Đọc truyện Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ – Chương 23: Nỗi đau được sẻ chia
Cũng giống như lần triệu kiến trước, chúng tôi tập họp lại tại nơi đó vào lúc 10 giờ.
Yến tiệc tối hôm trước rồi mới phân phát phần thưởng ngày hôm sau… Tên vua rác rưởi khốn kiếp này đang trêu ngươi tôi… Lẽ ra hắn phải báo trước chuyện này.
Giờ đây, tôi lại phải gặp lại đám khốn nạn này. Kiểu này thì thể nào tôi cũng bị viêm loét dạ dày cho xem.
“Và bây giờ, ta sẽ phân phát tiền thưởng cho Đợt Sóng cũng như phần kinh phí hỗ trợ.”
Phần thưởng?
Một người phụ tá xuất hiện mang theo những túi tiền.
“Mỗi túi cho mỗi người Anh Hùng.”
Tôi nhìn vào túi tiền.
Rõ rồi. Chỉ riêng mức sinh hoạt phí hàng tháng, mỗi chúng tôi đều nhận được mức tối thiểu là 500 SC.
500 SC… Có lẽ là không đủ để trang trải cho việc chuẩn bị.
“Tuyệt quá!”
Raphtalia nhoẻn miệng cười nhìn tôi.
“Aa…”
Với số tiền này, tôi sẽ mua thứ gì đây?
Có lẽ tốt hơn cả là vũ khí cho Raphtalia? Hay là một bộ giáp phòng thủ tốt hơn?
À, cũng tới lúc phải mua những dụng cụ pha chế thuốc mới rồi. Sự thật là cái Khiên đã có phản ứng với những dụng cụ đó, nên tôi rất tò mò chuyện gì sẽ xảy ra nếu như hấp thụ chúng.
Tôi mơ màng nghĩ xem sẽ mua những gì khi nghe tiếng tiền kêu leng keng trong túi.
Tôi nhận túi tiền và xác nhận lại số tiền chứa trong đó.
1, 2, 3,… Đúng rồi, 500 đồng.
“Dựa trên hành động trong Đợt Sóng lần này và đáp lại kỳ vọng từ việc hoàn thành những yêu cầu, Motoyasu-dono được thưởng 4000 SC.”
http://truyencuat
ui.netNày!
Tôi kinh ngạc nhìn sững vào túi tiền to bự mà Motoyasu được nhận.
Tôi có cảm giác nếu mình mà bắt đầu phàn nàn, cũng sẽ chỉ nhận được những lời khiêu khích, chọc giận, nên tôi nắm chặt tay im lặng.
“Tiếp đến là Ren-dono. Vì cũng đã hoàn thành các yêu cầu cũng như đã thể hiện sự dũng cảm trong Đợt Sóng, chúng tôi trao tặng cho ngài 3800 SC.”
Cả ngươi nữa sao?
Ren lạnh lùng nhận phần thưởng, tuy nhiên trên mặt hắn hiện ra sự không hài lòng, tôi có nghe hắn lẩm bẩm “Cũng chỉ vì ngươi được công chúa ưu ái…”
“Itsuki-dono… Những việc anh hùng của ngài cả đất nước đều biết, vì những nỗ lực của ngài với những nhiệm vụ khó khăn. Chúng tôi xin trao cho ngài 3800 SC.”
Itsuki hành xử như thể đã đoán trước được kết quả này, nên chỉ ghen tức lườm Motoyasu.
‘Yêu cầu’ là cái gì? Đây là lần đầu tiên tôi được nghe nói về chuyện này.
“Hừm… Khiên cần phải cố gắng làm việc hơn nữa. Do đó cậu chỉ được nhận sinh hoạt phí.”
Đó còn chẳng phải là một cái tên! Ai là ‘Khiên’ chứ?
Tôi cảm thấy mạch máu trên trán tôi như muốn nổ tung.
Ngay cả sau mớ tào lao của ngày hôm qua mà ngươi vẫn nói như vậy sao?
“Ưm, thưa Bệ Hạ.”
Raphtalia chậm rãi giơ tay lên.
“Chuyện gì vậy? Á Nhân.”
“Vâng… ‘Yêu cầu’ là gì vậy?”
Raphtalia cũng rất tò mò. Do chúng tôi không nhận được thêm phần thưởng gì khác, nên em ấy muốn biết cái ‘yêu cầu’ là gì.
“Những ‘yêu cầu’ được ta chuyển đến cho những người Anh Hùng để giải quyết các vấn đề rắc rối trong vương quốc.”
“… Tại sao Naofumi-sama không nhận được yêu cầu nào hết? Và đây là lần đầu tiên chúng tôi nghe về nó.”
“Ha! Khiên thì làm được gì chứ?”
Tên khốn.
Tiếng cười vang lên khắp nơi trong căn phòng.
Chết tiệt! Tôi có cảm giác mình sắp nổi điên đến nơi rồi.
“…”
Tưởng chừng như sắp mở miệng mắng chửi lũ khốn này thì tôi cảm thấy Raphtalia nắm chặt lấy tay tôi. Tôi nhìn thấy em ấy cũng đang phải run rẩy kìm nén cơn giận của mình.
… Được rồi. Mình sẽ cố chịu đựng.
“Hãy biết ơn đi, vì nhận được bao nhiêu đây cũng đã là nhiều lắm rồi đấy.”
“Dù gì thì ngươi cũng có giúp ích được chút nào đâu!”
“Đúng vậy. Ta không hề thấy ngươi trong suốt Đợt Sóng. Ngươi đã làm cái quái gì vậy?”
“Ngươi đúng là một nỗi nhục nhã cho những Anh Hùng chúng ta. Hoàn toàn vô dụng.”
Sức chịu đựng của tôi đã lên tới đỉnh điểm. Tôi dùng những lời nói mỉa mai vặn lại bọn chúng.
“Ôi, các vị Anh Hùng vĩ đại. Bỏ mặc sự sống chết của người dân để chạy đi đánh boss, quả đúng là anh hùng ha!”
“Haa…! Mấy việc đó là để cho những người hiệp sĩ lo là được rồi.”
“Chính bởi vì lũ hiệp sĩ đó đến quá chậm. Nếu như ta bỏ mặc bọn họ rồi khi đó sẽ có bao nhiều người sẽ phải chết… Bọn khốn các ngươi, những kẻ chỉ biết đánh boss, làm sao hiểu được điều đó.”
Motoyasu, Ren và Itsuki đều nhìn về phía đội trưởng hiệp sĩ đoàn.
Hắn ta khó chịu gật đầu với bọn họ.
“Dù vậy, nếu không nhờ có ba vị anh hùng chiến đấu với nguồn cơn của Đợt Sóng, thương vong sẽ còn nặng nề hơn nữa. Đừng có mà ra vẻ!”
Tên khốn này… Ngươi còn nói như vậy được sao?
Cư xử cao ngạo trong khi ngươi chỉ toàn thảnh thơi ở lâu đài.
Dẫu sao, tôi cũng vẫn là một Anh Hùng. Hay ngươi đang ám chỉ rằng Khiên Hiệp Sĩ chẳng phải là một Anh Hùng?
“Rồi. Rồi. Ta rất bận rộn với những chuyện khác nên nếu không còn gì khác nữa, thì chúng ta đi đây.”
Có tranh cãi ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên tôi quyết định rời khỏi cái nơi này.
“Khoan đã, Khiên!”
“Hả? Cái gì? Ta rất bận rộn, không giống lũ khốn các ngươi.”
“Ngươi đã làm ta thất vọng. Nên coi như đó là số tiền tiễn biệt của chúng ta cho ngươi.”
Cái g–?
Nói tóm lại, trong những Đợt Sóng kế tiếp, ta sẽ chẳng nhận được bất kỳ thứ gì nữa. Ý ngươi là vậy?
“Như thế tốt lắm, Naofumi-sama!”
Raphtalia bỗng nhiên mỉm cười trả lời tôi.
“… Ể?”
“Ngài sẽ không cần phải đến nơi này nữa. Thay vì lãng phí thời gian ở đây, ngài có thể tập trung vào những việc quan trọng hơn nhiều.”
“A… Ừ!”
Raphtalia đang trở nên đáng tin cậy hơn bao giờ hết.
Em ấy nắm chặt tay tôi để giúp cho tôi bình tĩnh.
“Chúng tôi đi đây.”
Em ấy vui vẻ kéo tay tôi quay đầu bước đi.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
“Lời than vãn của kẻ thất bại.”
Đó là lời của Motoyasu trong khi Ren và Itsuki chỉ nhún vai.
… Đúng thế. Thay vì một sự hợp tác đầy khó chịu, như thế này tốt hơn nhiều.
“Được rồi, giờ, chúng ta nhanh đi đến căn lều để đặt lại cái phong ấn thôi.”
“Ể?”
Sau khi rời khỏi tòa lâu đài, Raphtalia quay sang phía tôi và nói như vậy.
“Nếu không, Naofumi-sama sẽ chẳng bao giờ có thể hoàn toàn tin tưởng em.”
“À… Không hẳn vậy…”
Tôi nhớ lại những lời nói hôm qua của em ấy.
Chỉ với những lời đó, tôi có cảm giác rằng mình có thể tin tưởng vào Raphtalia.
“Nếu em không còn là nô lệ nữa cũng… Không sao đâu.”
“Không.”
“Tại sao?”
“Ngài không được nói dối. Naofumi-sama sẽ không tin tưởng bất cứ ai ngoài trừ nô lệ.”
… Chắc là tôi đã nuôi dạy em ấy sai cách rồi.
À thì, dẫu cho tôi thực sự chỉ có thể tin tưởng vào nô lệ nhưng Raphtalia là ngoại lệ.
Đúng vậy.
“Ừm… Raphtalia.”
“Chuyện gì thế ạ?”
“Không có dấu nguyền ấn vẫn ổn mà.”
“Không. Em muốn có nó.”
… Tại sao em ấy lại kiên quyết đến thế chứ?
“Em cũng muốn có một thứ để minh chứng rằng em được ngài tin tưởng, Naofumi-sama.”
“Haaaa…”
Đầu tiên, người nô lệ của tôi… Thay đổi quá nhiều.
Thứ hai, mỗi khi nhìn em ấy, khuôn mặt của Mein lại hiện lên, và tôi lại cảm thấy tức giận trong lòng.
Tại sao? Bản thân tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại cáu giận vô cớ với Raphtalia.
Thông thường, tôi sẽ cảm thấy… Như thứ gì đó đâm chồi? Một cảm giác kỳ lạ!
“Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Nếu em ấy đã nhất quyết đến vậy thì tôi cũng chẳng cản nữa.
Để làm điều đó, chúng tôi quyết định đi tới căn lều của Người Buôn Nô Lệ.