Đọc truyện Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ – Chương 6: Cái Bẫy Nghệ Thuật của Sự Phản Bội
Trời tối hẳn lúc quay trở lại thành phố lâu đài, chúng tôi ngay lập tức ghé vào cửa tiệm bán vũ khí.
“A… Chẳng phải là nhóc Khiên đấy sao? Cậu biết không, cậu vừa đi được một tí là các Hiệp Sĩ khác cũng ghé qua đấy.”
Vậy ra tất cả mọi người đều mua trang bị ở cửa tiệm này. Chẳng trách sao ông chủ tiệm lại hớn hở đến vậy.
“Hiểu rồi. Nói xem nào, ông có thu mua mấy món này không?”
Tôi chìa những mảnh vụn Bóng Cam tôi thu gom được cho ông ta xem. Nhưng ông ta chỉ thờ ơ chỉ tay ra ngoài.
“Gần đây có một cửa tiệm chuyên mua bán những nguyên vật liệu thu được từ ma thú. Tôi chắc bọn họ sẽ vui lòng mua mớ này của cậu.”
“Cám ơn ông.”
“Không có gì. Giờ thì nói xem cậu cần gì nữa nào?”
“À, tôi muốn mua thêm ít trang bị cho bạn đồng hành của tôi.”
Nhìn quanh cửa tiệm, tôi thấy Mine đang nhìn chăm chú không chớp mắt vào những trang bị được trưng bày.
“Lần này mức giá của cậu là bao nhiêu?”
Tôi vẫn còn những 680 SC trong túi. Chi dùng như thế nào thì hợp lý đây?
“Cô nghĩ sao, Mine?”
“…”
Mine đang rất tập trung so sánh các món trang bị, nên có lẽ chẳng nghe thấy tôi hỏi gì. Tôi lại cần ý kiến của cô ta mới chết dở. Bởi vì sau khi mua trang bị, chúng tôi bắt buộc phải còn lại một lượng tiền đủ cho các chi tiêu khác cho tới cuối tháng. Nhưng tôi không cho rằng phí ăn ở sẽ tốn quá nhiều, mấy món chi phí khác chắc cũng vậy.
“Trang bị cho bạn đồng hành à?… Dĩ nhiên điều đó sẽ giúp cho quý cô đây mạnh hơn nữa…”
“Đúng vậy.”
Do tôi chẳng thể nào tấn công được, xem ra cho Mine được trang bị tốt hết cỡ sẽ đảm bảo cho việc chiến đấu và kiếm thêm tiền được dễ dàng hơn. Ít nhất thì, ý tưởng là vậy.
“Cái giá thoạt nhìn sẽ khá mắc đấy. Sao chúng ta không thương lượng giá cả một chút nhỉ?”
“Ngài đang nói đùa đấy hả, Ngài Hiệp Sĩ?”
“Giảm 80% giá cho tôi đi.”
“Cậu điên đấy à? Tăng lên 20%.”
“Ông không giảm mà lại tăng là sao. Giảm 79%.”
“Đối với cái tên khốn nào đó đến cả hàng hóa vẫn chưa nhìn mà đã cố cò kè giá cả, ta chưa tính giá gấp đôi đã là quá tốt rồi đấy.”
“Giảm 90%.”
“Chậc! Tăng thêm 21%.”
“Đừng cố lên giá nữa. Giảm 100% luôn đi.”
“Cậu đang đòi của chùa đấy à? Rồi, được rồi. Giảm 5%.”
“Chưa đủ. Giảm 92%.”
Và cứ thế…
Cuối cùng Mine quay trở lại quầy, mang theo một bộ áo giáp khá đẹp và một thanh kiếm có vẻ làm từ vật liệu mắc tiền.
“Em đã chọn xong, thưa Khiên Hiệp Sĩ.”
“Thế là tổng cộng là bao nhiêu vậy, Lão già? Dĩ nhiên là sau khi giảm giá 60% đó.”
“480 SC. Giảm giá 59% là nhiều lắm rồi đấy. Ta không giảm thấp hơn nữa đâu.”
(Edit: Tính gian thương ra là ngấm trong máu rồi…)
Việc mặc cả giá vữa nãy quả thật mang lại hiệu quả không ngờ. Tuy vậy, giờ chỉ còn lại 200 SC…
“Mine… Cô không thể” nới tay “tí nữa được sao? Ta vẫn còn các chi phí ở trọ và sinh hoạt khác nữa phải lo đấy, cô cũng biết mà.”
“Không cần lo quá, ngài Khiên Hiệp Sĩ. Miễn là chúng ta trở nên mạnh hơn, đến lúc đó có thể diệt được ma thú và thu lại nhiều hơn từ việc bán các nguyên vật liệu mà.”
Mine long lanh mắt ôm chặt cánh tay tôi vào lòng và đẩy ngực chạm nhẹ vào đó trong khi biện bác lại.
“À- ừ,… Nếu cô thực sự muốn vậy…”
Nghĩ lại thì số 200 SC đó được cho tôi để bù đắp cho việc thiếu người đồng hành của tôi. Số tiền kia ngay từ đầu là để chi cho những món trang bị. Nhìn từ khía cạnh khác thì rất có thể số 200 SC được thêm ấy có lẽ sẽ đủ cho tôi chi tiêu trong tháng.
… Dù vậy, trước khi nghĩ đến việc tuyển thêm bất kì ai thì tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi mà tôi lên Lv cao hơn.
“Được rồi. Tôi nghĩ tôi sẽ mua những thứ này.”
“Cám ơn rất nhiều. Cậu biết không, cậu rất quái đó, ngài Hiệp Sĩ.”
“Ha ha ha. Chỉ vì tôi thực sự yêu thích kinh doanh thôi.”
Trong các game online, tôi luôn rất thích kiếm tiền. Tôi có một khả năng kỳ lạ là mua được giá rẻ nhưng bán ra lại mắc, và bán đấu giá. Báo trước là việc đó vốn chẳng dễ gì đâu. Với mọi thông tin hữu ích chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng phải xem tùy người chơi trong game để mặc cả với họ.
“Cám ơn ngài, Khiên Hiệp Sĩ.”
Mine dịu dàng hôn tay tôi để tỏ lòng biết ơn.
… Ô de! Điểm Tình Cảm: TĂNG! Cuộc du hành của chúng tôi kể từ ngày mai sẽ thú vị hơn nhiều.
E hèm… (T/N: Tiếng tằng hắng)
Rốt lại thì… Với trang bị mới, Mine và tôi đi về nhà trọ trong thành phố. Giá tiền là 30 CC/đêm/người.
“Cho chúng tôi 2 phòng.”
“Không phải 1 sao?”
“Ngài Khiên Hiệp Sĩ…”
Mine tạo ra một cỗ áp lực im lặng nặng nề.
Ực… Hết cách rồi.
“Được thôi. 2 phòng vậy.”
“Vâng. Vâng. Cám ơn quý khách.”
Người chủ nhà trọ xoa tay một cách tham lam và chỉ phòng cho chúng tôi. Sau khi nhớ kỹ bảng giá cả tiêu chuẩn, chúng tôi ghé quán rượu kế bên để ăn tối. Tôi gọi 2 phần ăn cực kỳ sang trọng, chúng chỉ tốn 5 CC/phần.
“À, phải rồi…”
Tôi trải tấm bản đồ mới mua trên đường về thành phố lâu đài và hỏi Mine để biết về phương hướng.
“Đây là vùng thảo nguyên, nơi chúng ta đã chiến đấu suốt ngày hôm nay, phải không?”
Tôi đang ghi chú lại các địa hình của khu vực trên bản đồ để sau này xem lại. Có lẽ tốt hơn tôi nên hỏi Ren hoặc Motoyasu về điều này, nhưng xét theo thái độ của bọn họ ngày hôm qua, chắc hẳn bọn họ cũng chẳng nói gì cho tôi đâu. Những kẻ như thế luôn có khả năng sẽ làm mọi việc để dẫm đạp và lợi dụng người khác mà chẳng hề đắn đo. Tôi sẽ chẳng ngạc nhiên nếu bọn họ lợi dụng sự thiếu hiểu biết của tôi để chỉ đường vào khu vực sào huyệt của những ma thú mạnh hoặc đại loại thế.
Đó chính xác là lý do tôi phải thảo luận với Mine, người dường như biết khá nhiều về vấn đề này.
“Đúng vậy.”
“Và theo cuộc trò chuyện của chúng ta trước đó, có phải khu rừng ở đây sẽ là địa điểm đi săn tiếp theo sau khi băng qua thảo nguyên?”
Tấm bản đồ bày ra một cái nhìn tổng thể về địa hình của quốc gia này. Cơ bản là lâu đài nằm ở trung tâm và vùng thảo nguyên rộng lớn bai quanh. Từ đây có những con đường dẫn tới khu rừng và những ngọn núi, và có cả những con đường cắt ngang qua những con sông, và dẫn đến các thị trấn, làng mạc.
Tuy nhiên do tấm bản đồ quá nhỏ nên chỉ một số ngôi làng xung quanh lâu đài là có vẽ trên bản đồ. Nó lại chẳng đưa ra phương hướng hay chỉ dẫn gì về những thứ ở xa hơn cánh rừng và điều đó thì thật là rắc rối. Việc không biết nên đi đâu và các loại ma thú nào ở phía trước khiến chuyến hành trình trở nên rất khó khăn.
“Vâng, tuy không được ghi chú trên bản đồ nhưng đích của chúng ta lúc này là làng Raffin ở phía bên kia của khu rừng.”
“Hmm…”
“Và ở phía sau làng Raffin là một dungeon rất thích hợp cho các du hành giả mới vào nghề.” (T/N: Dungeon: Mê cung/ hầm ngục)
“Một dungeon à…”
Dĩ nhiên rồi, săn ma thú chính là điều cơ bản của bất kỳ game online nào, nhưng những người chơi đã quá chú tâm đến chuyện đó, đến mức gần như bỏ qua những điều khác.
“Em không nghĩ chúng ta sẽ có thể tìm được thứ gì có giá, nhưng bù lại nơi đó khá tốt cho việc tăng Lv cho ngài.”
“Thì ra là thế.”
“Đừng lo lắng. Dĩ nhiên là bọn ma thú ở đó cũng mạnh nhưng với trang bị mới của em, chúng ta sẽ chiến thắng dễ dàng.”
“Ha ha. Cám ơn. Điều đó rất hữu ích.”
“Không có gì. Ngài thực sự không muốn uống tí rượu nào sao?”
Do là quán rượu nên họ đã mang rượu ra cùng với thức ăn. Tuy vậy, tôi chẳng đụng đến nó.
“Rất tiếc. Tôi thực không thích uống rượu.”
Chẳng phải là không thể uống được. Trái lại là khác, tôi có sức chịu đựng cao đến nỗi mà việc tôi bị say là gần như không thể xảy ra. Chỉ là tôi không có hứng uống thôi. Bắt nguồn từ lúc còn ở thế giới kia, khi đi đến quán rượu với đám bè bạn học chung đại học, tôi đã phải ngồi yên đó nhìn lũ bạn xỉn quắc cần câu trong khi mình vẫn tỉnh rụi. Chẳng thú vị chút nào.
“Một ly cũng không được sao?”
“Nghiêm túc đó. Tôi không uống.”
“Nhưng…”
“Rất tiếc.”
“Em hiểu rồi…”
Với cái nhìn thất vọng, Mine đặt chai rượu xuống.
“Dù sao, tôi vẫn rất vui chúng ta đã nói về các kế hoạch cho ngày mai, nhưng tôi nghĩ tôi nên lên phòng và nghỉ sớm.”
“Chúc ngủ ngon, ngài Khiên Hiệp Sĩ.”
Do đã ăn xong, tôi rời khỏi quán rượu ồn ào đó và đi trở về phòng. Khi đã vào phòng, tôi cởi bộ Chainmail ra và đặt nó lên ghế.
“…”
Tôi để túi tiền lên bàn. Nhà trọ này yêu cầu thanh toán tiền trước, nên hiện tôi chỉ còn 199 SC và vài đồng lẻ. Cảm giác bứt rứt không yên của tôi hiện giờ có lẽ là do bản năng cần kiệm sẵn có từ trước đến giờ của tôi hoàn toàn đổ vỡ.
Để phòng xa, tôi lấy từ túi ra khoảng 30 SC và giấu dưới chiếc Khiên. Thật sự không nên làm thế, nhưng làm vậy giúp tôi yên tâm phần nào.
Có quá nhiều thứ xảy ra trong ngày hôm nay!
Tôi đã biết cảm giác đánh bại ma thú là như thế nào, tuy đó chỉ là làm cho con Quả Bóng phát nổ.
Tôi nằm xuống giường và nhìn lên trần nhà xa lạ, suy nghĩ cứ lung tung trong đầu. Đây đúng là một thế giới khác. Cũng như đêm qua, cảm giác hào hứng vẫn còn nguyên trong lồng ngực. Tôi vẫn còn cảm thấy nó. Kể từ nay mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn. Quan tâm làm gì đến việc tôi không có nhiều bạn đồng hành như các Hiệp Sĩ khác cơ chứ. Tôi có con đường đi riêng của mình. Tôi chẳng cần phải cố trở nên kẻ mạnh nhất, miễn sao tôi cố gắng hết sức.
*Oáp* (tiếng ngáp)
Mí mắt dần trở nên trĩu nặng. Tôi có thể nghe thấy tiếng ồn ào vui vẻ đến từ quán rượu và thậm chí cả tiếng nói của Motoyasu và Itsuki lẫn trong đó nữa, thề là tôi có nghe thấy. Mấy người bọn hắn cũng sẽ lưu lại nhà trọ này đêm nay à?
Tôi với tay tắt ngọn đèn trong phòng. Tuy vẫn còn khá sớm, tôi vẫn thiếp ngủ đi nhanh chóng.
~~~~~~~~~~
*xủng xoảng*
Hở hở… Tiếng gì vậy?… Những kẻ ở quán vẫn còn ‘quậy’ sao?
*lầm bầm*
*sột sọat*
Nóng quá đi… Quần áo bị lôi kéo…
~~~~~~~~~~
“Ưm…?”
Lạnh quá…
Ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mặt tôi, chắc là sáng rồi. Tôi dụi mắt cho tỉnh ngủ và ngồi dậy. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chắc hẳn đêm qua tôi còn mệt mỏi hơn tôi tưởng nhiều do hôm nay thức dậy khá trễ và Mặt trời đã lên khá cao rồi. Có lẽ khoảng 9 giờ.
“A?”
Đột nhiên nhận ra tôi đang không mặc gì khác ngoài bộ đồ lót. Tôi cởi ra khi đang ngủ chắc?
Thôi, sao cũng được. Không sao cả.
Ngoài kia, đường phố nhộn nhịp người qua lại bận rộn với những sinh hoạt thường nhật. Hình ảnh các nhà hàng và quầy thức ăn đang bận rộn chuẩn bị cho bữa trưa sắp tới trong khi các cỗ xe thì kêu lọc cọc làm tôi ngỡ mình đang mơ.
Thế giới này thật đáng ngạc nhiên. Đúng ra thì có 2 loại xe kéo: Loại xe cao cấp do ngựa kéo và loại xe thứ cấp do loài chim kéo. Loại xe do những con chim kéo đi là loại chim rất lớn, trông giống như loài đà điểu. Nhìn sơ qua, chúng trông rất giống loài Chocobo[1].
Những toa xe bò thỉnh thoảng cũng xuất hiện gợi cho tôi ấn tượng về thời Trung cổ.
“Rồi, tới lúc ăn sáng rồi.”
Tôi tìm khắp giường bộ đồ[2] mà tôi (hình như?) Đã cởi ra tối qua.
… Quái lạ. Không thấy đâu cả. Rồi tới bộ Chainmail tôi đã để trên ghế… Cũng mất tăm luôn. Và trên hết, cả túi tiền tôi để trên bàn tối qua cũng không cánh mà bay nốt!
Thậm chí cả bộ đồ của thế giới cũ mà tôi đã cẩn thận giữ lại phòng sự khẩn cấp cũng mất tiêu!
“Cái…?”
Không đời nào!
Tôi đã bị cướp? Quá sức lố bịch! Cái nhà trọ này chả có tí an ninh nào sao?
Dù sao, tôi cũng nên báo cho Mine biết. Tôi đẩy tung cửa phòng và chạy sang phòng kế bên.
“Mine. Tệ quá sức! Tiền bạc của chúng ta mất hết rồi. Cả trang bị của tôi nữa.”
Nhưng dù tôi có gõ cửa trong vô vọng bao nhiêu lần thì vẫn không có hồi đáp.
Tôi bận gõ cửa đến độ gần như chẳng hề nghe tiếng chân dồn dập vang lên từ dưới sảnh. Trước khi kịp hiểu chuyện gì, tôi đã bị các hiệp sĩ từ lâu đài vây quanh.
Tạ ơn trời! Tôi có thể thấy ánh sáng cuối đường hầm rồi. Một khi tôi giãi bày chuyện gì đã xảy ra, chắc chắn bọn họ sẽ bắt được tên khốn nào dám ‘cuỗm’ đồ của tôi. Hắn sẽ hối tiếc đã dám động tới một Anh Hùng.
“Các anh tới từ lâu đài phải không? Giúp tôi với.”
Tôi tha thiết yêu cầu các hiệp sĩ. Mine đang ở chỗ quái nào vậy trời? Tình hình nguy ngập đây này!
“Khiên Hiệp Sĩ!”
“Ch-Chuyện gì?”
Hở?… Lời đáp lại của bọn họ dường như… Đầy thù địch.
“Ngài được yêu cầu phải trình diện Đức Vua. Xin theo chúng tôi!”
“Trình diện…? Khoan đã. Các anh phải giúp tôi trước. Một tên trộm đột nhập tối qua và…”
“Tôi nói: ‘Theo chúng tôi!’.”
Các hiệp sĩ thô lỗ nắm lấy tay tôi và kéo lê tôi xuống sảnh.
“Ê, này. Dừng lại! Nghe tôi cái nào!”
Bọn họ đang làm cái quái gì vậy? Trời đất chứng giám! Tôi vẫn đang mặc đồ lót.
“Mine! Miiinee!”
Nhưng các hiệp sĩ bỏ ngoài tai tiếng kêu của tôi. Và tôi bị cưỡng chế đưa về lâu đài trong chính một trong những chiếc xe ngựa kéo mới chỉ mấy phút trước tôi đã nghĩ là thật kỳ lạ. Không ai nói với tôi bất kỳ điều gì! Tôi cũng chẳng biết cái quái gì đang diễn ra nữa. Điều duy nhất chắc chắn chính là ánh mắt của bọn họ – ánh mắt nhìn tôi như thể tôi chính là một tên tội phạm.
Chú thích
[1] Edit: Ai chơi Final Fantasy thì chắc cũng biết rồi.
[2] T/N: Đồ lót giáp?