Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết

Chương 85


Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 85


Edit: jena 
Mười mấy năm qua Phong Bạch Thanh không dùng giọng của mình để nói, âm thanh mỏng manh lại khàn khàn, khi nói ra chính cậu còn nghe không rõ.
Bàn gỗ đè trên người ngày càng nặng, đỉnh bàn đã trượt thêm một đoạn, gần như sắp đè bẹp cậu.
Sinh mạng nguy cấp thúc đẩy cậu, sức lực xa lạ trong lồng ngực lại tác động đến cậu, khiến cả người cậu đều cố gắng hơn, biến ra nguyên thân.
Cậu chỉ có nửa dòng máu thú, vì vậy không thích dùng thể thú.
Ngoại trừ lúc nhỏ có một đoạn thời gian biến hình thú, qua nhiều năm rồi cậu luôn dùng hình dạng con người, gần như đã quên mất cảm giác này.
Hình thể của tộc Lân sư khổng lồ, ngay lập tức khoảng trống nhỏ hẹp không thể trụ nổi, bàn bị đẩy về phía trước.
Tuy rằng vẫn bị chôn như cũ nhưng động tĩnh này đã đủ khiến cho người bên ngoài chú ý đến.

Vệ sĩ vội vàng chạy đến, cùng nhau hợp lực đem đất đá gỡ ra.

Họ cũng có nửa dòng máu tộc Thú, nhưng thính giác không nhạy, nhìn thấy một hùng sư xa lạ trước mặt, ngỡ ngàng: “Thiếu gia?”
Phong Bạch Thanh gật đầu.
Vệ sĩ lúc này đã thấy thiết bị cảm ứng vỡ nát bên cạnh, biết rằng không tìm lầm người, tức khắc lệ nóng quanh tròng, không nhịn nổi duỗi vuốt sờ sờ đầu lân sư.
Phong Bạch Thanh không rảnh so đo với bọn họ, lực chú ý đều dồn đến thời tiết lạ thường hiện tại.
Khi cậu vừa nhìn, một tia chớp bén nhọn xé rách giữa không trung, không xa đó có một thân cây, cây xanh phút chốc nổ tung, ánh lửa văng ra khắp nơi.
Vài vệ sĩ sợ đến mức biến sắc, không dám ở lại đây lâu, dẫn Phong Bạch Thanh chạy ra ngoài mấy chục mét đến một cái chòi hóng gió.
Đây là chỗ duy nhất có thể miễn cưỡng tránh mưa, là chỗ nghỉ ngơi của nhân viên phục vụ trong nhà hàng, gần với khu vực du khách hay tập trung, những trưởng bối và tiền gia chủ đang hôn mê bất tỉnh cũng đang ở đây vì vậy vô cùng chật chội chen chúc.
Phong Bạch Thanh nhìn một vòng, không nhìn thấy con thỏ nhỏ và kế toán não tàn.
Khi ánh mắt của cậu giao phải ánh mắt của người phụ nữ kia, ý thức của cậu đã bắt đầu mơ hồ dần, tiếp đó lại chỉ nhớ lại những ký ức cũ cho nên chuyện vừa rồi chỉ ấn tượng đúng lúc con thỏ nhỏ từ đâu lao ra ngoài.
Cậu không khỏi nhìn về phía bờ hồ.
Mưa càng lúc càng lớn, trông không giống một cơn mưa bình thường.
Đang là giữa trưa nhưng sắc trời đen đặc như buổi tối, không nhìn thấy được một tia sáng nào.
Cậu cố gắng căng mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy trên mặt hồ có thứ gì đó đang chuyển động qua lại.
Một lát sau, mặt nước chẻ ra một cột sóng trắng xóa ầm ầm bắn về phía nhà hàng.
Nền đất bị hư, nhà hàng ban đầu không còn rõ nguyên trạng, bị sóng đánh đến cũng không thể nhìn rõ được gì.
Thân ảnh thướt tha của một người phụ nữ đập vỡ một phiến đá giữa không trung, lại lao đi chỗ khác.

Ngay sau đó, một thân ảnh khác từ đống tàn tích của nhà hàng vọt đến, đạp lên người người phụ nữ kia.

Hai người lại lao ra hồ, lại bắn thêm mấy cột sóng lớn, mặt đất theo đó cũng rung chuyển theo.
Phong Bạch Thanh: “…”
Quần chúng vây xem: “…”
Hai giây sau, một vệ sĩ giữa màn mưa trắng xóa nghẹn họng trân trối hỏi: “Đó…!Đó là cái gì vậy?”
Không ai có thể lời, có vài người còn lấy điện thoại ghi hình lại thì phát hiện điện thoại tắt máy, không thể khởi động được.
Phong Bạch Thanh hơi nheo mắt, cảm giác có một bóng người xa lạ vọt vào trong hồ.

Từ khi cậu tỉnh táo lại, cậu cảm giác quanh hồ có một hình tròn bao bọc lại.

Khi nãy người kia bị đánh rơi xuống, tạo ra một cái hố trên mặt đất.
Hình thể của cậu quá lớn, không thể chui cả người vào trong đình, lại không thể biến lại hình người vì không có quần áo mặc, chỉ có đứng đợi ở bên cạnh đình.

Cậu cúi đầu nhìn xuống đất, nước đã dâng cao đến nửa thước*.
*1 thước = 33,33 mét
Quả thật là đáng sợ.

Một hồ nước rộng lớn cộng thêm mưa to như trút nước mà nước chỉ dâng cao có nửa thước, chứng tỏ cái hố trên mặt đất kia rất sâu, hoặc chỉ có khả năng nước đã bốc hơi bằng một cách kỳ diệu nào đó.
Thế nhưng cậu không cần có đáp án.
Hồ nước không ngừng dao động, nước ầm ào đổ lên bờ cùng cơn mưa to, chỉ cần một chốc thôi, nước sẽ lấp cái hố ấy lại, sẽ không còn ai lưu tâm đến nó nữa.
Điện thoại vẫn không thể khởi động, mọi người chỉ có thể ở tại chỗ chờ mưa tạnh.
Lúc bấy giờ, ở bên kia hồ, Đoạn Trì đang ôm Cảnh Tây cả người đầy máu lên bờ.
Chỗ này là một con đường dạo bộ nhỏ, xung quanh có những ghế đá nghỉ chân, khi trời mua xuống du khách đã chạy đi hết, chỉ còn mỗi Lộ A.
Lộ A vừa nhìn thấy hai người, biết rằng thân thể của cậu đã bị thương nặng.
Đập vào tường, một thời gian dài chiến đấu dưới nước, nhảy lên không trung…!Thân thể bình thường của con thỏ nhỏ nào có thể chống đỡ, hoàn toàn là dùng năng lượng của chính mình.
Nhưng đây không phải là nguyên thân của họ, không thể rót toàn bộ năng lượng của mình vào thân thể nguyên chủ vì vật chứa nhỏ không thể dung nạp một nguồn năng lượng lớn.


Có khả năng Cảnh Tây vì muốn tiêu diệt chuỗi số liệu kia mà liều mạng bật nguồn năng lượng, nạp năng lượng vào để chiến đấu dẫn đến tình trạng giọt nước tràn ly.
Cậu hỏi: “Chuỗi số liệu đó đâu rồi?”
Đoạn Trì: “Không thấy.”
Khuôn mặt của người phụ nữ kia là dùng năng lượng tái tạo lại, khi hắn đến, một nửa chỉ còn xương trắng lòi ra.
Chờ hắn tham gia chiến đấu, năng lượng của ba người va đập vào nhau, trực tiếp đánh người phụ nữ đó tan tác.
Lộ A cũng thấy không ngoài ý muốn.
Chuỗi số liệu đó dùng thân thể của người khác, không giống với Cảnh Tây, chết là kết cục khó tránh khỏi.
Vị minh tinh vô tội kia bị lôi vào, trong cục sẽ bồi thường, bây giờ không cần họ nhọc lòng.
Đoạn Trì nói xong thì vội vàng ôm người rời đi.
Cảnh Tây sớm đã hôn mê.
Lục ngũ phủ tạng của cậu bị thương nặng, đánh với số liệu kia khi thân thể đến ngưỡng giới hạn thì cơ chế bảo vệ thân thể khởi động, đem linh hồn của cậu về thân thể của Ất Chu.
Đoạn Trì vừa ra bên ngoài đã nhận được tin của cậu.
Cảnh Tây: [ Ở đó sao rồi anh? ]
Đoạn Trì: [ Không sao.

Em sao rồi? ]
Cảnh Tây: [ Em không sao, chỉ là thân thể của con thỏ nhỏ cần phải chữa trị. ]
Đoạn Trì “ừ” một tiếng, một đường chạy thẳng đến bệnh viện.
Mưa tầm tã suốt hơn nửa giơ, lúc này mới dần nhỏ lại.

Toàn thân Lộ A ướt như chuột lột, không thèm quan tâm mà ngồi xuống ghế đá, báo cáo với sếp lớn.
Sếp: [ Cuối cùng cũng nghe được một chuyện tốt. ]
Lộ A: [ Là sao? ]
Sếp tất nhiên rất bận, chỉ cho cậu một câu “Tự giải quyết tốt.” rồi thôi.
Tự giải quyết tốt theo hướng khoa học có hơi…!Lộ A biết ý tứ của sếp là phải giải quyết phiền toái cho Cảnh Tây, chờ đến khi mưa nhỏ dần thì sắp xếp lại trận thế trên hồ, theo nhắc nhở của hệ thống mới đi tìm Phong Bạch Thanh.
Sấm chớp đôi khi vẫn giật mạnh vài lần, xung quanh mái đình nhỏ đã có hai cái cây bị đánh cháy xém, vì vậy không ai dám tùy tiện ra ngoài, tiếp tục chờ ở chỗ cũ.

Khi Lộ A đến, bọn họ nhìn cậu như nhìn tráng sĩ, nghĩ thầm cậu thật sự không sợ chết à.
Vài vệ sĩ nhìn thấy cậu thì vô cùng kích động, theo bản năng muốn chạy ra ngoài nghênh đón nhưng ngay sau đó nhớ tới một loạt chuyện quỷ dị lúc trước, nhất thời chần chờ.
Phong Bạch Thanh thì không có nhiều băn khoăn như vậy, bước tới trước mặt cậu.
Lộ A nhìn thấy một cự thú như vậy thì tức khắc giơ móng vuốt sờ lông.
Phong Bạch Thanh hạ chú cho mình nhịn xuống, muốn hỏi chuyện về con thỏ nhỏ, lại thấy đối phương sờ xong thì đi, không khỏi gọi lại: “Quay lại đây, tôi là thiếu gia của cậu.”
Lộ A cười: “Bớt xạo đi, ai chẳng biết thiếu gia nhà tôi bị câm.”
Phong Bạch Thanh: “…”
Lộ A đi nửa bước thì vòng lại, vẻ mặt hiếm lạ: “Là thiếu gia thật à?”
Phong Bạch Thanh bất động nhìn cậu chằm chằm.
Lộ A cảm thấy ánh mắt này quả thật rất giống, hỏi hệ thống, biết được người của nhà họ Phong đều đứng bên trong đình, nghĩ thầm đúng thật là Phong Bạch Thanh.
Cậu tức khắc không khống chế được tay mình, hết sờ đầu, sờ lông, còn tiện tay trượt xuống gãi cằm người ta.
Phong Bạch Thanh nheo mắt, có ý định tợp cái bàn tay táy máy.
Hệ thống nhìn lân sư có tính uy hiếm mười phần, nói: “Ngài không sợ cậu ta quăng mình xuống hồ à?”
Lộ A: “Nói bừa gì vậy, thiếu gia hiền lành nhà ta sao lại có ý đồ xấu xa như vậy chứ?”
Hệ thống: “…”
Nói thì nói vậy, Lộ A vẫn thức thời thu tay lại.
Cậu vô cùng vui vẻ: “Thật đúng là thiếu gia rồi! Thiếu gia nói được rồi hả? Thật tốt quá đi!”
Phong Bạch Thanh làm lơ: “Cậu ta đâu rồi?”
Lộ A thành thật: “Bị thương.

Đoạn Trì bế đi bệnh việc rồi.”
Phong Bạch Thanh: “Đoạn Trì?”
Lộ A: “Tình cờ lắm đúng không? Hôm nay Đoạn Trì và Ất Chu hẹn hò ở đây, tiện tay giúp đó.”
Cậu nói xong thì hệ thống thông báo cảnh sát đang đến nên tạm thời dừng lại, đi vào trong đình.
Người của nhà họ Phong muốn dùng người phụ nữ kia để gắn kết với Phong Bạch Thanh, sớm đã muốn bắt Lộ A lại để hỏi chút chuyện xảy ra khi nãy nhưng vẫn còn do dự, lúc này thấy cậu chủ động bước vào thì hỏi thử hai câu.
Lộ A nhìn bọn họ: “Bà ta là kẻ lừa đảo, mặt đã phẫu thuật rồi, giấy chứng nghiệm ADN cũng là giả.

Thật ra bà ta cũng từng bị tiền gia chủ hành hạ, hôm nay còn mang theo thuốc nổ để cùng mấy người đồng quy vu tận, may mắn là đồng nghiệp của tôi nhạy bén, lôi bà ta đi.

Mà cậu ấy bị trọng thương rồi, giờ phải đi chữa trị.”
Phong Bạch Thanh theo sát phía sau, nghe xong chỉ cảm thấy hơi bịa đặt.
Thế nhưng một đám người trong nhà gật đầu như giã tỏi như thể có cùng chung kẻ địch: “Đúng là do thằng oắt này tạo nghiệp!”

Phong Bạch Thanh: “…”
Lộ A: “Nhưng tôi không ngờ bà ta chơi lớn tới mức biết trước địa điểm gặp mặt, dám đặt bom ở khắp nhà hàng, bởi vậy mới khiến cho cả nhà hàng sụp là vậy.”
Vệ sĩ: “Đúng là điên hết thuốc chữa!”
Người phục vụ nghẹn ngào: “May mắn là mọi người chạy thoát, nhà hàng lúc đó chỉ có vài người, nếu không thì hậu quả thực sự không dám tưởng tượng nổi.”
Vệ sĩ: “Mang bom vào bằng cách nào vậy?”
Lộ A: “Có lẽ là là dùng máy móc hay gì đó.”
Vệ sĩ: “Mẹ nó, bà ta chết chưa?”
Lộ A: “Tôi không biết.

Không nhìn thấy thi thể.”
Quần chúng vây xem: “Có phải cậu vừa mới thấy cái gì rớt xuống hồ đúng không?”
Lộ A: “Đúng vậy.

Hình như là gió cuốn tới, xong rớt xuống hồ.”
Quần chúng vây xem: “Ồ, ra là vậy.”
Phong Bạch Thanh: “…”
Lộ A thấy vài vị vệ sĩ muốn nhanh chóng đến bệnh viện thăm con thỏ nhỏ, quay đầu nhìn thiếu gia gia mình, ho khan một tiếng hỏi: “Thiếu gia, đi không?”
Phong Bạch Thanh nhìn chằm chằm cậu một lát, xoay người dẫn đầu: “Đi.”
Lộ A sờ sờ mũi, thành thật đi theo sau.
Thôi miên người khác thì được, nhưng với nhân vật chính thì vô dụng.
Trừ phi thừa dịp lúc thần trí cậu ta không ổn định, nhưng khi đó thôi miên cũng không có tác dụng lâu, cậu phát hiện mình thoát cũng không thoát được, vì vậy dứt khoát không thèm thôi miên đối phương.
Ồ đúng rồi, trong cục có phải hay không lại xảy ra chuyện gì?
Cậu vừa cân nhắc, vừa nhắn tin cho Cảnh Tây hỏi chuyện nên làm tiếp theo, sau đó dặn dò hệ thống hỏi thăm tình hình trong cục một chút.
Lúc này Cảnh Tây cũng đang đến bệnh viện, vừa đọc tin nhắn xong thì hệ thống nhỏ đã la lên: “Ngài mau xem hot search đi!”
Cảnh Tây mở điện thoại ra, hot search viết bằng chữ đỏ chói mắt: Đoàn phim của Hồ Tiêu bị tập kích bất ngờ, sống chết không rõ.
Cùng lúc đó, Đoạn Trì cũng nhắn tin: [ Tu Văn và Kim Ngữ Mộng xảy ra chuyện rồi. ]
Cảnh Tây đã hiểu, đại khái cũng đoán được bên chỗ thầy giáo cũng gặp chuyện.
Khó trách thế giới không thể báo động được, ra là đã cận kề cái chết.

Xem ra không chỉ có nhân vật phụ và cốt truyện, nhân vật chính cũng bị đánh lén.
Trong khoảng thời gian này, sếp của bọn họ đang chuẩn bị đoàn đội tiến vào giải quyết chuỗi số liệu dị thường, đến nay đã trải qua ba thế giới, có lẽ nó đã phát giác ra vấn đề, muốn liều chết một phen..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.