Bạn đang đọc Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt – Chương 61: Phá Thành 2
Bên trong thành tình hình nói chung đã ổn định, lúc này Hồng Đĩnh mới dẫn theo quân cận vệ chậm rãi đi vào, nói chung hiện tại không còn là thời Hồng Đĩnh dẫn quân xung kích nữa, với cương vị chủ tướng chỉ huy đội quân gần vạn người, dù hắn có ngứa ngáy ham chiến đến mấy đi chăng nữa thì bởi vì suy nghĩ về đại cục cũng không thể hành động như xưa.
Mạnh Hổ lập tức dẫn theo đội cận vệ cùng đi theo sau, mà Katou càng không cần phải nói quả thực một tấc cũng không rời.
Về phần đội kỵ binh SS thì tiếp tục giám thị bốn phía thành Nhai Châu, để phòng ngừa quân tiếp viện của quân địch xuất hiện đột ngột tới tập kích.
Hồng Đĩnh đi tới gần, hắn phát hiện chỉ mặt ngoài tường thành mới dùng gạch đá xây, phía trong vẫn là đắp bùn đất, khó trách đại bác bắn tung tóe đập bể tường thành.
Khi đi ngang qua cửa thành, Hồng Đĩnh chăm chú nhìn cửa thành: cửa thành này không lớn, nhiều lắm chỉ cho hai chiếc xe ngựa đi song song mà còn là loại đi sẽ bị mắc kẹt.
So với cửa thành ở Huế thì quả thực chỉ như là một cái cửa hang chuột, cơ mà nó lại trên cơ Huế đó là được bọc đồng nhiều hơn hẳn, năm vạn cân đồng thau xem ra là nói quá, nhìn mức độ bọc như vậy chắc chỉ tầm cỡ năm sáu ngàn cân là cùng, quy đổi ra kg thì cũng phải đc hơn ba tấn, CMN cũng thật quá xa xỉ đi, mấy tấn kim loại đúc cửa thành để làm cái chim gì không biết.
Sờ sờ cửa thành, Hồng Đĩnh nghĩ không biết năm sáu ngàn cân đồng thau này, có thể đổi được bao nhiêu quan tiền, đúc được bao nhiêu khẩu pháo.
Tất nhiên tính theo pháo hạng nhẹ, chứ so với chín khẩu pháo tướng quân đặt ở kinh đô Huế thì chắc chỉ đúc được cái quai súng, bởi vì mỗi khẩu pháo tướng quân ở Huế đều dài hơn 5m, nặng nhất là 17800 cân, nhẹ nhất cũng 17100 cân.
Vẫn biết rằng mấy khẩu đó Gia Long đúc để làm màu, tạo điểm tham quan du lịch chứ tác dụng thực chiến cơ hồ là bằng không, à ngang cơ với cái cửa thành bọc đồng này.
Phải biết rằng ở Đại Nam, đồng thau cũng trị giá vô cùng lớn, nền công nghiệp khai thác tinh luyện của ta vô cùng lạc hậu, kết hợp với tệ tham ô, quan liêu của quan lại thì một năm giỏi lắm nộp lên quốc khố cỡ trăm vạn cân đồng, mà đó còn là thời thịnh trị đấy, quy đổi ra kg thì chỉ còn tương đương cỡ 60 tấn mỗi năm, sản lượng mà chỉ một nhà máy nhỏ ở thế kỉ 21 cũng có thể sản xuất được.
Chẳng qua nghĩ tới hao tốn nhiều tiền bạc như vậy để làm cánh cửa thành, thật đúng là bọn ngáo đá.
Tuy nhiên điều này cũng chứng tỏ trên đảo Quỳnh Châu thật sự có rất nhiều quặng mỏ đồng.
Nghe thấy việc có rất nhiều động thau, Hồng Đĩnh liền nghĩ ngay đến một việc quan trọng, đó là cắn miếng bánh nhà Thanh, một con mồi béo bở hiện nay.
Sau chiến tranh Nha Phiến lần 2 nhà thanh có thể ví như cái nhà dột từ nóc kết hợp với cái cột bị mục ruỗng, nhân dân vô cùng đói khổ, kẻ xấu nhân thời cơ triều đình đúc thêm tiền để trang trải thêm chi phí chiến tranh và bồi thường chiến phí, liên tục tung tiền xấu và tiền kém chất lượng đua nhau ra lò, lạm phát tiền tệ vô cùng nghiêm trọng,
Hồng Đĩnh nhìn thấy cánh cửa đồng này mà hai mắt sáng lên, hiện tại làm ăn giao thương với phương Tây đa phần sử dụng vàng bạc làm tiền tệ, đó là thứ Hồng Đĩnh thiếu thốn nhất hiện nay, cho dù có gặp được thương nhân Tây Dương thì cũng chẳng có mấy tiền để mà mua bán vũ khí, thế nhưng chuyện gì cũng đều có cách nha.
Nếu như lợi dụng số lượng lớn tiền đồng chiến lợi phẩm, có thể đúc thêm tiền của nhà Thanh, sau đó qua các con đường tuồn vào trong Trung Hoa đại lục, dùng để mua sắm hàng hóa, cùng với đổi ra bạc, sau đó lại lấy bạc ấy thu mua đồng ở đảo Quỳnh Châu đúc tiếp lấy tiền rồi lại đổi qua bên nhà Thanh, ăn lãi liên tiếp mấy đường như vậy Hồng Đĩnh đã liên tưởng đến lượng chất béo ngập mồm mà mình có thể kiếm ở đây.
Đương nhiên nếu như chuyển đổi tiền qua lại giữa Nhà Thanh và đảo Quỳnh Châu thuận lợi, như vậy lợi nhuận tuyệt đối có thể chống đỡ cho lãnh địa của mình vận hành, thậm chí còn có thể giàu to dư dả để phát triển đất nước nữa!
.
Qua khỏi cửa thành, Hồng Đĩnh lập tức nhìn thấy nóc tòa nhà cháy đỏ bừng, Lầu Các phủ thành chủ khói lửa mịt mù.
Nhìn thấy hình dáng kỳ dị của lầu các trong nội thành này, Hồng Đĩnh rất tò mò.
Ở thời hiện đại hắn có được nhìn qua kiểu kiến trúc này, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy kiến trúc này chân thật như vậy, ở thời hiện đại nó đều là được phục chế lại cả.
Nhìn thấy nền móng của các tòa kiến trúc này đều bằng đá xây chồng lên, nhưng phía trên toàn bộ làm bằng gỗ, Hồng Đĩnh lắc lắc đầu.
Kiến trúc này thoạt nhìn rất đẹp, có vẻ lai căng giữa Nhật Bản và Trung Hoa, pha pha thêm chút bản địa, nhìn tổng thể thì đáng để chửi bậy một chữ loạn.
Công năng phòng ngự thật sự rất kém, cho đại bác oanh vài phát khéo khi sụp cả mảng, đương nhiên nếu như dùng chai cháy thì nơi đây rất dễ trở thành một bó đuốc rất đẹp.
Có điều lại nghĩ đến ngoài thành bị phá vỡ thì nội thành chẳng khác nào vô dụng, có xây dựng nội thành xinh đẹp dễ coi như vậy thì cũng không có gì là kỳ lạ.
Thấy Hồng Đĩnh vào thành, đám đầu mục thổ phỉ vội phân phó các tên thân tín đi quản lý binh sĩ, xong liền vội vã chạy tới đi theo phía sau Hồng Đĩnh.
Hiện tại chính là thời điểm chủ công tiến vào nội thành tiếp thu quyền lực toàn bộ tòa thành này, tự mình dù chưa từng tiến vào nội thành cũng không thể lãng phí cơ hội tốt này!
Phải biết rằng sau này không có lệnh triệu tập, chính mình căn bản không thể bước vào nội thành một bước, hơn nữa khi đó tiến vào nội thành cũng không được phép nhìn tới nhìn lui hết đông tới tây thế này, muốn mở mang kiến thức cũng chỉ có lúc này thôi.
Nội thành ở đây trong mắt đám thổ phỉ cảm giác giống như Hoàng Cung đại Thanh vậy.
Nhìn đến đám thân tín nửa mùa này, Hồng Đĩnh nở nụ cười:
– Vất vả cho các vị rồi! Truyền lệnh xuống: khao thưởng toàn quân, mỗi người hai quan tiền.
Đương nhiên, mệnh lệnh này với tốc độ thần tốc lọt vào tai mọi người, tiếng hoan hô lập tức vang vọng khắp chân trời.
Đương nhiên trong này có người không quan tâm đến số tiền thưởng lắm đó chính là Hoàng Hải vẫn ở đó việc mình mình làm, hưng trí bừng bừng tiếp tục chọn lựa mỹ nữ.
Lê Nhĩ và Vàng Lí Dũng thật ra rất nhanh lẹ, khi Hồng Đĩnh vừa bước vào cửa thành thì hai người cuống cuồng chạy tới.
Nhìn thấy hai người này, Hồng Đĩnh trực tiếp hỏi Vàng Lí Dũng:
– Thế nào rồi đã phái bộ đội tiếp thu các cứ điểm bên trong thành chưa?
Bất kể như thế nào, hiện thời Hồng Đĩnh vẫn còn dựa vào Vệ Quốc Quân, bọn họ cùng với mình đều là quân nhân chân chính, trên phương diện kỷ luật tốt hơn rất nhiều so với thổ phỉ.
– Đại nhân! Thuộc hạ đã phái người khống chế các kho hàng, tuy nhiên bởi vì không có mệnh lệnh của ngài, cũng chưa có tiến hành kiểm kê.
Vàng Lí Dũng sắc mặt bình thản nói.
Tuy nhiên Lê Nhĩ đứng ở phía sau hắn lại phát hiện, người nầy đang bí mật ra hiệu cho thủ hạ dưới tay.
Ngay sau đó nhìn thấy một tên thủ hạ của Vàng Lí Dũng len lén dẫn người rời đi, lúc này Lê Nhĩ mới tỉnh ngộ, không ngờ tên này báo cáo láo chưa làm đã nói giờ mới sai người đi làm! Đây không phải nói rõ là lừa gạt chủ công ta sao?
Lê Nhĩ khẽ há miệng định nói cái gì, tuy nhiên thấy
Vàng Lí Dũng đang nháy mắt ra hiệu với mình, hắn hiểu được đây là thời điểm giúp người để được mang ơn nên cũng không hé răng nữa.
Hồng Đĩnh không biết thuộc hạ mình đang cấu kết giấu diếm sự tình, chỉ gật gật đầu, tuy nhiên cho dù Vàng Lí Dũng trả lời không có khống chế cứ điểm nào, Hồng Đĩnh cũng sẽ không quan tâm, dù sao hắn tấn công thành Nhai Châu cũng không phải để cướp đoạt vật tư.
– Chủ công! Lầu Các phủ thành chủ đã dập tắt lửa, người trong nội thành đang đợi ngài tiếp thu đấy.
Lê Nhĩ vội nói sang chuyện khác.
Hắn thấy đám người Hoàng Hải không có ở bên cạnh Hồng Đĩnh, hơn nữa vừa rồi thử Vàng Lí Dũng cũng không có phản ứng, Mạnh Hổ thì mặt lạnh như tiền bộ dáng ngoại trừ đánh nhau thì đều không quan tâm, hắn bắt đầu càng tỏ ra lớn mật, trực tiếp ở trước mặt mọi người xưng hô Hồng Đĩnh là chủ công.
Khi Lê Nhĩ xưng hô vừa thốt ra khỏi miệng Vàng Lí Dũng và Mạnh Hổ liền chú ý quan sát Hồng Đĩnh, nhưng khi nhìn đến bộ dáng Hồng Đĩnh dường như nghe mãi cách xưng hô này nên đã quen, trong lòng hắn run lên nhưng trên mặt vẫn không có lộ ra chút biến hóa nào.
Kỳ thật Hồng Đĩnh cũng bị đám gia thần này làm thành thói quen, tuy rằng bọn chúng đã bị Hoàng Hải cảnh cáo, nhưng chung quy không thể trách nhiều người cho rằng lễ nghi là đúng, Hồng Đĩnh bị gây phiền toái cũng không có cách nào, dù sao không thể mỗi lần đối thoại đều phải nhắc nhở bọn họ phải xưng hô chính mình là đại nhân à?
Hồng Đĩnh là người từ hiện đại xuyên về, cách xưng hộ chủ công như vậy nghe như từ một phương trời xa xăm nào đó hắn cũng chẳng để ý mấy, cơ mà nếu hắn biết đó là cách xưng hô mà các gia thần đời đầu gọi vua Gia Long thời hãn còn long đong lận đận trước khi lên ngôi thì chắc chắn hắn sẽ để ý hơn nhiều.
Biết việc đội phòng vệ phủ thành chủ đã đầu hàng, Hồng Đĩnh cũng không quan tâm nữa
Hắn dẫn theo đoàn người tiến vào nội thành.
Phong cách kiến trúc kỳ lạ khiến Hồng Đĩnh rất thích thú thưởng thức, nhưng cũng khiến Hồng Đĩnh cảm thấy rất kỳ lạ chính là: nguyên vốn quân địch thủ thành vẫn cầm trong tay binh khí nghiêm cẩn trấn thủ cương vị của mình, chỉ là đối tượng nguyện trung thành lại đổi thành Hồng Đĩnh.
Càng kỳ quái chính là thuộc hạ của mình đối với tình trạng này lại không kinh ngạc chút nào, ngược lại thực sự xem những hàng quân đó như người một nhà buông lỏng cảnh giác, cũng không sợ bọn họ quay ngược giáo tiêu diệt chính mình.
Đương nhiên, Hồng Đĩnh cũng chú ý tới trong ánh mắt đám binh sĩ đó nhìn về phía mình thoáng hiện vẻ kinh ngạc, dường như ngạc nhiên về hình dáng của nhân vật thủ lãnh là mình.
Tuy nhiên bọn họ chỉ thoáng lộ vẻ sửng sốt một chút rồi tiếp tục thực hiện chức trách của mình.
Loại chính biến đột ngột thay đổi đối tượng thuần phục, hơn nữa xảy ra trường hợp không hề khúc mắc tận trung làm hết phận sự phục vụ cho chủ nhân mới này, thật khiến cho Hồng Đĩnh căn bản không sao hiểu rõ những binh sĩ này đã từng được đào tạo như thế nào.
Hồng Đĩnh tuyệt đối không nghĩ tới: nguyên vốn các gia binh của thành Nhai Châu sau khi hạ đạt mệnh lệnh cho binh sĩ phục tòng tân gia chủ liền bị Lê Nhĩ giam lỏng ngay.
Cho nên bọn binh sĩ phòng thủ thành tuy rằng rất lấy làm lạ trong đám người tiến vào nội thành vì sao thủ lĩnh không phải Thiếu chủ, nhưng bởi vì tuân theo mệnh lệnh nên cũng không thắc mắc gì.
Bọn Lê Nhĩ này xuất thân thổ phỉ căn bản không biết lối đi, cả đám cứ dẫn đi vòng vòng, nơi này có điểm khác thường, cửa chính thật rất nhiều, hơn nữa chui vào mấy cửa phát hiện đều là ngõ cụt!
Katou ý thức được điểm ấy, lén cười thầm nghĩ “ thời của ta tới rồi”
Sau đó nhẹ giọng nói:
– Chủ công! Thần hạ đã từng tới nội thành một chuyến, xin để thần hạ dẫn đường cho chủ công.
Katou nói ra lời này đương nhiên dẫn tới những ánh mắt chú ý nhưng không ai phản đối.
Có Katou dẫn đường, đoàn người rất nhanh tiến vào một cửa lớn, vào trong liền phát hiện nơi đây là đại sảnh rộng lớn sàn lót gỗ bóng loáng, đủ để chứa mấy trăm người.
Lúc mọi người còn đang kinh ngạc vì tòa đại sảnh thì một tiếng la lớn làm kinh tỉnh:
– Tham kiến chủ công!
Mọi người đưa mắt nhìn phát hiện trong góc đại sảnh quỳ phục xuống mấy chục nam tử mặc hắc y bó sát người, dẫn đầu chính là Kimura.
– Là Kimura à.
Tốc độ của ngươi thật nhanh.
Hồng Đĩnh mỉm cười nói.
Kimura không biết sao nghe được lời này, liền nhịn không được rùng mình một cái.
Nhưng hắn vẫn hít một hơi ổn định tâm tình, hai tay cầm một cái hộp, đi bằng gối tới phía trước vài bước, cung kính nói:
– Chủ công, đây là thủ cấp thành chủ Nhai Châu, mời chủ công xem qua.
Hiện tại Kimura đắc ý phi phàm, vốn sau khi phá thành rồi hắn chỉ là đi vào trong thử vận may, dù sao hộ vệ thành chủ thật là nhiều lắm, không giết được hắn, ngay cả mạng mình cũng đi theo cũng là chuyện có khả năng.
Không ngờ tới, toàn bộ Lầu các cũng chỉ có mỗi một tên thành chủ đáng chết kia, tất cả hộ vệ đều biến đâu không thấy, lúc này đương nhiên vui mừng khôn xiết chém rụng đầu hắn ngay.
Chỉ đáng tiếc lúc thi thể ngã xuống, tên thành chủ ma quỷ kia cũng kịp châm mồi lửa sớm chuẩn bị sẵn, cuối cùng chỉ cướp được vài món trân bảo.
Phần lớn bảo vật trân quý khác chôn cùng biển lửa, thật là quá đáng tiếc.
Nghe nói thế, Hồng Đĩnh chỉ “A” một tiếng rồi mở hộp xem thử, còn toàn bộ đám gia binh nửa mùa xuất thân thổ phỉ sắc mặt đại biến, đặc biệt sắc mặt Lê Nhĩ xanh mét: “Ta nói sao không thấy tên này xuất hiện dưới thành, hóa ra là hắn len lén chạy vào cướp đoạt quân công! Thật là chết tiệt! Sao hắn lại có vận may như thế!”
Tuy rằng Lê Nhĩ tức giận khó chịu đựng nổi, nhưng trước mắt Kimura thật sự thu được công trạng, hắn căn bản không có lời nào để nói.
Ai cũng biết cửa thành là Kimura phá, mà hiện tại thủ cấp thành chủ Nhai Châu cũng là Kimura lấy được, có thể nói lần chiến đấu này người có công lớn nhất, chính là Kimura, những người khác căn bản không có cách nào so bì.
Hồng Đĩnh đem hộp thu lại cười nói:
– Kimura! Lần này ngươi liên tục lập được 2 chiến công trọng đại, yên tâm, ta sẽ dựa theo công trạng phân thưởng.
Nghe nói như thế, Kimura dập đầu tạ ơn, đám gia thần hai mắt đỏ bừng nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ.
Còn như Lê Nhĩ, hắn thật hận đến nỗi không thể dùng ánh mắt đố kỵ đâm thủng thân thể Kimura.
Đương nhiên, trong nhiều người ở đây, vẻ mặt đầy đắc ý, chỉ có một người Katou mà thôi.
Kimura từ suy nghĩ miên man thanh tỉnh lại, lập tức cung kính nói:
– Đây đều là chủ công chiếu cố, cũng là nhờ uy thế chủ công, hạ thần không dám…
Nhưng lời này vừa nói ra, đã bị một lời Hồng Đĩnh lơ đãng nói hù dọa:
– Được rồi, ngươi không phải nói đưa mật vệ cho ta sao? Bọn họ là mật vệ sao?
Kimura ứa mồ hôi lạnh dập đầu nói:
– Chủ công! Bọn họ chính là mật vệ ạ.
Cũng không trách Hồng Đĩnh đối với mật vệ này nhớ mãi không quên, chỉ cần xem các mật vệ này đã dễ dàng phá thành giết chết thành chủ.
Loại lực lượng chỉ một ít người đã có thể cải biến tình hình chiến trường này khiến Hồng Đĩnh rất là hiếu kỳ, thật ra còn một nguyên nhân nữa đó là ở thời hiện đại Hồng Đĩnh coi phim Ninja cũng nhiều, cảm thấy nghệ thuật chiến đấu ngụy trang của họ có điểm độc đáo, sau này Hồng Đĩnh đang có ý tưởng tập trung nhưng người ưu tú xây dựng một chi mật vệ hay còn gọi là đội đặc công, làm những nhiệm vụ đặc biệt, mà đội mật vệ xuất thân Ninja này vừa phù hợp với yêu cầu của Hồng Đĩnh, chỉ cần kết hợp thêm một số kĩ năng của đặc công Việt nam thì Hồng Đĩnh tin rằng đây sẽ là lực lượng gây khiếp sợ cho bất kì kẻ thù nào.
Cũng vì như thế cho nên cũng không trách Hồng Đĩnh lại chăm chăm yêu cầu Kimura giao mật vệ ra là vì lẽ đó.
Cùng lúc này đội kỵ binh SS của Trình Sơn sau khi truy quét bốn phía đã bắt đầu nhập thành, có được lực hậu thuẫn cường đại, Hồng Đĩnh cuối cùng đã khống chế toàn bộ thành trì.
Đến lúc này, Lê Nhĩ mới dẫn đám gia thần quan viên thành Nhau Châu cũ đưa lên.
Thấy chủ vị là Hồng Đĩnh đang ngồi xếp bằng giữa đại sảnh, phần lớn đám gia thần sững sờ, chỉ có Ngô Văn Tụng kia mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Hắn không thể tưởng tượng công phá thành Nhai Châu, lại chính là vị quận công đến từ Đại Nam này!
Tuy rằng Ngô Văn Tụng không hô to tại chỗ, nhưng đám gia thần, quan viên cũng biết thành Nhai Châu đã rơi vào tay người ngoài rồi.
Ý thức được điểm ấy, đám gia thần có người mặt xám như tro tàn, có người vẻ mặt bi phẫn.
Nhưng phần lớn vẫn là bộ dáng nịnh bợ.
Biểu tình mọi người đều bị Hồng Đĩnh nhìn vào mắt.
Thấy đa phần nhân số đều là chó nịnh bợ, Hồng Đĩnh âm thầm thở dài, đám Hán cẩu này làm nô tì của Mãn Thanh có vẻ như đã thành truyền thống rồi, chỉ cần là kẻ mạnh thì chúng sẽ vui vẻ quỳ xuống hôn giày của mình, còn nếu chúng mạnh thì chúng sẽ nhanh chóng biến thành đám sài lang hổ báo ăn máu uống huyết không nhả xương, vô cùng cháo trở.
Thảo nào thành Nhai Châu bị mình đánh bại, hay là giang sơn đại Minh dễ dàng bị Mãn Thanh dễ bị giải quyết như thế.
Hồng Đĩnh tuy rằng ghét Tàu khựa vô cùng, thế nhưng không hẳn là ai ai hắn đều ghét, ít nhất hắn vẫn hiểu là người Hoa thì cũng đều có Hoa This Hoa That, không phải đều xấu, cũng có rất nhiều người có năng lực.
Cho nên theo thói quen mở lời chào mời bọn họ, tuy rằng không thèm để ý thành Nhai Châu, nhưng nếu cướp vào tay rồi, cũng nên tính kế để nó tồn tại tiếp tục, cho nên cần những cựu thần này tham gia quản lý, dù sao người mình mang qua đây đa phần là binh lính, thu nạp thêm một đám thổ phỉ nữa, đám này đánh trận còn tạm được chứ quản lí thì đúng là chẳng bằn hỏi cái đầu gối còn hơn.
Hồng Đĩnh mời chào, đám nịnh nọt biểu thị thuần phục trước tiên, còn lại nếu không thèm nhìn Hồng Đĩnh, thì là trầm mặc không nói, cũng có kẻ phẫn nộ chửi ầm lên.
Đối với những người không muốn thuần phục,Hồng Đĩnh chỉ có thể thở dài nói:
– Các ngươi hiệu trung với thành chủ cũ, như vậy ta chỉ có thể dựa theo lệ cũ giải quyết các ngươi.
Dựa theo thông lệ là diệt sạch toàn tộc, tài sản tịch thu.
Một ít gia thần, quan viên không bỏ được thân tình liền đổi giọng.
Ngô Văn Tụng vốn còn muốn biểu hiện trung nghĩa một chút rồi đầu hàng, không ngờ Hồng Đĩnh không khuyên một lời, sợ tới nỗi vội dập đầu hàng phục.
Giống như hắn nói trước đây, thuần phục ai cũng không phải là thuần phục sao? Dù sao cũng làm nô tài mà thôi.
Cuối cùng hơn 10 gia thần, vài tên quan viên trung thành không sợ chết bị Hồng Đĩnh hạ lệnh xử quyết, chém đầu toàn bộ đàn ông từ mười tuổi trở nên, đàn bà thì phân hết vào giáo phường ty, bổ xung nguồn lực cho Lầu Xanh XX mà các ông đàn ông hằng mong ước.
Hồng Đĩnh đối với việc xử tử người như vậy không có bất cứ chướng ngại tâm lý nào, ở thời đại này, hậu nhân của kẻ chết vì trung thành là hậu hoạn cần phải giải quyết nhanh chóng, bởi vì giữ lại bọn họ chỉ lãng phí lương thực, cũng lãng phí tinh lực sợ bọn họ tùy thời tới gây chuyện.
Tư tưởng văn minh cũng nên áp dụng từng lúc, hắn còn cả một ý chí hoài bão lớn lao đánh giặc phát triển đất nước cần phải làm kia kìa, không hơi đâu mà đi giải quyết mấy cái phản loạn lặt vặt.
– Được rồi, các ngươi đã thuần phục ta, vậy đều trở lại cương vi làm chuyện của mình đi.
Giải quyết xong đám gia thần, cùng với quan viên chế độ cũ Hồng Đĩnh phất tay, cả đám quan viên lập tức hành lễ cáo lui.
Hiện tại bọn họ an lòng, nếu chủ tử mới tiếp nhận mình rồi, vậy đám thổ phỉ kia cũng không dám xằng bậy, gia nghiệp của mình cũng có thể bảo đảm.