Thiên Hằng, muốn anh giúp tôi tra một người!” Anh nắm di động, cẩn thận tỉ mỉ nói.

Diệp Tiêu nhìn ánh mắt anh tim trở nên đập mạnh và loạn nhịp.

Mạc Thiên Hằng cúp điện thoại, không quá lâu, liền có một thân ảnh vội vàng từ trong thang máy đi ra.

-“Mạc tiên sinh, ngài thế nào đến? Cũng không nói một tiếng, chúng tôi thật sớm sẽ an bày!”

Người nói chuyện mặc một thân áo blouse trắng, nhìn ánh mắt Mạc Thiên Hằng không dám có ý chậm trễ.

-“Không có việc gì, muốn anh giúp tôi tìm một người!”
Mạc Thiên Hằng liếc người trước mặt một cái, ngay sau đó hướng Diệp Tiêu giới thiệu,
-“Tiêu nhi, vị này là Trình viện trưởng bệnh viện!”
Nghe xong lời này, Diệp Tiêu nao nao.

Mạc Thiên Hằng quả nhiên là bốn phương thông suốt, ngay cả viện trưởng bệnh viện đều có thể tự mình xuất ra tiếp kiến anh.

-“Tên gọi là gì?”
Trình Quốc Cường liếc nhìn Diệp Tiêu, chỉ cảm thấy cô có chút quen mặt, không thể nói rõ là ở nơi nào gặp qua.

-“Trần Hải!”
-“Chờ chút!”
Giọng nói hạ xuống, Trình Quốc Cường liền xoay người đi tới trước bàn tiếp tân.

Diệp Tiêu gấp đến độ như là kiến bò trên chảo nóng, mồ hôi to như hạt đậu đã theo thái dương chảy ào ào xuống, Mạc Thiên Hằng vươn tay, vén tóc mai ra phía sau vành tai cho cô,
-“Yên tâm đi, không có việc gì!”
Một đôi mắt của anh giống như biển ngân hà, lẳng lặng nhìn cô chăm chú, tiếp tục mở miệng,
-“Ở trước mặt anh, em không cần thiết phải kiên cường!”
-“Vâng!”
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà gật gật đầu, lại hơi hơi chần chờ, nhớ tới cái gì,
-“Mạc Thiên Hằng, thực xin lỗi!”
Giọng nói mềm yếu nhu nhu dễ nghe đến cực điểm.

Thế nhưng lời của cô lại làm cho người bên cạnh nhíu mày, hếch mày tuấn tú,
-“Như thế nào?”
-“Chuyện buổi sáng……”
Cô muốn nói lại thôi, thiên ngôn vạn ngữ bị chặn ở trong cổ họng, không biết hẳn là nên nói từ đâu.

Nhưng Diệp Tiêu biết, đại khái từ lúc Mạc Thiên Hằng xuất hiện tại cục cảnh sát, thời điểm nhìn thấy bộ dáng chật vật không chịu nổi của cô, cô cũng đã kiên định, kỳ thật chính bản thân cô cũng không có thật sự nghĩ tới phải đẩy anh ra.

-“Không quan hệ, anh đã nói rồi, cho em thời gian suy nghĩ!”
Anh cười yếu ớt, hơi thở tao nhã cao quý trên người không giảm chút nào.

-“Dạ, cám ơn……” Thanh âm của cô rất nhỏ.

Nhưng đối với Mạc Thiên Hằng mà nói, anh cũng không đánh trận không nắm chắc, Diệp Tiêu trốn không thoát lòng bàn tay anh, rất nhanh, cô sẽ là vợ anh.


-“Trần Hải phải không? Khoa chỉnh hình, tầng ba mươi hai, tôi mang hai người lên!”
Hai người còn đang chờ, Trình Quốc Cường cũng đã đi tới, Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà gật gật đầu.

Cô thật cẩn thận hỏi.

-“Viện trưởng, hiện tại tình huống của cha em như thế nào?”
Nhưng giây tiếp theo, lại nghĩ tới chỗ không ổn,
-“Em trai của em nói cha là cao huyết áp, làm sao có thể ở khoa chỉnh hình?”
-“Toàn bộ trong bệnh viện chỉ có một người tên là Trần Hải, hiện tại ở khoa chỉnh hình phòng bệnh 3206! Cụ thể còn không rõ ràng, hai vị đi lên nhìn xem trước đi?”
Trình Quốc Cường lễ phép nói xong.

Diệp Tiêu không lại hỏi nhiều, theo bước chân Mạc Thiên Hằng đi ra thang máy.

Cửa phòng bệnh, vây quanh rất nhiều người, như là đang nhìn náo nhiệt.

Diệp Tiêu cùng Mạc Thiên Hằng liếc nhau, có thế này mới đẩy ra đám người đi vào, chỉ thấy Trần Hải nằm ở trên giường bệnh, bộ dáng huyết nhục mơ hồ nhìn thấy ghê người.

Bốn phía cũng không có bóng dáng Diệp Mặc, người vây quanh còn đang nhàn thoại việc nhà.

Tâm Diệp Tiêu lộp bộp trầm xuống, nếu không phải Trần Hải còn mang theo khối biểu làm công mà cô mua cho ông, Diệp Tiêu căn bản không nhận ra ông.

-“Ba!”
Cô chạy tới, nắm tay gắt gao nắm chặt.

Người trong phòng bên cạnh giường, vừa nghe được thanh âm này, lập tức mở miệng nói:
-“Diệp Tiêu, con thế nào bây giờ mới đến, đã tìm được em trai con rồi à?”
-“Diệp Mặc?”

Diệp Tiêu cau mày, nhìn về phía người nói chuyện.

Đúng là thím Trương hàng xóm nhà kế bên, hiển nhiên, Trần Hải là được thím Trương đưa đến bệnh viện.

-“Đúng vậy, hôm nay giữa trưa, một đám người đến, ai nha, không phân tốt xấu liền đập phá đồ đạc nhà các ngươi, Diệp Mặc giống như cũng bị bọn họ mang đi, Diệp Tiêu, có phải các ngươi đã đắc tội người nào không?”
Thím Trương không dứt nói xong, Diệp Tiêu lại chợt ngẩn ra.

Cô đứng lên,
-“Con đi tìm hắn……”
Nhưng mới vừa xoay người, liền đụng phải một cái ôm rộng rãi ấp đầy cõi lòng của Mạc Thiên Hằng.
-“Anh đã cho người đi tìm, em ngoan ngoãn lưu lại nghỉ ngơi!”
Anh túm lấy cổ tay cô.

Có thế này mọi người mới phát hiện, đi theo phía sau Diệp Tiêu thế nhưng có một nam nhân hơi thở vương giả như vậy.

Hàm răng Diệp Tiêu gắt gao cắn môi, cha bị người ta đánh thành như vậy, em trai hành tung chưa định, cô thế nào có thể yên tâm được đây?
-“Không được, em……”
-“Em không tin anh?”
Mạc Thiên Hằng chống lại đôi mắt đã chứa đầy nước mắt của cô.

Liền giống như câu nói vừa rồi kia, cô không cần thiết kiên cường ở trước mặt anh……!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.