Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào

Chương 55: Luôn Đặt Cậu Lên Hàng Đầu


Đọc truyện Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào – Chương 55: Luôn Đặt Cậu Lên Hàng Đầu


Mặc dù Hoa Tín là doanh nghiệp nhà nước, nhưng suy cho cùng thì cũng không phải là một công ty mang tính chất kiếm lợi nhuận.

Bí thư đảng ủy trong công ty không phải là chức vụ cao nhất giống như trong chính phủ.

Trên thực tế, người đứng đầu trong một công ty chính là tổng giám đốc hoặc là tổng quản lý chịu trách nhiệm quản lý các hoạt động nghiệp vụ kinh doanh.
Chức vụ bí thư đảng ủy trong Hoa Tín chủ yếu là quản lý đảng viên và tư tưởng chính trị, nghiệp vụ trong công ty.

Thậm chí trong công ty tỉnh L Hoa Tín, chủ quản lý công tác đảng ban đầu chính là chủ tịch Tống của công đoàn.

Chủ tịch Tống là một người kiêm cả hai chức vụ chủ tịch công đoàn và bí thư đảng ủy.

Đó là một chức vụ nhàn hạ, thích hợp cho người già.
Tổng giám đốc Lý sẽ nghỉ hưu vào tháng Tám năm sau, trước đó mọi người còn suy đoán xem ai sẽ là người tiếp theo tiếp nhận chức vụ của tổng giám đốc Lý, thế nhưng còn chưa đến tháng Tám đã điều tổng giám đốc mới đến tiếp nhận công việc của tổng giám đốc Lý.

Mọi người còn cho rằng dựa theo thông lệ, nhóm công ty sẽ cử một người khác đến sau khi qua hết năm sau.
Không ngờ bên nhóm công ty bỗng dưng điều tổng giám đốc Hoàng của tỉnh C tới, tổng giám đốc Lý bỗng trở thành “cánh tay trái.”
Bỗng nhiên phá vỡ sự sắp xếp trước đó của tổng giám đốc Lý.
Tin tức về việc tổng giám đốc Hoàng đến nhậm chức được lan truyền, bộ phận tích hợp của bọn họ bỗng chốc được hoan nghênh, bởi vì Hoàng Hân Nhiên là con gái của tổng giám đốc Hoàng cũng làm trong bộ phận tích hợp đó! Với lại nghe nói giám đốc Chu và tổng giám đốc Hoàng cũng có quen biết nhau, vậy nên tiễn tổng giám đốc Lý đi và đưa tổng giám đốc Hoàng tới, vận may của giám đốc Chu vẫn còn có thể duy trì.
Trong phòng ban tích hợp, mọi người đều nhiệt tình với Hoàng Hân Nhiên hơn.

Lúc này tất cả mọi người trong phòng ban còn cố tình tổ chức một buổi đi thăm cô ấy, đều rất nhiệt tình.
Nhưng Tô Nam Tinh nghe nói lần này bọn họ đến, tổng giám đốc Hoàng không có ở nhà.
Lý Uyển nói: “Nghe nói là đang bàn giao công việc bên tỉnh C.”
Theo quan điểm của Tô Nam Tinh, tổng giám đốc Hoàng là người có chức vụ cao nhất trong tỉnh, tiếp tục thăng chức chính là bước vào tầng lớp đứng đầu trong nhóm công ty.

Thế nhưng rõ ràng việc điều động này là cùng cấp bậc, bất cứ ai cũng có thể hiểu được chút ít về đường lối thăng tiến trong Hoa Tín.


Tổng giám đốc Hoàng đang làm việc tốt tại tỉnh C lại được điều đến tỉnh L, thật ra là hại nhiều hơn lợi.

Dù sao hiện giờ tổng giám đốc Hoàng cũng đã 53 – 54 tuổi, ông ấy làm thêm 5 – 6 năm nữa thì cũng phải về hưu.
Ở tỉnh C, sau này ông ấy có thể từ từ buông tay và chuẩn bị nghỉ hưu.

Nhưng khi đã tới tỉnh L, do giá thị trường của các tỉnh khác nhau nên ông ấy lại phải thích nghi với môi trường mới.
Nói tới nói lui, chị Tiền trong phòng ban đã nói một câu trong lúc tán gẫu với mọi người: “Quả thật tổng giám đốc Hoàng rất thương con gái của mình.” Câu này có nghĩa là tổng giám đốc Hoàng đã hao tâm tổn trí để được điều đến đây, thật ra chính là vì quan tâm đến Hoàng Hân Nhiên.
Chị Tiền còn nói: “Chờ đó xem, Tiểu Hoàng cũng sẽ không được ở lại đây lâu dài với chúng ta đâu.

Tổng giám đốc Hoàng sẽ chuyển cô ấy đến chi nhánh công ty khác để tránh nghi ngờ.”
Kết quả là chưa tới vài ngày, tổng giám đốc Hoàng còn chưa tới đây, quyết định chuyển công tác của Hoàng Hân Nhiên đã được đưa xuống.

Hoàng Hân Nhiên sẽ chuyển đến công ty con vừa mới được thành lập vào năm ngoái liên kết với Hoa Tín.

Nơi làm việc của công ty đó vẫn chưa được xây dựng xong, cho nên tạm thời vẫn làm việc trong tòa nhà văn phòng của công ty tỉnh.
Nói cách khác, mặc dù Hoàng Hân Nhiên đã chuyển đến một công ty khác, thế nhưng nơi làm việc vẫn như cũ.

Vì vậy tổng giám đốc Hoàng và cô ấy cũng không được xem là vi phạm quy định của công ty là người một nhà không thể làm chung trong công ty.
Đối với sự điều động của tầng lớp cấp cao, cho dù có hiểu rõ thì chuyện đó cũng không có liên quan gì đến nhân viên thuộc tầng lớp thấp bé như bọn họ.
Phòng làm việc của tổng giám đốc Lý vẫn như cũ, xem như là cho ông ấy chút mặt mũi của người không còn tham gia vào những chuyện quan trọng.
Chẳng qua là bảng tên trên cửa “Văn phòng của tổng giám đốc” đã được đổi thành “Văn phòng của bí thư đảng ủy.” Ông cũng biết cách xử sự, trước khi tổng giám đốc Hoàng tới, tổng giám đốc Lý đã chọn giúp cho ông ấy một căn phòng làm việc sáng sủa, còn gọi điện thoại cho tổng giám đốc Hoàng và nói: “Tôi đã chọn cho anh một căn phòng làm việc có diện tích phù hợp với chức danh của anh, rộng rãi và sáng sủa, cũng không có vượt quá tiêu chuẩn.”
Tổng giám đốc Hoàng ở đầu dây bên kia cám ơn tổng giám đốc Lý: “Rất cám ơn anh.

Nếu như quá lớn thì tôi phải tự sửa cho nhỏ lại.


Như vậy là quá tốt rồi, làm phiền anh rồi.”
Tổng giám đốc Lý trò chuyện với ông ấy vài câu, hỏi ông ấy khi nào đến đây làm việc, tổng giám đốc Hoàng trả lời: “Thứ Hai tới sẽ chính thức đi báo danh, đến lúc đó hai chúng ta phải cùng đi uống một ly.”
Tổng giám đốc Lý gât đầu, “Uống chút rượu sẽ khiến tâm trạng trở nên tốt hơn.” Hai vị tổng giám đốc đều nở nụ cười.
Sau khi cúp máy, Chu Dịch đúng lúc đi vào báo cáo công việc với ông.

Tổng giám đốc chỉ thị công việc với anh trước, sau đó mới nói đến chuyện cá nhân, “Thời gian ông ấy được điều đến đây không được tốt cho lắm.” Ông lại hỏi Chu Dịch: “Lúc nào thì bên thành phố Phổ Khẩu mở thầu?”
Chu Dịch trả lời: “Thứ Sáu tới.”
Tổng giám đốc Lý nói: “Thứ Hai người ta đã tới rồi.”
Hai người nhìn nhau và im lặng trong vài giây.

Mặc dù biết tổng giám đốc Hoàng tới đây tất nhiên sẽ lắng nghe ý kiến của tổng giám đốc Lý, thậm chí có lẽ sẽ hoàn toàn nghe theo ý kiến của tổng giám đốc Lý khi ông ấy chưa quen với tình hình trong công ty, nhưng dù sao tổng giám đốc Lý cũng không còn nắm giữ vai trò quan trọng nữa, không còn là người đứng đầu đưa ra quyết định cho công ty tỉnh nữa.

Thậm chí đối với vị trí giám đốc công ty thành phố S, tổng giám đốc Lý cũng chỉ có thể đưa ra đề nghị với tổng giám đốc Hoàng, không thể tự mình đưa ra quyết định như trước đây được nữa.
Mọi người đều biết sự chênh lệch trong chuyện này.
Cuối cùng tổng giám đốc Lý khuyên Chu Dịch một câu với thân phận là bậc bề trên, dù sao lúc trước ông và ba của Chu Dịch cũng đã là bạn bè lâu năm, đều nhìn Chu Dịch lớn lên, ông nói: “Tiểu Hoàng đã ở bên cạnh cậu khá lâu, nếu có thể thì nên tiếp xúc với nhau nhiều hơn…” Tổng giám đốc Lý cũng không nói sâu vào chuyện đó, nhưng thật ra khi nói tới đây, mọi người đều hiểu.
Tổng giám đốc Lý khéo léo khuyên Chu Dịch.
Lúc này Chu Dịch cũng gọi tổng giám đốc Lý một tiếng: “Chú Lý, chuyện tình cảm này quả thật cũng hết cách.

Nói cho cùng thì đây là chuyện cả đời, nếu cứ nương theo nó thì nửa cuộc đời sau sẽ rất bức bối.”
Tổng giám đốc Lý cũng thở dài một hơi, nói trong sự tiếc nuối: “Chú thấy lúc hai đứa còn nhỏ còn rất tốt…” Nhưng dù sao lúc đó vẫn còn là những đứa trẻ.
Tô Nam Tinh cũng hỏi Chu Dịch về chuyện tổng giám đốc Hoàng được điều tới đây: “Vị trí giám đốc công ty thành phố đó…”
Chu Dịch nói: “Anh biết Đinh Diễm cũng quan tâm tới chuyện này, nếu anh ta không có suy nghĩ gì về vị trí đó thì anh mới lấy làm lạ.”
Anh lại trấn an cô: “Em không cần phải lo lắng cho anh.”
Tô Nam Tinh không hỏi nữa, Chu Dịch làm việc luôn có sự sắp xếp cho mình.

Giữa những thăng trầm, ngày cuối tuần lại đến.
Theo lời hẹn trước đó với Miêu Manh Manh, cuối tuần Tô Nam Tinh phải đi chọn vải với cô ấy.

Miêu Manh Manh vừa nhìn thấy vải đẹp đã đứng yên trên đường, cứ đứng trước gian hàng bán vải sờ tới sờ lui, thích không thể tả được.

Sau đó, cô ấy đã ôm 7 – 8 cuộn vải về nhà, Chu Dịch còn cố tình lái xe tới đón hai người bọn họ.
Buổi tối Chu Dịch có tiệc xã giao, sau khi giúp các cô mang đồ vào nhà thì vội vàng rời đi.
Miêu Manh Manh khen Chu Dịch: “Giám đốc Chu càng ngày càng ra dáng một người bạn trai, trước đây còn cảm thấy anh ta quá cao quý không thể với tới, cảm thấy giống như một vị nam thần.

Nhưng bây giờ thì nhìn xem, thật ra anh ta rất tốt, lúc cậu có việc cần anh ta thì anh ta luôn đặt cậu lên hàng đầu.”
Miêu Manh Manh còn nói: “Thật ra mình cảm thấy cho dù người đàn ông này có tiền hay không, chỉ cần anh ta đặt cậu lên hàng đầu, trong lòng luôn nhớ đến cậu thì vẫn tốt hơn nhiều so với người cho cậu nhiều tiền.”
Tô Nam Tinh hỏi cô ấy: “Gần đây tại sao cậu không đi ra ngoài chơi với Heo Trắng Nhỏ vậy?”
Miêu Manh Manh trả lời: “Haiz, dù sao cũng không có cảm giác gì.

Lúc mới bắt đầu, do chúng mình có một vài điểm giống nhau nên cảm thấy rất phấn khích, thế nhưng phấn khích qua đi lại cảm thấy thật ra đối phương cũng không có gì thu hút mình.

Hơn nữa mình nghĩ rằng lẽ nào nửa cuộc đời sau của mình sẽ trôi qua như vậy sao? Có chút mờ mịt.”
Cô ấy còn nói: “Thật ra mình cũng không còn thấy đau buồn về người yêu cũ nữa.

Chúng mình chỉ là nói chuyện yêu đương, anh ta có thể chán ghét mình vì mình mập.

Sau này khi đã kết hôn, anh ta cũng sẽ ly hôn với mình vì mình trở nên mập sau khi sinh con cho anh ta, đến lúc đó càng đáng sợ hơn.”
Sau khi hai người ôm những cuộn vải về nhà, Miêu Manh Manh đã phấn khích ngồi vọc những cuộn vải đó.

Lúc thì cầm cuộn vải màu xanh lá cây ướm lên trên người Tô Nam Tinh, lúc thì cầm cuộn vải màu trắng in hình bông hoa cúc vàng choàng lên trên người cô.

Dáng vẻ Miêu Manh Manh đắm chìm trong bản thiết kế trông có vẻ nghiêm túc và duyên dáng.
Tô Nam Tinh cũng không làm phiền cô ấy, cứ đứng ở đó đợi cô ấy.
Sau khi lấy vở ra vẽ một hồi, Miêu Manh Manh nói với Tô Nam Tinh: “Video lần trước hai chúng ta mặc trang phục thời Đường rất được hoan nghênh, sau đó còn có rất nhiều bình luận nói là muốn ngắm nhìn chị gái mặc áo đỏ.


Mình nghĩ mình sẽ trang điểm cho cậu theo phong cách thời Đường, sau đó sẽ phát sóng cậu trực tiếp trước ống kính, hoặc là quay một đoạn video ngắn có được không?”
Tô Nam Tinh nói: “Mình không biết phải nói cái gì cả…” Đối mặt với ống kính, đa số mọi người đều sẽ ngượng ngùng và xấu hổ.
Miêu Manh Manh nói: “Cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn, dù sao mọi người chỉ muốn xem nhan sắc và bộ ngực đầy đặn của cậu.”
Tô Nam Tinh lườm nguýt cô ấy, Miêu Manh Manh le lưỡi ra.

Sau đó, Tô Nam Tinh nói: “Đúng lúc mình muốn làm salad cho cả hai chúng ta, mình vừa quay video vừa làm salad có được không?”
“Được.”
Sau đó, Miêu Manh Manh đã trang điểm cho Tô Nam Tinh hơn một tiếng.

Tay nghề trang điểm của cô ấy không thuần thục cho lắm.

Lần đầu tiên trang điểm theo phong cách thời Đường cũng không có gì sáng tạo, chỉ làm theo cách thợ trang điểm trang điểm cho Tô Nam Tinh lần trước.

Thế nhưng Miêu Manh Manh lại có con mắt thẩm mỹ tinh tế, cố tình sử dụng phấn má hồng tạo chút màu hồng cho vùng khóe mắt, làm Tô Nam Tinh trông quyến rũ hơn.
Tô Nam Tinh mặc áo váy ngực, làn da trắng nõn, hoa điền ở xương quai xanh trông có vẻ rất gợi cảm, nhưng mà những cái đó đều không khiến người hâm mộ kích động bằng việc bộ ngực căng tròn của Tô Nam Tinh lộ ra phân nửa trên màn hình.
“Trời ơi, chị gái mặc áo đỏ thật xinh đẹp!”
“Woa, bình thường chị gái mặc áo đỏ đều ăn loại salad này sao?”
“Món salad trông có vẻ ngon.”
“Đề cử món salad.”
“Thì ra dáng vẻ xinh đẹp đều không đến từ việc ăn uống thả cửa.”
“Vậy nên ăn salad này là sẽ có được bộ ngực đầy đặn như chị gái mặc áo đỏ sao?”
Tô Nam Tinh làm salad rất thuần thục, nói chuyện cũng nhiều hơn, động tác cũng không còn dè dặt nữa, còn có thể giải thích trình tự và các bước làm salad trước ống kính.
Lượt bình luận của video được đăng lên trạm phát B vẫn rất sôi nổi.

Video có các cô gái xinh đẹp luôn luôn không thiếu lượt bình luận và lượt xem.
Miêu Manh Manh nhìn lượt xem và lượt bình luận tăng vọt, xúc động nói: “Có cảm giác mình đã có chút thành công rồi…”
Tô Nam Tinh nói với cô ấy: “Cậu tỉnh lại đi, lượt xem chỉ mới có mười mấy nghìn mà thôi, người ta thực sự thành công thì phải là mấy triệu đó.”
Miêu Manh Manh cũng không nản chí, “Mình chỉ là mới bắt đầu, sau này sẽ cố gắng nhiều hơn!”
Hai cô gái luôn nghiêm túc, cố gắng phấn đấu cho cuộc sống của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.