Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 3
Edit: jena
Không khí trong cục cảnh sát lặng ngắt như tờ, không một ai mở miệng.
Mọi âm thanh đều ngưng đọng trong tiếng chuông bén nhọn đánh thẳng vào tâm trí mọi người.
Đến tiếng chuông thứ tư, vài cảnh sát đột nhiên hoàn hồn, nhanh chóng quay sang giơ súng lên trấn thủ Đoạn Trì, thế nhưng không bóp cò.
Ở tinh cầu này có rất nhiều chủng tộc, nhưng chỉ có nhân loại là dựa theo gen để phân chia cấp bậc, còn những chủng tộc khác không cần bất kì dụng cụ hỗ trợ nào, chỉ cần dựa vào trực giác đã có thể nhận biết được đối phương mạnh hay yếu.
Chính vì vậy mà thông tin của một số nhân vật cường hãn của các chủng tộc lớn vẫn còn là bí mật.
Đoạn Trì của tập đoàn tài chính Ngân Lũy là một Dị Lang, ở tộc Thiên Lang gần như là người đứng đầu.
Không ai biết rõ thực lực của hắn mạnh mẽ đến đâu, nếu tùy tiện nổ súng, không những không gây tổn thương cho hắn mà còn kích thích hắn nổi điên lên càn quét cả cục cảnh sát, vài người như bọn họ đối với hắn còn không đủ nhét kẽ răng.
Đội trưởng của nhiệm vụ lần này nhìn chằm chằm con mãnh thú trước mặt, giọng điệu căng thẳng: “Ngài Đoạn, xin hãy lui về phía sau.”
Đoạn Trì không thèm để ý đến bất cứ thứ gì, hai mắt gắt gao khóa kín vào thân ảnh được che chắn sau lưng hai cảnh sát phía xa.
Hai cảnh sát đứng chắn trước Cảnh Tây đối diện với ánh mắt khủng bố kia thì hít thở không thông.
Đoạn Trì phóng mắt qua cũng chỉ thấy được một bàn tay lấp ló sau lưng họ.
Hắn nhìn bàn tay ấy nâng lên rồi hạ xuống, rồi lại nghe được tiếng uống nước vô cùng bình tĩnh.
Người đó có thể nhàn nhã thoải mái trong một bầu không khí như thế này, quả thật khiến cho hứng thú dâng trào trong lòng Đoạn Trì.
Da đầu đội trưởng tê dại, kiên trì lặp lại: “Xin ngài lui về phía sau.”
Trong cổ họng Đoạn Trì run lên một tiếng cười khẽ, hắn ngâm một tiếng “Ừm” đáp ứng nhưng hai chân vẫn đứng nguyên bất động.
Cảnh Tây nuốt xuống một ngụm nước, cũng lặng im bất động, hỏi hệ thống nhỏ trong đầu: “Khả năng khắc chế mạnh mẽ đây à?”
Hệ thống nhỏ lệ rơi đầy mặt: “…”
Cảnh Tây: “Ta sẽ không phải là bị làm phiền tới chết chứ?”
Hệ thống nhỏ cắn răng nuốt ngược nước mắt vào trong: “…”
Cảnh Tây khen ngợi một câu: “Ừ, đúng như ngươi nói, rất ưu tú.”
Hệ thống nhỏ đã chết tâm lặng lẽ xem xét thời gian.
34 phút.
Nó theo Cảnh Tây đến thế giới này làm nhiệm vụ, thời gian trôi qua chỉ mới có 34 phút.
Nó không chỉ muốn chập mạch đình chỉ công tác, giây phút này còn muốn lập tức chết máy.
Cảnh Tây: “Nói chuyện đi, ta biết ngươi không bị câm.”
Hệ thống nhỏ được trang bị nhiều bộ môn học tập, trong đó có “Không mắng chửi” là đạt điểm số cao nhất, nhưng bây giờ chỉ muốn hét lên thật to hai chữ “đm”.
Nó đã hoài nghi số “44” là một con số cực kì xui xẻo rồi, nhưng thực tế nghiệm chứng qua, nó còn xui xẻo hơn cả cực kì xui xẻo.
Hệ thống nhỏ ủ rũ hỏi: “Ngài muốn tôi làm gì?”
Cảnh Tây: “Ngươi rà quét làm một bài đánh giá về ông chú này đi.”
Hệ thống nhỏ bé dây thần kinh mỏng không chịu nổi nhiều kích thích lớn liên tiếp, khóc huhu đáp: “Xin ngài tạm thời đừng lên tiếng, bây giờ tôi sẽ từ từ làm việc.”
Tập đoàn tài chính Ngân Lũy to lớn có chi nhánh trải rộng cả tinh cầu, việc giám đốc của công ty gặp chuyện bất trắc ngoài ý muốn sẽ ảnh hưởng nhiều đến cốt truyện phát triển của nam chính, thậm chí ảnh hưởng lớn đến các lực lượng khác.
Nếu tại điểm này bị sụp đổ sẽ tạo nên hiệu ứng bươm bướm, kết cục xấu nhất sẽ bắt đầu khởi sinh.
Nói thì dễ hơn làm: làm sao để điểm này không bị sụp đổ đây?
Với tính cách của Cảnh Tây, nếu cậu rơi vào tay của Đoạn Trì thì có thể sống tốt không?
Hệ thống nhỏ chỉ cảm thấy tương lai là một màu đen u ám, đi đến đâu cũng là con đường cụt, run rẩy nói: “Đoạn Trì là bàn tay vàng của nam chính, nhân vật này không thể gặp chuyện được! Chủ nhân ơi ngài là tới đây để sửa bug chứ không phải tới chơi…”
Nó khóc rống lên: “Cảnh Tây ngài đã thề là tới đây để sửa bug mà huhuhu!”
Cảnh Tây lại không có một nửa điểm đồng tình, theo bản năng đáp lại: “Ta cũng không nhất định phải làm vậy.”
Nhưng nghĩ lại trước kia vì cậu mà một đám hệ thống đã phẫn hận nước mắt lưng tròng xin từ chức, cậu tạm thời không muốn nhanh như vậy lại phải đổi cộng sự, bổ sung thêm: “Nhưng ta sẽ tận lực làm việc.”
Hệ thống nhỏ thút thít: “Vậy thì bây giờ phải làm sao?”
Cảnh Tây lại nuốt xuống một ngụm nước thông cổ họng: “Trước tiên xem thử phản ứng và thái độ của ông chú này đi.”
Đoạn Trì vẫn không nhúc nhích, mắt chỉ chăm chăm nhìn vào bàn tay lấp ló kia.
Cơ bắp của vị đội trưởng cảnh sát căng cứng, đang muốn nhắc nhở lần thứ ba thì nghe tiếng cười sang sảng quen thuộc từ cửa vang đến.
Chính là cục trưởng cục cảnh sát của họ.
“Ngài Đoạn đã đến à…”
Cục trưởng đang nói bỗng nhiên nhìn thấy tình cảnh giằng co trước mắt liền vô cùng thức thời nuốt câu nói kế tiếp vào bụng.
Hôm nay ông và Đoạn Trì có hẹn đến một bữa tiệc.
Bởi vì cháu trai cùng hai tiểu bối khác của Đoạn Trì đều vào đại học, Đoạn Trì cũng sẽ ở lại đây một thời gian.
Vì Dị Lang có thân thể đặc thù không ổn định, sợ xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn ảnh hưởng đến cảnh sát nên Đoạn Trì đã hẹn ông cùng ăn cơm nói chuyện.
Cả hai vừa dứt điện thoại thì nhận được tin có hai Dị Lang bị cảnh báo làm hại người đi đường, Đoạn Trì cũng đang ở gần đó nên muốn đến xem là ai.
Chỉ là không ngờ đến, sự tình lại kéo thành như thế này.
Ông cẩn thận e dè nhìn về phía Đoạn Trì: “Giám đốc Đoạn…”
Đoạn Trì liếc ông một cái, vô cùng phối hợp lùi về sau nửa bước, tiếp theo xoay người, bình tĩnh đi ra ngoài.
Cục trưởng đi theo phía sau hắn, lại nghe thấy tiếng chuông vang lên trên chiếc vòng của Đoạn Trì, lại nhịn không được tiếp tục nhìn lên mặt hắn.
Gương mặt Đoạn Trì không có bất kỳ cảm xúc nào, hoàn toàn không nhìn ra được hắn vừa bị kích thích.
Ông dẫn Đoạn Trì sang một căn phòng khác có hai Dị Lang kia.
Vài cảnh sát nhìn Đoạn Trì đi mất, nhẹ nhõm thở ra một hơi thật dài.
Bọn họ lại nhìn lẫn nhau, không nhiều lời mà đối đãi với người bị hại như quý nhân.
Hai Dị Lang đồng thời mất khống chế vì một người, chuyện này cho đến nay cũng chỉ mới xảy ra lần thứ tư.
Những lần trước đều xảy ra cách đây mấy chục thậm chí cả trăm năm, nhưng đây là lần đầu tiên có người còn sống sót.
Hơn nữa Đoạn Trì còn bị hấp dẫn mà trở nên kích thích nha!
Có lẽ máu của người này còn có thể hấp dẫn những Dị Lang ở tinh cầu khác nữa đó!
Đúng rồi, cậu còn có thể một chọi hai đem hai Dị Lang kia đánh sưng thành đầu heo luôn!
Chẳng lẽ nói…!niềm hi vọng giải quyết một trong mười vấn đề khó khăn nhất của tinh cầu này aka áp chế các Dị Lang liền rơi xuống đầu người này đi?
Quần chúng cảnh sát ngay lập tức cảm thấy đây đích thực là quý nhân, thấy ly nước của cậu sắp hết liền rót thêm một ly khác, sau đó vô cùng ôn hòa dò hỏi sự việc đã xảy ra.
Cảnh Tây đơn giản kể lại: “Đang đi dạo phố thì gặp hai con sói, cứ thế đánh nhau thôi.”
Mọi người thập phần chờ mong, hỏi: “Hết rồi hả?”
Cảnh Tây ngoan ngoãn gật đầu.
Cảnh sát hỏi: “Vậy làm sao cậu đánh thắng được, đó là hai Dị Lang trưởng thành đó?”
Cảnh Tây vô cùng mờ mịt: “Tôi cũng không biết đâu, chỉ nghĩ đến ham muốn sống sót, cứ thế đánh đánh đánh, không hề nghĩ là mình sẽ thắng đâu.
Cứ coi như là tham sống sợ chết, thân thể liền nâng lên một cỗ sức mạnh cường dại đi.”
…!Mẹ ơi quả là tham sống sợ chết à.
Bạn ngoáy tai nghe thử có phải một người “chủ động khiêu khích đánh hai con sói” vừa nói “tham sống sợ chết” à?
Mọi người nhìn cậu, đều có chút một lời không thể nói hết.
Trong đó có một người thật sự không thể chịu đựng nữa, cõi lòng là một niềm hi vọng dạt dào: “Tôi có thể kiểm tra lại gen cấp bậc của cậu không?”
Con người chỉ có gen từ cấp F trở lên là nhiều, đến cấp A cũng đã rất ít, từ cấp A đến cấp S gần như là hàng ngũ tuyệt chủng, vô cùng quý hiếm.
Thiếu niên này lấy một địch hai, nhiều người hoài nghi gen của cậu đã xảy ra biến hóa, có thể là đã đạt đến cấp S.
Vừa nghĩ đến nhân loại có một người là cấp S thiên tài, viên cảnh sát mặt đầy kích động, bổ sung thêm: “Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ giúp cậu bảo mật thông tin.”
Cảnh Tây aka động vật vô hại hai mắt trợn to: “Vô cùng xin lỗi, tôi không thể làm.”
Quần chúng cảnh sát: “…”
Cảnh Tây lại hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Mọi người cắn răng nuốt xuống một ngụm máu uất nghẹn: “Không, hết rồi, bây giờ cậu chỉ cần chờ người ở viện nghiên cứu đến thôi.”
Ở phương diện này Cảnh Tây lại bị thâm hụt tri thức.
Cậu nhanh chóng alo cho cộng sự hệ thống: “Những tình huống như thế này thông thường sẽ được xử lý như thế nào vậy?”
Hệ thống nhỏ: “Những Dị Lang bị mất khống chế sẽ được đưa đến viện nghiên cứu, bọn họ ở nơi đó mỗi ngày sẽ làm kiểm tra đo lường lượng yếu tố kích thích biến hóa cùng thể trạng, tâm lý.
Đến khi không còn vấn đề gì sẽ được thả ra.”
Cảnh Tây: “Người bị hại cũng đồng ý để họ đi như thế?”
Hệ thống nhỏ: “Đây là yêu cầu của viện nghiên cứu, người bị hại và Dị Lang sẽ kí kết một hiệp ước hòa bình.
Còn trường hợp nếu ngài không nghĩ rằng Dị Lang kia làm phiền mình thì viện nghiên cứu sẽ phụ trách cách ly hai người, bảo hộ quyền riêng tư của ngài.
Theo đó, ngài sẽ ký kết với viện nghiên cứu để cung cấp máu, với trường hợp này thì Dị Lang khi sống sẽ dễ trở nên cáu kỉnh, bực dọc hơn, đều dẫn đến việc chết sớm, cho nên đại đa số người bị hại đều không lựa chọn cung cấp máu rồi cách ly mà đều mềm lòng chọn cách thứ nhất.
Bởi vì tộc Thiên Lang rất giàu nha, có tiền nhiều chút thì coi như cũng đền bù ổn thỏa.”
Cảnh Tây nghĩ thầm khó trách nguy cơ tử vong của mấy con sói này lại cao tới 90% như vậy.
Tuy rằng con người chỉ cần cung cấp một giọt máu đã có thể tránh xa hiểm nguy, nhưng vẫn là vì ưu tiên tình cảm, dễ mềm lòng nên không muốn Dị Lang chết sớm.
Trên đời này rất khó tìm được một người yêu bạn thật lòng.
Có chỉ số IQ thấp một chút thì dễ dàng có được hạnh phúc hơn, nhưng đáng tiếc thay ai cũng thấy mình thông minh, có thể dễ dàng nhìn ra ai chân thành, ai giả dối với mình, vì vậy càng sống lại càng không khống chế được tình cảm, bi lụy vào nó không thể thoát ra.
Cậu lại hỏi: “Hai tên “chỉ liếm một ngụm thôi” là muốn ăn tươi nuốt sống ta hơn là có tình cảm với ta nhỉ?”
Hệ thống nhỏ: “Đó là một tình huống đặc thù, sau này ngài cùng bọn họ sẽ không gặp nhau nữa, bọn họ có thể dựa vào thuốc đặc trị cũng có thể vượt qua cơn khát rồi.”
Nó nói tới đây liền đau lòng: “Sợ nhất là Đoạn Trì, nếu hắn chết sẽ rất phiền toái đó.”
Cảnh Tây hồi tưởng lại trạng thái của Đoạn Trì khi rời đi, cảm thấy người như thế sẽ không dễ chết được.
Thế nhưng hôm nay cậu nghe hệ thống cộng sự khóc quá nhiều, không muốn nghe nó gào thêm, liền tùy ý đáp ứng, ngồi một chỗ chờ viện nghiên cứu đến, cùng họ đến nơi khác.
Viện nghiện cứu nghe qua tình huống của cậu xong liền hận không thể nhốt vào lồng sắt.
Một đám người tinh anh vây quanh cậu, hai con mắt bắn ra tinh quang lập lòe, kéo cậu đi làm kiểm tra.
Cảnh Tây tò mò: “Nếu tôi không muốn phối hợp thì sao?”
“…” Đám tinh anh nghe cõi lòng mình rơi lộp bộp, sợ rằng cậu nghiêm túc kiên trì, nhanh chóng nói: “Cậu không muốn thì chúng tôi cũng không ép.
Nhưng chúng tôi khuyên cậu nên làm kiểm tra, nếu về sau gặp lại sự tình như hôm nay có thể yên tâm hơn vì cậu đã được ký giấy bảo trợ cấp độ cao.”
Cảnh Tây vốn chỉ thuận miệng hỏi, nghe xong gật gật đầu, đi theo đám tinh anh làm một đống kiểm tra, lại rút ra một túi máu, sau đó mới có thể rời đi.
Vấn đề của hai Dị Lang kia lại không quá lớn, viện nghiên cứu sẽ phụ trách cách ly hộ, còn Đoạn Trì…!Khi Cảnh Tây làm kiểm tra thì hắn đã rời đi rồi.
Nhân viên nghiên cứu nói: “Yếu tố kích thích ngài ấy đã trở về mức bình thường, cũng không xuất hiện vấn đề gì với tâm lý, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn xuất viện.”
Nếu không phải vòng tay của Đoạn Trì thực sự ghi chú lại khoảng thời gian chịu kích thích, đám tinh anh còn cho rằng sự việc ấy là giả, chỉ có thể nói Đoạn Trì không hổ là người đứng đầu của Ngân Lũy.
Nhân viên nghiên cứu lại nói: “Giám đốc Đoạn muốn mở một cuộc họp quan trọng, ngài ấy nói qua mấy ngày nữa sẽ tới thảo luận về việc cách ly, đến lúc đó chúng tôi sẽ liên lạc với cậu.
Cậu yên tâm, chúng tôi có nhân viên đi theo ngài ấy, sẽ không có ký hiệp ước trước đâu, cũng sẽ không để giám đốc Đoạn tìm cậu.”
Cảnh Tây lặng lẽ ở trong lòng tặng cho giám đốc Đoạn một hàng 666*…
*666…: lợi hại, tốt
Cậu vừa mới tiếp xúc với hai Dị Lang bị mất khống chế, trong thời gian này không muốn nhìn thấy thêm một con sói nào nữa.
Thao tác làm việc của người nọ khiến cậu hòa hoãn lại, thả lỏng cảnh giác đôi chút, còn có thể chính mình bình tĩnh làm việc, một mũi tên trúng hai đích.
Hệ thống nhỏ thấy niềm hi vọng lấp lóe: “Chủ nhân, điều này có phải chứng mình rằng Đoạn Trì có khả năng khắc chế tốt lắm hay không? Hắn không bị ngài làm ảnh hưởng nha, về sau sẽ không quấn lấy ngài làm phiền đi?”
Cảnh Tây lại nghĩ về biểu hiện của Đoạn Trì ở cục cảnh sát, thầm nghĩ người nọ đến tám phần là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.
Cậu không muốn dội một gáo nước lạnh cho cộng sự nhỏ nên chọn im lặng.
Cậu rời khỏi viện nghiên cứu, tìm một nơi không có Dị Lang để ở, tìm nơi để ăn, ăn cơm xong thì bảo hệ thống lên mạng tra cứu động tĩnh, biết được cảnh sát đã xóa hết video ở hiện trường khi ấy.
Cậu hài lòng “ừ” một tiếng.
Tuy rằng khởi đầu có chút chật vật, nhưng hiện tại không có vấn đề gì lớn nữa.
Cảnh Tây chuyển đến việc chính: “Nói cho ta nghe về thông tin của thân thể này đi.”.