Bạn đang đọc Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt – Chương 64: Xây Dựng Đế Chế 2
Trong lúc Hồng Đĩnh bận rộn, không biết là nguyên nhân do 5000 binh sĩ tinh nhuệ, hay là do nguyên nhân nào khác, dù sao mấy ngày nay vùng biên giới gió êm sóng lặng, ngay cả một chút sóng gợn cũng không có xảy ra.
Còn các gia tộc quyền thế dưới quyền khống chế của thành Nhai Châu, xác thật sợ đổ máu đúng như lời Mạnh Hổ nói, vài ngày trước nhận được lệnh triệu tập của thành chủ Nhai Châu, lập tức ùn ùn chạy tới thành Nhai Châu, lo sợ đến trễ bị thành chủ thành Nhai Châu thu mất đất đai.
Ai có thể nghĩ tới bọn họ cứ như thế bước vào quỷ môn quan, bị đội kỵ binh, cùng quân SS diệt sạch sẽ.
Bây giờ còn sót lại, đều là thiếu chủ ở lại giữ nhà, hoặc là gia chủ đời trước chưa chết, hoặc là mấy tên gia chủ hữu danh vô thực không có binh lính.
Đám người này phát hiện bộ đội chủ lực gia tộc mình bị đội quân thần bí giết sạch, trong lòng run sợ bắt đầu co vào tổ, không dám đi đâu.
Hiện giờ bọn họ nhận được lệnh tân thành chủ, chần chờ một chút, cuối cùng trải qua một phen tranh đấu, vẫn cắn môi bạo gan đi vào yết kiến.
Còn các đoàn lính đánh thuê Tây Dương đóng ở các đại xứ quán trên đảo Hải Nam từ lúc biết được bên trong thành Nhai Châu bạo loạn mà bắt đầu triệu tập nhân mã chuẩn bị xuất chiến, chờ trái chờ phải, đợi mãi không thấy thành Nhai Châu đến mời tác chiến, ngược lại nhận được lời mời của tân thành chủ đến làm khách trò chuyện.
Bọn họ tuy kỳ quái sao thành Nhai Châu xong đời nhanh như vậy, nhưng vẫn thản nhiên như không, đối với bọn họ mà nói ai làm lãnh chủ cũng đều là một dạng, chỉ cần có tiền kiếm là được.
Như vậy, các đầu mục thế lực còn sót lại trong lãnh địa thành Nhai Châu, đều mang tâm tình thấp thỏm bất an chạy tới, mà Lê Nhĩ đang ở tận bên ngoài, không thèm để ý quăng quân quyền lại cho Vàng Lí Dũng, tự thân dẫn thủ hạ nhanh chạy về.
Ngay cả ngu ngốc cũng biết khao thưởng trì hoãn đã lâu sắp tiến hành, nếu như là binh lính nhỏ nhặt, vậy có về hay không cũng như nhau, tưởng thưởng sẽ không thiếu ngươi.
Nhưng những kẻ tai to mặt lớn như Lê Nhĩ lại không được, có lúc một câu nói bay có thể mất đi mấy trăm mẫu đất!
Trong đại sảnh phủ thành chủ, Lê Nhĩ cùng Kimura phân biệt ngồi xếp bằng phía trước, bởi vì thủ hạ không có tư cách ngồi cùng hàng đầu, cho nên chỉ có 2 người bọn họ.
Chỉ là 2 người cô linh không có hứng thú chào hỏi, hai người đều cụp mắt ngồi thẳng, không ai hé môi.
Mà bất đồng với bọn họ, ngồi hàng thứ 2 là các gia thần xuất thân đầu mục thổ phỉ, lúc này lại đang cao hứng bừng bừng chụm đầu ghé tai, nhưng có điểm cổ quái, chưa nói được 10 câu liền chuyển tới phương diện phong thưởng đất đai, nhưng vừa mở miệng liền lập tức dời đi chỗ khác, khiến người bên ngoài nghe thấy khó chịu.
Mã Dược thân ở hàng này, vừa nói nhảm với đồng liêu bên cạnh, vừa liếc nhìn hai người Lê Nhĩ, Kimura.
Vốn hắn muốn mình cũng ngồi ở hàng thứ nhất, nhưng lo nghĩ mình căn bản không có một thủ hạ nào, tùy tiện đi lên bị thủ hạ bọn họ chặn lại vậy thật mất mặt, cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
Còn hàng thứ 3 là các gia thần đầu hàng, tuy rằng bọn họ không có náo động như đám gia thần thổ phỉ kia, nhưng cũng nhỏ giọng nói khẽ.
Vắng vẻ nhất, chính là loạt hàng cuối cùng chỉ có vài gia tộc quyền thế tôm tép địa phương, những gia tộc này hiện hoàn toàn bất ổn, thấp thỏm bất an, nào có tâm tình nói chuyện, dù là ngẩng đầu nhìn xung quanh cũng không dám, quả thật như con dâu nhỏ bị ức hiếp.
Cũng phải thôi, nên biết rằng Hồng Đĩnh là người ngoài, cho nên việc kì thị ngoại tộc là chuyện đương nhiên, và điều này cũng là điều khiến họ sợ hãi.
– Đại nhân giá lâm!
Đột nhiên một tiếng hô to vang lên, mọi người lập tức im lặng, đồng thời cúi người khom lưng rạp trên đất.
– Tham kiến chủ công!
Lê Nhĩ, Kimura hai người đồng thời dẫn đầu mọi người hô to, hai người bọn họ hiện tại bắt đầu có vẻ như người đứng đầu.
– Đứng lên đi.
Hồng Đĩnh vừa nói vừa xếp chân ngồi xuống.
Mạnh Hổ cùng Đỗ Quý theo ngồi hai bên, Hoàng Hải lại ngồi ở phía sau Hồng Đĩnh, Trình Sơn thống lĩnh Kị binh và Nguyễn Chinh thống lĩnh pháo binh chia ra ngồi 2 bên phía trước Hồng Đĩnh, đây tất cả đều là nòng cốt dòng chính của Hồng Đĩnh, đứng ở đỉnh cao kim tự tháp quyền lực nơi đây rồi mới đến các gia thần xuất thân bách Việt đảo Quỳnh Châu.
– Tạ ơn chủ công.
Bọn người Lê Nhĩ vội vã ngồi ngay ngắn.
Hồng Đĩnh lúc này mới phát hiện, bọn người này đều thay một bộ trang phục hoa lệ, tóc tai sạch sẽ, đã hoàn toàn không còn bộ dáng thổ phỉ như trước nữa.
– Ừm! Không nói nhiều lời, lần này triệu tập chư vị tới đây, một là xác nhận công tác sau này của các vị, hai là sắc phong đất đai cho chư vị.
— QUẢNG CÁO —
Hồng Đĩnh vừa nói lời này, nhiệt độ không khí hiện trường đột nhiên dâng cao, hô hấp mọi người cũng dần trở nên gấp gáp.
Nhưng Hồng Đĩnh liền bóp chẹt khẩu vị mọi người:
– Chỉ là trước khi sắc phong, ta muốn nói một chút, lãnh địa Lôi gia ta sắc phong, không bao hàm các loại tài nguyên khoáng sản, nếu như trong lãnh địa phát hiện khoáng sản, như vậy sẽ bị chuyển phong.
Nghe nói như thế, đám gia thần xuất thân thổ phỉ chỉ là sửng sốt, lại không hề quan tâm, bọn họ tính toán chỉ là vinh quang cùng lương thực và số lượng đất đai mang đến, cái khác lại không quan tâm gì.
Mà Kimura cùng đám hàng thần lại vẻ mặt khổ sở, đảo Quỳnh Châu thu hoạch rất thấp a, chỉ dựa vào làm ruộng ăn cơm căn bản không thể duy trì sinh hoạt thoải mái.
Duy trì sinh hoạt xa xỉ cho võ sĩ, chủ yếu là dựa vào các tài nguyên khác trong đất phong, đặc biệt là khoáng sản.
Chủ công quyết định như vậy, chẳng phải là để những người này về sau chỉ có thể dựa vào thu tô tá điền mà sống sao?
Đồng dạng, đám gia thần vì lương thực lãnh địa mà kinh ngạc, mọi người lại càng kinh ngạc hơn vì nghe từ “Lôi gia”, chỉ là, đám gia thần không biết chi tiết vể Hồng Đĩnh cũng không lưu ý, chỉ là nhớ kỹ chủ công mình là gia chủ Lôi gia là được.
Nói đến cũng buồn cười, phần lớn gia thần đầu hàng không ngờ lại không biết tên gia tộc chủ nhân mới, thật sự là mất mặt mà.
Lê Nhĩ, Kimura, Ngô Văn Tụng biết rõ tính danh Hồng Đĩnh lại buồn bã uể oải, vừa nghe chủ công sửa họ, liền biết chủ công chuẩn bị trực tiếp khống chế thành Nhai Châu rồi.
Lẽ nào chủ công không biết có thể che giấu người khác được sao? Cứ thế này, vậy mấy người bọn họ làm gì? Nhưng thời điểm hiện giờ căn bản không thể lên tiếng khuyên can, không còn cách nào chỉ có thể cúi đầu che giấu thần sắc của mình.
Thấy thần sắc mọi người, Hồng Đĩnh cười cười:
– Yên tâm, ta cũng biết chỉ dựa vào đất đai thu hoạch rất khó sống qua ngày, cho nên Lôi gia sẽ cấp cho các vị lương tháng tương xứng.
Lương tháng? Lương tháng có bao nhiêu chứ, sợ rằng chỉ có thể duy trì sinh hoạt khó khăn mà thôi? Kimura cùng hàng thần đều cười khổ.
Bọn họ có thể kháng nghị sao? Lúc này không nể mặt mũi tuyệt đối sẽ bị xử tử.
Nên nhớ sức mạnh của mấy ngàn quân tinh nhuệ mọi người đều thấy cả đấy.
Còn đám gia thần thổ phỉ vui mừng tán thưởng, đám người này hoàn toàn là vô thức ưa thích tiền tài.
Nhưng Hồng Đĩnh nói một câu:
– Đồng thời, ngoại trừ khoáng sản ra, tài nguyên trong lãnh địa mọi người đều có thể tự do sử dụng.
Lập tức để mọi người hai mắt tóe sáng, đặc biệt Kimura cùng hàng thần, vừa vì tịch thu khoáng sản mà đối với Hồng Đĩnh xuất hiện khúc mắc lập tức tan thành mây khói.
Bọn họ phản ứng như vậy rất đơn giản, tuy rằng trước đây khoáng sản đều do gia chủ sở hữu, thế nhưng gia thần( gia binh, thần thuộc) chỉ có thể ở trong lãnh địa mình khai thác lén lút, không có món thu nhập này tuyệt đối sẽ thống khổ.
Nhưng hiện tại tuy rằng không có khoáng sản, nhưng các dạng tài nguyên khác như là gỗ cũng bị gia chủ khống chế, giờ có thể quang minh chính đại khai thác, so với trước đây, hiện giờ càng dễ kiếm tiền hơn.
Chờ mọi người hưng phấn một hồi, Hồng Đĩnh thần sắc biến đổi, trở nên nghiêm túc, mọi người biết bày trận lớn như vậy, cũng ngừng thở lắng nghe.
Chỉ nghe Hồng Đĩnh nói:
– Công phá thành trì nơi này cho Lôi gia ta, lập ra công trạng lớn nhất chính là Kimura, hơn nữa Kimura lấy được thủ cấp của nguyên thành chủ, huân công trác việt, hiện phong làm Hãn tước Võ Sĩ Thượng giai, lĩnh 500 mẫu đất, lương bổng 100 xâu.
Nghe được cái Hãn Võ Sĩ 500 mẫu đất, trong lòng mọi người nhảy dựng, chủ công này cũng quá hào phóng đi chứ? Một cái Võ Sĩ có lãnh địa 500 mẫu? Hơn nữa mỗi tháng còn có 100 xâu lương bổng?
Hiện tại giá thị trường lương thực ở Quỳnh Châu là 1 xâu 2 thạch lương thực, tức là chỉ tính lương thôi mỗi tháng đã có hơn 1,2 tấn lương thực mỗi tháng? Đi theo chủ công hào phóng đúng là tuyệt vời mà!
Kimura lại một trận khổ sở.
Bản thân lập ra công lao lớn như vậy mới có 500 mẫu, hơn nữa bản thân chẳng những còn hiến ra 10 tên mật vệ, còn đem gia tộc những thành phần ăn ở hai lòng tẩy trừ một lần, quá là lỗ lớn mà.
— QUẢNG CÁO —
Katou lại cực kỳ phẫn nộ, hắn không nghĩ tới gia tộc mình vì Hồng Đĩnh này vào sinh ra tử, chỉ nhận được một chút lãnh địa như thế, sớm biết vậy đã đầu nhập vào thành chủ Nhai Châu cũ cho rồi.
Đương nhiên, Katou tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng hắn cũng minh bạch hiện tại phản kháng chẳng khác gì muốn chết, cho nên chỉ có thể cúi đầu nghiến răng ken két.
– Mumon gia hiến mật vệ có công, còn có gia chủ trẻ tuổi triển vọng, trung thành tận tâm, phong lĩnh 1000 mẫu đất.
Hồng Đĩnh tiếp tục nói.
Nghe nói như thế, mọi người ngẩng mạnh đầu, nhìn thẳng Kimura, Kimura càng cảm giác như mình từ địa ngục nhảy lên thiên đường, kích động đến toàn thân phát run, một hồi lâu mới cưỡng chế kích động dập đầu cảm tạ:
– Thần không dám nhận, tạ chủ công ban thưởng.
Hiện giờ hắn khẩn trương ngay cả nhiều lời cũng không dám, sợ hãi mình vừa nói khách khí, Hồng Đĩnh liền nhân cơ hội thu hồi, như vậy sợ mình hối hận đến thắt cổ.
Mọi người cực kỳ đố kỵ, đặc biệt là Lê Nhĩ, tuy rằng hắn đối với Kimura thu được ban thưởng cự ngạch cũng đã có chuẩn bị tâm lý.
Nhưng không ngờ tới lại là nhiều như vậy, mức thưởng thật quá chấn động lòng người!
1000 mẫu là cái gì? Ở đảo Quỳnh Châu này, lãnh địa ngàn mẫu chính là chư hầu rồi! Thậm chí bên Đại Nam cũng không mấy người có đấy.
Katou hiện tại kinh hỉ cười không khép miệng, thèm nhỏ dãi.
Biết chủ công này hào phóng, không ngờ tới lại hào phóng đến như vậy!
Dựa theo lệ thường, tam thúc mình lập ra công lao, nhiều lắm chỉ ban thưởng 1000 mẫu, không ngờ lại tới 1500 mẫu a! Trời ạ, Mumon gia mình cũng có thể trở thành một phương chư hầu sao?
– Lê Nhĩ mở mang ranh giới cho Lôi gia ta, hiện phong làm Hãn tước Võ Sĩ Thượng giai, lĩnh 500 mẫu, lương tháng 100 xâu.
Lê Nhĩ gia tộc phong lĩnh 500 mẫu.
Nghe lời này của Hồng Đĩnh, nguyên bản Lê Nhĩ đang trong lò lửa lập tức toàn thân mát lạnh sảng khoái, cả người vui mừng choáng váng.
Vốn bản thân chỉ là một đầu mục thổ phỉ nho nhỏ, lại có được lãnh địa 1000 mẫu! Hắn cho rằng mình không có gia tộc, cũng chỉ có một người, cho nên đem lãnh địa sắc phong cho gia tộc trở thành của mình.
Đối với Lê Nhĩ cũng thu được nhiều lãnh địa như vậy, mọi người cũng không lưu ý, dù sao Lê Nhĩ công lao đứng hạng nhì mà.
Nhưng là mọi người vẫn có điểm mê hoặc, sao chủ công muốn đem lãnh địa gia tộc cố ý phân phong mặt khác? Dựa theo lệ cũ hẳn phải tính cùng một chỗ chứ, lẽ nào chủ công phân biệt cá nhân và gia tộc chia ra?
Một ít đầu óc linh hoạt nghĩ đến đây, sắc mặt đều biến đổi, Kimura chính là một trong số đó.
– Mã Dược tác chiến dũng mãnh, công thành có công, hiện phong làm Mãnh tước Võ Sĩ Thượng giai, lĩnh 300 mẫu, lương tháng 100 xâu.
– Ngô Văn Tụng hiệp trợ Lôi gia tiếp thu lãnh địa có công, hiện phong làm Liêm Văn Tước thượng giai Lôi gia, lĩnh 500 mẫu, lương tháng 100 xâu.
Hồng Đĩnh tiếp tục nói.
Lần này mọi người cảm giác có điểm cổ quái, hai người này đều là hàng thần, làm thế nào có cùng địa vị với hai đại gia thần khác? Hơn nữa dù là có công lao sắc phong, nhưng sao hai người này không có sắc phong lãnh địa gia tộc?
Theo Hồng Đĩnh phân phong, mọi người mới hiểu được, phong thưởng này chỉ là tước vị quý tộc, mà không phải là phẩm cấp nắm giữ.
Giả dụ như một kẻ là thượng tá nắm binh quyền, nhưng sau khi phạm sai lầm bị tước bỏ chỉ còn là một tên Uy Võ Sĩ thượng giai, như vậy thì hắn cũng chỉ là một tên quý tộc cấp thấp nhất và ngược lại.
Gia thần xuất thân thổ phỉ không có bất cứ ý kiến gì, còn đám xuất thân hàng thần, tuy rằng theo tên gọi so với cấp trước đây thấp hơn, nhưng lĩnh tiền lương, đất đai so với trước nhiều hơn mấy lần, hơn nữa mỗi tháng bổng lộc cũng cao, cho nên cũng rất vui mừng.
Đặc biệt Katou, hắn không nghĩ tới, tính theo công trạng hắn cũng kiếm được một cái tước Uy Võ Sĩ thượng giai, giúp gia tộc khi không có thêm 50 mẫu cùng 10 xâu lương tháng.
Tuy rằng hiện tại gia tộc có rất nhiều đất, chính hắn là gia chủ tương lai căn bản không cần quan tâm 50 mẫu đất này, nhưng đất đai phong tước có thể truyền đời có ai lại ngại nhiều, dù là thêm 1-2 mẫu , đối với hắn cầu còn không được.
Còn đám thổ hào sót lại, ngược lại có chút mất mát, bọn họ chẳng những không thu được ban thưởng, trái lại đất đai sở hữu bị giảm phân nửa, nhưng người dưới mái hiên có thể không cúi đầu sao?
Hơn nữa bọn họ đều là gia tộc quyền thế có mấy ngàn mẫu đất, thế nhưng chủ lực gia binh tư nhân chủ lực bị diệt, chỗ dựa không còn, hiện tại càng là bị Hồng Đĩnh chèn ép quá đáng, mỗi nhà chỉ còn giữ được chút ít đất đai, căn bản là dựa vào đất đai để duy trì cuộc sống quý tộc địa chủ là không thể nào, cũng may là Hồng Đĩnh còn không tịch thu tài sản, nếu không bọn chúng chỉ còn nước tự tử hoặc là tạo phản mà thôi.
Thế nhưng lo lắng phản kháng chính là diệt tộc, cũng chỉ phải dập đầu nhận lãnh.— QUẢNG CÁO —
Hồng Đĩnh mở những chính sách này trong mắt những kẻ có đầu óc của Đảo Quỳnh Châu chính là trắng trợn cướp bóc cùng với triệt để làm suy yếu thế lực tư nhân.
Đất đai chỉ phong cho những người có công đặc biệt đủ cao, còn tầng dưới thì chỉ được phong thưởng bằng tiền, điều này khiến toàn bộ đất đai đều thuộc Hồng Đĩnh sở hữu, truyền thống nuôi dưỡng tư binh ở đảo Quỳnh Châu lạc hậu vốn vẫn duy trì chế độ có hơi hướng bộ lạc, những tên hàng thần, thổ phỉ nguyên bản vốn vẫn còn nghĩ mình nắm giữ quân đội là có tiếng nói, thế nhưng giờ đây, Hồng Đĩnh nắm toàn bộ quyền phát lương thưởng từ chỉ huy cao cho đến binh lính tầng chót nhất, tiền lương sẽ từ nội khố phủ thành chủ xuất ra, thử hỏi khi có kẻ muốn nháo sự thì binh lính sẽ nghe theo đám đầu mục của mình hay là nghe theo kẻ phát lương, phát tiền cho mình.
Một điều quan trọng nữa đó chính là chế độ của Hồng Đĩnh có đủ không gian cho mọi người có thể ngoi lên tầng cao hơn, miễn là chúng có cố gắng lập công, vì vậy đám binh lính đương nhiên sẽ có thiên hướng thần phục chỉ huy cao nhất của mình đó là Hồng Đĩnh, người sẽ mang đến cho chúng cơ hội để trở thành quý tộc, miễn là có thể lập công trạng sẽ có thể ngoi lên, như vậy trong đầu bọn lính sẽ nghĩ rằng “chỉ huy hiện tại ngươi phẩm cấp cao hơn ta, ai biết rằng sau này ta cũng có thể có ngày được phong quang như ngươi đâu”.
Đương nhiên lần sắc phong này không liên quan gì đến binh lính xuất thân từ Đại Nam, đơn giản vì họ không thèm quan tâm đến đất đai ở hải ngoại, thưởng tiền cũng đủ phong phú rồi, và họ chiến đấu vì Hồng Đĩnh.
Hiện giờ các đơn vị này đang đi phòng thủ khắp nơi ở biên giới lãnh địa.
Ngoài những lí do trên không phải là Hồng Đĩnh xem nặng bên này nhẹ bên kia, chủ yếu là nghĩ đến vệ quốc quân và dân , hương dũng của mình đều có thân phận là người Đại Nam.
Người nhà đều ở Đại Nam, tới nơi này chỉ là hỗ trợ thôi.
Cho nên Hồng Đĩnh quyết định chỉ ban thưởng cho bọn họ tiền tài, mà không có phân phong đất đai, giả dụ một ngày nào đó Hồng Đĩnh đem cả gia quyến họ qua đây thì nhất định hắn sẽ phân phong đất đai cho họ thật hậu hĩnh hơn bọn người ở đảo Quỳnh Châu này.
Sắc phong rất nhanh đã kết thúc.
Tất cả mọi người đang chờ Hồng Đĩnh tuyên bố giải tán.
Để chính mình đi xem đất đai được sắc phong là như thế nào.
Nhưng mà Hồng Đĩnh cũng không có ý nghĩ như bọn họ, ngược lại nói:
– Lôi gia ta khẳng định không chỉ vì một tòa thành trì thành Nhai Châu này.
Cho nên quyết định bổ nhiệm Kimura làm bộ trưởng chính vụ.
Lê Nhĩ làm Bộ trưởng thanh tra cùng trị an.
Ngô Văn Tụng làm bộ trưởng bộ hậu cần thương nghiệp.
Mã Dược làm Đô Đốc thủy quân.
Sau này mong rằng chư vị gia thần tuân thủ nghiêm ngặt cương vị.
Phục tùng mệnh lệnh của các vị bộ trưởng.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Chủ công vậy mà lại đem giao tất cả quyền lực cho tứ đại gia thần sao?
Nhưng mà không ai nhảy ra nhắc nhở Hồng Đĩnh Bởi vì Hồng Đĩnh vẫn còn nắm giữ toàn bộ lực lượng quân đội.
Không phải nói là có quân đội trong tay, thiên hạ là của ta sao? Có quân đội thì còn sợ kẻ nào dám tạo phản chứ?
Mà Kimura vội vàng cùng đám người Lê Nhĩ tạ ơn lĩnh mệnh.
Kimura cảm thấy nguyện vọng từ trước đến nay của mình đã thành hiện thực rồi.
Dù gì cũng nắm giữ chức vụ cao, quan chức tương đương tể tướng như vậy là quá ổn đối với hắn rồi, chả còn mong muốn gì hơn.
Ngô Văn Tụng cũng không có bất ngờ, Bộ Trưởng hậu cần thương nghiệp thế này chắc chắn sẽ là mình.
Tuy tên gọi có hơi kì lạ một chút thế nhưng công năng thì cũng giống trước đây, công việc hắn làm từ trước đến nay.
Mà Mã Dược lại vô cùng cao hứng, cuối cùng mình cũng quay về chức vụ ban đầu, mà còn là Đô Đốc thủy quân nữa.
Tuy rằng hiện tại chỉ là thủy quân thế nhưng ai có thể cam đoan sau này khi chủ công mạnh lên hắn không thể chỉ huy hạm đội hải quân cơ chứ.
Trong tứ đại gia thần chỉ có Lê Nhĩ là không sao cao hứng nổi.
Bởi vì Kimura leo lên trên đầu hắn.
Chăng qua là nghĩ rằng thanh tra quan lại và trị an thì béo bở hơn, nên mới an lòng trở lại.
Quân đội nhận được chỗ tốt tinh thần chiến sĩ cũng ổn định, nghiêm chỉnh chấp nhận sắp xếp lại biên chế và điên cuồng huấn luyện.
Tất cả đều trông mong chiến tranh có thể xảy ra, thu hoạch thủ cấp, để nâng cao địa vị và đất đai của chính mình.
Sau khi phân phong, Hồng Đĩnh sau thời gian vài ngày thì đã đem quyền lực phân chia ra.
Sở dĩ phải khẩn trương như thế này chủ yếu là hắn phát hiện những dân binh ở biên giới được điều về trở nên nóng nảy không yên tâm.
Mặc dù cũng thưởng cho mỗi người rất nhiều tiền bạc, nhưng cũng không khiến bọn họ xúc động nhiều lắm.
Thực ra ngẫm lại cũng đúng, bây giờ bọn họ đang ở ngoại quốc mà.
Bọn họ xuất thân là bộ đội địa phương, tình cảm nhớ quê hương khẳng định sẽ cao hơn so với quân chính quy.
Và họ đều đứng dưới lời kêu gọi của Hồng Đĩnh là chuẩn bị chống giặc ngoại xâm cho nên không mặn mà với những chuyện như vậy cho lắm.
Và một nguyên nhân quan trọng hơn hết là Hồng Đĩnh nhận được thư của lão Phúc, gửi cho tình hình chiến sự trong Nam, khiến cho hắn lo lắng như ngồi trên đống lửa, không còn tâm trí đâu mà đi quản lí vùng đất mới chiếm được này.
Suy nghĩ kế hoạch của Hồng Đĩnh không còn như trong dự kiến, lịch sử cũng xuất phát những sự thay đổi không còn là lịch sử mà hắn biết nữa, cho nên hắn cần nhanh chóng trở về chuẩn bị một kế hoạch khác, cần gác lại những chuyện ở bên Quỳnh Châu này mà về Hà Tĩnh để nắm bắt lại thế cuộc.
Cũng đừng ai chê trách Hồng Đĩnh đến giờ mới biết tin tức chiến sự trong Nam, do thời đại này thông tin lạc hậu, một tin tức thắng hay thua trận cần phải có dịch trạm ngựa liên tục chạy không quản ngày đêm đến nửa tháng trời mới từ Gia Định ra đến Huế, tin tức đó lại từ Huế ra đến Hà Tĩnh rồi đi thuyền qua Quỳnh Châu, thì tin tức chiến sự trong Nam cũng đã qua 20 ngày rồi.
Chính vì những nguyên nhân này, cho nên Hồng Đĩnh mới vội vàng quyết định phân chia quyền lực như thế.
Đồng thời giải quyết nhanh chóng cho xong.
Dù sao nắm trong tay quân quyền cũng không sợ xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Lúc gần đi, Hồng Đĩnh kêu vài người đoàn trưởng lính đánh thuê Tây Dương tới, đưa ra một món tiền đặt cọc ký kết cùng bọn họ một hiệp ước nếu đến ngày nào đó có kẻ thù ở bên ngoài xâm nhập lập tức tham gia chiến đấu, mà nếu phát sinh nội loạn thì dưới yêu cầu của Vàng Lí Dũng mới tham gia dẹp loạn.
Sau khi sắp xếp tất cả để dự phòng đối phó với những chuyện vạn nhất có thể xảy ra, Hồng Đĩnh lập tức mang theo tiểu đoàn cận vệ SS và một phần dân binh lên thuyền rời đi.
Đương nhiên, không có người thân tín lưu lại thành Nhai Châu khẳng định sẽ không tốt.
Cho nên những kỵ binh cận vệ và Vệ Quốc Quân tinh nhuệ của Mạnh Hổ rất thích hợp ở lại nhận lãnh trách nhiệm quan trọng này.
Có một lực lượng có sức uy hiếp như thế này tồn tại, tin tưởng đủ để chấn nhiếp thành Nhai Châu, duy trì sự ổn định nội bộ.
Một đường thuận buồm xuôi gió về tới bến cảng.
Hồng Đĩnh nhìn thấy bến cảng lĩnh địa càng thêm rộng lớn.
Chim cò hoa lá cái gì cũng có..