Đọc truyện Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào – Chương 58: Muốn An Ủi Thì Cũng Nên Dùng Cơ Thể Nóng Bỏng Của Em An Ủi Anh Mới Đúng
Trong lúc tất cả mọi người đều ngạc nhiên vì Đinh Diễm được lên làm giám đốc công ty thành phố S, Chu Dịch là người trong cuộc lại trông có vẻ vô cùng bình thản.
Buổi sáng anh còn cầm theo tài liệu đi họp như mọi ngày, sau khi họp xong thì được tổng giám đốc Hoàng gọi vào trong phòng làm việc.
Nụ cười trên khuôn mặt của tổng giám đốc Hoàng càng thân thiết hơn, nói: “Về chuyện của Đinh Diễm, tôi cũng không có biện pháp.” Hôm qua ông đã tiết lộ lời giải thích cho hai cha con Chu Dịch, tin rằng hai người họ đều có thể hiểu rõ hàm ý trong lời nói đó.
Tổng giám đốc Hoàng còn nói: “Tôi vừa mới tới công ty tỉnh, hai mắt còn mờ nhòe không biết gì cả.
Xem như là chú Hoàng nhờ cậy cậu, cậu ở lại bên cạnh chú giúp chú thêm hai năm nữa.
Đợi hai năm sau giám đốc thành phố Liên Sơn nghỉ hưu, chú sẽ lập tức thăng chức cho cậu.”
Mặc dù thành phố Liên Sơn không phải là tỉnh lỵ*, nhưng nó cũng là một thành phố trực thuộc tỉnh, chức vụ có thể so sánh với thành phố S.
Chức vụ giám đốc công ty thành phố Liên Sơn cũng cao hơn nửa bậc so với giám đốc bộ phận trong công ty tỉnh, toàn bộ tỉnh L có tổng cộng hai thành phố tỉnh lỵ.
*Tỉnh lỵ: trung tâm hành chính tỉnh.
Trước khi đến đây, Chu Dịch đại khái có thể đoán được tổng giám đốc Hoàng muốn nói cái gì.
Vậy nên lúc tổng giám đốc Hoàng nói ra lời này, trên khuôn mặt của Chu Dịch cũng không hiện ra vẻ nhăn nhó, chỉ nở nụ cười hời hợt, “Chú Hoàng tới làm tổng giám đốc thì tất nhiên con sẽ dốc hết sức lực giúp chú.
Mặc dù không giành được chức giám đốc công ty thành phố S, nhưng con tin chú cũng sẽ không bạc đãi con.”
Tổng giám đốc Hoàng vỗ vào vai của anh, “Tiểu tử thối, sẽ không bạc đãi cậu.”
Nói xong câu này, ông còn bảo: “Ngày mai lúc cậu đến nhóm công ty báo cáo công việc với phó tổng giám đốc Vu thì phải báo cáo dự án mắt thần với ông ấy cho thật tốt, đây là một công trạng lớn của công ty tỉnh L chúng ta.”
Dịch câu này lại thành: Đừng có nói những điều linh tinh với phó tổng giám đốc Vu, chỉ nói về dự án là được.
Dĩ nhiên Chu Dịch cũng ngầm hiểu, cho dù trong lòng có suy nghĩ gì, trên mặt anh vẫn tỏ ra vẻ thân thiết với tổng giám đốc Hoàng, “Ngài yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra những lời không nên nói.”
Quả nhiên tổng giám đốc Hoàng nở nụ cười hài lòng, nghĩ rằng tên tiểu tử Chu Dịch này quả thật rất nhạy bén, rất thức thời.
Nói xong việc riêng, hai người lại nói vài câu về việc công, sau đó Chu Dịch mới rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc Hoàng.
Sau khi Chu Dịch rời đi, tổng giám đốc Hoàng đã tháo xuống bộ mặt tươi cười.
Nghĩ đến dáng vẻ thân thiết lúc nãy của Chu Dịch, ông cảm thấy mình vẫn còn cách để đối phó với tên tiểu tử Chu Dịch.
Tên tiểu tử này rất có năng lực, phải để cậu ta làm việc cho ông thêm vài năm nữa mới thả cậu ta ra, muốn để Chu Dịch trở thành một công cụ kiếm lời trong tay ông.
Nghĩ đến phó tổng giám Chu là ba của cậu ta còn làm trợ lý hơn mười năm dưới tay ông, sao ông lại không thể chèn ép được đứa con trai này chứ?
Chu Dịch trở về phòng ban tích hợp thì thấy mọi người trong phòng ban rất im lặng, mọi người đều nhìn anh như vẻ đang quan tâm đến anh.
Anh thấy Tô Nam Tinh cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, có lẽ tổng giám sát Tô nhà anh cũng đang lo lắng cho anh chăng?
Quả nhiên anh trở về phòng làm việc của mình, mở WeChat ra thì thấy Tô Nam Tinh đã gửi tin nhắn cho anh: 【Buổi tối cùng đi ăn cơm chứ?】
Chu Dịch nhắn lại: 【Được.】
Anh lại hỏi: 【Lo lắng anh buồn có phải không?】
Tô Nam Tinh trả lời: 【Rõ ràng như vậy sao?】
Chu Dịch nói: 【Nếu thực sự muốn an ủi anh thì chỉ đi ăn thôi vẫn chưa đủ.】
Tô Nam Tinh: 【… Luôn cảm thấy tiếp theo anh sẽ không nói ra những lời đứng đắn.】
Chu Dịch nhắn lại một tràng cười ha ha, nói: 【Muốn an ủi thì cũng nên dùng cơ thể nóng bỏng của em an ủi anh mới đúng.】
Tô Nam Tinh: 【Hừ.
】
Trêu chọc Tô Nam Tinh một hồi, khóe miệng của Chu Dịch cũng lộ ra nụ cười chân thật, tâm trạng đã thoải mái hơn.
Anh bỏ điện thoại xuống và nghĩ đến lời nói lúc nãy của tổng giám đốc Hoàng, nghĩ đến ông ấy nói là qua vài năm nữa sẽ cho anh vị trí giám đốc thành phố Liên Sơn.
Chỉ là một giám đốc thành phố Liên Sơn thôi mà, còn tưởng rằng là một báu vật gì chứ? Còn đáng để ông ta dùng cái đó để giữ chân anh lại sao? Coi anh là cái gì chứ?
Về chuyện Đinh Diễm được làm giám đốc công ty thành phố, Chu Dịch đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên cũng không có ngạc nhiên gì mấy.
Thậm chí anh cũng không cảm thấy tổng giám đốc Hoàng trả thù anh vì chuyện của Hoàng Hân Nhiên trong chuyện này.
Nguyên nhân chính là vì Đinh Diễm có lợi ích lớn hơn nên đến trao đổi với tổng giám đốc Hoàng, còn Chu Dịch lại không có lợi ích gì lớn hơn để cung cấp, chỉ đơn giản là như vậy mà thôi.
Có lẽ Hoàng Hân Nhiên cũng là một nhân tố trong chuyện này, có điều chỉ là một nhân tố rất nhỏ.
Bởi vì cho dù Hoàng Hân Nhiên có thích anh đi chăng nữa, nhưng mà ở trong mắt của một ông bố, con gái mình tốt như vậy thì làm sao sẽ không tìm được một đối tượng tốt hơn Chu Dịch chứ?
Vừa nghĩ đến Hoàng Hân Nhiên, điện thoại của Chu Dịch đã vang lên.
Sau khi bắt máy, ở đầu dây bên kia phát ra giọng nói của Hoàng Hân Nhiên.
Cô ấy nói với vẻ áy náy: “Anh Dịch, xin lỗi, ba em không phải cố ý…”
Chu Dịch nói: “Không có việc gì phải xin lỗi, em suy nghĩ nhiều rồi.” Anh còn khuyên Hoàng Hân Nhiên: “Ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều.
Anh còn phải bận đi họp, không nói nhiều với em được.
Em nghỉ ngơi cho khỏe.” Rồi cúp máy.
Anh gạt những suy nghĩ hỗn độn này sang một bên, bắt đầu vùi đầu vào công việc.
Ngày mai còn phải đến nhóm công ty để báo cáo công việc với phó tổng giám đốc Vu, anh phải chuẩn bị thật kỹ càng, chuyện này quan trọng hơn việc đeo mặt nạ nói chuyện phiếm với tổng giám đốc Hoàng.
Lại bận rộn cả một ngày, sau khi tan sở, Tô Nam Tinh về nhà trước và thay quần áo, Chu Dịch ở lại trong công ty làm thêm một lúc rồi mới lái xe tới đón cô.
Anh đứng dựa vào bên cạnh xe hút thuốc, chưa hút xong điếu thuốc đã thấy tổng giám sát Tô nhà anh đi ra.
Chiếc đầm lệch vai màu đỏ nhún bèo trước ngực, một bên lộ ra bờ vai trắng nõn, mịn màng; bên kia thì một nửa che kín, một nửa lộ ra phần nhún bèo ở bên dưới.
Phần cổ áo nhúng bèo lệch vai giao nhau tại vùng ngực để lộ ra khe ngực, vòng eo như được bóp nhỏ lại.
Dựa vào mắt thẩm mỹ nam tính của Chu Dịch, anh cảm thấy chiếc đầm Tô Nam Tinh đang mặc trông có vẻ rất dài, nhưng thật ra lại rất ngắn.
Do phần chân váy bên ngoài là lớp voan nửa xuyên thấu nên có thể lờ mờ thấy được đôi chân thon dài bên dưới chiếc đầm, phần bên trong không xuyên thấu chỉ vừa mới qua bắp đùi.
Lúc Tô Nam Tinh bước tới trên đôi giày cao gót, cô thực sự trông rất xinh đẹp khiến anh muốn chặn cô lại và hôn cô ngay lập tức.
Sau đó, anh cũng quyết định làm càn.
Thật ra mỗi ngày giám đốc Chu đều rất càn rỡ, có điều anh vẫn cảm thấy anh đã rất kiềm chế bản thân rồi.
Sau khi hai người lên xe, Chu Dịch liền ôm lấy Tô Nam Tinh và hôn cô một hồi lâu, “ăn” hết lớp son môi của cô rồi mới buông ra.
Tô Nam Tinh tức giận đánh nhẹ anh vài cái, lại bị anh nắm lấy tay và đưa đến bên miệng hôn một cái.
Sau đó, Tô Nam Tinh vẫn là người lấy khăn giấy ra, giúp anh chùi đi vết son môi dính trên mặt anh.
Tô Nam Tinh nói với anh: “Nhìn anh kìa, ban ngày thì là dáng vẻ nghiêm trang, đến tối lại giống như xé đi lớp da, biến thành một con sói.”
Chu Dịch ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cảm thấy tổng giám sát Tô nhà anh vừa ngọt ngào, vừa dịu dàng.
Biết cô đang quan tâm đến anh, tâm trạng anh trở nên rất tốt, ngay cả khi cô giúp anh chùi đi vết son môi cũng hôn trộm vài cái.
Tô Nam Tinh nói với anh: “Đừng nhúc nhích, nhúc nhích nữa thì em sẽ không giúp anh.”
“Được được, anh không nhúc nhích nữa.” Anh đáp lại câu nói lúc nãy của Tô Nam Tinh: “Chính vì anh là một con sói xám lớn nên mới thích em mặc đồ màu đỏ.”
Chu Dịch còn hỏi nhỏ bên tai cô: “Hôm nay mặc kiểu nội y gì?”
Gò má của Tô Nam Tinh hơi đỏ lên, “Không biết.”
Chu Dịch nói: “Không biết à? Vậy anh phải tự mình kiểm tra mới được.” Hai người lại náo loạn một hồi.
Sau đó, cuộc náo loạn vất vả lắm mới chấm dứt, bởi vì Tô Nam Tinh nói: “Em đói bụng rồi, đừng làm loạn nữa.”
Chu Dịch nói: “Vậy tối nay anh muốn ngắm nhìn em mặc bộ kia.” Tô Nam Tinh không để ý tới anh, lấy gương nhỏ ra trang điểm lại, còn dùng ngón tay vén tóc lên.
Mái tóc dài được cô vén sang một bên, để lộ ra bờ vai trắng nõn, mịn màng, trông rất xinh đẹp động lòng người.
Đến nhà hàng, Chu Dịch nắm lấy tay cô và đi bên nhau, cặp đôi trai tài gái sắc quả thật rất bắt mắt.
Giống như lần trước đi ăn tại thành phố Liên Sơn, Tô Nam Tinh chưng diện lên quả thật làm cho cánh đàn ông không thể rời mắt.
Nhà hàng Điểm Thạch mà bọn họ tới dùng cơm là nhà hàng món Tây sang trọng, nổi tiếng ở thành phố S.
Do phong cách và món ăn rất ngon miệng nên đây là chỗ hẹn hò của rất nhiều cặp tình nhân, đồng thời cũng có một vài người có mức thu nhập cao đến đây để xem mắt.
Trong giới xem mắt có lưu truyền một câu nói là nếu lần đầu đối phương hẹn bạn đến nhà hàng Điểm Thạch, điều đó nói lên rằng đối phương rất xem trọng bạn.
Vì vậy Từ Lương Tuấn đã hẹn bên nhà gái đến đây ăn tối, không phải là do đối phương trông xinh đẹp khiến anh yêu thích, mà là do đối phương chính là cháu gái của sếp anh.
Anh rất xem trọng sếp mình nên mới cố tình đến ăn tối tại nhà hàng Điểm Thạch đắt tiền này.
Không ngờ anh lại nhìn thấy Tô Nam Tinh.
Lúc liếc mắt nhìn, anh vẫn chưa dám nhận đó là cô, bởi vì Tô Nam Tinh quá xinh đẹp.
Cho dù ở dưới ánh đèn vàng ấm áp trong nhà hàng món Tây, cô vẫn xinh đẹp giống như đang tỏa sáng, quả thật khác xa với cách ăn mặc quê mùa mà lúc trước anh đã từng phàn nàn với cô, anh nhìn vài lần mới nhận ra cô.
Đồng thời, Từ Lương Tuấn cũng nhìn thấy Tô Nam Tinh được một người đàn ông nắm tay đi tới.
Người đàn ông đó rất đẹp trai, cao lớn, nhìn giống như là một người tài xuất chúng.
Cho dù không mở miệng nói chuyện, chỉ cần nhìn khí chất trên người là có thể đoán được đó là một người cao quý.
Trong lòng của Từ Lương Tuấn gợn sóng, giống như trào ngược axit dạ dày.
Thấy hai người đó ngọt ngào ngồi xuống, lúc người đàn ông kia gọi món ăn, anh ta rất tự nhiên gọi món ăn ở trang thứ nhất trong thực đơn, nhìn cũng biết anh ta là người có tiền.
Vậy nên sau khi chia tay với anh, Tô Nam Tinh đã tìm được người đàn ông có tiền, đẹp trai này sao?
Hơn nữa lúc trước cô còn thoải mái đồng ý chia tay, ngay cả khóc lóc ầm ĩ cũng không có, thật ra khi đó cô cũng đang lén lút qua lại với người đàn ông này sao?
Dù thế nào đi chăng nữa, trong lòng của Từ Lương Tuấn vẫn chua xót.
Anh lại nhìn về phía cháu gái của sếp ngồi trước mặt mình thì cảm thấy cô ấy không thể nào sánh bằng Tô Nam Tinh.
Thế nhưng ngẫm nghĩ lại, kết hôn không phải chỉ nhìn vào ngoại hình mà còn phải nhìn vào điều kiện bên nhà gái và sự phát triển trong tương lai.
Làm sao một nhân viên tạm thời như Tô Nam Tinh có thể so sánh với cháu gái của sếp anh chứ? Đối phương không chỉ làm chung trong một công ty với anh, hơn nữa sau này sếp anh sẽ còn nâng đỡ anh.
Còn gia đình của Tô Nam Tinh lại đang thiếu nợ một triệu tệ, một nhân viên tạm thời với mức lương tháng ba nghìn tệ hoàn toàn không thể nào hỗ trợ cho anh.
Từ Lương Tuấn tự nhủ rằng sự lựa chọn của mình là đúng đắn, sự lựa chọn của anh mới là hợp lý nhất.
Tô Nam Tinh có quá nhiều vướng bận, chia tay là đúng.
Chẳng qua khi nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của Tô Nam Tinh, trong lòng của Từ Lương Tuấn vừa chua xót, vừa đau lòng.
Anh và Tô Nam Tinh cũng đã từng rất hạnh phúc…
Tô Nam Tinh không hề chú ý đến Từ Lương Tuấn, sau đó Chu Dịch đi vệ sinh, cô đang cúi đầu nghịch điện thoại thì bỗng nhiên có người đứng bên cạnh gọi cô: “Nam Tinh.”
Tô Nam Tinh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó là Từ Lương Tuấn.
Từ Lương Tuấn cũng nhân lúc đối tượng hẹn hò đi vệ sinh đã đi qua, anh thực sự không thể nhịn được nữa.
Anh có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi cô và người đàn ông đó có mối quan hệ như thế nào, muốn hỏi tại sao cô lại bỏ anh vào danh sách đen, muốn nói rằng anh rất nhớ cô.
Nhưng tất cả lời nói vừa đến bên miệng, anh chỉ hỏi: “Em có khỏe không?”
Tô Nam Tinh cũng ngạc nhiên, không ngờ lại gặp được anh ta ở chỗ này, nhưng sau đó cô đã nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt, trả lời: “Rất tốt.” Cô còn chào hỏi anh ta: “Tới ăn cơm à?”
Từ Lương Tuấn: “Ừ, tới với bạn.” Anh lại hỏi Tô Nam Tinh: “Anh thấy em tới đây với một người đàn ông…”
Tô Nam Tinh “ừ” một tiếng, nói: “Là bạn trai của tôi.”
Đang nói thì Chu Dịch quay trở lại, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tô Nam Tinh cũng đứng dậy, giới thiệu với Chu Dịch: “Đây là Từ Lương Tuấn.” Cô không đề cập tới thân phận, thế nhưng Chu Dịch lập tức nhớ ra người này, bởi vì anh đã từng nhìn thấy Tô Nam Tinh mặc chiếc đầm đỏ chạy về phía người đàn ông này, anh ta là bạn trai cũ của Nam Tinh.
Tô Nam Tinh giới thiệu Chu Dịch với Từ Lương Tuấn: “Đây là Chu Dịch, bạn trai của tôi.”
Chu Dịch đưa tay ra bắt tay với Từ Lương Tuấn.
Dựa theo cách cư xử và khả năng kiềm chế của Chu Dịch, anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bắt tay phân cao thấp giống như trong phim truyền hình.
Bởi vì chỉ cần đứng ở đó, Chu Dịch cũng đã đè bẹp Từ Lương Tuấn ở mọi phương diện: cao lớn, chân dài, đẹp trai, nhiều tiền, xuất sắc.
Nhìn anh và Từ Lương Tuấn giống như là hai người thuộc hai thế giới khác nhau.
Hơn nữa, Từ Lương Tuấn phát hiện Tô Nam Tinh đứng bên cạnh người đàn ông này đã không còn là một Tô Nam Tinh tẻ nhạt nữa.
Trên người cô giống như tỏa ra khí chất tương tự với người đàn ông đó, vừa xinh đẹp vừa tự tin, giống như tỏa sáng lấp lánh.
Ngay lúc đó, trong lòng của Từ Lương Tuấn ngập tràn sự ghen tỵ và chua xót.
Anh không nhịn được đã hỏi: “Nam Tinh, khoản nợ của nhà em đã trả xong chưa?”
Sắc mặt của Tô Nam Tinh lập tức thay đổi, không ngờ Từ Lương Tuấn lại hỏi như vậy.
Không đợi cô trả lời, Chu Dịch đã nói: “Chuyện trong nhà của Nam Tinh không phiền anh phải bận tâm, đó là việc riêng của tôi và cô ấy.”
Từ Lương Tuấn còn muốn nói thêm, Chu Dịch đã chậm rãi chặn miệng anh ta: “Anh Từ, tôi khuyên anh đừng nói thêm gì nữa, anh và cô ấy đã chia tay rồi thì đừng dây dưa níu kéo nữa.
Tôi cũng đã biết lý do lúc trước anh và cô ấy chia tay, anh cũng không cần phải nói nữa.”
Chu Dịch nói: “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, lúc trước anh chê cô ấy chỉ là nhân viên tạm thời với mức lương tháng ba nghìn tệ, hiện giờ cô ấy đã được chuyển lên chính thức, đồng thời được thăng chức làm tổng giám sát bộ phận, tiền lương còn cao hơn anh.”
“Hiện giờ cô ấy là bạn gái của tôi, cô ấy rất ưu tú, tôi thích tất cả mọi thứ của cô ấy, cũng sẵn lòng chia sẻ với cô ấy.
Hơn nữa tôi cũng có năng lực đảm đương mọi chuyện và tương lai của cô ấy.”
“Nhưng mà tôi cảm thấy dựa vào tính cách kiêu ngạo của tổng giám sát Tô nhà tôi, có lẽ cô ấy muốn dựa vào bản thân mình để kiếm ra mọi thứ.”
Tô Nam Tinh nghe đến đó thì rất cảm động, không nhịn được đã dựa vào lòng của Chu Dịch ngay trước mặt Từ Lương Tuấn, khẽ gọi một tiếng: “Chu Dịch…”
Chu Dịch xoa đầu cô và nói: “Ngoan…”
Từ Lương Tuấn phát hiện anh lại không thể nào chen lọt vào.