Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết

Chương 11


Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 11


Edit: jena
Cảnh Tây: [ Sáng nay tôi rời giường thì thấy tử khí đông lai*, nháy mắt thần trí rộng mở trong suốt, đối với nhân sinh đã có thể hiểu được đôi điều. ]
*tử khí đông lai (紫气冬来): ánh tím từ phía đông đến – thành ngữ chỉ điềm may từ phía đông đến. Đây là loại khí tốt lành, mang lại bình an và may mắn.

Hơn nữa, mặt trời mọc ở hướng Đông, nên từ sáng sớm, bình minh đã chiếu rọi, ấm áp, dịu êm, tinh thần con người phấn chấn.

Tinh thần thoải mái làm việc ắt sẽ thu được thành công.
Từ thời xa xưa đến nay, trong tất cả trái tim của người Trung Quốc, màu tím là màu đặc biệt cao quý.

Các bậc hoàng đế của các triều đại Trung Quốc đều tôn sùng màu tím.

Tòa nhà rất nổi tiếng của Tử Cấm Thành ở Trung Quốc được xây dựng trên tông màu chủ yếu là “màu tím” với mong ước mang lại sự thịnh vượng cho đất nước.
Đoạn Trì: [ Hiểu được gì? ]
Cảnh Tây: [ Tôi nghĩ rằng đã là người thì tốt nhất nên dạo chơi thăm thú thế giới rộng lớn xung quanh. ]
Đoạn Trì: “…”
Cảnh Tây giải thích: [ Chủ yếu là anh em bạn bè khiến tôi cảm động quá, không thể từ chối được.

Anh yên tâm, chúng tôi sẽ đi chơi thật xa, không làm phiền đến việc du ngoạn của cháu trai anh đâu. ]
Đoạn Trì: [ Chỗ nó đến chơi cũng khá xa. ]
Cảnh Tây: [ Ồ, ở đâu thế? ]
Cảnh Tây tay nhắn tin, miệng cũng không nhàn rỗi, hướng sang đám anh em: “Có ai hỏi mấy người vị trí hiện tại của chúng ta không?
Trong đó có hai người hô có, cha bọn hắn vừa gọi điện hỏi.
Cảnh Tây vốn định tìm lý do để bọn họ không cần khai báo thành thật với người khác, thế nhưng lại chậm một bước, Đoạn Trì đã cho người hỏi thăm.
Vì vậy khi thấy Đoạn Trì vừa gửi vị trí của nam chính qua cho mình, cậu trực tiếp gọi điện qua, thở dài: “Tôi cũng đang ở bên này, biết thế tối hôm qua đã hỏi anh rồi…!Việc đã đến nước này, cứ để cháu trai anh đến chơi đi, đừng bắt nó về làm nó mất hứng.”
Đoạn Trì di chuyển đến nơi ít người: “Vậy nên?”
Cảnh Tây đề nghị: “Như vầy đi, anh đánh tiếng cháu anh gửi địa chỉ liên lạc cho tôi, tôi sẽ kết bạn với cậu ta, thành thật khai báo vị trí của nhau rồi mấy ngày tiếp theo tôi sẽ tránh đi thật xa, ổn không?”
Đoạn Trì hơi híp mắt lại, không trả lời.
Cảnh Tây đợi thêm hai giây, nói tiếp: “Nếu anh nghi ngờ tôi thì cứ trực tiếp đi tìm thôi.

Nghĩ thử đi, tôi không có khả năng trốn khỏi mấy người đâu.

Có thể anh hiểu lầm tôi ở chuyện khác, nhưng xin đính chính lại, tôi tuyệt đối không phải là một người thích gây chuyện.”
Đoạn Trì nghĩ thầm làm như hắn chưa từng nhìn thấy cậu ta gây chuyện, không phải chuyện nhỏ bình thường nữa mà còn là chuyện sóng gió của cả gia tộc kìa.
Nhưng hắn không nói như vậy, chủ động thay đổi điều kiện muốn cậu tự giác cung cấp vị trí: “Em cứ vui vẻ chơi, đừng băn khoăn gì hết, tôi sẽ bắt bọn nó nghiêm túc quản chế nhau.”

Cảnh Tây có cộng sự nhỏ hỗ trợ gian lận, với ý kiến này không có phản bác gì.
Cậu hơi chần chừ nói: “Cũng được.” Tạm dừng thêm một lúc thì lo lắng hỏi: “Cháu trai anh sẽ không bỗng nhiên đổi khẩu vị đến tìm tôi đúng không?”
Đoạn Trì: “Sẽ không.”
Cảnh Tây thở dài, nhẹ nhõm mỉm cười: “Tuyệt, tôi tin anh.”
Tiếng cười dịu dàng mang theo một tia an tâm, nghe vào tai phảng phất một lòng tín nhiệm, dựa dẫm.

Đoạn Trì ngay lập tức bị tiếng cười ấy cào cào vào trái tim rỉ máu, thế nhưng cũng không vì người đẹp dụ dỗ mà quên mất nhiệm vụ chính.

Bồi hồi phóng chiếu lại tiếng cười tinh tế khi nãy, hắn lại cơ hồ cảm nhận được cậu ta như đang vỗ về một kẻ đa nghi đa đoan như mình.
Hắn nghe thấy tiếng cậu cúp máy thì gọi điện cho cháu trai dặn dò một phen.

Sau đó suy nghĩ lại tình huống.
Tuy rằng bọn họ biết nhau không lâu, nhưng qua vài lần tiếp xúc, hắn có thể nhìn ra cậu có không ít bí ẩn.
Thứ nhất, đó là một người từ gen cấp B thăng cấp lên cấp S.
Những trường hợp có gen đột ngột thăng cấp như vậy ở nhân loại từ xưa cho đến nay có rất ít, mỗi một trường hợp lại phải trải qua những đớn đau dị thường thảm thiết.

Thiếu niên ấy khi thay đổi lại vô thanh vô tức.

Nếu việc cảm nhận nguy hiểm khi bị hai Dị Lang đồng thời truy kích đã kích hoạt cấp bậc gen S, khẳng định không ai có thể chịu đựng thống khổ như thế nổi.

Vậy cậu ta làm như thế nào?
Thứ hai, cậu ta chắc chắn là một người có thân thủ vô cùng cường đại.
Có thể đem hai Dị Lang trưởng thành đang phát cuồng áp chế đầy tàn nhẫn, chỉ dựa vào thân thể gen S là không đủ, còn cần một lượng lớn kinh nghiệm thực chiến.

Cậu ta từ đâu mà luyện ra?
Thứ ba, tính cách của cậu ta thay đổi rất lớn.
Vào ngày đính hôn ấy, hắn cũng nghe không ít chuyện của Ất gia.

Đại thiếu gia của Ất gia là một người lạnh nhạt quái gở, không thích cùng người khác giao tiếp, hiện tại lại là một tay ăn chơi thích trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa còn điệu bộ còn vô cùng thuần thục.

Giống như từ trong ra ngoài đều đã đổi thành một người khác.
Thứ tư, hắn nghi ngờ cậu ta cũng là một hacker có trình độ cao.
Hắn có lưu ý đến một số điểm trong lễ đính hôn, trong đó có việc Ất Tuấn và Tiểu Huệ đều cáo trạng Ất Chu xâm phạm quyền riêng tư.

Nhưng băng ghi âm được phát xong liền tự động hủy, bọn họ đem điện thoại cho nhân viên kĩ thuật chuyên nghiệp khôi phục lại cũng không tìm thấy được gì.


Sau đó cả hai đồng loạt tìm kiếm các thiết bị nghe lén trong quần áo của mình nhưng vẫn không thu hoạch được gì nên hoài nghi Ất Chu đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ rồi.
Mặt khác ngày hôm đó ở nhà ăn, hắn cũng lo lắng tiếng chuông báo động của mình sẽ thu hút chú ý của người khác, sợ thiếu niên lại phải cách xa mình nên đã âm thầm ra lệnh cho tâm phúc đi xử lý.

Kết quả ngay cả ảnh chụp còn không có, nói gì video.

Thế nhưng hắn vẫn không tin là những người tọc mạch nhiều chuyện khi ấy lại đồng thời “không cẩn thận xóa hết”.
Cuối cùng, chính là trực giác của hắn mách bảo.
Ất Chu tuy mang bộ dáng của thiếu niên, nhưng hắn cảm thấy cậu không giống thiếu niên vừa trưởng thành một chút nào, ngược lại là một người từng trải, có đôi mắt nhìn đời vô cùng già dặn và kinh nghiệm sống cực kỳ phong phú.
Một người bí ẩn đầy mê hoặc như vậy làm hắn vô pháp vô phương tình nguyện sa vào.
Nhưng dù sao cũng là một nhân vật sóng to gió lớn, hắn cũng không dễ dàng đánh mất lý trí.

Cho nên khi suy nghĩ kĩ càng hơn, hắn hoài nghi sự xuất hiện của cậu không đơn giản như vậy, mà cậu muốn mượn vỏ bọc ấy để làm chuyện gì đó.
Cúp máy kết thúc cuộc trò chuyện, đi theo nhóm bạn đến bờ biển chơi, xin kết bạn với nam chính.
Hệ thống nhỏ đại khái đã tỉnh táo xem xét lại tình tiết, muốn chủ nhân của mình phải nghiêm túc làm việc hơn: “Ngài muốn cùng bọn họ chừng nào mà không được? Bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta đến đây không chuẩn bị gì hết còn kéo theo một đám người như vậy làm gì!”
Cảnh Tây khiêm tốn chỉ giáo: “Ta bị đuổi khỏi nhà, không nơi nương tựa, chân trước vừa khuyên bảo nữ chính đi du lịch, sau lưng liền ở bên này ngẫu nhiên gặp được cô ấy, cô ấy còn biết ta thích cho người ta nhiều “món quà tinh thần” nho nhỏ.

Ngươi nghĩ xem nữ chính có hoài nghi ta cố ý tạo ra một màn kịch để cho cô ấy sa lưới hay không?”
Hệ thống nhỏ cảm thấy vài sợi dây điện của mình không khống chế được đứt phựt: “…”
Nó oe oe: “Về sau ngài có tẩy trắng nổi không! Giờ thì Đoạn Trì biết ngài đang ở đâu rồi, khó khăn tăng gấp đôi.

Ngài xem, nam chính chân trước vừa đến, ngài sau lưng cũng đến luôn, hắn ta chẳng lẽ không nghi ngờ ngài sao!”
Cảnh Tây cười cười: “Vậy ngươi nghĩ rằng bây giờ hắn không hoài nghi ta à? Hắn không phải một người không có não.”
Hệ thống nhỏ: “Gì cơ? Hắn nghi ngờ ngài điều gì?”
Cảnh Tây nhìn thấy địa chỉ liên lạc của nam chính vừa được gửi qua, khóe miệng cong cong vui vẻ: “Bản thân ta chính là thứ bất hợp lý nhất.”
Ba con sói con sau khi nghe điện thoại của chú mình liền cảm thấy vô cùng bi phẫn.
Bọn họ áp lực hơn nửa tháng, chỉ biết đi từ nhà đến công ty, từ công ty về nhà, thật vất vả mới có thể vui vẻ thư giãn, bây giờ lại nghe tin sét đánh giữa trời quang mà không thể tìm ai để nói lí lẽ.
“Nhanh lên, phát vị trí qua cho cậu ta đi!”
Nam chính Đoạn Tu Văn ngay lập tức phát vị trí.
Cảnh Tây cũng phối hợp mà mở vị trí của mình, cùng họ xem xét rồi dò hỏi thêm một chút thông tin, biết được cả ba đều là Dị Lang thì cười cười gửi đi một tin.
[ Các cậu nếu hôm nay rời đi thì nhớ nhắn cho tôi một tin để tôi khỏi thời thời khắc khắc nhớ thương nhé. ]
Đoạn Tu Văn là một người lý trí, đọc tin nhắn xong ngay lập tức không nói chuyện nữa.
Hai người còn lại thì như hai quả bom bộc phát tại chỗ: “Cậu ta có ý gì vậy!
Oán thán vừa dứt, khung tin nhắn đã thay đổi.

[ Đối phương đã thu hồi tin nhắn ]
[ Các cậu nếu cảm thấy nơi này chơi không vui, muốn đổi sang địa điểm khác thì nhớ cho tôi biết nhé *icon mỉm cười* ]
*tôi sẽ tự động hiểu cái icon đó là icon này:”>
Ba con sói con: “…”
Đã hiểu! Cậu ta cảm thấy bọn họ sẽ tự động chạy trốn!
Tránh cho lòng tự trọng của bọn họ bị tổn thương, cậu ta còn cố ý uyển chuyển nói chuyện, vô cùng có tâm mở cửa sẵn cho bọn họ rời đi!
Đúng là bọn họ muốn rời đi, nhưng một con sói con đọc tin nhắn xong liền đứng dậy đập bàn: “Chạy? Ai muốn chạy chứ!”
“Đúng vậy, trả lời cậu ta đi, chúng ta ở chỗ này chơi tới chán thì thôi!”
Đoạn Tu Văn theo lời gõ tạch tạch, trầm mặc một lúc lại nhớ đến lời dặn của chú, trước khi gửi tin nhắn báo cáo lại cho chú nghe về vị “bé con” nào đó.
Đoạn Trì: “…”
Bé con, có phải là em vừa nói với tôi em là người không thích gây chuyện không?
Hệ thống nhỏ vô cùng chú ý đến hướng đi của nhóm sói con, vừa phát sóng trực tiếp hình ảnh vừa thông báo: “Bọn họ quyết định không rời đi nữa.”
Cảnh Tây: “Tốt, ngươi xem, tình tiết không còn bị lật ngược nữa.”
Hệ thống nhỏ: “Nhưng Đoạn Trì bắt nam chính phải đặc biệt lưu ý đến nhất cử nhất động của ngài.

Nam chính vừa báo cáo hành vi khiêu khích của ngài cho Đoạn Trì nghe rồi.”
Cảnh Tây “ừ” một tiếng: “Có lẽ hắn cũng sẽ đến đây đó.”
Hệ thống nhỏ trở nên luống cuống, nếu nó đang ngồi trên ghế khẳng định là bị sốc đến mức té ghế: “Vậy, vậy nên làm sao?”
Cảnh Tây: “Xem xét lịch làm việc của hắn, hôm nay hắn có rảnh không?”
Hệ thống tạch tạch quét lịch làm việc của giám đốc Đoạn: “Chỉ có buổi tối rảnh thôi.”
Cảnh Tây: “Còn đám sói con kia hôm nay có kế hoạch gì?”
Hệ thống nhỏ: “Theo kế hoạch, đêm nay bọn họ sẽ đi cầu nguyện với thần thụ, nếu còn thời gian sẽ đi chơi.”
Cảnh Tây gửi một vài phong cảnh, kiến trúc phù hợp với sở thích của nam chính nữ chính vào vòng bạn bè, sau đó xem tư liệu về thần thụ.
Nữ chính xem một nửa ảnh chụp của cậu đã chủ động liên hệ.
Kim: [ Anh cũng ở Lộ Ngai à? ]
Cảnh Tây: [ Ý em “cũng” là sao cơ? ]
Kim: [ Em cũng đang ở Lộ Ngai nè. ]
Cảnh Tây: [ Thật à? ]
Kim: [ Đúng vậy. ]
Cảnh Tây đọc sơ qua mấy chữ ngắn gọn rồi ghi âm giọng nói: “Anh suy nghĩ nửa ngày cũgn không biết đi đâu, ở nhà hết ba ngày trời, hôm nay mới bị bạn bè kéo qua đây.

Em cũng vừa mới tới hay đến từ trước rồi?”
Kim: [ Đến từ trước ạ.

Anh cùng ai đến vậy? ]
Cảnh Tây liền biết cô sẽ nghi ngờ, liền gửi cuộc gọi video qua, chờ đối phương chấp nhận thì chuyển máy sang đám ăn chơi trác táng: “Các cậu, chào hỏi đại tiểu thư nào.”
Đám ăn chơi trác táng vừa nhìn thấy nhân vật chính trong câu chuyện “đính hôn thế kỉ” ngay lập tức chạy đến khuyên bảo cô.
Cái gì mà “thằng khốn không đáng yêu”, “về sau xem ngày lành đã”, “để em giới thiệu cho chị người khác đẹp hơn giỏi hơn”,…!Kim Ngữ Mộng nghe xong cười thật to.
Đám ăn chơi trác táng không hiểu vì sao hai người này lại gọi video, chỉ lo lắng tiểu thư Kim bị thiếu gia Chu hủy hoại lễ đính hôn sẽ trở nên tức giận oán hận cậu, vì vậy một lòng cố gắng nói tốt cho cậu một chút.


Họ kể rằng cậu đã ở nhà ba ngày liền rồi, đến hôm nay mới đi ra ngoài đường, ai ai cũng là nạn nhân đáng thương của Ất gia mà thôi.
Kim Ngữ Mộng “ừm” một tiếng, cảm thấy có lẽ do mình suy nghĩ nhiều.
Cảnh Tây kêu đám ăn chơi trác táng né ra một chút, thừa dịp cô thả lỏng cảnh giác thì phân phó cộng sự nhỏ mở sóng âm thôi miên.
Hệ thống nhỏ nhắc nhở: “Chủ nhân, dùng xuyên qua di động sẽ làm giảm hiệu quả.”
Cậu cũng không thực sự muốn thôi miên, chỉ là đơn giản làm một trò ám thị tâm lý nhỏ: “Tụi anh sẽ ở bờ biển chơi hai ngày, nếu em chán có thể đến đây tìm người chơi cùng.

Nếu em đi một mình thì nhớ phải chú ý an toàn đó.”
Cậu đổi đề tài: “Anh có nghe nói ở chỗ này có thần thụ rất linh thiêng.

Em đã đến xem thử chưa?”
Kim Ngữ Mộng: “Em có đến xem rồi.”
Cảnh Tây: “Đi buổi sáng hay buổi tối thế?”
Kim Ngữ Mộng: “Buổi sáng.”
Cảnh Tây: “Anh nghe nói buổi tối khung cảnh sẽ đẹp hơn đó, có khả năng nhìn thấy đom đóm nữa, đêm nay tụi anh cũng tính đi liền đây.”
Cậu hàn huyên thêm vài câu thì kết thúc cuộc gọi, cùng đám ăn chơi trác táng chơi đến chạng vạng rồi dặn dò hệ thống nhỏ gửi tin tức các hoạt động tối nay ở chỗ thần thụ sang cho Kim Ngữ Mộng, gia tăng thêm ấn tượng.

Chờ đến tối, cậu tìm cớ rời đi, bảo cộng sự nhỏ ngụy tạo vị trí của mình cho thật tốt, sau đó đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang tiến đến chỗ thần thụ.
Cùng lúc đó, Đoạn Trì đang ngồi máy bay đến bờ biển.
Hệ thống nhỏ một bên lưu ý vị trí của hắn, một bên theo dõi sát sao tình huống trước mắt, khẩn trương hỏi: “Nữ chính và nam chính thật sự sẽ gặp được nhau ạ?”
Cảnh Tây: “Ai biết được.”
Hệ thống nhỏ run run: “Lỡ như không gặp nhau thì sao?”
Cảnh Tây ha hả: “Vậy thì chứng minh bọn họ không có duyên với nhau, tiếp theo thì chúng ta mặc kệ thế giới này đi.”
Hệ thống nhỏ mệt mỏi quá độ lâm vào trạng thái ngủ say tạm thời: “…”
Nam chính đã tới nơi.

Cảnh Tây đứng ở phía xa đánh giá, thấy ba con sói con đều thành kính chắp tay cầu nguyện, còn mua thêm nhiều món đồ cúng thì nhớ đến ước mong truyền thốn của Dị Lang, hỏi hỏi: “Bọn họ lại thành tâm cầu mình được độc thân cả đời à?”
Hệ thống nhỏ: “Hẳn là vậy.”
Cảnh Tây ngẫm nghĩ lại vị nam chính trong nửa tháng này vì bảo vệ mạng sống của mình mà vô cùng ngoan ngoãn, cười cười: “Ngươi xem nam chính của các ngươi thảm như vậy, vẫn nên buông tha cho cậu ta đi.”
Hệ thống nhỏ biu biu trầm mặc: “…”
“Vậy còn cốt truyện thì sao bây giờ? Hơn cả nữ chính tốt như vậy, khẳng định về sau bọn họ sẽ…!Ấy ấy cô ấy đến rồi!”
Cảnh Tây hơi híp mắt, tự hỏi thế giới ý thức của mình sụp đổ ngay lúc này thì có lợi ích gì không.
Sự thật chứng minh là có lợi.
Đoạn Tu Văn vừa sắp xếp lại đồ cúng xong, đi vòng quanh thần thụ nửa vòng, vừa bước xuống bậc thang thì gặp nữ chính.
Nháy mắt nghe thấy tiếng chuông báo động vang lên vù vù.
Đó là tiếng chuông vô cùng quen thuộc trên vòng tay của bọn họ.
Hai con sói con đứng dưới sân khấu nhìn lên: “…”
Vừa mới nói chú của mình đã bại trận thảm hại, bây giờ anh em của mình lại có một người ngã xuống.
Chú đã không giữ được mình, anh em tốt cũng sắp đi vào vết xe đổ khốc liệt.
Hai con sói con vô cùng bi thống phẫn hận muốn ngửa cổ tru lên một tiếng dài, suy nghĩ duy nhất còn trong đầu là mẹ nó đem tiền mua bùa bình an trả lại cho chúng tôi! Một chút đều không linh nghiệm!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.