Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết

Chương 19


Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 19


Edit: jena
Cảnh Tây đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe tiếng khóc rống của hệ thống nhỏ.
Chờ đợi một hồi, kết quả lại là một mảnh an tĩnh, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Vậy là trong cốt truyện ban đầu vẫn có chuyện này à? Hay là do hắn đổi ý?
Hệ thống nhỏ nháy mắt la lên: “Làm sao mà có khả năng!”
Cảnh Tây đã hiểu.
Hóa ra tình cảm lúc nào cũng cần phải mưa dầm thấm lâu.
Hệ thống nhỏ nôn nóng tính toán lệch lạc.
Trong cốt truyện ban đầu, những người xem trên thông báo của xã đoàn không hề nhìn thấy tên ID thành viên, nam chính nữ chính cũng không để ý đến tên những thành viên khác, vì vậy đến ngày tập hợp tổ chức hoạt động mới gặp nhau.
Nó đem chuyện này giải thích cho Cảnh Tây: “Ngài biết vì sao lại dẫn đến cớ sự hiện tại không?”
Cảnh Tây: “Ta không muốn biết.”
“Tôi càng muốn nói cho ngài biết.”, hệ thống nhỏ nước mắt tuôn như mưa: “Bởi vì vào ngày khai giảng sáng ngài dạy em trai một trận, tối lại lái xe thể thao ra ngoài chơi, trở thành nhân vật hot nhất của trường.

Dẫn tới khi vào xã đoàn, đoàn trưởng đặc biệt kích động, vừa thấy ngài cùng nam chính nữ chính có quen biết, hắn liền qua nói chuyện với họ.”
Cảnh Tây: “Ồ.”
Hệ thống nhỏ: “Chỉ “ồ” thôi, ngài không có ý tưởng gì khác sao?”
Cảnh Tây: “Có.

Nam chính của các ngươi như thế là không ổn rồi.

Ấy thế mà lại không phải là nhân vật hot nhất trường.”
“…” Hệ thống nhỏ trầm mặc, “Hắn là.

Ở cốt truyện chính, ảnh chụp của hắn cũng có đầy trên diễn đàn nhưng bị dọn dẹp sạch sẽ cả.

Thêm nữa, hắn hành sự cẩn trọng, lễ độ, văn nhã, đoàn trưởng cũng không đến mức kích động thúc ép hắn.

Đâu giống ngài, toàn thân từ trên xuống dưới đều viết hai chữ “náo nhiệt”!”
Cảnh Tây: “Ồ?”
Hệ thống nhỏ sụt sịt, không dám dỗi.
Nhưng nó quá ủy khuất: “Hiện tại phải làm sao bây giờ?”
Cảnh Tây: “Có thể làm sao bây giờ? Cứ để như vậy đi.”
Cậu cảm khái: “Ngươi xem, nam chính của các ngươi nhiều khi sống cũng không dễ dàng gì.

Đoàn trưởng vừa mới nói xong hắn đã trả lời ngay, hẳn là không phải muốn tránh người, muốn tránh người chỉ cần đơn giản là im lặng không cần lên tiếng là được.”
Hệ thống nhỏ nghi hoặc: “Vậy cậu ấy làm vậy có ý gì?”
“Có thể là sợ nữ chính có hứng thú muốn đi nhưng vì ngại hắn nên không thể đi, cho nên tình nguyện ở nhà.” Cảnh Tây nghĩ thầm, nếu thật vậy thì nam chính cũng không tồi lắm, nói thêm: “Cứ để cậu ta làm vậy đi, dù sao thì chỉ cần cuối cùng hai người họ về bên nhau là được.

Bug có thể xem xét lại, không đụng tới nó, xem về sau còn có cơ hội nào không.”

Hệ thống nhỏ biu biu khóc: “Tôi tin ngài còn không bằng tin vào cốt truyện.

Ít nhất dựa theo cốt truyện, bọn họ còn có thể ở bên nhau.

Đổi thành ngài, ngài dám đảm bảo không?”
Cảnh Tây nghĩ thầm cái này quả thật đúng là không thể đảm bảo, tự đáy lòng kiến nghị: “Nếu không thì ngươi viết báo cáo kêu cục quản lý đổi người thay ta đi.

Làm Hồng Nương không thú vị gì cả, ta đi làm nhiệm vụ khác.”
Hệ thống nhỏ cảm thấy quả là có đạo lý, tức khắc viễn cảnh tương lai là một màu hồng tươi đẹp.
Nó nhanh chóng viết báo cáo gửi đi, vạn phần hi vọng cục quản lý có thể nhận được.
Cục quản lý nhận được báo cáo.
Bọn họ cũng một lòng mong ước nhanh chóng đem Cảnh Tây kéo về, nhưng sếp lớn không đồng ý.

Cả bọn lại phải gửi báo cáo lại, chèn thêm vài câu cảnh cáo: Đừng để cho Cảnh Tây làm thế giới sụp đổ.
Hệ thống nhỏ tuyệt vọng: “Ngài thấy không? Không thể làm thế giới này sụp đổ được.

Nếu bug quá nhiều, thế giới vận hành hỗn loạn sẽ gây vấn đề lớn đó.”
Nó nghĩ nghĩ, bổ sung: “Với lại ngài cũng có thể bị cách chức nữa đó.”
Cảnh Tây lười biếng “ừ” một tiếng, một bộ không thèm để ý.
Cậu là kiểu người không quá để ý đến chuyện khác, làm nhiệm vụ cũng chỉ vì rảnh rỗi, muốn chơi, ngày nào đó chơi đến mức xe bị lật, cậu cũng sẽ thản nhiên, không thấy có gì tiếc nuối.
Thế nhưng hiện tại ký ức của cậu có vấn đề, cậu thực sự tò mò vì sao mình lại trở thành Chủ thần đương nhiệm.

Cho nên trước mắt chưa thể chết được.
Một người một hệ thống thương lượng qua lại, trên diễn đàn vẫn đang thảo luận sôi nổi.
Bọn họ vẫn là những kẻ khuất phục trước sắc đẹp, nghĩ nghĩ một gương mặt như Đoạn Tụ Văn lại không đi thì quá phí, ai cũng cật lực khuyên bảo hắn.
Cảnh Tây thấy hắn không hé răng nửa lời, hàn huyên thêm vài câu.
Cảnh Tây: [ Không phải là cậu muốn trốn tụi tôi chứ? ]
Đoạn Tu Văn: [ Không phải, mấy ngày đó tôi phải đi công tác. ]
Cảnh Tây: [ Không phải đó là ngày nghỉ à? ]
Đoạn Tu Văn: [ Tôi tăng ca. ]
Cậu gửi xong tin đó, đột nhiên ý thức đến một chuyện.
Chú muốn cậu thăm dò suy nghĩ của “mợ”, mà “mợ” hình như rất nguyện ý cùng hắn chơi.

Cậu bị kẹp ngay chính giữa, không bằng đem hai người họ dính lại thành một khối.
[ Là chú muốn tôi tăng ca, nếu không thì anh nói với chú ấy một tiếng giúp tôi đi? ]
Cậu nhấn gửi, nhanh chóng chụp màn hình lại gửi cho chú, đem chuyện tường thuật lại một lần.
Đoạn Trì trả lời khá nhanh: [ Kim Ngữ Mộng cũng ở đó? ]
Đoạn Tu Văn: [ Dạ phải, hai người họ đều ở trong xã đoàn. ]

Đoạn Trì: [ Kết nạp thêm khi nào? ]
Đoạn Tu Văn: [ Hình như là hôm nay. ]
Đoạn Trì nheo mắt, trả lời “Đã biết.”, kiên nhẫn chờ người nào đó liên lạc với mình.
Bên kia, Cảnh Tây đang lâm vào trầm mặc.
Nên nói cái gì? Không hổ là nam chính, vừa văn nhã lại vừa phúc hắc à?
Hệ thống nhỏ: “Ngài không liên lạc với Đoạn Trì ạ?”
Cảnh Tây: “Không.

Tìm hắn thì hắn sẽ đòi đi theo.

Tốt nhất vẫn là cho nam chính nữ chính của các ngươi tự do phát triển đi.”
Hệ thống nhỏ: “Ngài làm cho bọn họ ngay cả cơ hội phát triển còn không có thì lấy gì mà phát triển!”
Nó lại thêm một lần nữa hi vọng chủ nhân có thể xem qua chuyện tình ái để có thêm kinh nghiệm, miễn cho nó lúc nào cũng phải đề phòng lo lắng: “Chỉ đi chơi ba ngày mà thôi, nếu Đoạn Trì đi theo, ngài sợ hắn làm gì?”
Dừng một chút, hệ thống nhỏ cật lực bổ sung thêm: “Hơn nữa ngài nghĩ mà xem, chúng ta kết thúc tuyến truyện này sớm một chút là có thể nhanh chóng đổi sang tuyến truyện khác, tuyến tiếp theo bug không nhiều, không ảnh hưởng đến tình cảm của nam chính nữ chính lắm, ngài sẽ thích cho xem.”
Cảnh Tây quả nhiên hơi động lòng: “Ta đây giúp cho cả hai tham gia, tự để họ phát triển, không cần xen vào nữa?”
Hệ thống nhỏ: “Ngài tốt nhất là đừng xen vào nữa.”
Nó quả thật là sợ Cảnh Tây càng quản càng hỏng bét.
Cảnh Tây vì thế sảng khoái ở trên diễn đàn đồng ý đi, tiếp theo nhắn qua Kim Ngữ Mộng hỏi cô có đi không.
Bạn cùng phòng của Kim Ngữ Mộng vừa thấy đã kích động, quấn lấy cô đòi đáp ứng.

Cảnh Tây nhận được tin nhắn trả lời thì nhắn cho Đoạn Trì, xin hắn cho nam chính nghỉ phép vài hôm.
Đoạn Trì: [ Em cũng đi à? ]
Cảnh Tây: [ Đi chứ. ]
Đoạn Trì: [ Được rồi, đi chơi vui vẻ. ]
Cảnh Tây mỉm cười, đóng cửa khung chat.
Toàn bộ quá trình sạch sẽ lưu loát không đến ba phút.
Hệ thống nhỏ: “Vậy là ổn rồi đúng không?”
Cảnh Tây: “Bằng không thì sao?”
Hệ thống nhỏ: “Nam chính cũng sẽ đi chứ?”
Cảnh Tây: “Cậu ta không đi thì làm sao Đoạn Trì muốn biết ta làm gì được?”
Hệ thống nhỏ trầm mặc.
Tuy nói chủ nhân phần lớn thời gian luôn quên nhiệm vụ chính, nhưng không thể không thừa nhận khi cậu nghiêm túc làm việc, hiệu suất quả thực vô cùng cao.
Một tuần chớp mắt trôi qua.
Đoạn Tu Văn trước khi xuất phát một ngày nói với đoàn trưởng rằng mình có thể tham gia, cũng tỏ vẻ mình đã xử lí vấn đề chỗ ở rồi, không cần đoàn trưởng lo lắng.
Trong đoàn vang lên một trận hoan hô.
Một người là nhân vật hot nhất trường, một bên là giáo thảo (nam sinh vừa đẹp trai học giỏi), còn có thể một mỹ nữ Kim Ngữ Mộng, các đoàn viên vô cùng tích cực vui vẻ, sáng sớm đã đến địa điểm tập kết, sung sướng lên đường.

Tuy rằng bọn họ là một xã đoàn tổ chức các hoạt động khám phá mạo hiểm nhưng thi đậu vào đại học Cách Trách cũng toàn là học bá, học sinh giỏi xuất sắc, ít có thời gian “thử sức” như thế này.
Trừ bỏ nhà ma, escape room cùng vài ba chỗ ăn chơi linh tinh, họ thường đến những khu du lịch sinh thái.

Lần này địa điểm được chọn là một công viên rừng quốc gia, hang động thiên nhiên và hang động đá vôi ẩm ướt.

Ba địa điểm này đều ở trong một thành phố, đoàn người đến khách sạn cất đồ, nghỉ ngơi rồi đi đến công viên trước.
Là người quen, Cảnh Tây và Kim Ngữ Mộng cùng nhau tạo thành một nhóm đi cùng nhau.
Bạn cùng phòng của Kim Ngữ Mộng đè nén tâm tình phấn khởi nhìn thần tượng đang đến gần.

Cảnh Tây cũng tích cực phối hợp, cùng hai người nói chuyện.

Dần dà, những người khác cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.

Cậu cũng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, nói rằng mình không có tiêu chuẩn kén vợ kén chồng gì, cũng chưa có bạn bè gì thân thiết, càng không nói qua chuyện tình yêu.
Mọi người nhìn giáo thảo phong lưu phóng khoáng trước mắt, hoài nghi một cách nghiêm trọng: “Cậu chưa từng yêu đương, lừa được ai?”
Cảnh Tây nhanh chóng đáp: “Tôi chỉ nói đến tình, còn quen hay không thì chưa chắc.”
Mọi người: “Tra nam!”
Cảnh Tây cười: “Cảm ơn đã khen ngợi.”
Đoạn Tu Văn yên lặng nhìn cậu một cái, lại bất động thanh sắc nhìn xung quanh một vòng, muốn biết khi nào chú mới xuất hiện.
Kết quả, đến lúc đi dạo xong công viên, chú của mình cũng chưa đến.

Cậu đành phải theo đoàn người đi ăn, nghe bọn họ bàn luận về chủng tộc, cũng thành thật khai báo chính mình là người của Thiên Lang tộc.
Mọi người theo bản năng quay sang nhìn hắn chăm chú: “vậy cậu có phải là Dị Lang không?”
Đoạn Tu Văn thản nhiên: “Phải.”
Mọi người tức khắc kinh ngạc.
Dị Lang ở toàn bộ tinh cầu là một sự tồn tại đầy quyền uy, có cả một kho tàng sách báo và phim ảnh đồ sộ phóng tác, bọn họ càng tò mò: “Vậy cậu gặp người định mệnh của mình chưa?”
Đoạn Tu Văn trầm mặc.
Mọi người trong giây phút im lặng như thể phát hiện ra điều gì, biết bàn luận về chuyện này với cậu hẳn không phải chuyện tốt, nhanh chóng đổi sang đề tài khác.
Đoạn Tu Văn ngẩng đầu nhìn Kim Ngữ Mộng.

Hai người nhìn nhau một giây rồi cật lực dời tầm mắt.
Đoàn người ăn cơm xong thì về khách sạn nghỉ ngơi, ngày hôm sau đi đến hang động đá vôi.
Hơi nước ẩm ướt ngày một dày hơn, mọi người tra cứu thời tiết, phát hiện hôm nay có thể có mưa.

Tuy nhiên trong hang động vẫn có nhiều đường thoát, chắc chắn sẽ không bị ngập, khi ra ngoài thì mưa cũng có thể đã tạnh nên mọi người vẫn vô cùng bình tĩnh.
Hang động đá vôi có diện tích 3000 mét vuông, cảnh sắc đa dạng, phong phú.
Trong động còn có thác nước, ao hồ, có thể ngồi thuyền, còn có thêm mấy cái sạn đạo*.

Ngày lễ khách du lịch khá đông, không khí vô cùng náo nhiệt.
*sạn đạo: đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, đùng dể đi qua các khu vực núi non hiểm trở
Cảnh Tây cố ý kéo dãn khoảng cách với nam chính nữ chính, một bên thưởng thức cảnh sắc, một bên thả chậm bước chân, dần dần tách ra khỏi đoàn người phía trước.

Cậu nghe hệ thống nhỏ nhắc nhở, không nhanh không chậm đi qua một khúc cua, gặp được Đoạn Trì.
Ngài giám đốc hôm nay mặc thường phục, mang mũ lưỡi trai cùng kính râm, khí chất vương giả nháy mắt được che giấu bớt, thậm chí còn có thêm chút hương vị thanh xuân tươi trẻ.

Cảnh Tây ngoài ý muốn: “Ồ trùng hợp vậy, sao anh cũng tới đây?”
Đoạn Trì ngoài ý muốn: “Đúng là trùng hợp thật.”
Cảnh Tây: “Anh đi cùng ai à?”
Đoạn Trì: “Bạn.”
Cảnh Tây: “Người đâu?”
Đoạn Trì nhìn về phía sau.
Biết thiếu niên này cũng đã biết đến sự tồn tại của hai vị trợ lý và đầu bếp, mọi người trên mặt đều mang theo vẻ ngoài ý muốn: “Ôi chao, vậy mà lại gặp được cậu ở đây!”
Cảnh Tây ngay lập tức buồn cười, cậu biết bọn họ là cố tình đến cho cậu thấy.
Ngoài mối quan hệ trói buộc với vị giám đốc này, phong cách hành sự của anh ta không khỏi khiến cậu ai nha một tiếng.
Cậu nói: “Vậy mọi người cứ tiếp tục tham quan, tôi không quấy rầy nữa.”
Đầu bếp vội vàng nói: “Sao không cùng nhau đi?”
Cảnh Tây: “Không được, tôi còn bạn học.”
Mấy người nhìn thấy cậu rời đi, không khỏi tiếc hận: “Nếu ngài tự mình nói thì cậu ta có giữ lại mặt mũi cho ngài và đồng ý không?”
Đoạn Trì cười nhẹ: “Em ấy sẽ nói mình muốn yên tĩnh nên cần đi một mình.”
Mấy người: “…”
Thật khó!
Đoạn Trì chỉ cần nhìn thấy cậu thì tâm tình liền tốt, sẽ bảo trì khoảng cách, sung sướng làm một cái đuôi tò tò theo sau.
Đoàn người bên Cảnh Tây đi dạo qua những địa điểm quan trọng thì tính toán quay trở về.
Kết quả, đi vào cửa động gần nhất, biết được bên ngoài đang mưa to, đường này đã bị ngập, chỉ có thể vòng lại đường cũ.
Mới vừa đi đến thác nước gần đó, dưới chân đột nhiên truyền đến một trận rung lắc nhỏ, du khách lập tức trở nên luống cuống.
“Tình huống gì vậy? Động đất trong hang đá vôi à?”
“Mau mau mau, chạy nhanh ra ngoài!”
Cảnh Tây sớm đã tách mình ra khỏi đám nam chính nữ chính, thấy đám người bắt đầu hỗn loạn chen chúc, nhanh chóng alo cộng sự thiểu năng trí tuệ: “Bên ngoài làm sao vậy…”
Lời còn chưa dứt, điện không biết gặp trục trặc gì, đèn đóm trong hang động nháy mắt tắt ngóm.
Mọi người như một tổ ong vò vẽ bị chọc thủng, Cảnh Tây nghe thấy một tiếng hét chói tai, định kêu một câu “Dùng đèn điện thoại chiếu sáng” thì đã có người nhào đến xô đẩy khiến cậu trượt chân, ngã về phía sau.
Trong chớp nhoáng, cậu nhớ đến sau lưng mình là một cái hồ, hít sâu một hơi, chuẩn bị rơi xuống.
Ngay lúc đó, một bàn tay từ trong bóng đêm duỗi ra, dùng sức ôm eo cậu, kéo cậu vào trong lòng ngực, cùng cậu rơi xuống.
Thác nước cao, nước chảy siết, hai người nháy mắt bị cuốn vào.
Không biết qua bao lâu, Cảnh Tây tỉnh dậy, chỉ cảm thấy trên môi có một cảm giác mềm mại, có người đang hô hấp nhân tạo cho cậu.
Khi tỉnh dậy, bọn họ đã đến một hang động đá vôi khác.

Cậu cảm giác trên tay có chút đau đớn, hình như bị nham thạch cứa trúng.
Bên tai vang lên giọng của Đoạn Trì: “Em bị thương à?”
Cảnh Tây: “Nhẹ thôi, không nghiêm trọng.”
Thị lực trong bóng tối của Đoạn Trì cực kỳ tốt, hắn ôm cậu lên bờ, ánh mắt chạm đến đôi môi ướt át của cậu, đột nhiên nhớ đến chuyện vừa rồi, trong lòng như có lửa cháy, vòng tay “Ong ong” kêu lên.
Cảnh Tây trầm mặc vài giây: “Nam chính nữ chính đâu rồi?”
Hệ thống nhỏ cũng trầm mặc vài giây: “Bọn họ không có việc gì, nam chính đang che chở cho nữ chính.”
Cảnh Tây” ừ” một tiếng: “Mưa to nên rớt xuống sơn động à?”
Hệ thống nhỏ giả chết: “…”
Cảnh Tây: “Một người thì bị thương đổ máu, người kia thì vòng tay kêu lên?”
Hệ thống nhỏ tiếp tục giả chết: “…”
Cảnh Tây: “Cần phải có chuyện này trong cốt truyện? Một hình ảnh thật kích thích?”
Hệ thống nhỏ nghẹn ngào mở tập hồ sơ ra, nuốt ngược nước mắt vào trong thành thành thật thật viết đơn xin từ chức..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.