Đọc truyện Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ – Chương 299: Vũ khí Thất Tinh Cuối Cùng
Sau đó, mặc dù đã được bảo quản rất tốt, nhưng phía dưới cùng của bức bích họa vẫn hoàn toàn bị phong hóa.
Có lẽ họ nghĩ rằng đó chỉ là một dạng hoa văn bên trong bức tranh, nhưng thực ra… Đó là chữ Nhật Bản.
Giống như cái này・・là・・
Và chỉ vừa đủ để tôi đọc được một chút. Lại nữa, chuyện này là thế quái nào vậy?
Tuy vậy, trong số những đòn tấn công của Phượng Hoàng, có một thứ làm tôi hết sức kinh ngạc…
Bức họa mô tả có hai con Phượng Hoàng, một con bị hạ gục, một con thì phình to lên.
Sau đó, hình vẽ tiếp theo mô tả con phình to lên phát nổ, biến vùng đất xung quanh thành một mảng khô cằn.
Sau khi chịu phải đòn tấn công này, những Hiệp Sĩ đã rút lui.
Ít nhất, theo như hình vẽ thì là vậy.
Chẳng lẽ họ chưa đánh bại được chúng sao?
Tôi miên man trong một lúc, nhưng khi nhìn kỹ vào hình ảnh con chim đang phát nổ, tôi thấy hình như nó đang tách ra làm hai.
Từ đòn tấn công này tôi có thể đoán được rằng, khi đánh bại được một con thì con còn lại sẽ tự bạo.
Và sau khi con còn lại tự bạo, nó sẽ tách ra làm hai con, và hồi sinh.
… Lúc tôi đánh với Linh Quy cũng vậy.
Chỉ khiến tim nó ngừng đập, thì không thể đánh bại được nó. Và nếu chỉ cắt đầu, nó vẫn sống tốt.
Nhưng lần này, nếu hạ gục được chỉ một con, thì con còn lại sẽ phóng ra một đòn phản công đầy uy lực, đồng thời tái sinh lại cả hai.
Khi nhìn kỹ lại thì ở xung quanh Phượng Hoàng có rải rác những bức tranh nhỏ.
Trông có vẻ như đó là những bức được thêm vào sau này.
Bởi vì bức tranh phía trên có những vết rạn nứt nên chúng tôi không thể đọc được. Nhưng có vẻ như nội dung của chúng chính là bảo chúng tôi hãy đánh bại cả hai con cùng một lúc.
“Linh Quy là phải phá hủy cả đầu lẫn trái tim thì mới có thể đánh bại được nó. E rằng, đối với Phượng Hoàng, chúng ta cũng sẽ cần phải đồng thời tiêu diệt cả hai con. Nếu thất bại, con còn lại sẽ dùng đòn tự hủy, và cả hai con sẽ hồi sinh.”
“Quả nhiên… Không hề giống với Game. Trong Game, cả hai con Phượng Hoàng có cùng một thanh HP, và nếu hạ gục được một trong hai con, thì cả hai con đều bị đánh bại.”
“Đòn tấn công tự bạo à… Ngoài ra, còn tái sinh được nữa. Đúng thật là rắc rối.”
Lại một lần nữa, Itsuki nói bằng một giọng đều đều, nghe chẳng có chút hăng hái nào cả.
Ít ra thì, có vẻ như hắn cũng đang nghiêm túc phân tích bức bích họa.
“Hơn nữa, một con luôn luôn bay ở trên bao, bởi vậy nên theo lẽ tự nhiên, chúng ta sẽ phải thiên về tấn công con ở dưới thấp hơn.”
“Điều đó có nghĩa là quả bom sẽ nổ từ phía trên à…”
Ngoài ra, còn hồi sinh nữa chứ.
Theo như Ren và những tên khác nói, thì Phượng Hoàng khá mạnh, có vẻ như chúng tôi phải khá nghiêm túc đây.
“Vậy nếu để con và Itsuki-kun tấn công con trên ở trên trời, còn Nghĩa Phụ-san và Ren-kun tập trung vào con ở phía dưới thì sao?”
“Mà, có lẽ là phải như vậy. Theo như tính chất vũ khí của Rishia, đành phải nhờ con bé giúp Itsuki tấn công con ở trên cao rồi.”
“Thế còn Liên Hợp Quân thì nên làm gì đây?”
Chỉ bằng vào Hiệp Sĩ mà có thể đánh bại được Phượng Hoàng thì rất tốt, nhưng đám người xung quanh chắc sẽ cảm thấy rất oán giận.
Nếu Liên Hợp Quân cũng tham gia thì tôi nên sử dụng họ thế nào đây.
Điều đó có nghĩa là…
“Tập hợp những người có thể sử dụng ma pháp cự ly xa lại. Vũ khí chỉ dùng cung thì sao? Những người chuyên ma pháp sẽ nhắm vào con phía trên, những người còn lại thì nhắm vào con phía dưới. Còn việc tổ chức đội ngũ và chiến lược thì tôi sẽ giao lại cho Nữ Hoàng.”
Chà, bọn tôi có bốn vị Hiệp Sĩ được trang bị tận răng ở đây. Nên tôi nghĩ vụ này sẽ kết thúc với ít thương vong nhất có thể.
Tuy nhiên, tôi cũng không muốn đụng phải rắc rối như là những yếu tố chưa biết.
Hơn nữa, lần này chúng tôi đã biết được một chút kiểu tấn công của chúng, vậy nên đưa ra biện pháp đối phó sẽ không quá khó khăn.
Và tất nhiên, cũng không thể chắc rằng những lời ghi chép lại từ quá khứ là đúng hoàn toàn, cho nên bọn tôi phải hành động cẩn trọng.
“Hiểu rồi. Mà chúng tôi phải luyện tập như thế nào cho đến ngày đó đây?”
“Để xem nào… Những người biết bay sẽ đóng vai Phượng Hoàng, và chúng ta sẽ luyện tập như thế.”
Tôi có nên để việc đó cho đội Long Kỵ Binh không nhỉ?
Không, cả Firo và Gaelion đều có thể bay, nên chúng tôi có thể để chúng bắt chước theo kiểu tấn công của Phượng Hoàng.
Tôi nghĩ dùng ma pháp có thể tái hiện lại được Bụi Lửa, đòn tấn công bằng cánh và Hơi Thở (Breath).
“Tôi hiểu rồi. Vậy từ giờ trở đi, Liên Hợp Quân sẽ bắt đầu việc huấn luyện để chiến đấu với Phượng Hoàng. Tôi hi vọng là những Hiệp Sĩ cũng sẽ hỗ trợ.”
“Ừm.”
“Cứ để đó cho tôi.”
“Tôi sẽ làm tốt nhất có thể.”
Mà, chẳng phải đó là lý do bọn tôi ở đây sao?
Mục đích chính của chúng tôi là giảm số lượng thương vong xuống thấp nhất có thể.
Tôi luôn muốn tránh khỏi những trận chiến bị động mà chúng tôi vẫn luôn gặp từ trước đến giờ.
Cho nên tôi sẽ cố gắng hết sức vào lần này.
“Vậy thì chúng ta cũng nên ghé qua ngôi đền lúc trước mà chúng ta đã đi ngang qua nhỉ.”
Sau khi quan sát xong Bức Bích Họa Phượng Hoàng, Nữ Hoàng và nhà học giả của đất nước này dẫn đường cho bọn tôi.
“Ở đó có gì sao?”
“Hiện tại, ở đó có món vũ khí Thất Tinh duy nhất vẫn chưa nhận chủ.”
“Hô…”
Chuyện này thú vị đây.
Tôi phải thừa nhận là, chúng tôi hoàn toàn không biết vũ khí Thất Tinh là thứ như thế nào.
Món vũ khí kỳ lạ trong tay của Rishia có lẽ là một thứ gì đó khác hẳn, và tôi cũng chưa thấy tên Trash cầm trượng bao giờ.
“Tại sao lại có cả một hàng người ở đó vậy?”
“Hiệp Sĩ-sama thực sự không biết sao?”
À thì… Nguyên nhân cũng không khó đoán cho lắm.
Vũ khí Thất Tinh là loại vũ khí mà người của thế giới này cũng có thể sử dụng được.
Và tất nhiên, từ nhật ký trước đó, có vẻ như là những người được triệu hồi từ thế giới khác cũng có thể sử dụng được chúng.
Tôi nghĩ, cho dù có là Thất Tinh Hiệp Sĩ, muốn lấy nó coi bộ cũng phải xếp hàng rồi.
Với nhiều người như vậy, coi bộ chuyện này có thế là một cơ hội kinh doanh rất tốt đây. ($ω$)
Kiểu như một đồng bạc cho mỗi lần thử chẳng hạn. (Trans: Lầy =)))
… Nhưng mà thế giới này có vẻ như rất tôn sùng Hiệp Sĩ, nên tôi nghĩ những việc kinh doanh như vậy sẽ gây ra phản cảm cho mọi người.
Chúng tôi đi xuyên qua bên cạnh hàng người dài, và tiến vào bên trong ngôi đền.
Ở phía trước hàng người có… Một bức tường nằm ở ngay giữa trung tâm của ngôi đền. Không, trong trường hợp này, vũ khí Thất Tinh chính là được chôn vào trong tảng đá Rosetta.[1]
Người đứng đầu của dòng người này đang chạm vào món vũ khí đó, thử xem có lấy ra được hay không.
“Gununu…”
Mặt của một người binh sĩ Liên Hợp Quân đỏ bừng khi cố gắng rút nó lên.
“Được rồi, người tiếp theo.”
Người thách thức buông thõng vai, và vô cùng thất vọng quay trở lại con đường mà mình đã tới.
… Bộ được chọn làm Hiệp Sĩ là chuyện vui mừng đến như vậy sao?
Với tư cách là người được chọn làm Khiên Hiệp Sĩ, những gì mà tôi nhận được chẳng có gì khác ngoài sự đau khổ.
Chẳng phải các người đang rất may mắn đấy sao? Nhưng nếu nói ra điều đó, có thể những gã ở đây sẽ coi tôi là một kẻ kiêu ngạo và ích kỷ.
Sau đó, vừa nghĩ như vậy, tôi vừa quan sát món vũ khí Thất Tinh.
… Đó là một cái Hộ Thủ.
Ngẫm lại thì, Thất Tinh Hiệp Sĩ đã phong ấn Phượng Hoàng là sử dụng Hộ Thủ. Vậy nên, khi nó xuất hiện ở nơi này thì cũng chẳng phải là chuyện kỳ lạ gì… Đúng không nhỉ?
Theo lập luận đó, chắc ở thị trấn phong ấn Linh Quy cũng vậy chăng.
“Này, Nữ Hoàng, tại sao cái Hộ Thủ này lại ở đây vậy? Chẳng lẽ Faubley không đến thu hồi nó à?”
“Cách đây rất lâu, đất nước này đã trải qua một thời kỳ cực kỳ phồn vinh. Nhờ vào truyền thuyết từ Hiệp Sĩ của Hộ Thủ.”
“Vậy còn Linh Quy thì sao?”
“Có vẻ như nó bị phong ấn bởi một Hiệp Sĩ đến từ một đất nước khác ghé qua.”
“Ra là thế.”
Như vậy có nghĩa là Phượng Hoàng trở thành một truyền thuyết mới hơn à?
Tuy nhiên, nếu như phải điều tra tỉ mỉ về nguồn gốc của nó thì việc đó lại quá phiền toái nên thôi kệ nó đi.
… Bởi vì cái Hộ Thủ có thiết kế khá đơn giản. Nên tôi thấy gọi nó là bao tay thì còn đúng hơn.
Trông nó cũng đơn giản như Small Shield vậy.
Ở giữa trung tâm của chiếc bao tay cũng có khảm một viên ngọc.
Có vẻ như tất cả món vũ khí của Hiệp Sĩ đều được khảm một viên ngọc như vậy.
Hình như đây chính là hình dạng ban đầu của Hộ Thủ.
“Đây là món vũ khí Thất Tinh cuối cùng à?”
“Đúng vậy.”
Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến một món thật sự… Nhưng tôi nghĩ là mình đã từng thấy một thứ tương tự, ở đâu đó. Tôi tự hỏi tại sao.
Vũ khí của Rishia là trong dạng bán trong suốt, và nó gợi nên một cảm giác khác biệt.
Khi nhìn chiếc bao tay gần hơn, tôi cảm thấy thứ đó là… Một thứ có chứa sức mạnh to lớn.
“Vậy là nó vẫn luôn ở đây để đợi người sở hữu mới à?”
“Đúng thế. Đa số mục đích của những người đến thăm đất nước này chính là vì chiếc Hộ Thủ đó.”
“Ồ…”
Chắc tôi cũng để đám nô lệ thử mới được.
Nếu như Atlas mà có được nó thì hẳn là rất thú vị.
Có lẽ những người với tư chất cao sẽ dễ đạt được nó hơn chăng…
Nhưng cái dòng người này cũng quá dài đi.
“Bà nghĩ đến khi nào hàng người này mới xong?”
“Tôi nghĩ nó sẽ vẫn duy trì cho đến hết ngày.”
Wow… Món này được nhiều người yêu thích ghê nhỉ?
“Bởi vì thời thế mà. Cũng có rất nhiều Mạo Hiểm Giả đến để thách thức với vũ khí đấy.”
“Vậy thì, mặc dù đây là một yêu cầu vô lý, nhưng vào tối nay, liệu bà có thể để đám người ở chỗ của tôi cũng thách thức thử có được không?”
“Tôi sẽ đi thương lượng thử xem. Cho đến khi đợt huấn luyện bắt đầu, Iwatani-sama và các Hiệp Sĩ-sama khác có thể hành động tự do.”
Dẫn theo nhà học giả của đất nước, Nữ Hoàng đi về phía lâu đài.
Kết quả là, khi trời tối, đám nô lệ của tôi được ưu tiên thách thức chiếc Hộ Thủ trước.
Chú thích
[1] Đá Rossetta là một tấm bia đá có khắc chữ, được tìm thấy tại Rosserta, Ai Cập năm 1979. Các bạn có thể tham khảo thêm tại đây: Https://vi.Wikipedia.Org/wiki/Phi%E1%BA%BFn_%C4%91%C3%A1_Rosetta