Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 17
Edit: jena
Hệ thống nhỏ: “Ngài không chỉ không giúp đỡ tuyến tình cảm của nam chính nữ chính phát triển mà còn tạo ra thêm tình tiết không có!”
Cảnh Tây: “Ầy nói lỗi thì phải nói là lỗi của ngươi chứ.
Ngươi là người nắm rõ cốt truyện mà, nếu ngươi nhắc ta trước một tiếng thì ta đã tiết chế rồi.”
Hệ thống nhỏ: “Không phải theo lẽ thường thì tra nam và trà xanh không phải là yếu tố để thúc đẩy tuyến tình cảm của nam nữ chính à!”
Cảnh Tây: “Đó là lẽ thường của các ngươi.
Ở bộ phận trọng sinh của ta thì không.”
Hệ thống nhỏ nghĩ thầm: nhiệm vụ bình thường của ngài mà có thể cho người bình thường làm sao?
Cho nên vì sao cục quản lý lại muốn tìm một tên chuyên nghiệp không thể nói lí lẽ để sửa bug vậy!
Hệ thống nhỏ cảm thấy bi thương không chịu nổi, khóc rống lên.
Cảnh Tây không hề có thành ý mà an ủi: “Không sao, chẳng phải còn phải giúp họ làm quen lẫn nhau sao? Có ta ở giữa giật dây, chẳng lẽ bọn họ lại không nhận ra?”
Hệ thống nhỏ cảm thấy có đạo lý, nhắc nhở thêm: “Vậy về sau ngài hãy tiết chế lại đôi chút, nam chính vừa xuất hiện đã chỉ muốn té, ngài không phát hiện ra à?”
Nó dừng một chút, bổ sung thêm: “Hơn nữa phải có ý tưởng mới, dạo vườn trường không thì làm được gì, có yêu đương nổi không?”
Cảnh Tây cười cười ha ha.
Hệ thống nhỏ im lặng, lại thành khẩn hỏi thêm: “Trước khi làm nhiệm vụ, ngài chưa từng yêu đương qua à?”
Cảnh Tây: “Ngươi nhìn ta giống đã trải qua yêu đương chưa?”
Hệ thống nhỏ lại muốn khóc to.
Nó kiên cường điều chỉnh lại tâm trạng, đưa ra ý kiến của mình: “Nếu không thì ngài thử qua một lần đi.”
Cảnh Tây: “Không.”
Hệ thống nhỏ biu biu: “Yêu đương có bao nhiêu tốt đẹp luôn đó, chua chua ngọt ngọt, hương vị tuyệt hảo.”
Cảnh Tây: “Không thích chua.”
Hệ thống nhỏ kiên trì: “Cũng có thể chỉ ngọt thôi.
Tìm người nào đó thực sự thích ngài, ngài cảm nhận một chút nhiệt tình của người ta đi.”
Cảnh Tây cười cười: “Khỏi, người thích ta rất nhiều, nếu ta chọn một người trong số đó thì những người còn lại không phải sẽ thương tâm đến chết à?”
Hệ thống nhỏ: “Tôi nói là chọn người ở thế giới này nè.”
Cảnh Tây: “Thì chính là nơi này.”
Hệ thống nhỏ mạnh dạn muốn phản bác “Không phải chỉ có Đoạn Trì cùng một tên ăn chơi trác táng sao”, nhưng lời chưa kịp nói ra đã thấy một nam nhân e thẹn bước đến, muốn thêm Cảnh Tây làm bạn tốt.
Cảnh Tây mỉm cười từ chối, thảnh thơi đi dạo trong vườn trường.
Trên đường đi lại nhẹ nhàng uyển chuyển từ chối thêm ba, bốn người nữa.
Hệ thống nhỏ thức thời nhắm mắt ngậm miệng.
Gen gấp S, ngũ quan cùng dáng người tỉ lệ đều quá hoàn mỹ.
Tuy rằng ở thời đại này y học phát triển, không hề thiếu người đẹp, nhưng nội tâm bên trong mới là thứ cuốn hút nhất.
Hiện tại vẫn chưa ra ngoài xã hội, chỉ mới là một sinh viên non nớt mà Cảnh Tây đã thuộc dạng quá nổi bật, độc đáo.
Người như thế này mà không yêu đương không phải là quá đáng tiếc à?
Hệ thống nhỏ nghĩ đến đây, đột nhiên nghĩ đến bộ dạng thực của Cảnh Tây, cảm thấy thái dương đau vô cùng, nhịn không được nên hỏi: “Vậy tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của ngài là gì?”
Cảnh Tây: “Không có.”
Hệ thống nhỏ cảm thấy ngoài ý muốn: “Tức là cái gì ngài cũng thích?”
Cảnh Tây: “Không có chuyện kén vợ kén chồng.”
Hệ thống nhỏ: “…!Lỡ có thì sao? Ngài xem ngài là Chủ thần, có được sinh mệnh dài hơn người bình thường, về sau muốn tìm một ai đó bầu bạn thì muốn tìm người như thế nào?”
Chủ thần à…!Cảnh Tây nhẩm lại hai chữ này, nghe nói cậu đã trở thành Chủ thần của bộ phận trọng sinh.
Kỳ lạ, nếu cậu được chọn làm Chủ thần, vậy thì Chủ thần đương nhiệm đâu?
Một nguồn năng lượng nhỏ dao động trong phút chốc, thế nhưng giấy lát sau đã bình ổn lại.
Hệ thống nhỏ bị kinh động, vội vàng tìm kiếm, nhưng như cũ vẫn không thể tìm thấy chút manh mối nào.
Nó hỏi: “Ngài có cảm nhận được gì không?”
Cảnh Tây: “Cái gì?”
Hệ thống nhỏ: “Có một nguồn năng lượng nhỏ vừa xuất hiện ở chỗ ngài.”
Cảnh Tây: “Không cần quan tâm đâu.”
Hệ thống nhỏ tò mò: “Chẳng lẽ do ngài là Chủ thần, ở đây đang làm nhiệm vụ nhưng đồng thời cũng kết hợp với nguồn năng lượng ở bên trọng sinh ạ?”
Cảnh Tây không đáp.
Trên thực tế thì cậu không có biện pháp để đáp lại.
Có thể nói cái gì đây? Chẳng lẽ nói cho hệ thống nhỏ thích khóc nhè này rằng bộ phận xuyên thư hỏng có thể có dính líu đến cậu à?
Nhưng cậu không nhớ rõ, khi cậu tỉnh dậy đã thấy mình ở bộ phận xuyên thư, và toàn bộ hệ thống đã lâm vào tình trạng hỏng hóc rồi.
Cậu lại bị thương, số liệu bị lùi lại, trước mắt cũng chỉ có thể nhận nhiệm vụ để làm giả kí ức, ngay cả về Chủ thần cũng không còn dữ liệu gì.
Với loại tình huống này chỉ có thể chờ thân thể từ từ khôi phục, hoặc là ép cấp trên mở ra quyền hạn chữa trị.
Cậu không thích bị người khác động vào số liệu của mình, đương nhiên chọn phương án trước.
Cũng may hiện tại cấp trên đang ở bên ngoài chưa về, cậu thì nhàn rỗi lại chỉ nhàn rỗi, không bằng kiếm việc làm nên dùng điều khiển từ xa chỉ huy kêu người đem cậu đến đây.
Thế nhưng những người khác ở trong cục không cảm thấy như vậy, họ đều cho rằng phải nhốt cậu lại để điều tra cho rõ, nhưng cấp trên đã lên tiếng, bọn họ chỉ có thể nghe theo.
Hai bên cò kè mặc cả, kết quả là Cảnh Tây không tiếp thu cốt truyện cũ nên phải giao cho hệ thống quyền hạn mở năng lượng của cậu.
Hạn chế này với cậu là có chút lòng thành, nên cậu bình tĩnh đồng ý, mặc kệ những ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của đám người kia lên đường đi sửa bug.
Cậu không muốn để lộ nhược điểm, đương nhiên sẽ không đem những việc này nói cho hệ thống nhỏ nghe, chỉ phun ra hai chữ: “Bí mật.”
Hệ thống nhỏ biết điều không hỏi nữa, quay về đề tài cũ.
Cảnh Tây thuận miệng ứng phó: “Không thể quá khó coi, nhưng cũng không cần đẹp lắm.”
Hệ thống nhỏ cực kỳ nghiêm túc ghi chép lại: “Lớn lên đẹp mắt dễ nhìn, còn có thêm thông minh hoạt bát? Có yêu cầu thêm về giới tính và tính cách không ạ?”
Cảnh Tây nghĩ thầm ở bộ phận xuyên thư này, bọn hệ thống ngày ngày đều tiếp xúc nhiều với văn chương tình cảm ấm áp ngốc bạch ngọt nên khi gặp những kẻ độc thân đều bộc lộ rõ tiềm chất của Hồng Nương muốn làm mai cho người ta.
Đề tài này bắt đầu, cậu dứt khoát nghĩ thêm: “Không có yêu cầu gì thêm.
Khi ta muốn giết người thì có chỗ để ta kề dao là được, hoặc cùng ta đi giết người luôn càng tốt.”
Hệ thống nhỏ trầm mặc: “…”
Ngài muốn tìm người yêu hay tìm đồng phạm?
Nó nghĩ lại về trình độ gây chuyện của Cảnh Tây, nếu lại thêm một người giống cậu, cùng cậu phối hợp…!Hệ thống nhỏ lặng lẽ đóng hồ sơ lại, nghĩ thầm: thật ra ngài ở một mình cũng rất tốt, rất rất tốt.
Đại học Cách Trách có diện tích rất lớn, lái xe đi hết cũng phải mất nửa ngày.
Cảnh Tây không còn hứng thú chuyện đi dạo nữa, chỉ ở khu sinh hoạt và quảng trường đi qua một vòng rồi trở về ký túc xá.
Ký túc xá ở trường học là hai người ở một phòng, vào cửa là phòng vệ sinh và khu vực sinh hoạt chung, cuối cùng có một mặt tường ngăn thành hai gian phòng ngủ, bảo đảm sự riêng tư của từng người.
Khi cậu trở về, bạn cùng phòng cũng đã dọn vào.
Đối phương vừa nhìn thấy hắn đã chấn kinh hỏi: “Tôi và cậu lại ở cùng phòng?”
Cảnh Tây nhướng mày.
Bạn cùng phòng tự nhận thấy phản ứng của mình hơi quá đáng, xấu hổ sờ sờ mũi: “Khụ, cậu xem diễn đàn trường học chưa, có giới thiệu nhiều người lắm, nhưng của cậu là nhiều nhất đó.”
Cảnh Tây “ừm” một tiếng, không có chút ngoài ý muốn nào.
Hệ thống nhỏ không nhịn được mở mạng lên nhìn qua, phát hiện thêm nhiều thứ.
Tìm kiếm số điện thoại, phương thức liên lạc, địa chỉ nhà; xin ảnh chụp; xin phát vị trí để ngẫu nhiên gặp được; thông báo tuyên ngôn chiếm hữu; topic CP…!Từ từ, vì sao lại có topic CP huynh đệ vậy? Nhóm người này thật đáng sợ!
Nó đem chuyện này nói cho Cảnh Tây: “Bọn họ ở trên mạng nói ngài đánh Ất Tuấn là bởi ngài có tình cảm cấm kỵ với hắn.”
Cảnh Tây vô cùng bình tĩnh: “Không sao, kệ họ.”
Thế nhưng trước mắt cậu xác định rằng trong khoảng thời gian này mình sẽ bị không ít người đến làm phiền.
Cậu tự hỏi hai giây, nhắn tin cho đám ăn chơi tráng tác một tin.
Vào ngày tân sinh viên báo danh, xe ở bên ngoài có thể vào.
Vì thế vào lúc chạng vạng, khu sinh hoạt đang náo nhiệt bỗng có một trận nổ vang.
Mọi người vừa nhìn qua đã thấy hàng loạt xe thể thao huyễn khốc đến ký túc xá nam.
Mỗi chiếc đều có một tên ăn chơi trác táng đi cùng hai vị mỹ nhân.
Ngay sau đó, nhân vật vừa ở trên diễn đàn làm một trận mưa gió bão bùng ngay lập tức xuất hiện, cười đùa cùng bọn họ kề vai sát cánh.
Đám người ở lại hàn huyên trong chốc lát, nhân vật chói mắt mang theo hai vị mỹ nhân lên xe nghênh ngang rời đi.
Toàn bộ quá trình đều bắt mắt kiêu ngạo, ném một câu “ăn chơi trác táng vô tâm vô phế” lên mặt mọi người.
Mọi người: “…”
Vì sao loại người như thế này lại có thể thi đậu vào đại học Cách Trách?
Đoạn Trì bận rộn đến giờ mới có thời gian rảnh lên diễn đàn.
Vừa lên đã thấy một video mới cập nhật.
Hắn liếc mắt qua đã hiểu rõ mục đích của Ất Chu.
Trừ bỏ những thành phần đặc biệt thì có thể thi đậu vào Cách Trách chỉ có thể là học sinh xuất sắc, học sinh đặc biệt xuất sắc, hoàn toàn đối lập với đám ăn chơi trác táng.
Hắn nhìn bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt của thiếu niên, trong lòng liền phát ngứa.
Hắn bảo tâm phúc dò la địa điểm chơi bời của đám ăn chơi trác táng, dự định khi tan làm sẽ qua tìm sau.
Hệ thống nhỏ kịp thời nhắc nhở: “Đoạn Trì đang dần tiếp cận ngài.”
Cảnh Tây cho rằng là ngẫu nhiên gặp được, hỏi: “Kích thích tố của hắn như thế nào?”
Hệ thống nhỏ: “Ở mức độ bình thường.”
Cảnh Tây tùy ý tìm một cái cớ để đi chỗ khác trước khi Đoạn Trì đến đây.
Vì thế khi giám đốc Đoạn đến nơi thì người đã sớm rời đi rồi.
Hắn không nhụt chí, bởi hắn biết thiếu niên không phải thuộc loại muốn trọ ở trường.
Tuy trường yêu cầu tân sinh viên phải trọ lại trường nhưng cũng không quá nghiêm khắc sẽ đi kiểm tra ký túc xá, mà biệt thự của Chu gia cách trường không xa, Ất Chu tuyệt đối sẽ về đó.
Hắn cũng đã đem tòa nhà bên cạnh mua lại, muốn gặp được cậu thực ra rất dễ dàng.
Đáng tiếc nghĩ thì nghĩ thật tốt, thế nhưng hắn đi một vòng lại một vòng vẫn chưa thành công.
Đến vòng thứ tư, hắn đem vòng tay ném vào văn phòng, đến tiểu khu để tản bộ.
Vừa đi đến khu vực của Chu gia, ngẩng đầu đã nhìn thấy người nào đó đang mở cửa xe thể thao.
Hệ thống nhỏ: “…”
Cảnh Tây: “…”
Hệ thống nhỏ vội vàng giải thích: “Không phải do tôi! Tôi kiểm tra rồi, định vị của hắn là ở công ty!”
Cảnh Tây: “Hiển nhiên là hắn có thể tháo vòng tay ra được.”
Hệ thống nhỏ: “Úi? Vậy là hắn đã nghi ngờ ngài có thể định vị hắn rồi?”
Cảnh Tây: “Hắn đã sớm nghi ngờ ta là hacker rồi.”
Thế nhưng một lần trùng hợp cũng không đến mức có thể khiến Đoạn Trì hoàn toàn khẳng định được.
Cảnh Tây mở cửa xuống xe, kinh ngạc hỏi: “Giám đốc Đoạn, anh ở chỗ này làm gì?”
Đoạn Trì: “Tôi chuyển đến bên này.”
Đã sớm biết chuyện này, Cảnh Tây vẫn ngoan ngoãn hỏi thêm: “Ồ thật à? Vì sao vậy?”
Đoạn Trì thản nhiên: “Muốn ở gần em một chút, nhưng lại sợ em khó chịu nên là chờ khai giảng xong mới dọn.
Tôi nghĩ là nếu mình may mắn một chút thì có thể gặp cậu hai ba lần một tháng.”
Hệ thống nhỏ nghe hắn nói xong hai mắt đẫm lệ: “Cốt truyện chính cũng không hề nói qua nhân vật này như vậy.
Bên giờ hắn yêu ngài đến hèn mọn như thế, ngài không có chút xíu nào cảm động à?”
Cảnh Tây: “Loại chuyện như thế này mà ngươi cũng tin?”
Hệ thống nhỏ: “Không phải hắn nói thật sao? Ngài xem mấy ngày nay hắn đều ở tiểu khu tản bộ, không phải là chờ gặp ngài thì là cái gì?”
Cảnh Tây cũng đến lười giải thích với cộng sự thiểu năng của mình, đang muốn lấy cớ “Chỉ trở về lấy đồ” rồi nhanh chóng rời đi thì Đoạn Trì đã nhanh chóng bước tới.
“Hôm nay tôi có chút khó chịu,” Đoạn Trì nhìn chăm chăm vào cậu, “Có thể được không?”
Cảnh Tây: “Không phải ở viện nghiên cứu có máu của tôi à?”
Đoạn Trì: “Bây giờ họ tan làm hết rồi.”
Cảnh Tây ngay lập tức hối hận vì quay về.
Ở trong tiểu khu thường có xe chạy qua, ở đây không thích hợp để nói chuyện này lắm.
Cậu chỉ có thể bóp mũi mời người vào cửa.
Sau đó cậu dựa người vào cửa: “Đến đây đi.”
Đoạn Trì bước lại gần, lẳng lặng đánh giá cậu một vòng, thấp giọng hỏi: “Lần này…!em muốn cho tôi cắn sao?”.