Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào Lão Nạp (Lão Nạp)

Chương 33: "Hay là cậu cũng ngủ với anh ta đi?"


Đọc truyện Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào Lão Nạp (Lão Nạp) – Chương 33: “Hay là cậu cũng ngủ với anh ta đi?”

Edit: Diệp Vũ Lam

➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖

Nói là cầm theo bình xịt hơi cay đề phòng “yêu râu xanh,” nhưng đến lúc nhìn thấy Heo trắng nhỏ thì nhận ra anh ta là kiểu con trai vừa nhìn qua đã biết là sẽ không làm những chuyện vượt quá giới hạn.

Thật ra lúc ngồi đợi trong quán cà phê, Miêu Manh Manh rất hồi hộp. Tô Nam Tinh ngồi trên ghế ở phía sau cô ấy, đưa lưng về nhau, nhưng lại không ảnh hưởng đến việc nói chuyện.

Tô Nam Tinh hỏi: “Cậu được lắm, cậu liên lạc với Heo trắng nhỏ lúc nào mà lại không nói cho mình biết?”

Miêu Manh Manh trả lời: “Chỉ là nói chuyện qua lại trên ứng dụng Yunbao. Có lẽ là do nguyên nhân bị ghép đôi quá buồn cười, cho nên không có ai nghiêm túc về chuyện này. Cuộc gặp mặt hôm nay cũng chỉ là một bữa ăn của hai tâm hồn đồng điệu, dù sao cũng sẽ không tìm ra được cặp đôi thứ hai chỉ vì mua thịt heo đóng hộp cho bữa trưa mà bị ghép đôi.”

Lý do này đã thuyết phục Tô Nam Tinh, cô không thể phản bác lại. Trong lòng cô cũng giống như Miêu Manh Manh, đều mong đợi xem rốt cuộc Heo trắng nhỏ bí ẩn là người con trai như thế nào.

Lúc Heo trắng nhỏ xuất hiện, Tô Nam Tinh vẫn không biết, nghe thấy Miêu Manh Manh ở phía sau nói: “Xin chào, tôi là Miêu Manh Manh,” thì mới biết được Heo trắng nhỏ đã xuất hiện.

Có một giọng nam rất lịch sự, “Xin chào, tôi là Trần Bân.” Hai người còn giả vờ bắt tay nhau, cậu thanh niên mới bắt đầu tự giới thiệu: “Ừm, tôi chính là Heo trắng nhỏ.”

Miêu Manh Manh nở nụ cười và nói: “Tôi chính là Anh hổ mập.”

Câu nói đó đã làm cho Tô Nam Tinh không nhịn được cười. Sau đó, cô quyết định lặng lẽ ngồi vào ghế đối diện để xem mặt mũi của Heo trắng nhỏ.

Cô lề mề đi qua đó ngồi, giả vờ cúi đầu nghịch điện thoại di động, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Heo trắng nhỏ. Cô phát hiện cậu thanh niên này nhìn có vẻ rất sạch sẽ, mặc một chiếc áo sơ mi caro và quần jean, đeo balo sau lưng và một cặp mắt kính, dáng người hơi gầy ốm, dựa vào chiều cao đang ngồi ở đó thì có vẻ cao khoảng 175cm đến 180cm.

Mặt mũi không được xuất sắc cho lắm, thế nhưng lúc anh ta lắng nghe người ta nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, dáng vẻ và vẻ mặt của anh ta đều rất thoải mái.

Nếu phải đoán về nghề nghiệp của anh ta thì anh ta rất giống một lập trình viên.


Quả nhiên hai người đó đã bắt đầu tán gẫu, Heo trắng nhỏ hỏi Miêu Manh Manh đã làm xong áo cưới chưa.

Tô Nam Tinh nghe xong thì cho rằng trước đó bọn họ đã trò chuyện trên Yunbao rất nhiều lần, ngay cả chuyện Miêu Manh Manh thiết kế áo cưới mà Heo trắng nhỏ cũng biết.

Khi nói về những chuyện liên quan đến sở thích của mình, Miêu Manh Manh liền bắt đầu kể lể, phấn khích kể về chuyện mình vừa may áo cưới, vừa tâm sự về quá trình giảm cân đặc sắc trên trạm phát B. Heo trắng nhỏ lại nghe rất say sưa, còn khen Miêu Manh Manh: “Tất cả trạm phát B, à không, tất cả cư dân mạng đều sẽ không tìm được một người đăng video giống như cô, vừa may áo cưới, vừa nói về quá trình giảm cân.”

Câu nói làm cho Miêu Manh Manh cười ha ha.

Vì vậy hai người đã từ từ nói chuyện rất hợp nhau, không cần Tô Nam Tinh và bình xịt hơi cay đề phòng “yêu râu xanh” của cô nữa.

Tô Nam Tinh nhìn lướt qua bóng lưng của Miêu Manh Manh, chỉ cần nhìn bóng lưng là có thể thấy được cô ấy đang rất vui. Cô cảm thấy một cô gái dễ thương như Miêu Manh Manh nên gặp được một người con trai có thể dựa vào.

Ngồi thêm một lúc, cô nghĩ rằng mình không cần phải tiếp tục ở đây theo dõi hai người đó nữa, Tô Nam Tinh muốn đi về trước. Có hai người mở cửa kính của quán cà phê ra để đi vào. Lúc đầu Tô Nam Tinh vẫn chưa nhận ra, cô còn đang cúi đầu nhắn tin cho Miêu Manh Manh, kết quả là đột nhiên nghe thấy có người gọi cô: “Nam Tinh.”

Tô Nam Tinh ngẩng đầu lên thì thấy đó là Đinh Diễm.

Ở phía sau của Đinh Diễm còn có một người nữa, hình như là đối tác làm ăn. Tô Nam Tinh không đoán chính xác được mối quan hệ của bọn họ, chỉ đứng lên, lịch sự nói: “Giám đốc Đinh.”

Đinh Diễm hỏi: “Sao lại đến uống cà phê một mình? Đợi ai sao?”

“Không có, đến ngồi một mình được một lúc rồi.”

Đinh Diễm hỏi: “Vậy bây giờ em không có chuyện gì để làm sao?”

“Vâng.”


Đinh Diễm nói: “Em đợi tôi một lát có được không? Tôi bàn chuyện làm ăn với giám đốc Lưu trước.”

Tô Nam Tinh nghe thấy anh ta nói như vậy thì cũng không thể từ chối anh ta ngay trước mặt người khác. Với lại Đinh Diễm đã chủ động giúp đỡ cô hai lần, cô cũng không thể từ chối chút chuyện nhỏ này. Cô liền ngồi xuống chỗ bên cạnh chờ Đinh Diễm, đồng thời nhắn tin cho Miêu Manh Manh, nói là mình phải đi về trước.

Miêu Manh Manh nói với Heo trắng nhỏ: “Xin lỗi, tôi phải gửi một cái tin nhắn, tôi đang hóng một chuyện rất quan trọng.”

Tô Nam Tinh:…

Heo trắng nhỏ lại nói với vẻ mặt thông cảm: “Hóng chuyện? Hả, chuyện gì?”

Tô Nam Tinh:…

Cô đột nhiên nhận ra Big Data ghép đôi bọn họ chắc là không phải vì cả hai đều thích ăn thịt heo đóng hộp cho bữa trưa…

Đinh Diễm và giám đốc Lưu đã nhanh chóng thảo luận xong, có lẽ là sợ Tô Nam Tinh đợi sốt ruột, hai người cũng chưa uống hết ly cà phê. Lúc rời đi, giám đốc Lưu còn lịch sự giúp Đinh Diễm kéo ghế ra thì bị Đinh Diễm ngăn cản.

Miêu Manh Manh còn gửi tới một tin nhắn: 【Giám đốc Đinh thật là có phong độ, vừa nhìn đã biết là người thuộc tầng lớp cao, hơn nữa lại còn có khí chất của một người lãnh đạo.】

Khi Tô Nam Tinh đi ra khỏi quán cà phê với Đinh Diễm, Miêu Manh Manh còn nhắn thêm một câu: 【Hay là cậu cũng ngủ với anh ta đi? Toàn bộ công ty đều biết anh ta rất dai dẳng, nhưng mà lại không biết dai dẳng đến bao lâu. Có phải cậu nên đi kiểm nghiệm độ xác thực của tin đồn hay không?】

Tô Nam Tinh nhắn lại cho Miêu Manh Manh hai chữ: 【Biến đi.】

Miêu Manh Manh gửi lại một nhãn dán cười ha ha.


Sau đó, Tô Nam Tinh không biết cuộc trò chuyện giữa Miêu Manh Manh và Heo trắng nhỏ như thế nào, nhưng mà cô nghĩ cũng sẽ không quá tệ. Nhìn Miêu Manh Manh có vẻ cẩu thả, nhưng thật ra cô ấy là người rất giàu tình cảm. Với lại trước khi đi ăn, Miêu Manh Manh đã sớm bình tĩnh xác định: Cho dù không trở thành người yêu, nhưng mà được quen biết thêm một người thú vị thì cũng rất tốt.

Đinh Diễm đang lái xe, thấy Tô Nam Tinh cười thì hỏi cô: “Cười gì vậy?”

Tô Nam Tinh trả lời: “Thật ra lúc nãy tôi đang giúp bạn tôi đi xem mắt, chính là người bạn cùng phòng Miêu Manh Manh. Cô ấy ngồi ở bàn bên cạnh, tôi thấy lo lắng nên giả làm người ngoài trốn ở bên cạnh.”

Đinh Diễm nở nụ cười: “Nếu thực sự có nguy hiểm, cả người em gầy yếu như vậy thì cũng không thể bảo vệ nổi cô ấy.”

“Tôi có mang theo bình xịt hơi cay đề phòng “yêu râu xanh,” với lại anh ta cũng sẽ không dám làm gì ở nơi công cộng.”

Cô còn nói: “Có điều trông cậu ta có vẻ là một người hiền lành, tính cách khá tốt.”

Đinh Diễm nói: “Nếu em sớm nói cho tôi biết thì lúc nãy tôi sẽ quan sát giúp em.”

Thấy Đinh Diễm cũng có dáng vẻ nhiều chuyện, Tô Nam Tinh nở nụ cười, còn kể thêm một chuyện thú vị là do hai người đều thích ăn thịt heo đóng hộp cho bữa trưa, cho nên mới được Big Data giới thiệu. Không ngờ Đinh Diễm nghe xong thì cảm thấy rất thích thú, “Xem mắt bằng Big Data sao?”

Tô Nam Tinh hỏi: “Anh không biết à?”

Đinh Diễm trả lời: “Không có ai nói cho tôi biết, tôi cũng không có thời gian lướt Weibo.”

Anh nói: “Nghe rất thú vị. Vậy đối tượng hẹn hò của cô dựa theo Big Data là ai?”

Tô Nam Tinh nói: “À…”

Đinh Diễm thấy cô ngập ngừng, “Đừng lo, tôi sẽ không truyền ra ngoài đâu, tôi rất giữ kín miệng.”

Đúng vậy, Đinh Diễm là một người sếp rất đáng tin cậy, nếu không thì làm sao cả bộ phận marketing đều sẽ kính trọng anh? Năm đó lúc cô còn làm trong bộ phận marketing, cô cũng biết Đinh Diễm rất tốt…

Rất nhanh đã đến nhà của Tô Nam Tinh, Đinh Diễm rủ cô đi dạo trong công viên, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Rõ ràng Đinh Diễm không tính bỏ qua chủ đề xem mắt bằng Big Data, anh hỏi Tô Nam Tinh: “Rốt cuộc là ai vậy, tôi có quen không?”


Tô Nam Tinh cảm thấy chuyện này không có gì phải giấu giếm, “Là anh chàng bảo vệ thích tập thể dục của công ty khoa học kỹ thuật kế bên.”

Đinh Diễm hơi ngạc nhiên, “Ồ! Lúc tan sở, tôi không có chú ý đến người của công ty khoa học kỹ thuật kế bên, sáng mai tôi sẽ quan sát cẩn thận.”

Tô Nam Tinh vội vàng nói: “Ấy, đừng nhìn, tôi không có suy nghĩ gì với anh ta cả. Có thể là do hai chúng tôi đều thích tập thể dục, cho nên Big Data mới ghép đôi.”

Vì muốn nói sang chuyện khác, cô chủ động hỏi: “Big Data đã giới thiệu đối tượng nào cho anh vậy?”

Đinh Diễm lấy điện thoại di động ra, “Để tôi xem.”

Sau vài giây, Đinh Diễm bỗng im lặng.

Tô Nam Tinh hỏi: “Sao vậy?”

Đinh Diễm hỏi: “Có phải đối tượng xem mắt bằng Big Data sẽ thay đổi hay không?”

“Đúng vậy.”

Đinh Diễm nói: “Vậy em lấy điện thoại ra nhìn xem đối tượng đề cử của em có thay đổi hay không?”

Tô Nam Tinh lấy điện thoại ra, truy cập vào mục “Tâm tư dựa theo Big Data,” kết quả là đối tượng đề cử của cô đã thay đổi, không còn là anh chàng bảo vệ đó nữa, thay vào đó là ảnh chân dung của một người cao lớn.

Biệt danh là Một ngọn lửa, còn tên thật là: Đinh Diễm.

Tô Nam Tinh sững sờ, còn Đinh Diễm mỉm cười rất thoải mái, nói: “Xem mắt bằng Big Data thật thú vị.”

“Vậy nên Big Data đã ghép đôi hai chúng ta.”

HẾT CHƯƠNG 33


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.