Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết

Chương 93: Phiên Ngoại 4


Đọc truyện Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 93: Phiên Ngoại 4


Edit: jena
Sau chiến thắng, Cảnh Tây và Đông Liên mời Lâu Trác đi ăn cơm.
Lâu Trác không từ chối, nhân lúc không khí bữa cơm không tồi còn đề cập đến chuyện tham gia thi đối kháng.

Năm nay cuộc thi đấu đối kháng vừa lúc tổ chức ở trường bọn họ, không cần đi đến chỗ khác nên họ cũng có thể chuyên tâm tập luyện tham gia thử sức.
Đông Liên đương nhiên sảng khoái đồng ý.
Từ nhỏ cậu đã ước ao được vào trường quân đội, mấy năm nay cũng tìm hiểu không ít thông tin cho nên biết rằng mỗi năm quân đội đều tổ chức đấu đối kháng nên vẫn luôn muốn tham gia, bây giờ có cơ hội, làm sao cậu bỏ lỡ được.
Thế nhưng cậu vẫn có chút lo lắng: “Tôi mới học năm nhất, lại không phải sinh viên của ngành chiến đấu, vẫn được tham gia ư?”
Lâu Trác: “Được.”
Học một tuần mà đã đánh thắng thắng sinh viên ngành chiến đấu, còn ai mạnh như bọn họ nữa.
Hắn vừa nói vừa nhìn sang người còn lại.
Cảnh Tây nghĩ nghĩ: “Tôi nghĩ là thôi.”
Lâu Trác: “Tại sao?”
Cảnh Tây: “Đấu đối kháng nhiều người xem lắm, tôi thấy không được tự nhiên.”
Cậu nghiêm trang giải thích: “Mấy người chắc chắn là hiểu lầm tôi rồi, thật ra tôi không phải người thích đi rêu rao bản thân đâu.”
Lâu Trác: “…”
Đông Liên: “…”
Nói ra lời đó, cậu nghĩ chúng tôi tin không?
Từ ngày báo danh khai giảng đến nay, chuyện gì cậu làm cho thấy cậu là người “không thích rêu rao bản thân”?
Hai người im lặng nhìn cậu.
“Thôi được rồi.” Cảnh Tây nói: “Vì tôi muốn học ngành triết học, lỡ như ở cuộc thi đối kháng thể hiện xuất sắc quá trường muốn tôi chuyển ngành thì sao? Tôi là một kẻ ăn chơi trác táng, không thích đánh đánh giết giết đâu.”
Lời này cũng không giống lời nói thật.
Hai người lại tiếp tục nhìn.
Hệ thống nhỏ cũng tò mò không kém: “Sao ngài lại không tham gia vậy?”
Cảnh Tây: “Nếu ta đi, phần lớn thời gian sẽ ở bên cạnh Đông Liên, từ huấn luyện đến thi đấu đều kè kè bên cạnh cậu ta.

Nếu ta không đi, cậu ta một là tự mình giải quyết hoặc sẽ tìm đến Lâu Trác.

Dù sao cậu ta cũng là nhân vật chính, ta đã tự mình đẩy nội dung truyện đến đây rồi, chuyện còn lại nên để cậu ta tự phát huy.”
Hệ thống nhỏ: “Cũng đúng.”
Có thể ở bên cạnh Lâu Trác nhiều hơn cũng hỗ trợ tuyến tình cảm phát triển rất nhiều, nó nhịn không được khen ngợi: “Đó ngài thấy không, đúng là yêu đương vào có lợi mà, bây giờ ngài làm Hồng Nương lợi hại hơn trước nhiều lắm luôn.

Ngài thấy làm Hồng Nương cũng tốt mà đúng không?”
“Không hề.” Cảnh Tây nói: “Đây là do hiệu suất làm việc của ta cao, không liên quan gì đến Hồng Nương, xin cảm ơn.”
Hai nhân vật chính không biết gì về cuộc đối thoại của một người một hệ thống, vẫn một lòng muốn thanh niên ăn chơi trác táng ghi danh tham gia.
Nhưng mà Cảnh Tây đã hạ quyết tâm không làm, người khác nói gì cũng không có tác dụng.

Hai người không khuyên nổi, dù sao cũng mới vừa khai giảng không lâu, có lẽ thời gian trôi qua sẽ giúp cậu suy nghĩ lại.

Bọn họ kiên trì dùng đủ mọi cách để thuyết phục cậu.

Cảnh Tây im lặng chịu trận suốt một tuần, hôm nay giữa trưa lại ngẫu nhiên gặp được ở nhà ăn, cuối cùng nắm lấy tay họ.
Cậu vô cùng thành khẩn: “Thật ra tôi không đi là vì suy nghĩ cho trường đó!”
Lâu Trác nhướng mày: “Ồ?”
Cảnh Tây: “Toàn tinh vực đều biết tôi muốn đến đây học triết học, kết quả vừa học được nửa năm đã bị mấy người kéo đi thi đối kháng, nếu trường khác thua thì không phải sẽ cảm thấy rằng ở trường chúng ta không nhân tài, chỉ do may mắn có thiên tài cấp S nên mới thắng thôi? Vậy thì mấy người thắng cũng không khiến cho họ tâm phục khẩu phục!”
Lâu Trác: “…”
Đông Liên: “…”
Dù lời này không giống nói thật, nhưng tình huống như thế này có khả năng phát sinh thật.
Nếu thua, những người đó có thể lấy bất cứ lý do gì để chống chế.
Cảnh Tây tròn xoe mắt: “Trường chúng ta cũng đâu phải không có nhân tài đúng không?”
Hai người ngay lập tức mỉm cười nhìn cậu.
Cảnh Tây chớp chớp mắt, im lặng buông tay.
Vừa rồi cậu mỗi tay nắm tay một người, sau khi thả ra thì tay của hai người họ lại đan vào nhau.
Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung, cuối cùng nhanh chóng tách nhau ra.
Cảnh Tây và hệ thống nhỏ: “Chậc chậc chậc.”
Bọn họ đều đã thuộc làu cốt truyện.
Đông Liên là một thanh niên như mặt trời nhỏ, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, lại còn có máu “điên” trong người hay chọc phải Lâu Trác.

Hai người ở chung với nhau một thời gian dài, gian tình ngày càng nhiều, Lâu Trác “ác liệt tâm cơ” kiểu gì cũng sẽ xuống tay với cậu ta.
Lâu Trác “ác liệt tâm cơ” không để trong lòng bước đệm nhỏ này, vẫn đang suy nghĩ lời của thanh niên ăn chơi trác táng khá hợp tình hợp lý.
Trường của bọn họ không phải không có nhân tài, huống hồ dù sao hắn cũng là đội trưởng, làm gì cũng phải nghĩ đến toàn diện, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy phải đánh như thế nào mà khiến cho đối thủ tâm phục khẩu phục thì mới thoải mái được.
Cảnh Tây giải quyết xong việc này thì chuyên tâm làm một sinh viên triết học ưu tú.
Ngoại trừ thời gian học trên lớp, cậu còn đăng kí thêm mấy môn học ngoài kế hoạch, hơn nữa chỉ cần có thời gian rảnh sẽ đi thực tập lấy kinh nghiệm, sau đó đi tập thể dục, cuộc sống sinh viên đại học vô cùng bận rộn muôn màu muôn vẻ.
Hệ thống nhỏ nhìn trong trường là một trận gió tanh mưa máu, thảm không nỡ nhìn: “Sao ngài không làm nhiệm vụ nữa?”
Cảnh Tây: “Gì cơ? Không phải bây giờ ta nên nghiêm túc học tập à?”
Hệ thống nhỏ: “Ngài thật sự muốn lấy bằng triết học ở đây?”
Cảnh Tây: “Học nhiều môn không nợ môn ra trường sớm.”*
*dạ giống với tiếng lòng của em nhưng em không học triết học em học văn học hj
Dù sao cũng là trường quân đội có tiếng tăm, cậu cũng không muốn đang học lại nghỉ học giữa chừng, vì vậy muốn học xong sớm tốt nghiệp sớm.
Hệ thống nhỏ: “Bên kia cũng không cần phải làm lớn như vậy chứ ai nha…”
Cảnh Tây: “Còn không phải do bọn họ khiêu khích trước à?”
Hệ thống nhỏ nghĩ thầm bây giờ với thanh danh này của ngài, đi đến đâu mà không gây thù chuốc oán với người ta?
Nó khuyên nhủ: “Ngài tạm thời thu liễm lại chút đi, cứ như vậy thì có ngày bị người ta tròng bao bố đánh bây giờ.”
Cảnh Tây: “Bọn họ đánh không lại ta.”
Hệ thống nhỏ không có biện pháp phản bác, tiếp tục khuyên: “Thôi chúng ta cứ tập trung vào cốt truyện đi.”
Cảnh Tây: “Gần đây hai người họ luôn tập trung huấn luyện, rất thuận lợi.”
Nhưng mà thuận lợi đến mức cậu không ngờ rằng vừa huấn luyện có một tháng mà Đông Liên dọn đồ vào ở chung với Lâu Trác luôn rồi.
Cậu ngoài ý muốn: “Tiến triển nhanh như vậy ư?”

Hệ thống nhỏ giải thích: “Chủ yếu là do bạn cùng phòng của Đông Liên hơi ngốc, hai người không ở chung hòa thuận được.

Ban đầu còn bằng mặt không bằng lòng, rốt cuộc hôm qua tên đó uống rượu nhiều quá khóc lóc đè Đông Liên lên giường.

Đông Liên không ở lại nổi nữa.

Mà bên Lâu Trác chỉ có một mình hắn ở trong phòng, vẫn còn dư giường nên cậu ấy dọn vào luôn, sẵn còn theo Lâu Trác học phụ đạo.”
Cảnh Tây: “Chà, cũng nhanh ghê.”
Cậu cân nhắc một chút, nhắn cho Đoạn Trì: [ Gần đây anh sao rồi? ]
Đoạn Trì: [ Khá tốt. ]
Cảnh Tây: [ Bản thể của anh thì sao? ]
Đoạn Trì: [ Khi nào em về cục thì biết. ]
Cảnh Tây nhướng mày.

Buổi tối hôm đó học môn tự chọn, cậu ăn cơm xong về ký túc xá nằm, dặn hệ thống nhỏ canh chừng thân thể này rồi truyền tống trở về cục.
Thân thể cậu đã khôi phục, không cần nằm ở khoang trị liệu nữa, vì vậy vừa trở về đã đến phòng trị liệu tìm người.

Kết quả là vừa quẹo qua hành lang, đột nhiên phía sau truyền nến một hơi ấm quen thuộc, chưa kịp quay đầu cậu đã nằm gọn trong một vòng tay rộng lớn.
Đoạn Trì hôn lên tai cậu, cười nhẹ: “Em đi đâu?”
Cảnh Tây giơ tay lên sờ sờ tai mình, hơi nhột, xoay người lại nhìn hắn.

Sắc mặt vẫn còn hơi trắng nhưng tinh thần rất tốt, hỏi: “Sếp lấy pin dùng hết rồi hả?”
Đoạn Trì “ừ” một tiếng.
Cái gọi là “pin” thực chất là năng lượng đảo ngược từ chuỗi số liệu dị thường.
Bây giờ năng lượng của nó đã hòa vào bộ phận xuyên thư, thúc đẩy thế giới tự sửa bug, bên cạnh đó còn có nhiều đặc vụ hỗ trợ cho nên thân thể của Đoạn Trì càng tốt hơn.
Cảnh Tây không khỏi “chà…” một hơi dài.
Đông Liên và Lâu Trác vào học kém nhau một năm, thời gian ở chung lại hữu hạn, những tiến triển gần đây nếu không phải trùng hợp thì là so thế giới tự mình sửa bug.
Đoạn Trì nhìn bản thể gần gũi của cậu, chỉ cảm thấy tim đập ngày càng nhanh, không nhịn nổi vươn tay chạm vào gương mặt cậu, sau đó kéo người vào văn phòng của mình.
Cảnh Tây nhìn một đống văn kiện trên bàn: “Bây giờ anh đã làm việc luôn rồi?”
Đoạn Trì: “Sáng làm hai tiếng, chiều làm hai tiếng.”
Dù sao cũng là bộ phận do mình quản lý, nếu hắn khôi phục tinh thần rồi thì cũng không muốn nằm dài cả ngày.
Cảnh Tây: “Đừng để bản thân mệt mỏi quá.”
Đoạn Trì đóng cửa lại, ôm chặt người trong lòng, hạ xuống một nụ hôn sâu: “Anh biết rồi.”
Cảnh Tây không thể làm giống hắn có thể phân ra hai nguồn năng lượng vừa ở cục vừa ở thế giới kia làm việc, chỉ có thể ở cùng hắn ở văn phòng một chút rồi quay về trường học.
Nếu biết thế giới có thể tự chính mình sửa bug, cậu càng muốn chuyên tâm học hành.
Thế nhưng chỉ có cậu muốn yên lặng học tập, hai vị kia thì không.
Lâu Trác và Đông Liên đang huấn luyện đột nhiên tò mò không biết có ai lợi hại hơn Ất Chu không, vì vậy chạy đi tìm người luận bàn một phen.

Cảnh Tây không chịu.

Cậu nói rằng bản thân là nhân loại lại có thể tay không đánh thắng hai Dị Lang trưởng thành là vì ngoài gen cấp S, hai người kia không có biến thân.

Lâu Trác và Đông Liêu không buông tha, đưa ra lí do “nếu thua thì cũng trở thành động lực để tiến bộ hơn” cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu của cậu.

Cậu không khách khí chỉnh họ một trận.
Hiệu quả cực kỳ khả quan.
Bắt đầu từ hôm nay, hai người chỉ cần huấn luyện một thời gian đã chạy tới tìm Ất Chu để luận bàn.
Cảnh Tây tiếp tục chuỗi ngày sinh hoạt của sinh viên triết học: đi học, làm nhiệm vụ, làm bài tập, đánh nhân vật chính…!Mỗi ngày đều đa dạng, náo nhiệt.
Thời gian trôi qua nhanh, khi Đông Liên đã trở thành át chủ bài của ngành chiến đấu cùng át chủ bài của ngành chủ huy Lâu Trác giành được giải quán quân của cuộc thi đối kháng thì thanh niên ăn chơi trác táng đã tự học lên cao, hoàn thành các môn trong chương trình, đang chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp.
Đông Liên cảm thấy như sét đánh giữa trời quang: “Gì cơ cậu muốn tốt nghiệp?”
Cảnh Tây: “Chứ sao nữa?”
Đông Liên: “Mỗi ngày bận như vậy mà cậu còn có thời gian học hả?”
Cảnh Tây: “Đúng vậy, có gì khó đâu?”
Đông Liên: “…”
Mẹ nó, không còn là người!
Cậu nhìn thanh niên ăn chơi trác táng trước mặt, lại nhìn bản thân, tức khắc cảm thấy không hài lòng, quyết định phải lấy tiêu chuẩn “không còn là người” để chỉnh đốn bản thân, cùng với Lâu Trác chuyên tâm hướng tới mục tiêu tốt nghiệp cho bằng bạn bằng bè.
Nhà trường cũng nhận được tin, ai nấy cũng cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.
Bọn họ còn chưa khuyên cậu ta chuyển ngành mà cậu ta muốn tốt nghiệp luôn rồi?
Thế nhưng thực lực của cậu không thể nghi ngờ được, ngành nào cũng bị cậu ta hành cho túi bụi.

Nhà trường vội vàng gọi người đến, khuyên cậu vào quân bộ làm việc.
Cảnh Tây đau lòng: “Em cảm thấy em không hợp.”
Giảng viên: “Sao em lại thấy vậy?”
Cảnh Tây: “Tính tình không tốt, dễ phát sinh mâu thuẫn với người khác.”
Tập thể giảng viên nhớ lại quá trình cậu gây chuyện ở đây, cuối cùng phải bỏ đi ý nghĩ mời cậu vào quân đội.

Ai nấy đều trầm mặc.
Nhưng họ cũng khôi phục rất nhanh vì ai cũng là thiên tài, trong quân bộ chắc chắn có vị trí thích hợp cho cậu, nếu không được nữa cậu có thể ở đây làm giảng viên, giáo sư.

Bọn họ đã nhìn ra rằng từ khi thanh niên ăn chơi trác táng này đến trường mình, sinh viên trong trường như thể được bơm máu gà, học tập vô cùng nhiệt huyết, thành tích tăng cao vượt bậc.
Cảnh Tây: “Cái này cũng không được.”
Giảng viên: “Sao lại không được?”
Cảnh Tây: “Nếu em làm giảng viên, hành cho sinh viên lên voi xuống chó, sinh viên nào còn chịu học nữa.

Nếu sinh viên không nghe lời em, em sẽ lại gây chuyện.”
Giảng viên: “…!Hay em làm nghiên cứu nhé?”
Cảnh Tây: “Cái này cũng không được.”
Đàm đạo chuyên sâu không đạt được kết quả, giảng viên đành phải tiếc nuối tiễn thanh niên ăn chơi trác táng rời đi.
Vì vậy Cảnh Tây nhanh chóng hoàn thành luận văn tốt nghiệp, sung sướng dọn vali ra trường.
Cốt truyện thứ sáu…!Nhân vật chính còn chưa sinh ra.
Chờ đến khi họ sinh ra, thế giới đã tự động sửa bug xong, căn bản không cần Cảnh Tây nhọc lòng.

Nói cách khác, nhiệm vụ của cậu ở đây đã kết thúc rồi.

Tin tốt khác: trong khoảng thời gian cậu học ở trường quân đội, thế giới đã ổn định hơn, đã có thể chấp nhận được năng lượng của cậu.
Cảnh Tây vô cùng hài lòng với chuyện này, học theo Đoạn Trì phân năng lượng ra làm hai, có thể vừa ở cục quản lý vừa ở thế giới này, để năng lượng trong thân thể của Ất Chu, để cậu ấy ở bên cạnh vị giám đốc kia, sau đó thì về nhà.
Đoạn Trì đã chờ cậu từ sớm, hỏi: “Tiếp theo em muốn làm gì?”
Cảnh Tây: “Về bộ phận trọng sinh xem xét thử sau đó ở với anh.”
Đoạn Trì cười, kéo người vào lòng ôm thật chặt: “Tốt quá.”
Bộ phận trọng sinh vận hành ổn định, còn có hai trợ lý giúp đỡ xử lý, mọi chuyện đều bình thường.
Cảnh Tây dạo một vòng, dặn bọn họ có chuyện gì thì gửi tin cho mình.
Cậu tìm vài vị đồng nghiệp để thực hiện hiệp nghị rồi tìm sếp muốn nghỉ phép.
Sếp đọc xong đơn, chịu phục: “Mỗi người thay cậu trực ba năm? Sao cậu ép họ làm được?”
Cảnh Tây: “Ai biết đâu nào? Ai bảo họ khiến tôi ủy khuất chứ?”
Sếp: “Cậu muốn đi đâu chơi?”
Cảnh Tây: “Chờ Đoạn Trì hết bận thì đi với anh ấy, đi đâu cũng được, có lẽ là khắp nơi.”
Sếp nghĩ đến tình yêu trắc trở của họ cũng có chút bút tích của mình trong đó, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Cảnh Tây thành công được nghỉ phép.
Lúc này cậu nhớ đến một chuyện.

Mười phút sau, cậu truyền tống đến một thế giới hòa bình của cục an bài cho những nguyên chủ, xem một buổi biểu diễn xuất sắc.

Khi kết thúc thì ở hậu đài chặn lại một ngôi sao ca nhạc.
Ngôi sao ca nhạc nhìn vào mắt cậu, ký ức ngắn ngủi khôi phục, sắc mặt khẽ biến, kéo cậu vào trong hỏi: “Anh là người của cục quản lý? Anh tới đây làm gì?”
Cảnh Tây đánh giá đối phương.
Đại Minh ở thế giới này được sinh ra trong một gia đình có truyền thống âm nhạc, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, không có cha mất sớm mẹ bỏ rơi, phải nói là không có gì đau khổ.
Cậu đơn giản kể lại mọi chuyện: “Bên này có tốc độ thời gian nhanh hơn, cậu sống thọ rồi chết tại nhờ có thể đợi ở cục quản lý, chờ bên kia tỉnh dậy thì về, cậu có chịu không?”
Cuối cùng Đại Minh mới biết được đối phương dùng thân thể của mình để làm nhiệm vụ, hỏi tình huống của đám đàn em bây giờ, biết được họ cùng tên sói đầu đàn của Tam Trung thành lập một ban nhạc, có chút ghét bỏ: “Gì cơ? Thằng chó Đoạn ấy hả?”
Cảnh Tây mỉm cười: “Đem ba chữ này nuốt lại cho tôi.”
Đại Minh cảm giác một luồng sát khí phóng tới, thức thời không nhắc lại chuyện này.
Im lặng vài giây, cậu hỏi: “Anh tôi…!là người như thế nào?”
Cảnh Tây: “Là người tuy nhìn bên ngoài lạnh lùng nhưng lại rất đau lòng vì cậu.”
Đại minh nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Cảnh Tây giải quyết xong chuyện này, cùng cậu ký kết hiệp nghị xong thì quay về.
Một buổi chiều vẫn chưa ra khỏi văn phòng, cho tới khi Đoạn Trì cuối cùng cũng cho cậu thở một chút, cậu mới có thể kể lại chuyện của Đại Minh.
Đoạn Trì cảm giác như trái tim mình như được rót một dòng suối ấm áp, không khỏi lại ôm chặt cậu vào lòng, đang muốn bình luận thêm thì nhận được tin nhắn từ thế giới của hệ liệt văn, không khỏi nhìn sang Cảnh Tây.
Cảnh Tây thông qua thân thể của Ất Chu cũng đã biết được chuyện này, cười nói: “Cháu trai của anh đã cầu hôn Kim Ngữ Mộng rồi, anh phải tự về xem.”
Đoạn Trì cũng muốn như vậy.
Hai người dọn dẹp một chút rồi đi ra ngoài, bỗng nhiên hắn nói: “Úc Bạc chắc chắn có thể nhìn ra Đại Minh không phải người lúc trước.”
Cảnh Tây: “Nếu đến lúc đó không giải quyết được thì mình cứ lôi ông lão si ngốc kia ra làm lá chắn.”
Đoạn Trì cười cười: “Được thôi, nghe em.”
Cảnh Tây: “Nhưng mà đó cũng là chuyện mấy chục năm sau rồi.”
Cậu hơi dừng lại: “Đúng rồi, phim điện ảnh mới của Hồ Tiêu sắp công chiếu, chúng ta ở lại xem xong rồi về, thuận đường thì qua chỗ Phong Bạch Thanh mang người về bộ phận trọng sinh luôn.”
Đoạn Trì nắm tay cậu, mở cửa cho cậu bước vào: “Được thôi, nghe em.”
Hành lang lấp lánh ánh sao, thế giới vẫn luôn vận hành.
Những chia cắt, rượt đuổi trước đây đều đã kết thúc, hơn một trăm ngàn năm sau, bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau.
END.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.